Võ Minh Thần nghiêng mình chào lễ phép:
- Dám thưa cô nương động chủ chẳng hay trong đó còn người khách lạ phương xa nào chăng? Bạch Viên thánh thót:
- Còn vài ba đám nhưng có lẽ uống xong tuần trà khách cũng về hết.
Ngạc nhiên Minh Thần quay nhìn đám khách đang hớn hở kéo xuống núi, hỏi Bạch Viên:
- Này, hình như có tới mười lăm đám khách cần yết kiến Túy tiên sinhsao... mau thế? Ngu mỗ tưởng cả mấy đêm chưa chắc đã tiếp xong! Nàng nữđộng chủ Tây Phàn cười khanh khách kêu:
- Ôi chao! Tiên sinhchưa rõ điều đó thôi. Y là thần đồng đệ nhất thiên hạ, lên bẩy tuổi đãbiết đủ chuyện trên trời dưới đất, có khi còn thông minh hơn cả Cam La,Hạng Thác, nay lớn lên sáng trí phi thường, nhiều chuyện không học cũngbiết, sức nhập diện nhập thần không ai sánh kịp. Bọn khách hỏi nhữngđiều khó khăn mù mịt, nhưng với y dễ như trở bàn tay, y tiếp mỗi đám chỉ chừng vài phút!
Võ Minh Thần nghe nàng nói, không khỏi kinhngac cho khối óc chàng say rượu có dáng khật khùng, vì bình sinh chínhVõ cũng được tiếng thông minh hơn người, tôn sư thường phải khen, nhưngnếu với Đông Tửu này chẳng khác sao mờ để bên trăng rằm tháng Tám. Nghĩđến tài van võ toàn tài khác thường của y, và thái độ nhẫn nhục chịu đòn mãng phu không hề giận dữ, Minh Thần bỗng sinh lòng cảm phục lạ thườngtrộn lẫn mến yêu khó tả, chàng trai bèn chào Bạch Viên Nương Tử rảo bước về phía nhà sàn.
Còn Bạch Viên cũng đi thẳng ra khu trận Địa Võng chẳng hiểu chuyện chi.
Khi Minh Thần cất mình nhảy lên hành lang, chàng trai dòm vào vẫn thấy Đông Tửu ngồi uống rượu, tiếp chuyện khách tứ xứ, quả chỉ còn vài đam. Mấyhũ rượu nọ đã hết sạch, trước mặt lại thấy bầy một dãy ngót chục vò rượu mới, nhãn hiệu đủ loại kỳ tửu Đông Tây.
Thấy chàng ta còn tiếpkhách chưa tiện vào, Minh Thần đứng ngoài ngắm cảnh sương tràn trên ngọn Tây Phàn, cảm tưởng như đang đứng trong bức tranh ´Thủy mạc nổi".
Sực nghe Đông Tửu nói vọng ra:
- Kìa! Quỹ hữu sao đứng đó! Vào đây chứ? Này cô em trong đó xong chưa, sao không thỉnh giúp ta?
Minh Thần vừa ló mặt vào, chưa kịp nói, đã thấy một cô gái vượn trắng tiến ra cung kính chắp tay thỏ thẻ như chim:
- Xin trước công tử vào quá trong này nghỉ chân cho tỉnh. Võ theo cô gáiđi qua gian giữa. Đông Tửu vẫy tay ra hiệu Võ cứ theo cô gái Tây Phàn đi thẳng vào vách đá. Đang ngạc nhiên thấy cành lá rườm rà xanh um kẽ đá,bỗng thấy cô gái này ấn mạnh vào một ghềnh đá "sịch" mở ra một khung cửa tò vò có ánh sáng chập chờn hắt ra. Cô gái thỉnh Võ vào hẳn trong mớihay trong này là một khu hang động tuyệt đẹp, qua một đường hành lang mờ mờ, nàng đưa Võ vào một căn buồng hết sức thanh lịch, có lò sưởi ấmsáng hết sức. Cô gái vượn sang buồng bên bưng sang một bộ đồ trà xinhxắn, có cả hỏa lò bằng đá đốt than sẵn, ấm nước đặt trên đã gần sôi.Thấy đồ trà Minh Thần mới chợt nhớ nẫy giờ khát nước hết sức, bèn bảo:
- Cảm ơn cô em nấu cho nước uống, để mỗ đây pha lấy cũng được.
Cô gái này lễ phép bưng hỏa lò lại, đoạn cúi chào, bỏ đi luôn.
Võ quạt than, chết nước trà ngồi xuống một mình, mặt coi trầm ngâm, nhưng lòng đầy áy náy lo cho Thần Nữ sẩy chi bất lợi trong Địa Võng. Tưởngchắc đợi lâu sốt ruột nào dè vừa xong tuần trà đầu đã thấy Đông Tửutươi, cười đi vào ôm theo mấy hũ rượu:
- Quí hữu đợi lâu không?Ôi chao! Cả mấy đám không đám nào chịu để mai, phải tiếp cho xong việc.À! Căn buồng này chính buồng riêng Bạch Viên Nương cho bọn ta mượn đàmđạo cho tiện không lo tụi nào quấy rầy.
