Hai tên giáo đồ Bắc Khuyết ma cung cùng ngơ ngác, không hiểu Hàn Tử Kỳ nói thế là nghĩa gì, cả hai đưa mắt nhìn nhau dò hỏi.
Tên giáo đồ được gọi là đại ca hỏi:
- Tiểu tử, ngươi nói thế nghĩa là làm sao, cái gì ra đi cái gì ở lại. Ngươi có điên chưa?
Hàn Tử Kỳ trợn mắt:
- Bọn ngươi xưng là đại đầu mục của Bắc Khuyết ma cung mà ngu ngốc đến thế ư? Ta nói rõ ràng như thế mà hai ngươi chưa hiểu à? Bây giờ ta giết một tên về cái tội bất kính của hai ngươi rượt đuổi vị tiểu thư kia suýt phải mất mạng dưới vực thẳm vừa rồi, còn một tên cấp tốc trở về Bắc Khuyết ma cung báo nguy với lão quỷ Bắc Khuyết Thần Ma, nay mai sẽ có một vị thiên thần tới Bắc Khuyết ma cung cắt lấy thủ cấp của lão trả hai món nợ máu năm xưa lão đã cùng yêu phụ Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ đầu độc hai vị tiền bối trang chủ Hàn Khuất Thân bị tàn phế hai chân chết trong tuyệt động, Thiên Tàn Quái Tẩu bị chặt cụt một chân ném vào cánh rừng già sau đó giết đi. Ngươi nghe rõ rồi chứ?
Hai tên giáo đồ Bắc Khuyết ma cung cùng tháo lui về phía sau ba bước trố bốn mắt khiếp đảm nhìn Hàn Tử Kỳ như nhìn một con quái vật từ đầu đến chân.
Bọn chúng vốn đã khiếp sợ cái thân pháp “Hành không đăng bộ” của Hàn Tử Kỳ lao vút ngang qua trên đầu chúng từ bao giờ chúng chẳng hề hay biết. Dù chưa trông thấy chàng xuất thủ, nhưng bọn chúng đã hiểu ngay chàng là một đại cao thủ công lực đã đạt tới cõi thượng thừa chứ không phải tầm thường.
Phút giây lấy lại sự bình tâm, tên giáo đồ Bắc Khuyết ma cung được gọi là đại ca hỏi:
- Tiểu tử, danh hiệu của ngươi là gì sao lại dám khoác lác cái mồm, lớn lối như thế?
Nhìn thẳng vào mặt tên giáo đồ Bắc Khuyết ma cung, Hàn Tử Kỳ lạnh băng:
- Hai ngươi muốn biết đại danh của ta ư? Hãy trụ hình cho vững mà nghe đây!
Chàng nói rõ từng tiếng:
- Hàn Tử Kỳ chính là ta. Hai ngươi nghe rõ chưa?
Hai tên giáo đồ Bắc Khuyết ma cung kinh hãi tháo lui ba bốn bước nhìn Hàn Tử Kỳ bằng ánh mắt khiếp đảm, thân hình lay động như muốn bỏ chạy trốn.
Như tưởng mình vừa nghe lầm, tên giáo đồ được gọi là đại ca vặn hỏi Hàn Tử Kỳ:
- Ngươi vừa nói gì? Ngươi là Hàn Tử Kỳ đã giết rất nhiều giáo đồ Luân Hồi giáo cách đây mấy tháng hay là Hàn Tử Kỳ nào khác trùng tên.
Hàn Tử Kỳ trợn mắt:
- Nói nhảm! Ta là Hàn Tử Kỳ chứ còn Hàn Tử Kỳ nào nữa mà ngươi nói trùng tên.
Ngươi quá ngu ngốc còn sống chi vô ích. Ta giết ngươi trước, còn tên quỷ quái kia mau chạy trở về báo nguy với lão quỷ Bắc Khuyết Thần Ma như ta đã nói vừa rồi.
