Huấn luyện viên yoga xinh đẹp còn đang hô khẩu hiệu: “Khi hạ người phải thở ra, để phần lưng bạn từ từ nằm xuống sàn nhà, thả lỏng, tứ chi (2 tay + 2 chân) cố gắng duỗi ra, tưởng tượng mình đang ở độ cao vô tận.”
Mễ Tiệp và rất nhiều hội viên đồng thời nằm lên đệm lót, tổ chức tập huấn yoga buổi chiều, cô nhẹ nhàng nghiêng đầu sang một bên, nhìn đồng hồ đeo ở cổ tay, đã 5 giờ 30 phút, lúc này vẫn chưa phải giờ cao điểm tan tầm, nếu lái xe nhanh vẫn kịp về nhà cướp chỗ đậu xe. Nghĩ tới đây cô trở mình đứng dậy, cuộn cái đệm, chạy tới phòng thay đồ, không kịp tắm rửa, chỉ báo cho Tiểu Hồng một tiếng rồi vội vàng chạy tới bãi đậu xe.
Dọc đường phóng nhanh như điện giật, liên tục gặp đèn xanh, thật tốt, rốt cuộc khi tiến vào cửa tiểu khu thì nhìn thấy Quách Bách Vĩ, anh ta đứng trước cửa phòng bảo vệ vừa nói vừa cười cùng mấy chàng trai, bên cạnh là xe cảnh sát trắng sọc xanh, Mễ Tiệp cảm thấy vui vẻ, bấm một tiếng còi lướt qua xe cảnh sát, tốc độ giống như tên lửa, quẹo trái đã không thấy tăm hơi.
Một bảo vệ trợn mắt nhìn phương hướng xe đi mất: “Ôi, chạy nhanh như vậy? Trong nhà bốc cháy sao? Trên đường có rất nhiều cụ già và trẻ nhỏ mà không biết đường giảm tốc độ.”
Mễ Tiệp giảm tốc độ giữa chừng eo bị đau, ý thức bắt đầu lơ mơ nhưng vẫn bất chấp tất cả, giành chỗ đậu xe quan trọng hơn. Dừng xe rồi lấy đồ cấp tốc chạy vào nhà, đóng sầm cửa, thả mình trên chiếc ghế sofa dài rộng, lúc này mới thở ra một hơi, đại công cáo thành (thành công), chỉ còn chờ hàng xóm cảnh sát nổi trận lôi đình giậm chân thôi.
Quách Bách Vĩ nghe được tiếng còi quay đầu lại chỉ kịp nhìn thấy đèn sau lóe sáng, không khỏi cảm thấy kì lạ, chẳng lẽ hàng xóm chua ngoa của mình bị đuổi giết? Tốc độ này cũng quá khoa trương đi, so với mình bị tiêu chảy đi tìm WC còn gấp hơn. Sau khi tạm biệt mấy bảo vệ, lên xe cảnh sát chạy chầm chậm vào tiểu khu, nhìn thấy bác gái lớn tuổi vẫn không quên chào hỏi, không ngờ lúc đến chỗ đậu xe của mình, anh không nhịn được dụi mắt, không nhầm chứ? Buổi sáng người phụ nữ này vừa nộp phạt 200 đồng, nhanh như vậy đã quên rồi hả?
Anh dừng xe cạnh ven đường, bước xuống nhìn chiếc xe duyên dáng của Mễ Tiệp một lượt, xác định đúng là xe của cô, không khỏi dở khóc dở cười, người phụ nữ này, tại sao không thể nhớ lâu được, buổi sáng còn thề son sắt phải làm công dân tốt ở đội cảnh sát giao thông, vừa đến tối lại phát bệnh ngay.
Quách Bách Vĩ suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định đi gõ cửa nhà hàng xóm mạnh mẽ.