Thấy chàng ta nói cười tự nhiên, thân mật với mình, Minh Thần cảm động đứng lên đón vào, bảo:
- Cảm ơn tiên sinh đã có lòng ưu ái. Võ này biết lấy chi đền đáp. Rấttiếc ngày được gặp dưới Lai Châu, Võ này mắt thịt không nhận ra đượctiên sinh. Không ngờ trên đời lại có bực ưu thời mãn thế, sống vượt trên thị phi ân oán lợi danh, Võ này thật không sao theo kịp.
Hai người ngồi đối diện, Đông Tửu cười lên bảo:
- Này quí hữu đừng goi tiên sinh khách sáo khó vào tai tên sống vô gia cư tử vô địa tang này. Ôi chao! Nghĩ cho cùng cõi thế này có không khôngcó, con người chẳng bằng cây cỏ, có gì còn được mãi mà phải lao tâm khổtrí quá vậy. Tên này trời sinh làm người chịu kiếp phù du, chỉ thích lấy rượu làm vui, xem hoa cỏ năm non bảy núi, giúp được ai điều gì thìgiúp, vậy thôi, chuyện thị phi oán vặt hơi đâu mà "chấp".
Minh Thần ngồi im lặng, mươi khắc khẽ thở dài tram giọng:
- Ngu mỗ thật kém huynh ông xa lắm, từ khôn lớn, suốt ngày đêm chỉ nghĩ đến oán cừu, không lúc nào nguôi!
Đông Tửu gật gù:
- À, hoàn cảnh quí hữu lại khác. Không lẽ trượng phu cam sống yên ổn trên đời, đeo mối nhục chung thân không báo! Nếu mỗ vào cảnh đó tất cũngphải làm xong việc đời, rồi mới phủi tay uống rượu nổi.
Minh Thần hơi ngạc nhiên:
- Huynh ông cũng biết chuyện thảm của ngu mỗ?
- Biết sơ thôi! Trên giang hồ, chúng đồn có một chàng trai khôi vĩ, cóvòng càn khôn đi kiếm Tây Sắc trả thù phụ mẫu. Tây Sắc cũng lần chàngđoạt vòng. Chàng trai mấy lần suýt mất mạng. Mỗ gặp đoán ra ngay.
Minh Thần nghe nhắc đến thù cha mẹ, ngoi lặng đi khá lâu, nước mắt bỗng chảy dòng, lòng đau như cắt, gạt lệ bảo:
- Mối thù đã ngót hai mươi năm rồi, vì mẹ kẻ này chết vô cùng oan khốc,nên cứ nhắc tới lại không cầm được lệ, xin huynh ông miễn thứ. Cái cảnhmẹ thác nơi biên thùy Trùng Khánh quá thê thảm, mà con tinh chúa lại quá lợi hại, kẻ này càng nghĩ càng buồn, chưa biết lấy chi trừ đặng.
Đông Tửu nhìn Minh Thần, vẻ ngậm ngùi, thân mật hỏi:
- Người trong thiên hạ chết thảm dưới nanh vuốt Tây Sắc Ma Vương Hồng Cẩu Quẩy Hấp Sát Tinh Quân khá nhiều, chẳng hay lệnh từ mẫu bị mạng vonghồi nào?
Minh Thần thấy chàng Túy tiên sinh kỳ lạ lúc này chẳngcó vẻ say rượu lè nhè coi sắc diện hết sức thành thật nên cũng chẳngmuốn giấu chuyện bi đát của mình, chàng trai bèn kể qua cái chết thảmkhốc của mẹ xưa, đoạn rung giọng xúc động.
- Từ buổi hoàng hôntrên biên thùy Trùng Khánh đó, tính đến nay đã ngót hai mươi năm rồi.Nguồn gốc vẫn mịt mù, thù sâu chưa báo nổi, di hài mẹ vẫn mang lưng...đêm ngày canh cánh phục thù không lúc nào nguôi. Ngu mỗ đã lần xuống tận A Phòng, vào hẳn Mê Hồn Cung gặp kẻ đại thù, nhưng Tây Sắc vô cùng lợihại, suýt trần nước mỗ chết trong "Thủy hồng trận"... may lắm mới thoát!
Đông Tửu nghe dứt, bảo:
- Mỗ đây có được nghe thiên hạkể nhiều về Tây Sắc, nạn nhân bị nó hấp sát đều thành cái túi da ngườicoi thật thê thảm. Tây Sắc tính cứ mỗi con trăng lại thêm lợi hại, trêngiang hồ, người ta đồn, năm ngoái may còn có kẻ cầm cự được với nó nhưng đến năm nay khó có ai đương nổi một vài đòn ghê gớm của nó. Hình như nó luyện được bí pháp sieu phàm nào đó. Rất tiếc, nếu gặp nó, hay đượcthấy xác người bị hấp, may mỗ đoán được!
Minh Thần bảo:
- Di hài mẫu thân mỗ vẫn đeo lưng, huynh ông có thể coi qua tay chân liệu được chăng?
- Được chứ! Một bàn tay, mớ tóc cũng được. Chỉ sợ thất lễ...
