Luân Hồi Đại Đế Truyện

Chương 96




Tiêu Viễn: “Cho nên ngươi nói nhiều như vậy, chính là muốn nói, thời cơ mà ngươi chờ đợi trong mấy năm nay thực chất là chờ một cơ hội có thể giúp tiến vào nội thành, tiếp cận với tầng thứ cao hơn?”

Long Huyền gật gật đầu: “Đúng thế! Mặc dù khoảng thời gian ở lại Định Yên thôn này đối với ta mà nói, thật sự rất là vui vẻ, nhưng mà ta còn quá nhiều chuyện phải làm. Tu vi của ta bây giờ cũng sớm đã gặp bình cảnh, ở lại trong thôn không thể nào tiến thêm được nữa, cần phải đi xem thế giới bên ngoài, lịch luyện tăng thêm kiến thức, tìm kiếm tài nguyên tu luyện, cường đại tự thân.”

Không chỉ có như vậy, Long Huyền hắn còn nhất định phải mạnh lên thật nhanh, bởi vì cha mẹ hắn không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy, thời hạn mười năm mà Bạch lão nói, bây giờ đã trôi qua một nửa rồi.

Long Huyền vẫn còn nhớ rõ, từ lúc phụ mẫu rơi vào trạng thái bán tử thi đến hiện tại đã hơn năm năm, Bạch lão trước đó cũng đã cho hắn biết, trạng thái này không thể kéo dài quá lâu, ngắn thì mười năm, lâu thì mười lăm năm, nếu hắn không tìm ra cách cứu tỉnh cha mẹ, cũng hoặc là tìm được thần dược bổ sung sinh cơ, vậy việc cứu tỉnh bọn họ liền trở thành chuyện xa vời.

Long Huyền đưa mắt nhìn về phương xa, trong con ngươi tràn ngập ý chí chiến đấu. Hắn nhất định phải bước tiếp, không thể chùn chân.

. . . . . .

Lại nói về Long Huyền lúc này, sau năm năm đi qua, Long Huyền cũng không phải chỉ có dung mạo là thay đổi, mà thực lực hiện tại của hắn cũng đã khác xưa một trời một vực.

Năm năm trước, khi vừa mới vừa tới Định Yên thôn, lúc đó Long Huyền chỉ vừa mới khai thông bốn khiếu ở bàn chân, vốn là việc khai khiếu không hề dễ dàng gì, càng đừng nói đến mục tiêu của Long Huyền ngay từ đầu đã là khai mở toàn bộ 360 đạo khiếu huyệt trên cơ thể.

Cũng vì vậy nên Long Huyền buộc phải liên tục chém giết yêu thú, trải qua huấn luyện địa ngục không ngừng để có thể kiếm đầy đủ số lượng tinh huyết tu luyện.

Năng lượng bên trong tinh huyết của yêu thú là rất cuồng bạo, việc thôn phệ yêu huyết để tu luyện khí huyết lực mặc dù có hiệu quả cực nhanh, nhưng bù lại, thân thể cũng phải chịu đựng phản phệ tương ứng. Chỉ khi nào luyện hóa được hết năng lượng cuồng bạo trong yêu huyết thì cơ thể mới có thể hấp thu, tăng cường tự thân.

Cũng may mắn là trên thân Long Huyền sở hữu Luân Hồi Đạo Quyết, công pháp này thật sự rất thần kỳ, một tia sinh mệnh chi khí mỏng manh Long Huyền ngưng tụ ra được lúc trước dường như có thể chung hòa vạn vật, nó còn có tác dụng chữa trị thương thế nhanh đến kinh người.

Mỗi lần Long Huyền nuốt tinh huyết, ngoại trừ cơn đau đớn lúc ban đầu, những tổn thương khác do năng lượng cuồng bạo sinh ra, tàn phá bên trong cơ thể đều bị Luân Hồi Đạo Quyết chung hòa, hóa giải trong thời gian ngắn. Mà tia sinh mệnh chi khí kia lại mang theo những năng lượng tinh thuần còn lại dung nhập vào trong từng tấc thân thể Long Huyền, thương tổn cũng khôi phục hoàn toàn.

Vốn là lúc ban đầu Long Huyền còn có ý định sử dụng hắc bạch ngọc châu để làm thay quá trình này, như vậy vừa có thể tiết kiệm thời gian, cũng không cần phải trải qua giày vò. Chẳng qua Bạch lão cũng nói cho hắn biết.