Sân nhà Mễ Tiệp và nhà anh đều có bãi cỏ, còn có một chiếc ô che nắng lớn, dưới bóng ô là một chiếc bàn nhỏ, ghế nhỏ, buổi tối có thể ngồi ở chỗ này uống trà hóng gió, điểm khác biệt duy nhất là sân nhà Mễ Tiệp không thiếu hoa cỏ khoe sắc, cành lá rậm rạp, giống chủ nhân của chúng có sức sống mạnh mẽ. Cửa nhà màu trắng mang phong cách châu Âu, trước cửa bày nhiều thảm lớn, sau khi bấm chuông đứng chờ trước hiên nhà nhưng không thấy động tĩnh, Quách Bách Vĩ có phần nổi nóng, nghĩ thầm, dám khiêu khích tính nhẫn nại của tôi. Ngón tay có lực đặt ở chuông cửa, mặc cho nó không ngừng kêu: Con thỏ nhỏ ngoan ngoãn, mở cửa, mau mở cửa, sói xám lớn muốn vào...
Đây là chuông cửa gì vậy, Quách Bách Vĩ nhức đầu, nghe tiếng chuông một chút liền biết người phụ nữ này có bao nhiêu ngây thơ, lúc sau người phụ nữ ngây thơ mở cửa ra, trừng mắt nhìn anh, bất mãn nói: “Anh làm gì đó, không cho người ta yên.”
Quách Bách Vĩ chán nản, nhìn người phụ nữ không phân rõ phải trái đầu đang bốc hỏa, nhìn chằm chằm vào đôi mắt phượng, chất vấn: “Tại sao cô lại đậu xe ở chỗ kia rồi hả?”
“Tôi đậu xe ở đó thì làm sao?” Mễ Tiệp ưỡn bộ ngực cao khiêu khích, còn đánh giá Quách Bách Vĩ đang mặc cảnh phục: “Không phải anh có thể gọi cho đội cảnh sát giao thông kéo xe sao? Bất mãn thì gọi đi, Mễ Tiệp tôi theo tới cùng.”
Quách Bách Vĩ thật sự muốn ngoáy lỗ tai để chứng mình mình không nghe nhầm, người phụ nữ này buổi sáng tận lực nịnh bợ lấy lòng, nói muốn hai nhà gần gũi, mới qua mấy giờ đã thay đổi rồi. d.đ'l/q;đ
“Lại muốn gây mâu thuẫn với tôi hả? Rốt cuộc phải thể nào cô mới bằng lòng bỏ qua?”
“Buổi sáng ở đội cảnh sát giao thông anh làm tôi nhục nhã, tôi còn chưa tính sổ với anh đâu!”
Quách Bách Vĩ trợn mắt, nhìn Mễ Tiệp kiêu ngạo giống như quái vật, nghĩ thầm, nếu trong tay có gậy, anh chắc chắn không do dự gõ hôn mê cô.
“Tốt, hiện tại hai chúng ta đều rảnh rỗi, tính đi, tôi muốn xem cô có sổ sách gì để tính với tôi.”
“Tôi chính là muốn đậu xe ở đằng kia, anh có thể làm gì được tôi?” Mễ Tiệp vừa nói vừa khoa trương run rẩy, dáng vẻ giống hệt một nữ lưu manh. Lưu anh không phải Quách Bách Vĩ chưa gặp qua, trong lòng anh cho rằng phải trao cho nữ lưu manh trước mắt giải thưởng lớn nhất, anh vẫn muốn nhìn người không phân rõ phải trái nhất thế giới là cái dạng gì, rốt cuộc hàng xóm của anh cũng thực hiện giấc mộng này của anh. Anh cắn chặt răng, nhịn xuống xúc động muốn nắm tóc cô.
“Không phân rõ phải trái đúng không? Đó là địa bàn của tôi, tôi bỏ tiền mua, bây giờ cô lái xe đi mau.”
“Tôi không muốn, anh cứ kéo xe đi, chẳng qua là nộp tiền phạt, chút tiền ấy tôi vẫn có.”
“Tôi thấy cô bộ dạng đàng hoàng, tại sao trong đầu có thể nuôi cá vàng, nước vào liền chập mạnh, mảnh đất đó là của tôi, hiểu không?”
“Tôi mặc kệ anh là ai, hoặc là anh đậu xe chỗ khác, hoặc là gọi cảnh sát giao thông kéo xe đi, nhưng tôi cảnh cáo anh không nên đến gõ cửa nhà tôi, bằng không tôi sẽ dọi cảnh sát, kiện anh tội quấy rối.”