- Nếu điều đó có lợi cho việc báo cừu, tưởng có chi phiền phức đâu? Dứtlời, Võ Minh Thần hạ "sắc" hành trang xuống, mở gói di hài đặt lên bàn.Đông Tửu xá ba vái cùng Võ, đoạn Võ bẻ sáp, lôi ra một bàn tay mẹ cùngmớ tóc, chìa cho Đông Tửu coi. Thật kỳ dị! Tuy đã rửa nước ngũ vị hương, ướp trầm, tẩm nước hoa, bọc kỹ, vừa bẻ sáp, mùi thối khẳm vẫn xông ranồng nặc muốn lộn mửa. Nhưng Đông Tửu chẳng những không nín thở, lại cúi đầu luôn xuống, cầm bàn tay lổn nhổn xương da và mớ tóc vừa hít vừaxem từng lỗ chân lông, sợi tóc. Chưa tới một phút, đã buông ra, bảo Minh Thần:
- Quỉ pháp hấp sát của Tây Sắc Tinh Hồng Cẩu Quẩy chínhlà bí pháp ghi trong ruột càn khôn. Lạ thật, đúng bí pháp càn khôn. Chỉcó ba cách, một là nó đã học được bí pháp trong ruột vòng của Bành TổLĩnh Nam ghi truyền lại, hai là nó linh mẫn đã nhập diệu được bí phápcàn khôn, ba là được ai truyền dạy cho?
Võ Minh Thần nghe ĐôngTửu nói, bất giác nhớ ngay lại những hàng chữ trong "Viện Bảo Tàng" xácchết dưới Cung A Phòng, Tây Sắc có ghi mấy chữ "Càn khôn sinh hóa",chàng trai càng phục Đông Tửu thông minh kỳ dị, vùng nói luôn:
- Huynh ông đoán không sai! Dưới Cung A Phòng, Tây Sắc có cái Viện tàngtrữ xác nạn nhân bị hấp sát có cả biển khắc chữ "càn khôn sinh hóa", "âm dương đồng nhất thể". Khi đó ngu mỗ đã ngờ nó luyện theo bí pháp cànkhôn. Nhưng chẳng lẽ nó học được trong ruột vòng?
Đông Tửu trầm ngâm:
- Theo mỗ biết, cả ba cái vòng mới đủ bộ càn khôn sinh hóa. Căn cứ theo"Phòng Trung bí pháp" của ông Bành Tổ Trung Hoa, thuật hấp tinh đao thần đạo khí không riêng gì phải thu hút của người dị phái, mà có thể lấykhắp trong ánh sáng, không khí, thảo mộc v. v... Bộ vòng càn khôn bacái, mỗi cái ghi một đoạn pháp, Tây Sắc đã luyện theo hai đoạn pháp đầu, hai đoạn pháp này ghi trong cái vòng thứ nhất, thứ nhì. Vì thiếu đoạnthứ ba nên nó chưa hiểu thấu đáo, hoặc sức linh mẫn của nó mới khám phára tới đó thôi. Biết đâu cái vòng của quý hữu đây trước đây Tây Sắc đoạt được của lệnh song đường rồi lệnh song đường lấy lại được, mới bị nótruy sát?
Hai người ngồi trầm tư giây lát, Minh Thần khẽ hỏi:
- Chuyện Tây Sắc học được bí pháp nhờ vòng càn không hay không cũng không quan hệ bằng tài thuật nó đã luyện tới mức vô cùng lợi hại. Chẳng haycó cách chi triệt hạ trừ diệt được nó không?
Đông Tửu trầm giọng bảo:
- Hình như trên đời này, không còn bí pháp kỳ công nào địch nổi thuật lạphi phàm của Tây Sắc nữa! Giỏi lắm cũng chỉ giữ thế thủ được thôi, vì bí pháp nó luyện thuộc về gốc của nguồn sinh thành hóa diệt trong cõi cànkhôn! Theo bí pháp đó, nó luyện cho thân xác linh hồn có một sức điện kỳ huyết khí chống lai sức hóa diệt của Tạo Hóa Càn Khôn và có thể hóadiệt được vật thể khác bằng cách rút khối lượng ngũ hành trong cơ thể.Nên không có ngón công nào chế ngự nổi, ngoại trừ chính phép gốc đó!
Ngừng giây khắc, uống cạn chung trà, Đông Tửu tiếp:
- Cái vòng của hiền hữu là vòng số một, luyện được phép trong đó, có thểcầm cự được nhiều giờ. Được vòng số hai có thể chiến đấu suốt đời vớinó, nếu tinh lực mạnh hơn, may ra áp đảo được. Nếu cả bộ, tức thêm cáithứ ba, chẳng những chỉ đánh một đòn nó sẽ tiêu ra máu, nước hết mà còncó thể chống lại luật hóa diệt trong cõi càn khôn, trường sinh bất lão.
Võ Minh Thần nghe dứt lời, lòng buồn khôn xiết, khẽ thở dài bảo Đông Tửu:
- Cảm ơn huynh ông đã chỉ cho đường họa phúc. Nhưng hiện trong tay Võnàymới có một vòng, còn hai cái nữa vẫn thất truyền trong thiên hạ, thiênhạ mênh mông, vòng kia tản lạc, trời đất mịt mùng, biết đâu sở cứ màtìm. Tưởng còn khó hơn dõi theo bóng chim tăm cá. Võ này còn biết kiếmđâu? Nếu quả quỷ pháp tinh thông luyện không có cách nào trị nổi, ngoàivòng càn khôn, mối đại cừu của Võ này biết năm nào trả nổi?