Chàng thét lớn:
- Hãy mau rút vũ khí ra, ta ban cho các ngươi cái ân huệ lần chót, kẻo khi chết xuống địa ngục sẽ chẳng còn điều gì ân hận nữa.
Xoạt ... xoạt ...
Hiểu rõ nguy cơ đã đến, hai tên giáo đồ Bắc Khuyết ma cung chẳng ai bảo ai cùng rút thanh giới đao cầm tay đứng song song theo thế hợp công.
Trong khi Hàn Tử Kỳ vẫn đứng yên nhìn hai thanh giới đao trong tay bọn chúng chưa thấy động tĩnh.
Tên giáo đồ Bắc Khuyết ma cung được gọi là đại ca quát to:
- Nhị đệ động thủ!
Hai tên giáo đồ Bắc Khuyết ma cung cùng lượt vung thanh giới đao một vòng điểm tới mười yếu huyệt khắp thân hình Hàn Tử Kỳ.
Tám làn sáng nhanh như chớp ...
Chờ hai thanh giới đao của hai tên giáo đồ Bắc Khuyết ma cung còn cách một thước, Hàn Tử Kỳ dịch sang ba bước tránh tám lằn sáng giới đao, liền đó một lằn sáng màu tía lạnh căm người từ bên lưng chàng chớp tới tên giáo đồ được gọi là đại ca nhanh như sét giật lưng trời.
Tên giáo đồ Bắc Khuyết ma cung được gọi là đại ca rú uất nghẹn nửa tiếng, chiếc đầu bay ra ngoài một trượng theo thanh giới đao rơi nằm trên đám cỏ, chiếc thây cụt đầu từ từ ngã xuống trông đến rợn người.
Hàn Tử Kỳ rút thanh Tử hư thần kiếm ra từ lúc nào, chém rụng đầu tên giáo đồ được gọi là đại ca rồi đút kiếm trở vào vỏ từ bao giờ, chẳng một ai kịp trông thấy.
Chỉ nghe từ phía vực thẳm có tiếng Hạng Cẩm Bình bật thốt khen ngợi:
- Tuyệt diệu!
Trông thấy cái chết quá khủng khiếp của đồng bọn và thủ pháp giết người thần oai của Hàn Tử Kỳ, tên giáo đồ Bắc Khuyết ma cung còn lại vỡ mật bay hồn, mặt mày tái ngắt, tay chân run lên cầm cập trố mắt khủng khiếp nhìn tử thi nằm trên mặt đất, rồi nhìn Hàn Tử Kỳ.
Hắn đâu có tưởng tượng nổi thân pháp lẫn kiếm pháp của Hàn Tử Kỳ xuất quỷ nhập thần đến thế, nhất là ánh sáng màu tía của thanh Tử hư thần kiếm chợt thấy rồi chợt mất giống như ánh sáng tử thần đoạt hồn người.
Tên giáo đồ Bắc Khuyết ma cung chôn chân tại chỗ không còn chạy nổi nữa. Xoảng ...
Thanh giới đao trong tay tên giáo đồ Bắc Khuyết ma cung buông rơi xuống đất vang lên một tiếng khô khốc. Hắn rụng rời chân tay không cầm nổi vũ khí nữa.
Hàn Tử Kỳ nhìn tên giáo đồ Bắc Khuyết ma cung hét:
- Tên bại hoại, sao ngươi còn đứng chết trân ra đó! Ngươi chạy trở về báo nguy với lão Bắc Khuyết Thần Ma, bảo lão chuẩn bị nạp thủ cấp cho ta, bằng nếu ngươi liệu chạy không nổi thì hãy đứng yên đó cho ta hóa kiếp.
