Luân Hồi Thương Đế

Chương 250





Đoạn Ngọc đem Chu Nguyên quả thụ đưa vào trong nhẫn trữ vật mà Đoạn Thần Đại Đế ban cho xong lập tức đưa đến mấy khối thượng phẩm nguyên thạch ném vào trong trận pháp mà Cơ Tử Nguyệt ban cho, hắn đối với Chu Nguyên quả thụ vô cùng để ý, tự nhiên là không dám qua loa.

Nói đến thì lúc này hắn mới chú ý đến nhẫn trữ vật mà Đoạn Thần Đại Đế ban cho, trước không nói đến không gian bên trong đó rộng lớn mà còn được bố trí thành ba tầng không gian, trước kia khi Đoạn Thần Đại Đế ban thưởng cho các dạng bảo vật đều để vào một tầng, gần đây hắn thu được được bảo vật đều dễ dàng để vào tầng thứ hai, thế nhưng đến tầng thứ ba thì rõ ràng là có ngăn cách, hắn không thể mở ra, từ đó tất nhiên là không thể đưa đồ vật vào.

Trước kia Đoạn Ngọc chủ yếu là vận dụng nhẫn trữ vật mà gia tộc ban cho nên không để ý, hiện tại biết được thì xem ra là Đoạn Thần Đại Đế có thâm ý nào đó, hẳn là đang nhắc nhở hắn nhớ đến ước định của hắn với Đoạn Thần Đại Đế.

Thoáng chút suy nghĩ xong hắn liền đem chuyện này ném qua qua một bên, ước định với Đoạn Thần Đại Đế hắn sẽ thực hiện, đây đối với hắn cũng là một loại khiêu chiến cực hạn, đối với những gì mà bản thân đang sở hữu thì hắn hoàn toàn có đủ tự tin có thể thực hiện được.

“Tử Nguyệt cô nương nghĩ đến cái gì?”. Đoạn Ngọc thu hồi tâm tư xong tự nhiên là phát giác ra ánh mắt của Cơ Tử Nguyệt không đúng, hắn quay đầu nhìn lại không nhịn được hỏi.

“Ta nghĩ gả cho công tử”. Cơ Tử Nguyệt giống như cười một tiếng nói, ngữ khí không có ngã ngớn, dĩ nhiên là nhiều một tia chân thực.

Đoạn Ngọc thoáng chút cứng đờ, Cơ Tử Nguyệt đây là nghiêm túc? Nàng liền vị trí Thánh nữ Tinh Thần môn đều chuẩn bị từ bỏ lại dám nói ra lời này? Hắn hiện tại là dùng mặt nạ da người che đi dung mạo vốn có, tu vi thực lực thể hiện ra tuy rằng kiệt xuất nhưng hắn dám chắc là sẽ không thể khiến Cơ Tử Nguyệt vì đó động lòng, nàng như thật là có ý nghĩ kia thì theo như hắn thấy cũng là nàng có mưu đồ nào đó, sẽ không thực muốn gả cho hắn.

Mà lại cho dù là nàng muốn gả thì hắn cũng không dám tiếp nhận!

Sở dĩ hắn đồng ý để cho nàng ẩn thân bên cạnh mình mười năm là vì tình huống lúc đó để hắn không có nhiều thời gian suy tính, ngoài đó ra thì hắn cảm thấy nàng sau này rất có khả năng sẽ đứng chung chiến tuyến với Đoạn gia nếu như Đoạn gia thật cùng Tinh Thần môn trở mặt, nàng trong tương lai chắc chắn cũng sẽ là một vị cường giả cực kỳ mạnh mẽ.


Đương nhiên đây cũng là tình huống xấu nhất mà thôi, hắn còn không muốn cùng với một cái Tiên môn đối địch, hành vi này cho dù là đương đại Đế tộc cường đại nhất cũng không dám đi làm. Mâu thuẫn cho dù có thì cũng bị hạn chế trong giới hạn nào đó, đối địch với Đoạn gia cũng chỉ có Tử Tinh mạch trong Tinh Thần môn mà thôi.