Thấy vẻ mặt Võ Minh Thần hiện sắc buồn, Đông Tửu nghiêm giọng bảo:
- Theo ngu mỗ biết hai cái vòng càn khôn kia vẫn còn trên đời, có thể nay đã đến hồi tụ lại sau nhiều thế kỷ tán lạc trong thiên hạ. Lẽ trời đấtvô cùng huyền vi, phàm chuyện gì đều có cơ duyên, chưa phải lúc có khihũ rượu trước mắt chưa chắc đã được uống, tới cơ duyên, dầu kim đáy bểcũng tìm ra. Quý hữu chẳng nên nản lòng. Đành rằng cuộc thế phù du,nhưng sinh ra đời, sung sướng nhất là kẻ nào có sứ mạng trên vai, hiềnhữu tuy chịu cảnh đại tang u uất, nhưng cũng được hướng rõ rệt mà đitrên đường đời, biết đâu lại chẳng có ý nghĩa hơn những kẻ sống giữa samạc, không biết đi đâu?
Minh Thần nghe y khuyên mình, chàng cũng thông cảm nỗi sầu mang mang trong lòng y, rõ ràng y là nạn nhân của sức thông minh tuyệt thế, và hoàn toàn sống cô đơn với khối óc thông minh,không xao nguôi nổi nỗi sầu dương gian, bèn ngậm ngùi bảo:
- Cảm ơn huynh ông đã có lòng thương tường, an ủi, nhưng Võ này có bao giờdám nản lòng đâu? Chỉ buồn nỗi thù sâu như lửa đốt mà cứ phải kéo dàichưa báo nổi đó thôi! Lại thêm chuyện nguồn gốc mù tịt.
Đông Tửu vụt cao giọng:
- Dẫu sao hiền hữu cũng nên nén long vui sống lên mới đủ sức báo đại thù. Một phút buồn, tốn nhiều khí lực, chuyện chi sau sẽ tính. Giờ đây hãyuống cho say, mỗ còn đọc bí pháp trong ruột vòng giúp hiền hữu. Nào! Bát rượu đầy này mỗ phạt người bạn đã gọi mỗ là huynh ông cho mỗ đây tổnthọ!
Y rót đầy bát rượu lớn đưa Võ Minh Thần. Chàng uống cạn,phạt lại y một bát về tội giả tiểu đồng cho Đông Tửu. Hai chàng tuổi trẻ cùng cười ngất, cùng nhau chuốc chén, uống rất hào hứng, tuy mới gặpnhau xem ý mười phần tương đắc, chỉ ít phút sau đã coi nhau như bạn cốtri.
Đông Tửu từ ra đời, khét danh thông minh yếm thế, thường bị thiên hạ cầu cạnh nhờ vả gọi "ngài bác học" như tôn quan đại thần, cólẽ cũng chưa có bạn tri âm, cùng thanh khí, còn Minh Thần từ lớn khônchỉ có thầy, có hàng thúc phụ, đại huynh, đại tỷ, bạn gái, chưa có bạntrai tri kỷ. Nay tình cờ gặp nhau, hai người hai thái cực bề ngoài,nhưng bên trong xem chừng đồng khí chất, nên "tương ứng tương cầu" rấtmau. Minh Thần thấy Đông Tửu tính tình phóng khoáng, siêu việt, tâm hồnthanh cao, chẳng biết chi vàng bạc, công danh, thậm chí cả vòng càn khôn cũng thờ ơ, nên lòng riêng rất mến phục. Còn Đông Tửu thấy Minh Thầnmặt mày khôi vĩ, cư xử đường hoàng, có lòng nhân hiếu, dốc chí báo thù,quên cả bản thân, Đông Tửu cũng mến phuc hết sức. Không khí khách tìnhbiến mau, cuộc đối diện hàn huyên trở nên ấm áp thân mật lạ.
Rượu được vài tuần, hai chàng đã gọi nhau là "huynh đệ". Đông Tửu ôm cả vò rượu lên tu ừng ực, cao giọng:
- Nào! Giờ huynh đưa vòng ra đây, mỗ đệ đọc chơi ty. Minh Thần y lời, lấy vòng trao y, Đông Tửu bỏ luôn vào hỏa lò than hồng nung giây phút, đoạn gắp ra, soi "lúp", trở từng chữ một, vừa đọc vừa giảng cho Minh Thầnnghe cặn kẽ từng ly từng tý một. Minh Thần tư chất vốn thông minh, nghetới đâu hiểu tới đó. Đông Tửu chỉ nói qua một lần, chàng đã nhớ như chôn vào óc. Theo lời ông Bành Tổ Lĩnh Nam, đây là vòng số một, dạy các phép căn bản về lẽ sinh hóa trong trời đất, sự hao mòn, tàn lụy hủy hoại của ngũ hành luyện thành năng lực đặc biệt trong mình để bù lấp vào số năng lực đã tiêu mòn sau mỗi phút sống, nhất là sau những phút lo buồn, bựcbội, căm hờn v. v... những phút giây bị tiêu nhiều năng lượng nhất.Không khác tôi luyện sửa chữa một bộ máy phát điện vậy. Đồng thời ghinhững bí quyết tôi luyện các phép "hấp thần đạo khí", các bí ẩn về đường kinh mạch, các luồng huyết mạch, bồng điện, các chất bổ dưỡng trongngười, vật, khí trời v. v... Cuối bí pháp còn ghi vẽ một người đàn bàbiểu tượng khí âm với nguồn năng lượng các đường kinh mạch điện khí phát tác trong lúc sung sướng, buồn rầu, giao hoan khi tinh lạc xuất, lúchồn lìa xác v. v...