Tên giáo đồ Bắc Khuyết ma cung kinh hoàng, tay chân cuống quít vụt quay phắt thân mình trở lại, hú lên một tiếng như loài quỷ tru, phóng tới con ngựa ô chùy đứng cách đó hai trượng, lập cập leo lên ngồi trên lưng ngựa, chộp lấy dây cương giật liền liền ... vừa ngoái cổ nhìn trở lại phía Hàn Tử Kỳ.
Con ngựa ô chùy bị giật mạnh dây cương hốt hoảng hí lên mấy tiếng vang lừng, lồng lộn mấy cái, quay đầu trở lại, phi nhanh theo con đường nhỏ khúc khuỷu, gập ghềnh, hai bên trập trùng vách núi, nháy mắt đã biến dạng.
Chờ cho người ngựa tên giáo đồ Bắc Khuyết ma cung đi xa, Hàn Tử Kỳ quay lại trong khi Hạng Cẩm Bình cũng vừa bước tới đứng trước mặt chàng.
Nhìn Hàn Tử Kỳ bằng ánh mắt thán phục, Hạng Cẩm Bình cất giọng oanh:
- Cách nay chẳng bao lâu, chỉ có mấy tháng thân thủ và kiếm pháp của Hàn công tử vượt bậc hơn xưa thập phần. Vừa rồi công tử rút kiếm xuất chiêu, tiểu muội không trông thấy được, thực lòng muội vô cùng bái phục công tử.
Hàn Tử Kỳ từ tốn đáp:
- Hạng tiểu thư đã khen tặng quá lời rồi, tại hạ không dám nhận đâu. Sự thật thân pháp và kiếm pháp của tại hạ đến nay hãy còn thô thiển, chỉ tại tên giáo đồ Bắc Khuyết ma cung kia võ công quá tầm thường, nên tại hạ mới đắc thủ giết hắn, tiểu thư khen tại hạ vô cùng xấu hổ.
Ánh mắt thu thủy xanh biêng biếc chớp lên mấy cái, Hạng Cẩm Bình khen:
- Chẳng qua Hàn công tử quá khiêm nhượng đó thôi. Sự thật từ ấy lâu nay tiểu muội chưa từng thấy lối thân pháp, kiếm pháp tuyệt luân kỳ diệu như công tử vừa xuất thủ đó một lần nào, đến như gia phụ của tiểu muội nếu trong trường hợp là tên giáo đồ Bắc Khuyết ma cung cũng chưa chắc đỡ nổi một chiêu của công tử huống hồ là bọn chúng.
Nàng hỏi:
- Có phải trong thời gian qua Hàn công tử đã gặp duyên kỳ ngộ rồi không?
Không muốn tiết lộ chuyện vào Tử vong động, học được các chiêu trong bí kíp “Địa tiên kỳ thư” của tôn sư Địa tiên tôn giả, Hàn Tử Kỳ tránh né:
- Thời gian mấy tháng qua tại hạ may mắn gặp một vị lão tiền bối truyền dạy vài chiêu ứng phó với bọn bại hoại, bảo vệ lấy thân, đâu dám vô lễ với Hạng tiền bối là bậc cao minh, mang lấy cái tội thất kính đối với lão tiền bối.
Để tránh né những lời khen tặng của Hạng Cẩm Bình, Hàn Tử Kỳ lảng sang chuyện khác:
- Hạng tiểu thư có chuyện gì phải đi trên quan lộ ngoài kia mà bị hai tên giáo đồ Bắc Khuyết ma cung quỷ quái vô lễ, xin tiểu thư nói cho tại hạ được rõ.
Hạng Cẩm Bình chớp đôi mắt:
- Tiểu muội vâng lệnh gia phụ tới thị trấn Phòng Châu cầu viện thúc thúc tên Hạng Bá Công đến giải vây Hạng gia trang, dọc đường bị hai tên giáo đồ Bắc Khuyết ma cung chận đường đòi bắt muội giải về cho lão dâm tặc Bắc Khuyết Thần Ma như Hàn công tử đã biết.