“Hì hì, không nghĩ đến Lục công tử cũng có lúc quẫn bách như này”. Nhìn thấy Đoạn Ngọc im lặng hồi lâu Cơ Tử Nguyệt mới khẽ cười trêu ghẹo.

“Khục!”. Đoạn Ngọc nghe vậy thì khẽ hắng một tiếng, dưới lớp mặt nạ da người khuôn mặt đúng là hơi chút đỏ lên. “Chuyện này vẫn là không nên đem ra đùa giỡn, đối với Tử Nguyệt cô nương danh tiếng không được tốt lắm”. Thoáng chút dừng lại hắn mới mở miệng nói.

“Không thú vị!”. Cơ Tử Nguyệt phất tay nói, ánh mắt của nàng liếc nhìn xung quanh một vòng xong nói. “Dược viên này trong thời gian dài không có người để ý tuy rằng dễ dàng sinh ra lâu năm linh dược nhưng cũng là có rất nhiều linh dược chết đi, chúng ta vẫn là tranh thủ thu được càng nhiều càng tốt đi”.

“Ừm”. Đoạn Ngọc khẽ gật đầu. “Nếu không thì chúng ta tách ra đi, mỗi người đi một đường tìm kiếm sẽ có thể thu hoạch được càng nhiều, nếu như có chuyện ngoài ý muốn phát sinh thì thông báo cho người kia”.

“Ta cũng đang có ý này”. Cơ Tử Nguyệt cười thâm ý nhìn Đoạn Ngọc nhưng vẫn là gật đầu, dứt lời nàng đem một khối ngọc giản ném cho Đoạn Ngọc. “Lục công tử nắm khối ngọc này, nếu như có chuyện thì có thể hướng chân nguyên truyền vào trong đó, ta tự có cảm ứng”.

“Chúc Lục công tử may mắn!”. Đoạn Ngọc đem ngọc giản tiếp lấy thì Cơ Tử Nguyệt cũng buông xuống một câu, sau đó nàng cũng liền tùy tiện chọn một cái phương hướng di chuyển. Dược điền này thực sự rất lớn, tùy tiện đi về một hướng nào đó cũng có khả năng gặp được linh dược nhưng muốn đem toàn bộ linh dược trong này thu lấy cũng không phải chuyện dễ dàng, cần thời gian cũng cần vận khí.

Đoạn Ngọc không tin vào vận khí, bản thân hắn có Tam gian nguyên thần, trong Dược điền cho dù là nhận hạn chế thì hắn tinh thần lực vẫn có thể cảm ứng được trong phạm vi hai dặm, điểm này hắn so với Cơ Tử Nguyệt mạnh hơn, khả năng thu được linh dược tất nhiên là càng cao.

Đang lúc Đoạn Ngọc và Cơ Tử Nguyệt tách ra tìm kiếm các loại linh dược trong Dược điền thì ở bên ngoài đó các thế lực lớn vẫn đang đồng thời chống cự Tà thú trùng kích và đánh phá trận pháp vây quanh Dược điền, cho dù một mắt xích trong liên hoàn trận bị phá vỡ cũng không ảnh hưởng đến việc này.


“Lý nào lại vậy?”. Lúc này ở một chỗ bên ngoài Dược điền đứng hơn mười vị võ giả, bọn hắn tu vi lộ ra đều là Luân Hải cảnh đỉnh phong nhưng khí độ hơn xa bình thường, từng cái lộ ra tư thái cao cao tại thượng. Chỉ là lúc này bọn hắn đều không giữ được bình tĩnh, trong đó có một người càng là giận dữ gầm lên.

Đoạn Ngọc và Cơ Tử Nguyệt nếu là có mặt ở đây thì sẽ thấy một người đang cúi thấp người hướng hơn mười vị võ giả kia báo cao, y không phải ai khác mà chính là võ giả dẫn đầu chỗ hai người đánh vỡ trận nhãn của liên hoàn trận.