Nghe dứt đoạn cuối, Minh Thần bật kêu:
- À, cứ như đoạn này, Tây Sắc Tinh hấp sát đàn bà, luyện năng lực, tứcnhư phép dạy trong này. Và cứ sau một thời gian nó lại tiến thêm mộtnấc. Ban đầu, ai bị hấp toàn biến thành cái túi da người, bao nhiêu gânthịt, bộ phận lục phủ đều bị tiêu hết, tức là nó đã hấp nguyên dượcthần, điện khí, năng lực sống trong cơ thể nạn nhân. Như đêm mỗ xuốngCung A Phòng vào "Bảo Tàng Viện Hóa Sinh" có thấy xác Bạc Khao Lan congái vị chúa Pi A Ya, bị nó hấp hàng mấy con trăng rồi mà vẫn còn nằm hấp hối chưa chết hẳn.
Đông Tửu gật đầu:
- Chính thế! Chính nó đã tiến được bước dài nhưng đó là nó luyện theo bí pháp trong ruộtvòng thứ hai. Và nếu đủ ba bộ là nó thành công. Lúc đó nếu có giao hoanhấp thần đạo khí, nạn nhân cũng không bị chết nữa. Thực ra, thuật luyệncách trường sinh của ông Bành Tổ Lĩnh Nam, phải đủ bộ ba mới trọn vẹn,đâu có tác hại ghê gớm như Tây Sắc đã hấp sát. Nếu đúng nó theo thuậtnày là nó chưa lãnh hội đủ bí quyết, một phần vì nó là giống tàn khốcnên coi thường sinh mạng người ta. Hoặc nó luyện theo "Phòng Trung bíthuật" của ông Bành Tổ Trung Hoa, từ trước đời Đường, Hiên Viên hoàngđế. Phép này dạy cách "Hấp trinh đại khí", ngày xưa vào thời Sở TrangVương, đời Đông
Châu, có người nước Sở là Khuất Vu cũng từngluyện "Phòng Trung bí pháp" của Bành Tổ mới dám lấy Hạ Cơ. Hạ Cơ làngười nước Trịnh, tuyệt đẹp tuyệt dâm. Năm hai mươi ba tuổi nằm mộngthấy một chàng trai đội mũ ngọc xung thiên giáng thế, cùng nàng giaohoan và dạy cho nàng kia phép hấp tinh để hoàn nguyên. Nên luc Hạ Cơ đãgià mà người vẫn như gái tơ, vua chúa võ tướng văn quan ai thấy cũngphải mê, ai gần cũng chết yểu. Nay Tây Sắc đã luyện tới mức còn thoithóp là nó đã tiến khá xa, luồng năng lực của nó rất lợi hại, nếu nóđược cái thứ ba chắc không ai trị nổi.
Minh Thần sực nhớ ra, vội hỏi:
- Theo trí thông minh, uyên bác của hiền huynh, Tây Sắc Tinh, Giao Longthuộc chủng loại nào? Đệ đã đấu với cả hai, thấy chúng hoàn toàn là haicon quái vật nhưng mỗ đệ vẫn thắc mắc không rõ quái vật có thể linh mẫnđến thế không?
Đông Tửu trầm ngâm:
- Thực ra loài thúđiểu xưa nay cũng linh mẫn như người! Giống yểng, sáo, két, vượn, khỉ,đười ươi vẫn nói được tiếng người, loài sơn cẩu nhái tiếng người cànggiỏi! Cứ nghe tiếng hu hú của nó đủ biết nó có khả năng phát âm rất tài. Trong vạn vật học xưa nay vẫn có con tự nhiên hóa hình như con đôngtrùng hạ thảo, con kén thành con ngài có cánh bay.
Trường hợpGiao Long Chúa, Tây Sắc rất có thể là chuyên hóa hình kỳ lạ nhất xưanay, nhưng theo đệ mỗ, nó là người hóa quái vật, đúng hơn là quái vậtthành tinh hóa như người.
Minh Thần sực nhớ ra, vùng bảo:
- Đêm xuống A Phòng dưới đáy Hắc Giang, mỗ đệ đã lần vào tận Mê Hồn Cunghấp của Tây Sắc, thấy nó nằm hút thuốc phiện, quay mặt vào tường, trêntường có treo một tấm gương nên nỗ đệ thoáng thấy mặt nó phản chiếutrong gương là mặt người. Nhưng khi nó quay ra, lại là mặt sói.
Đông Tửu ngồi ngẫm nghĩ giây khắc, chậm rãi:
- Có dịp gặp chúng ta sẽ khám phá sau. Giờ hãy nghĩ đến chuyện luyện bí pháp. Hiền huynh nhớ kỹ rồi chứ?