“Cô...” Quách Bách Vĩ giơ một ngón tay chỉ vào Mễ Tiệp, còn chưa nói xong, Mễ Tiệp đã đóng sầm cửa, suýt chút nữa đã kẹp ngón tay Quách Vĩ, anh buồn bực hất tóc, muốn nhắm cánh cửa đá một cái, quay đầu lại nhìn chiếc xe kiêu ngạo của Mễ Tiệp, không còn cách nào khác đành hậm hực rời đi, anh thực sự không muốn gặp lại hàng xóm chua ngoa ngang ngược không nói đạo lý, cô làm cho anh có kích thích muốn dùng bạo lực, nhưng chung quy anh không thể dùng sức mạnh và vũ lực trừng trị người phụ nữ cố chấp này, vậy chẳng phải quá là không có phong độ sao? Cuối cùng anh vẫn lái xe vượt qua nhà hàng xóm dừng ở chỗ đậu xe của Mễ Tiệp. Khi quay về lại qua cửa nhà Mễ Tiệp, anh nhịn không được mắng, mắng người phụ nữ đáng chết không phân biệt phải trái sao lại làm hàng xóm của mình, thật là xui xeo!
Mễ Tiệp bám vào cửa sổ giống như tên trộm nhìn Quách Bách Vĩ hùng hùng hổ hổ, trong lòng cười đến nở hoa, duỗi tay làm hình chữ V: “Yeah, thắng một ván.”
Mễ Tiệp lấy túi 'công cụ gây án' mà Trịnh Lâm đã đưa cho mình ra, ống nhòm quân sự tia hồng ngoại, một giá ba chân, còn có máy ảnh kĩ thuật số nhiệt cảm chụp liên tục vào ban đêm, tim đạp thình thịch: “Mình thật sự phải rình trộm trên hỗn đản đó?”
Cô vừa lầm bầm lầu bầu, vừa cầm ống nhòm, ngắm mục tiêu ngoài cửa sổ, vừa nhìn một cái cô đã sợ tới mức suýt nữa ném ống nhòm đi, wow, căn phòng đối diện rõ ràng giống như trong nhà mình, đến nỗi cô còn nhìn thấy đối phương đặt một quyển FHM(*) trên ghế sofa, không nhịn được hưng phấn, mặc kệ tên hỗn đản kia ở chỗ nào, chỉ cần xuất hiện trong tầm nhìn, sẽ bị cô nhìn trộm không sót chút gì.
(*) FHM: Vở kịch kể về câu chuyện của cuộc sống trong một thành phố đầy cám dỗ, ba người đàn ông thành thị khác nhau, ba phần của kinh nghiệm tình yêu khác nhau. Chương trình sẽ mang lại giải thích cuối cùng của tình yêu, sự trở lại hướng dẫn cho sự nhầm lẫn hiện đại của cảm xúc. d/đ'l;q,đ
Tế bào hưng phấn điều khiển cô tắt hết đèn, kéo rèm lại, đứng sau tấm rèm phòng ngủ ngắm chiếc ống nhòm tia hồng ngoại sang nhà đối diện như một tên trộm. Xem ra tên hàng xóm cảnh sát hỗn đản không hề biết tiết kiệm điện, gần như bật toàn bộ đèn trong nhà lên, cô mừng thầm, điều này giúp cô nhìn trộm rất thuận tiện.
Nhưng mà không biết tên hỗn đản nấp ở trong góc nào, cũng không thấy anh ta xuất hiện trong tầm nhìn của ống kính, xuyên qua cửa chớp Mễ Tiệp bắt đầu đánh giá phòng ngủ của Quách Bách Vĩ. Điều chỉnh tốt tiêu cự, màn ảnh gần hơn, cô phát hiện hóa ra hàng xóm của mình lại là một người đàn ông cự kỳ sạch sẽ, trong phòng ngủ có TV, còn có ột cái tủ lạnh nhỏ, trên giường trải một chiếc ga màu xanh rất lớn, chăn mền ngay ngắn như bản mẫu trong khách sạn, trên tủ đầu giường có một chồng tạp chí ô tô và một ly nước.
