Luân Hồi Thương Đế

Chương 211





“Cảm giác thật quái dị”. Đoạn Ngọc nội tâm thầm nói. Trước đó hắn cảm giác đi trên con đường lát đá này rất xa nhưng thực tế là cũng mới khoảng ba mươi trượng mà thôi, đối ứng với đoạn đường hắn nhận được cách vận chuyển tu luyện Tà Minh Luyện Thể pháp là mười trượng, đối ứng với đoạn đường hắn nhận được cách vận chuyển tu luyện Tà Minh Mệnh Tuyền pháp là hai mươi trượng.

Tương tự với đó đoạn đường mà hắn nghĩ sẽ nhận được cách vận chuyển Tà Minh Luân Hải pháp dài ba mươi trượng, tầng sau công pháp cứ như vậy kéo dài tăng lên.

“Con đường này có điểm cuối, ta chỉ cần đi đến đó là có thể thoát ra”. Đoạn Ngọc nâng mắt nhìn hướng xa ở phía trước khẽ nói. Không bị tà khí che mắt hắn hiện tại đúng là đã thấy được con đường lát đá điểm cuối, đối ứng với chỗ kia nên là cực hạn của Tà Minh pháp, Đại Đế chi bí.

Đại Đế về phương diện cảnh giới vẫn là Đế Quân nhưng vẫn có khác biệt rất lớn, Đoạn Ngọc tu vi hiện tại quá thấp nên không biết khác biệt đó là gì nhưng theo như những gì hắn biết được thì Đại Đế là Đế Quân đỉnh phong đạt được loại điều kiện đặc biệt nào đó, tương truyền Đại Đế thành đạo chính là như vậy.

Tà Minh pháp hoàn chỉnh không những có thể giúp võ giả tu luyện đến Đế Quân mà còn chỉ ra điều kiện đến được Đại Đế tầng thứ, điểm cuối của công pháp này tất nhiên là Đại Đế chi bí.

Ý tưởng để thoát khỏi con đường này đã có nhưng Đoạn Ngọc biết sẽ không đơn giản như vậy, trước đó khi hắn không tu luyện Tà Minh Luyện Thể pháp thì gần như không có cảm giác chân thực khi đi trên con đường lát đá này, điều kiện để thoát khỏi con đường này hiển nhiên chính là phải tu luyện Tà Minh pháp.

Đoạn Ngọc tu luyện Tà Minh Luyện Thể pháp và Mệnh Tuyền pháp nên đã thuận lợi đi đến vị trí này, bây giờ hắn không tu luyện Tà Minh Luân Hải pháp thì không biết sẽ gặp phải tình cảnh gì.

“Bồng”. Đoạn Ngọc mặc cho tà khí chui vào thể nội bước chân đi về phía trước, tà khí chui vào thể nội liền giống như lúc trước lưu chuyển ở trong thể nội của hắn một vòng, đây không thể nghi ngờ chính là các vận chuyển lực lượng để tu luyện Tà Minh Luân Hải pháp.

Lộ tuyến vận chuyển Tà Minh Luân Hải pháp phức tạp hơn nhiều so với Tà Minh Mệnh Tuyền pháp, điều này cũng nằm trong dự liệu của Đoạn Ngọc, thế nhưng hắn lúc này cũng chỉ âm thầm ghi nhớ lại cách vận hành công pháp này mà thôi, không có ý định tu luyện. Hắn lúc này còn không thể tu luyện Tà Minh Luân Hải pháp, không cần làm chuyện vô ích.

Thay vào đó thì lúc này hắn đang chú ý đến dưới chân mình.



Hắn bước đi từng bước trên con đường lát đá nhìn như đang không ngừng tiến lên phía trước nhưng thực tế là hắn đang đi tại chỗ, con đường lát đá nổi lên rất nhiều trận văn dưới tình huống không hề kinh động đến hắn đem hắn nâng lên một tí ti . Trận văn hình thành không biết trận pháp đem hắn vây khốn ở ngay chỗ này.

“Ta trước đó không sở hữu tà nhãn nên không thấy được bất luận cái gì, hiện tại đúng thực là đã thấy được nhiều thứ”. Đoạn Ngọc mi tâm hơi chút nhíu lại nói.