Minh Thần gật đầu, sực nhớ ra vùng bảo:
- À trong động thất vị chúa Pi A Ya ngay chỗ khánh đường trên vách cónhiều hàng chữ tượng hình giống hệt loại tự này! Chưa ai đọc nổi!
Đông Tửu nhướng mày:
- A, nếu vậy chắc co điều lạ bên trong. Hiền huynh có thể đưa mỗ đệ tới được chăng?
Ngạc nhiên, Võ gật đầu:
- Pi A Ya là chỗ quen thuộc, vào rất tiện. Nhưng đại huynh đi sao được? Đông Tửu cười khà:
- Sao không được? Mỗ đệ đâu có bị thê tróc tử phọc? Nhân dịp anh em mìnhđi với nhau một chuyến chu du, nếu không giúp gì được hiền huynh, cũngđược đi chơi khắp năm non bảy núi có hề chi? Chỉ ngại hiền huynh khôngthích đi với tên say này thôi.
Võ Minh Thần biết ngay y có y giúp mình đến nơi đến chốn, lòng cảm động bảo:
- Nhất nhật tương kiến, đâu dám làm phiền đại huynh quá thế. Mỗ đệ naycó lắm quái vật muốn sát hại, đại huynh đi cùng đệ là rước họa vào mình. Đông Tửu vỗ ngực cười lớn, lè nhè:
- Tên say này đâu có sợ vạ?Huynh coi, mỗ đệ đi đến đâu cũng mang vạ vào thân, đệ có bắt vạ ai đâu?Nào ta làm vò nữa, mừng cuộc đường ngao du sơn thủy!
Dứt lời,quơ luôn vò mới, búng tung xi gắn, đục thủng lỗ, rót đầy hai bát, giụcMinh Thần cùng uống, hỏi ngày đêm lên đường. Minh Thần nhớ tới cuộc tửchiến trong Địa Võng Thiên La, bảo:
- Mai đi cũng được, ngặt đám đánh nhau, ý đệ muốn can nhưng chắc không nổi. Ý huynh tính cách nào?
- Dễ lắm! Ta cứ việc cáo biệt Bạch Viên rồi đệ bỏ đi, huynh rượt theo, tất nàng "ma trăm giọng" sẽ bỏ trận, rượt theo.
Ta hẹn gặp nhau trên Cha Pa Lào Kai. Và muốn cho tiện, huynh xuống lưngchừng núi, cứ cởi khoác một cái áo chàm lên mỏm đá khuất, đệ lộn lại mặc vào, còn huynh cứ đi thẳng lấy áo quần đệ mà mặc, nàng ta tinh mấy cũng bị lừa.
Minh Thần cười lớn:
- Ý kiến gặp nhau! Đệ cũng tính chỉ có cách đó là tiện. Vậy ta nên đi ngay, chẳng nên để cuộc tử chiến kéo dài nữa.
Đông Tửu bèn gọi gái vượn trắng sai đi gọi Bạch Viên Nương Tử vào cáo biệt,nàng động chủ Tây Phàn có dáng lưu luyến muốn lưu khách ở chơi, nhưngsau đành để hai chàng đi.
Đoạn Bạch Viên lộn ra hang chận trước, mấy phút sau, Đông Tửu thu xếp xong, lập tức xách ô, đội mũ, phất phớiquần áo trắng học trò, tất cả vượt qua khu Địa Võng, Minh Thần cũng xách ô, đồ đuổi theo, gọi lớn. Đông Tửu hô
"kiếu", hai chàng nối gót nhau lao đi vùn vụt. Lão Tửu Chúa gác ngoài nhác thấy, vùng chạy lại cửa hang gọi lớn:
- Trình tâu Thánh Quân! Công tử áo chàm họ Võ xuống núi rồi. Đông Âm,Thần Nữ hai nàng lúc đó đang quần thảo trên Địa Võng khói lửa mờ mịt, đã mở thêm mấy cửa sống, móc câu, đao kiếm. Từ trên trần, bên vách có hàng chục mũi đao thương đâm chém lia vào giữa Địa Võng Thiên La theo một hệ thống cần trục quay bằng sức gió. Cả hai vừa phải đánh nhau vừa tránhcác luồng đao kiếm vèo vèo, đang hò hét bừng bừng, sực nghe tiếng TửuChúa vọng vào, quả nhiên Đông Âm quát lên một tiếng thét lảnh, nhảy vọtqua đao thương, rồi giận dữ phóng luôn ra cửa hang, Thần Nữ cũng vọttheo. Vừa thấy Đông Âm, lão Tửu Chúa đã sai kê cáng tới đón, Đông Âm xôdạt tất cả hét "lối nào" và vọt theo hướng lão trỏ. Thần Nữ cũng lướttheo. Ra tới đầu ghềnh thấy bóng áo chàm áo trắng rượt nhau đi dưới, một nàng cứ cắm đầu lao xuống. Dưới kia hai chàng cứ rượt nhau cách quãng,tới chỗ khuất, Minh Thần khoác luôn một bộ quần áo chàm lên mỏm đá. Rấtnhanh chàng lại vọt đi liền, được quãng ngắn đã thấy bộ quần áo dàitrắng vắt sau bụi rậm, chàng vớ lấy mặc luôn vào mình, cầm cả ô trắng,chạy xuống núi. Đang lúc đó, Đông Tửu cũng lộn vòng lên quơ bộ quần áochàm mặc