“Lúc này giận dữ không giải quyết được việc, chúng ta cần làm là nghĩ biện pháp đối phó!”. Một người trong đó âm trầm nói.

“Hừ! Biện pháp gì? Chúng ta đều đã thử đủ loại biện pháp không thành mới dùng trận pháp đến tiêu hao trận pháp bao quanh Dược điền, hiện tại không phải là bày cỗ cho người khác hưởng?”. Võ giả lúc đầu hừ lạnh nói.

“Hai người kia lại có thể xuyên qua trận pháp bao quanh Dược điền tất nhiên là có thủ đoạn mà chúng ta không biết, đây cũng không thể quái người khác!”. Một người có vẻ bình tĩnh nói. “Liên hoàn trận mà ta bày xuống cũng không phải là có thể tùy tiện phá, hai người kia có thể một lần công kích liền đánh phá thì sợ là trận pháp tạo nghệ cũng không hề dưới ta”.

Mấy vị võ giả khác nghe vậy thì đều lâm vào trầm mặc, trước mắt đưa ra trận pháp chính là vị Uông Trận sư mới nói, y phân tích để bọn hắn lập tức tỉnh táo lại.

“Nếu như đã có người đi vào Dược điền thì chúng ta không thể tiếp tục sử dụng tính toán ban đầu nữa, đợi trận pháp bị phá thì e là đồ vật trong Dược điền cũng đã bị hai người kia lấy hết”. Chợt có một vị võ giả nói.

“Ý của Khương huynh là...?”. Nghe vậy mấy vị võ giả khác động dung nhìn đến người kia hỏi.

“Để Tà thú trùng kích trận pháp quanh Dược điền đi, bọn nó trời sinh thân cận với linh vật, bọn nó điên cuồng trùng kích về phía Dược điền tất nhiên là đã cảm nhận được linh dược, trận pháp kia chắc chắn là đã xuất hiện kẽ hở, mượn đám Tà thú kia chúng ta có thể thấy được kẽ hở”. Võ giả họ Khương kia đáp.


“Không được!”. Một vị võ giả lập tức phủ định. “Tà thú thực lực so với chúng ta mạnh hơn, nếu như để bọn nó trước tiên lao vào Dược điền thì chúng ta sợ là không thể thu được bao nhiêu linh dược”. Lời này vừa xong liền nhận được mấy vị võ giả có mặt duy trì.

“Đây là hạ sách nhưng tình thế hiện tại chúng ta không có lựa chọn”. Họ Khương võ giả trầm giọng nói.

“...”. Mấy vị võ giả khác nghe vậy thì đều có suy nghĩ riêng, trong lúc nhất thời không có lên tiêng.

“Ta cảm thấy Khương huynh nói không sai, bây giờ chúng ta đã không có lựa chọn!”. Trầm mặc hồi lâu một vị võ giả mới mở miệng. “Nếu trách thì cũng chỉ có thể trách hai tên võ giả kia bí ẩn kia”. Nói đến đây thì y có chút nghiến răng nghiến lợi.

“Quyết định vậy đi! Trước mở ra Dược điền, sau đó ta lại muốn nhìn xem rút cục là kẻ nào tranh ăn trước miệng hổ!”. Mấy vị võ giả khác cuối cùng vẫn là đồng tình. Đồng thời với đó thì bọn hắn đều âm thầm lưu tâm, đối với hai vị võ giả thần bí kia bọn hắn chắc chắn là sẽ không buông tha.

Hơn mười vị võ giả này là mấy người đứng đầu các thế lực lớn dẫn võ giả công kích trận pháp bao quanh Dược điền, quyết định của bọn hắn ngay lập tức dẫn đến tình cảnh ở bên ngoài Dược điền thay đổi.

Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: vtruyen.com


May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v