Mễ Tiệp ngoài thất vọng còn có phần căm giận, phòng ngủ này so với của mình còn ngăn nắp trật tự hơn, không mang đến 'kinh hỉ' nào, cô lầm bầm: “Người kia chắc chắn không dọn dẹp phòng mình, anh ta nhất định gọi người làm theo giờ.” Nếu anh ta thực sự dọn dẹp phòng Mễ Tiệp sẽ đỏ mặt không nghi ngờ, nhìn phòng ngủ của mình lộn xộn như cá chợ, khắp nơi đều là quần áo, trên mặt đất, trên giường, thậm chí trên bàn trang điểm hay ghế tựa cũng có quần áo. Cô xoay người đi tới phòng khách, quỳ gối dưới cửa sổ sát đất, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu.
Mục tiêu không xuất hiện trong tầm mắt Mễ Tiệp như mong muốn, cô trái lại nhàn nhã nhìn phòng khách nhà Quách Bách Vĩ mấy lần. Rèm cửa trắng bạc cũng không có kéo lại, đây là phòng khách tràn ngập hương vị của người đàn ông độc thân, giữa phòng treo một bao cát nặng, chứng minh anh ta thường xuyên luyện tập, góc phòng cách đó không xa để tạ tay, dụng cụ kéo duỗi tay và mấy chậu cây lớn, xoay ống kính nhìn đến bộ sofa trắng rộng rãi đặt vài tấm nệm ngay ngắn, trên bàn trà một cây kim cũng không có, trên vách tường treo một cái TV màn hình lớn, cạnh cửa sổ sát đất có một chiếc ghế nằm thoải mái, phía dưới là tấm thảm đỏ với những bông hoa trắng, trên thảm là mấy cuốn sách vứt tùy ý cộng thêm một chiếc chăn mỏng, sàn gỗ màu trắng làm cho cả căn phòng có vẻ đơn giản trang nhã, không hề bài trí thừa thãi. Peiria_lqđ
Mễ Tiệp rất buồn bực, xem ra người kia cực kỳ có phẩm vị, phòng ngủ phòng khách nhà anh ta phù hợp với người đàn ông sống độc thân, nhưng cô làm thế nào cũng không thể liên hệ Quách Bách Vĩ với nhà cửa sạch sẽ cùng một chỗ. Cô vẫn cho rằng tên hỗn đản và căn nhà của anh ta phải xứng đôi, nhất định sẽ lộn xộn như cái ổ chó, khắp nơi đều là lo bia, tất thối ném bừa các loại, nhưng trong ảnh mẫu nhà cửa cô mua khi đó rất đẹp, có phải anh ta có bạn gái giúp đỡ không? Nghĩ tới đây, Mễ Tiệp lại cẩn thận lục soát một lần xem có bất cứ vật gì thuộc về phái nữ không, cho dù là một thỏi son môi hay dép lê nữ cũng được. Cuối cùng cô đã thất vọng, nhưng đúng lúc này Quách Bách Vĩ đột nhiên xuất hiện ở phòng khách, tinh thần Mễ Tiệp tăng lên, cô tập trung điều chỉnh tiêu cự máy.
Quách Bách Vĩ để trần thân trên, tóc ướt sũng nhỏ nước, xem ra là vừa tắm xong, anh ta chỉ mặc một chiếc quần đùi thể thao, kéo dép lê đi tới phòng bếp, Mễ Tiệp không nhìn thấy, lát sau anh ta lại xuất hiện, tay cầm một chai nước màu vàng, Mễ Tiệp đoán đó là nước cam hoặc dứa. Anh ta đứng trong phòng khách ngẩng cổ uống, trong màn ảnh cực kỳ rõ ràng, thậm chí Mễ Tiệp có thể nhìn thấy hầu kết chuyển động khi nuốt.
Mễ Tiệp không biết một người đàn ông chỉ mặc quần đùi thể thao uống nước lại gợi cảm như vậy, bả vai rộng, cánh tay cuồn cuộn cơ bắp, cơ bụng coi như rắn chắc, còn có nước nhr xuống từ tóc, dáng người của anh ta quả thực có thể so với nam chính đóng phim A, nghĩ đến cặp chân dài rắn chắc dây dưa trên giường, tuyến nước bọt của Mễ Tiệp bắt đầu bài tiết, cô chỉ không ngừng nuốt xuống mới có thể đảm bảo nước miếng của mình không chảy ra.