vào người cứ thế rượt theo Võ Minh Thần. Hai chàng thay lotnhanh hết sức, sườn núi Tây Phàn gập ghềnh đầy bóng cây bóng đá, bọnĐông Âm, Thần Nữ phía trên phóng xuống chỉ thấy bóng trắng đen chập chờn vừa ẩn hiện, tuyệt không ai ngờ nổi. Cứ thế, hai bóng nam chạy trước,hai bóng nữ chạy sau, bọn Tửu Chúa, gái khiêng cáng tất cả chạy theosau, ai nấy dùng hết thuật khinh công lao xuống chân núi Tây Phàn. NgọnPhan Si Pan từ trên đỉnh xuống tới chân, cao ngót ba cây số và trậptrùng nhấp nho nhiều đợt, đường đi chỉ có lối đá quanh co từ lưng chừngđổ xuống, sức người thường leo cả ngày chưa tới. Bọn lên núi đêm naytoàn người có thuật khinh thân, mới vượt được mau. Nhưng khi bọn MinhThần xuống đến chân núi, thì mảnh trăng tuần hạ đã nhạt phếch, và vẫncòn thấy mấy đám khách tứ xứ đang hớn hở chạy xuống, có viên thổ phỉkhoái chí cứ cười sằng sặc như điên. Minh Thần đi trước sợ lộ, phải kéosụp mũ vọt xuống, may sao bọn khách ngoái dòm lại thấy bóng trắng đivùn vụt, cả lũ vội gọi nhau tránh dạt sang bên, cúi rạp đầu kính cẩntiếng hô chào vang động sơn lâm:
- Ngài "bác vật học" hạ sơn. Tránh mau ngài đi. Chúc ngài bác học sống bằng nhật nguyệt hưởng rượu trần gian chu du thiên hạ.
Võ Minh Thần nhảy xọt qua đầu họ, suýt phì cười, thấy tất cả đều cúi đầurăm rắp. Đông Tửu lướt xuống, còn nghe chúng "chúc thọ" vang lừng, phảibịt chặt lỗ tai, cắm cổ vượt qua cho chóng.
Xuống tới thunglũng, Võ Minh Thần, Đông Tửu đều có ý chạy chậm lại. Minh Thần lao vềhướng Cha Pa, Đông Tửu chạy theo, đoạn vòng ngả khác. Bọn Đông Âm cứnhắm theo bóng đen đuổi miết. Minh Thần ẩn sau bụi rậm, đợi Đông Âm vọtđi, bèn lộn lại chân núi, vừa kịp thấy bóng nàng họ Khan từ trên vọtxuống, ngơ ngác định lao về phía Đông Âm. Thấy khuôn mặt đẹp nghiêmtrang, Minh Thần đoán Thần Nữ, vùng gọi:
- Phù Dung! Thần Nữgiật mình đứng lại, dáo dac nhìn quanh hỏi "ai đó? ". Minh Thần tiến ratrong lớp Đông Tửu, chàng lật mũ lên, Thần Nữ kêu "kìa chàng".
Minh Thần kéo luôn nàng vào chỗ khuất, vừa kịp thấy bọn Tửu Chúa vác cángkhông, chạy xế qua. Minh Thần buông tay Thần Nữ nói luôn:
- Phải làm thế này để đánh lạc hướng Đông Âm. Giờ Võ này xin tạm biệt, phảilên đường gấp với Đông Tửu. Dầu sao cũng tình ruột thịt, nàng đừng chấpSao Linh. Cầu trời, trả xong thù nhà, Võ này ước có dịp tái ngộ.
Thần Nữ ngó đăm đăm, run giọng hỏi:
- Chàng đi đâu?
- Đi kiếm bí pháp luyện công trả thù. Nàng nên giữ mình, trở về xứ Yên.
Hình như Thần Nữ muốn đi theo, nhưng không tiện nói. Nàng giáo chủ Phù Dung giáo chớp mi, khẽ thở dài thỏ thẻ:
- Xin chàng bảo trọng lấy thân. Tuy với chàng chỉ là cuộc giả hôn, nhưngvới thần dân thiên hạ, chàng là phò mã nước Yên, nơi đường xa dặm thẳmxin chàng đừng quên... thiếp đã yeu chàng... từ ngày mới gặp. Dù sao dời vật đổi, trên đời này thiếp chỉ có chàng thôi.
Võ khẽ thở dài kín đáo, không nói gì. Chàng không phản đối cũng không dám ước hẹn, chỉ khẽ bảo:
- Thôi Võ này đi!
- Từ nay xa cách, biết ngày nào thiếp được gặp lại lang quân? Lời chưadứt, dáng liễu đã đổ vào ngực Võ. Chàng trai vội đỡ lấy, lòng bỗng dưngsầu mang mang. Rồi tuy không định, hai người bỗng ôm choàng lấy nhau.Chàng tuổi trẻ mồ côi, phong trần gắn trên miệng hoa hàm tiếu chúa xứ
Phù Dung! Cái hôn dài như một cuộc viễn chinh vô tận. Mãi mấy phút, haingười mới rời nhau. Minh Thần nhìn Phù Dung Nương, lùi mấy bước, khẽ nói
"mồ đá" và lao bắn mình vào chỗ để ngựa lật đật bôn hành, không dám ngoảnhlại nhìn phía sau. Bên tai Võ hình như có tiếng nấc "chàng ơi".