Con đường lát đa này ẩn giấu đồ vật hơn nhiều so với bề ngoài đơn giản của nó, trước đó khi chưa đi lên con đường này hắn chỉ thấy được nó là một con đường lát đá được bày biện phía sau thạch bia khắc ba chữ ‘Tà Minh pháp’ mà thôi.

Nếu như hắn tu luyện Tà Minh Luân Hải pháp thì không có chuyện gì, thế nhưng việc hắn không tu luyện Tà Minh Luân Hải pháp lại khác, đây giống như việc không phù hợp với quy tắc của con đường lát đá này, trận văn xuất hiện chính là một loại ngăn cản. Không tu luyện Tà Minh Luân Hải pháp thì hắn sẽ vĩnh viễn bị lưu lại ở nơi này.

Trận văn tồn tại trên con đường lát đá này quá thần bí, Đoạn Ngọc đối với trận pháp gần như là một tờ giấy trắng nên tự nhiên là không hiểu được trận văn tác dụng, thế nhưng lúc này hắn biết nếu như không thể giải quyết được những trận văn này thì hắn không có khả năng bước lên con đường lát đá chân chính, vì đó mà không thể rời khỏi nơi này.

“Trước đó không thấy được ngươi ta còn không có biện pháp, hiện tại đã thấy được ngươi ta còn không biết cách phá giải hay sao?”. Đoạn Ngọc đáy mắt lộ ra một tia tinh quang nói nhỏ. Nói xong hắn đã lập tức đem một luồng hơi Hủ Thực Chi Thủy lấy ra rồi thu lại tinh thần lực.

Luồng hơi Hủ Thực Chi Thủy này rất nhanh đã hội tụ lại thành một giọt chân chính Hủ Thực Chi Thủy chuẩn xác rơi xuống chỗ trận văn ở dưới chân Đoạn Ngọc.

“Xì”. “Xì”. Hủ Thực Chi Thủy rơi xuống một khắc liền xuyên qua đám trận văn rơi xuống con đường lát đá, nguyên liệu để chế tạo con đường lát đá này cụ thể là gì Đoạn Ngọc không biết nhưng rõ ràng là có năng lực cản lại Hủ Thực Chi Thủy ăn mòn rất lớn, tuy rằng vẫn có thể ăn mòn nhưng tốc độ cực chậm.

Điều này để Đoạn Ngọc kinh ngạc nhưng cũng không để tâm nhiều mà chú ý đến đám trận văn được khắc trên con đường lát đá, Hủ Thực Chi Thủy rất nhanh đã không để Đoạn Ngọc thất vọng, một đạo trận văn nhiễm phải Hủ Thực Chi Thủy đã bị ăn mòn biến mất, điều này đối với tổng thể tất cả trận pháp ở đây ảnh hưởng không lớn nhưng Đoạn Ngọc đã thấy được bản thân bước trên con đường lát đá.



Điều này có nghĩa là Đoạn Ngọc có thể tiếp tục đi trên con đường này!

“Vù”. “Vù”. Chợt xung quanh không hiểu nổi nên tiếng gió, xung quanh Đoạn Ngọc vô số trận văn cùng lúc sáng lên, như có lực lượng thần kỳ lưu chuyển hướng đến chỗ trận văn mới bị Hủ Thực Chi Thủy ăn mòn, từ hai đầu bị ăn mòn kia trận văn sáng lên, kỳ dị lực lượng xuất hiện dĩ nhiên là muốn đẩy lui Hủ Thực Chi Thủy, nối lại trận văn bị ăn mòn.

Đoạn Ngọc thấy vậy thì thần sắc biến đổi vội vã bước về phía trước, tà khí càng thêm dày đặc truyền vào thể nội tự động vận hành khiến hắn càng khắc sâu lộ tuyến vận hành Tà Minh Luân Hải pháp. Thế nhưng Đoạn Ngọc lúc này làm sao còn có tâm trí để ý đến?

“Bồng”. Đoạn Ngọc phản ứng rất nhanh, thế nhưng hắn vừa mới bước được bốn bước thì giọt Hủ Thực Chi Thủy kia đã bị đẩy bật ra khỏi con đường lát đá rơi vào trong hắc ám biến mất, trận văn nối liền khôi phục như cũ, Đoạn Ngọc thấy được vô luận bản thân bước đi nhanh chóng thế nào thì cũng không thể di chuyển được thêm một chút nào trên con đường lát đá.