Rốt cuộc Quách Bách Vĩ khêu gợi uống nước xong, còn lắc lắc mấy cái, sau đó anh mắt tìm đến thùng rác, làm động tác húc đầu, rất tuấn tú, cũng cực kỳ chuẩn. Anh ta bắt đầu đi tới bao cát, Mễ Tiệp có chút kinh ngạc, xem ra là muốn vận động một chút, giải phóng năng lượng dư thừa, nhưng chẳng lẽ anh ta không biết vừa ăn thức ăn hay uống nước xong khổng thể vận động mạnh sao? Làm như vậy sẽ khiến bụng đau hoặc dạ dày co rút, rố cuộc người đàn ông này có biết nghĩ không?
Hiển nhiên là hàng xóm gợi cảm của cô không cho rằng như vậy, anh bắt đầu nhảy nhẹ nhàng tại chỗ, rồi nhanh chóng tung nắm đấm vào bao cát, bao cát bị sức mạnh va chạm bắt đầu đung đưa, nhưng động tác hàng xóm của cô rất nhanh nhẹn, cơ thể thay đổi góc độ đấm đá không ngừng đánh bao cát. Nhìn Quách Bách Vĩ vừa đi dép lê vừa tập luyện có phần buồn cười nhưng Mễ Tiệp cười không nổi. Cô tưởng tương nếu bao cát là một người đàn ông cường tráng, giờ phút này bị Quách Bách Vĩ tấn công liên tục như vậy nhất định không chịu được, có thể nói lúc này bao cát sẽ hét chói tai, cô lại nghĩ tới lần bác gái hàng xóm nói một mình anh ta đánh ngã ba người, xem ra không có khoa trương.
Cuối cùng Quách Bách Vĩ cũng dừng động tác, đi đến góc phòng cúi người nhấc tạ tay trên đất. Mễ Tiệp Lập tức chỉnh tiêu cự ngắm vào mông Quách Bách Vĩ, động tác khom lưng làm quần đùi thể thao bó chặt cặp mông anh, trong miệng Mễ Tiệp càng chảy ra nhiều nước miếng, chưa kịp thưởng thức tỉ mỉ anh ta đã đứng dậy, đưa lưng về phía tầm mắt Mễ Tiệp bắt đầu giơ cánh tay, vận động lên xuống. Phần lưng theo động tác Quách Bách Vĩ luyện tập càng lộ rõ cơ bắp, cả thân hình giống như ình tam giác ngược, dưới bả vai rộng rãi là cái mông hẹp rắn chắc, hai bắp chân dài đứng tách ra, dáng người hoàn mỹ không chân thực làm Mễ Tiệp nhớ tới hình thể nam diễn viên Brad Pitt, cô thật sự có xúc động muốn vứt ống nhòm, sau đó sang gõ cửa nhà hàng xóm thật mạnh, hỏi hàng xóm của cô một chút là anh ta có cần tuyển phụ nữ làm ấm giường hay không?
A... trời ơi, Mễ Tiệp nghĩ thầm, sau khi Quách Bách Vĩ xuất hiện chính mình chưa từng nháy mắt qua, đối diện với hàng xóm không hề hay biết biết mình bị nhìn trộm tiếp tục khoe ra cơ bắp quyến rũ, chẳng những tuyến nước bọt của Mễ Tiệp thi nhau bài tiết, ngay cả nụ hoa đã bắt đầu căng cứng, dựng thẳng lên giống như binh lính đang canh gác, ném ống nhòm ngồi phịch xuống ghế sofa, nhìn trần nhà mơ hồ trong bóng tối, Mễ Tiệp cảm thấy giữa hai chân mình ẩn ẩn đau nhức, ngực căng trướng. Cô vô cùng uể oải phát hiện, chẳng qua mình chỉ nhìn nửa thân trần của hàng xóm qua ống nhòm vậy mà lại có phản ứng dây chuyền. Từ khi anh Khoan đi cô không có đàn ông, nhìn dáng người nóng bỏng của hàng xóm nóng tính khiến cô kích thích dục vọng, nhận thức này làm cô không khỏi ảo não, lấy một tấm nệm che mặt, suy nghĩ, bên cạnh mình đã rất nhiều năm chưa có đàn ông.