Muốn khai mở 360 huyệt khiếu, cái sau khó hơn cái trước, thêm nữa càng là về sau thì càng khó. Nếu như là tình huống bình thường, đa số mọi người chỉ cần khai thông đủ 36 đại huyệt, vậy cách làm của Long Huyền cũng không có vấn đề gì, ngược lại, nhờ có sự trợ giúp của hắc bạch ngọc châu, hắn còn có thể đẩy nhanh quá trình, dùng thời gian ngắn hoàn thành việc khai khiếu mà đột phá cảnh giới tiếp theo.

Nhưng ai mục tiêu của Long Huyền lại là cái khó nhất đâu. Cho nên hắn bắt buộc phải chịu đựng việc bị yêu huyết tàn phá thân thể, trong quá trình bị thương và chữa lành liên tục như thế, cơ thể của hắn sẽ thích ứng để trở nên mạnh mẽ hơn, các bình chướng ngăn cách khiếu huyệt cũng được nới lỏng, thuận lợi cho việc khai khiếu. Cho nên Long Huyền đành phải từ bỏ, rồi dùng ngọc châu theo cách khác.

Quả nhiên lời của Bạch lão nói không hề sai, mặc dù Long Huyền từ đầu đến cuối đều để cho bản thân phải hứng chịu yêu huyết tàn phá, mượn nhờ cổ khí tức cuồng bạo đó thì việc xung kích, khai thông khiếu huyệt cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Một năm đầu tiên, tộc độ khai khiếu của Long Huyền phải nói là như ngồi tên lửa mà tiến tới, ngày đi đâu chỉ vạn dặm.

Khi đó chỉ cần có đủ tinh huyết, mỗi ngày khai thông năm, bảy cái khiếu huyệt đối với Long Huyền thật sự là chuyện nhỏ. Thiếu sót lớn nhất của hắn khi đó chính là thực lực không đủ, hắn chỉ hận không thể lập tức giết toàn bộ yêu thú trong sâm lâm để trích lấy tinh huyết đem ra hấp thu.

Mà một đống lớn công huân hắn có được khi chém giết yêu thú, thì hắn đều lựa chọn ủy thác cho Lý Nhiên cùng lão thôn trưởng đi khu giao dịch tại Vĩnh Yên trấn đổi hết thành tinh huyết của nhị giai yêu thú, còn có yêu hạch.

Chẳng qua tinh huyết, cùng yêu hạch của yêu thú cũng là có phân chia phẩm cấp tốt xấu đấy. Mỗi loại yêu thú khác nhau, huyết thống cao thấp khác nhau, cho nên dù có là đồng giai yêu thú, chất lượng cũng không thể so sánh được. Cứ mỗi khi Long Huyền mà đạt được những tinh huyết hay yêu hạch không đạt yêu cầu đều dùng ngọc châu để hấp thu, chuyển đổi.

Cứ việc số năng lượng chuyển đổi thông qua ngọc châu sẽ trở nên quá mức ôn hòa, không giúp ích được cho quá trình khai mở huyệt khiếu, nhưng mà nó có thể thay thế linh khí để giúp tăng trưởng tu vi nhanh hơn.

Cứ mỗi khi khai mở huyệt khiếu, số năng lượng mà có thể tích trữ bên trong cơ thể lại tăng lên, Long Huyền dùng sinh mệnh chi khí bên trong ngọc châu để bổ sung có thể nhanh chóng bù đắp vào khoảng trống này. Khi đó hắn cũng có thể tiết kiệm thời gian cần để hấp thu linh khí trong thiên địa, giúp tăng tốc độ tu luyện, mà số tinh huyết, cùng yêu hạch kia cũng sẽ không bị lãng phí. Quả thật là một công đôi chuyện!

Cho tới khi đó, chỉ sau một năm thời gian, Long Huyền từ một tên tân thủ, đã có thể so sánh với một tên cao giai võ giả rồi. Mà con mồi của Long Huyền sớm cũng đã đổi toàn bộ từ nhất giai thành nhị giai yêu thú, bởi vì tinh huyết của nhất giai yêu thú đã không còn chút tác dụng nào với Long Huyền nữa.