Đoạn Ngọc thần sắc biến ảo, hắn đoán được chỉ dựa vào Hủ Thực Chi Thủy thì không có khả năng dễ dàng thoát khỏi con đường lát đá này nhưng không nghĩ đến trận pháp ở đây đáng sợ như vậy, liền Hủ Thực Chi Thủy đều bị đẩy ra nhanh chóng.

“Trận pháp ở đây e là đã đạt đến một cái độ cao mà ta không thể với tới!”. Đoạn Ngọc đáy lòng nổi lên kính sợ nói. Dưới tình huống bị động đã bị Hủ Thực Chi Thủy bám lên thì e là chỉ có biện pháp cắt bỏ nơi bị Hủ Thực Chi Thủy bám lên mới có khả năng thoát khỏi nó, tòa trận pháp này lại cưỡng chế đẩy ra Hủ Thực Chi Thủy thì tất nhiên là không phải bình thường cường đại.

Đoạn Ngọc cảm thấy Phong Hoàng cảnh e là cũng khó mà làm được điều này!

Ngẫm lại cũng thế, nơi này có truyền lại Tà Minh pháp, ban đầu hắn đã cho rằng người tạo nên nơi này chí ít cũng phải là một vị Đế Quân, trận pháp tồn tại ở nơi này chắc chắn không phải những trận pháp mà hắn từng nhìn thấy có thể so sánh.

Thế nhưng cho dù là như vậy thì cũng không ảnh hưởng nhiều đến ý định của hắn! Hủ Thực Chi Thủy có thể phá hủy trận văn, sau đó đại trận lực lượng hiện ra chủ động tu bổ lại thì cũng cần một chút thời gian, trong lúc đó hắn có thể tránh qua trận pháp ngăn cản chạy trên con đường lát đá.


Nhìn lại thì bốn bước vừa rồi hắn đã chạy ra khoảng cách một trượng, so sánh một chút thì có thể thấy mỗi một lần hắn phá vỡ trận văn đang vây khốn hắn thì hắn sẽ có cơ hội di chuyển một trượng, liên tục ba mươi lần như thế hắn có thể đi ra đoạn đường đối ứng với Tà Minh Luân Hải pháp.

Đi ra khỏi đoạn đường này hắn cảm giác phần tiếp theo của con đường lát đá sẽ không giống như trước, võ giả đi trên con đường này nếu như vẫn cần tiếp tục tu luyện Tà Minh pháp mới có thể đi đến phía trước thì sẽ tốn rất nhiều thời gian vô ích, người tạo ra con đường lát đá này không nên nhàm chán như vậy.

“Đi!”. Đoạn Ngọc nội tâm khẽ quát, ngay lập tức đã đem một đoàn hơi vụ Hủ Thực Chi Thủy từ trong thức hải lấy ra ném xuống khu vực dưới chân mình, tinh thần lực thu lại một khắc thì hơi vụ liền tụ lại thành một giọt Hủ Thực Chi Thủy rơi xuống con đường lát đá, trận văn bị nó rơi trúng rất nhanh đã bị ăn mòn biến mất.

Đoạn Ngọc không chút chần chờ nào, ngay khi trận văn bị ăn mòn mất đi hắn đã lập tức bước nhanh trên con đường lát đá, lần này căn chuẩn thời gian hắn thậm chí đã bước ra được năm bước, dĩ nhiên là đã đi được hơn một trượng trên con đường lát đá.

“Bồng”. Trận pháp lại nổi lên, trận văn sáng lấp lóe nhanh chóng đem Hủ Thực Chi Thủy ném ra khỏi con đường lát đá, trận văn mới bị ăn mòn kia một lần nữa nối liền, trận pháp khôi phục như cũ.

Đoạn Ngọc nhìn đến giọt Hủ Thực Chi Thủy thứ hai bị ném vào trong hắc ám thì có chút đau lòng, hắn sở hữu số lượng Hủ Thực Chi Thủy không nhiều, mất đi một chút thì chính là không có biện pháp khôi phục. Thế nhưng vì để cưỡng chế mở ra một con đường trên con đường lát đá này hắn cũng chỉ có thể chấp nhận hi sinh.

Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: vtruyen.com


May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v