Thời điểm đó, Long Huyền đã thành công khai mở ra được 108 khiếu. Nếu chỉ xét về số lượng huyệt khiếu, Long Huyền đã nhiều gấp ba lần cửu tinh võ giả bình thường. Nhưng thật sự thì lực bộc phát toàn lực của Long Huyền khi đó, cùng lắm cũng chỉ có thể so sánh với một tên võ giả hậu kỳ, loại mới vừa tiến vào thất tinh mà thôi.

Sở dĩ có sự khác biệt lớn đến như thế cũng không phải cách tu luyện của Long Huyền đi sai hướng, mà là trong số 108 khiếu của Long Huyền, cũng chỉ có vài khiếu huyệt thuộc 36 đại huyệt, còn lại đều là các tiểu huyệt rải rác tại các nơi trên cơ thể. Do vậy, các tiểu khiếu huyệt này, mặc dù cũng đem lại tăng phúc, nhưng không thể so sánh với các đại huyệt khác được.

Có mất tất có được, Long Huyền phí hết một năm để khai mở 108 khiếu, tuy rằng toàn lực chỉ có thể sánh ngang với thất tinh võ giả bình thường, nhưng nếu so về sức bền, mười tên thất tinh võ giả kia thay phiên nhau hao tổn, mới xem như mò được sâu cạn của một mình Long Huyền hắn.

Lại tiếp thêm bốn năm sau đó, đến tận thời khắc này, Long Huyền trước trước sau sau, đã khai mở tổng cộng 350 đạo huyệt khiếu, chỉ còn sót lại huyệt Thần Khuyết ngay ở rốn, huyệt Đản Trung giữa ngực, Mi Tâm khiếu cùng thất khiếu trên khuôn mặt là: tai, mắt, mũi, miệng.

Chiến lực cũng là thay đổi nghiêng trời lệch đất. Trước đó nhiều lần Bạch lão bắt hắn phải đi khiêu chiến với tam giai yêu thú, tạo thêm áp lực. Cũng vì thế mà dân thôn nhiều lần gặp được cảnh Long Huyền mang theo thân thể chằng chịt vết thương, cả người nhuốm máu quay trở về từ sâm lâm. Nếu không phải có Luân Hồi Đạo Quyết hộ thân, lại thêm Ma Thần Trấn Ngục trụ vững căn cơ, Long Huyền rất có thể đã trùng sinh được vài lần rồi.

Cho đến thời điểm gần nhất, ngay cả bá chủ tây khu, tam giai hậu kỳ yêu thú, Hắc Vân hổ đều đã chết dưới tay hắn. Đây chính là tồn tại mà ngay cả một vị bát tinh võ sư như Triệu Hạo cũng phải kiêng dè vô cùng, nếu thật sự phải liều mạng chiến đấu, Triệu Hạo tuổi tác đã lớn, chưa chắc có thể dành được phần thắng.

Từ đó có thể thấy rằng, cảnh giới thực sự của Long Huyền hiện tại, mặc dù trên lý thuyết vẫn chỉ là võ giả hậu kỳ, còn chưa đạt đến đỉnh phong, nhưng ngay cả võ sư hậu kỳ cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn. Về phần võ sư đỉnh phong, cũng hoặc là Long Đạo cảnh, Long Huyền cũng không biết bản thân so với những cao thủ cảnh giới này thì có thắng được hay không.

. . . . . . . . . .

Cộc cộc cộc!!!

Tiếng gõ cửa vang lên, Long Huyền đang xếp bằng tu luyện nghe được âm thanh này thì mở hai mắt, đứng dậy, đi ra mở cửa.

Hiện tại có lẽ chỉ mới quá nửa giờ mão, cũng chính là khoảng sáu giờ sáng mà thôi. Trời đã gần vào đông, bên ngoài còn chưa sáng hẳn, nhưng chung quanh Định Yên thôn lúc này đã đèn đuốc sáng trưng.

Người vừa mới gõ cửa phòng Long Huyền là một thiếu niên, nhìn kỹ lại không phải Lý An thì là ai.

Lý An thấy Long Huyền xuất hiện, lập tức vui vẻ cười nói: “A Huyền ca, đến giờ rồi, chúng ta mau đi thôi!”

Long Huyền mỉm cười, ngoái đầu lại nhìn kỹ căn phòng nhỏ đã gắn bó với bản thân suốt mấy năm thời gian một lần cuối, chỉnh lý những đồ vật cần thiết đem thu vào trữ vật giới chỉ, sau đó mới cùng Lý An cất bước đi ra ngoài.

Đến khi người hai bọn họ đi ra tới gần quảng trường tại cửa thôn, lúc này đám thôn dân đã sớm tập trung đầy đủ rồi.

Long Huyền bước nhanh tiến tới phía trước, nhìn đám người, chào một tiếng.

“Triệu gia gia, các vị hương thân, tiểu Huyền tới rồi!”

Lý An cũng tùy theo hắn mà cúi đầu chào hỏi với mọi người, sau đó thì cả hai bọn họ cùng đứng chung với một đám thiếu niên khác gần đó, tổng cộng mười hai người, có nam có nữ, tuổi tác đều không lớn, khoảng từ 15 đến 18 tuổi.

Không sai, ngày này chính là ngày mà những thiếu niên của Định Yên thôn bọn hắn muốn đi tới thành trì để tham gia đại sát hạch. Mà mười hai người trước mắt đây chính là những thiếu niên có thiên tư cao nhất Định Yên thôn, bọn hắn sẽ đại diện cho cả thôn đi tham dự lần sát hạch năm nay.

Sau khi Long Huyền được Lý An gọi tới, mọi người cũng xem như đã tề tựu đông đủ. Lúc này Triệu Hạo mới nhìn về đám người Long Huyền mà nói.

“Lần đại sát hạch này đối với các ngươi mà nói, chính là một lần cơ hội, nếu có thể biểu hiện tốt, vậy thì công pháp, võ kỹ, tài nguyên tu luyện sẽ không thiếu. Bằng vào thiên mà các ngươi biểu hiện ra, võ giả chắc chắn không phải là cực hạn của các ngươi, cố gắng nắm thật chặt cơ hội này!”

Ngừng một chút, Triệu Hạo hít sâu một hơi rồi nói lớn hơn: “Nhớ kỹ, nơi đây là nhà của các ngươi, các ngươi chính là niềm kiêu ngạo của thôn chúng ta, bất cứ lúc nào, nơi này luôn luôn mở rộng cửa chờ các ngươi quay trở về!”

Lời nói của Triệu Hạo khiến cho đám thiếu niên xiết chặt nắm đấm, xúc động vô cùng, sắc mặt cũng đỏ lên. Long Huyền đứng trong đám người, mỉm cười vui vẻ, trong lòng cũng rất cảm khái. . . .

Đám thôn dân hàng ngày đều nhốn nháo nhưng hôm nay đều rất nghiêm túc nghe từng lời của trưởng thôn, bọn họ tập trung hết ở đây sớm như vậy chính là để tiễn đám thiếu niên rời thôn đi tham dự lần sát hạch trọng yếu này.

Tất cả thôn dân đều nở nụ cười, dành những lời chúc chân thành nhất để tặng cho bọn hắn.

“Đám nhỏ cố lên, so với chúng ta năm đó, các ngươi lợi hại hơn nhiều lắm, nhất định có thể làm ra một phen sự nghiệp!!”

“Đúng đúng! Mấy chục năm rồi chưa có lớp trẻ nào có thiên phú cao như các ngươi vậy, chắc chắn các ngươi sẽ đạt được thành tích không tệ trong lần sát hạch năm nay.”

“Khảo hạch thật tốt!”

“Nhớ bảo trọng, lên đường bình an!”

. . .

Đáp lại những lời chúc chân thành như vậy, một đám mười hai tên thiếu niên tính cả Long Huyền cùng một chỗ cúi đầu bái chào thật sâu, xem như cảm tạ.

Sau đó ở trong ánh mắt lưu luyến của đám người, bọn thiếu niên vẫy vẫy tay từ biệt, rồi bắt đầu theo sau lưng Lý Nhiên rời khỏi thôn.

Bọn hắn đi xa dần, Long Huyền ánh mắt tràn đầy phức tạp nhìn tiểu sơn thôn đang dần khuất bóng phía sau. Hắn biết, lần này rời thôn, không phải giống như những lần đi săn lúc trước, lần rời đi này, không biết phải đến bao giờ mới có thể quay trở lại, cũng có thể là không trở lại nữa.

“Hy vọng một ngày không xa có thể quay về nhìn một thoáng đi, tạm biệt Định Yên thôn, Long Huyền ta đi rồi!” Long Huyền thì thầm những lời chỉ một mình hắn nghe thấy được.

Sau đó, thở sâu một hơi, hồi phục lại tinh thần, Long Huyền quay đầu về phía trước, đi thẳng, không nhìn lại lần nào nữa.