Rời vùng núi vắng, Minh Thần xuyên lăm đi về hướng Cha Pa, và thẳng quavườn đào đến ngoại trấn trên đường Cha Pa Cốc Lếu. Kiếm chỗ kín đứngđợi, quãng vào khoảng canh năm đã thấy Đông Tửu lóc cóc phi ngựa tới.
Hai người hội diện, Đông Tửu mang theo cả hành trang, cười lớn bảo:
- Mỗ đệ phải nhử nàng ta về mạn Mương Ba, rồi mới lảng trốn về nhà HoàngTổng đốc lấy ngựa. Giờ có khi nàng ta còn sục sạo trong rừng!
Hai chàng thay đổi quần áo. Đông Tửu cũng cất bộ đồ trắng, mặc nguyên quầnáo chàm, lấy trong túi ra một cái mặt nạ người thuộc mịn, có đủ râu riaxồm xoàm, lại cho Võ một cái khác, cả hai thành hai lão thổ râu quainón. Cứ thế đi về tỉnh Lào Kai, coi đúng hai ông già sinh đôi. Nghỉ mộtbữa, sắm mấy thứ cần dùng xong, hai chàng lập tức đi phía Papha, xuyênvắt sang miền thượng Bac Quang, Bác Mục đi ngược lên Hà Giang. Tới đâu,Võ Minh Thần cũng dò la tin tức Quản Kình, Giao Long Nữ nhưng vẫn biệttăm hơi, chẳng biết trôi dạt phương nào. Đến Hà Giang, hai chàng bànnhau đi ngược lên gần biên, qua rặng Tây Côn Lĩnh để sang Phi Mã YênSơn.
Chiều kia, hai người đang lóc cóc ngược đường lên miệt Quan Ba, bỗng thấy từ nẻo Hà Giang có một đội kỵ binh Ả Rập phi rầm rập tớisau lưng. Khách bộ hành và một hai toán dân Thổ đi chợ Hà Giang về, lậtđật tránh dạt sang bên đường, nhiều người nhảy cả vào bụi. Hai chàngcũng vội đánh ngựa sát lề đường đất.
Đoàn kỵ binh Ả Rập nối đuôi nhau phi qua như gió, cuốn theo hàng hai mươi khẩu kích pháo đủ loại.Đội Ả Rập này vừa khuất, đã thấy đội khác phi tới, toàn lính lê dương,cũng cuốn theo một toán la chở pháo, có mấy con kéo theo cả khẩu đạipháo 75 ly dài như cột nhà! Đội lê dương vừa qua, lại tới lính khố Kinh, Thổ, Nùng lẫn lộn, cứ một lính kỵ lại chở theo một lính bộ vẻ vội vàngnhư xuất trận, và cũng đèo theo một tốp ngựa thồ "pháo". Cát bụi bay mù, làm khách đi đường phải dừng cả lại.
Trong cát bụi mịt mờ, cótoán mặc toàn quần áo đen, chàm súng ống, gươm đao chở phò một đám võquan và hai cỗ xe song mã chạy như gió. Trên cỗ xe đi trước có cắm mộtcây cờ hiệu xanh đỏ trắng vàng thấp thoáng, lá cờ trải lộng phơi rõ hình nét thêu kim tuyến óng ánh.
Cả cánh khoảng năm, sáu đội nhân mã trẩy về nẻo rừng xa như cơn lốc khí thế khẩn cấp. Hai chàng không khỏingạc nhiên ngó theo cánh binh nhà nước mất dạng trong cát bụi. Minh Thần bảo Đông Tửu:
- Hà Giang có "đạo quan binh", có lẽ trẩy lên biên thùy đánh thổ phỉ. Đông Tửu lắc đầu:
- Không phải cờ hiệu "đạo quan binh" Hà Giang. Chắc của viên tướng lớnnào đó. Nhưng nghe nói hồi này thổ phỉ bên Tàu đâu có mò sang Nam. Chắccó chuyện gì đây. À, hay tập trận?
Hai chàng bàn nhau, nhân cũng tiện lộ trình bèn giục ngựa phóng theo. Được chừng năm, sáu dặm, tớimột cây cầu gỗ bắc ngang qua suối, vẫn chẳng thấy cánh binh kia đâu, dấu ngựa cũng mất. Đông Tửu ngó quanh, chợt trỏ vào rặng núi gần đường bảo:
- A, họ đã vào rừng! Kia! Độ dọc suối xuyên lâm nhiều lối, lạdữ? Họ vào rừng làm gì đây? Minh Thần quan sát giây lát đoạn rủ Đông Tửu tiến luôn vào rừng men bờ suối.
Quả nhiên được một quãng, đãthấy vết bánh xe ngựa in nhầu trên cỏ non. Hai chàng theo dấu đi theođường cánh cung chừng hai ba dặm, đến một thung lũng rộng đã thấy xengựa, cờ hiệu lố nhố sau ghềnh núi. Các đội quân Ả Rập, lê dương, khố đỏ đau mất, chỉ thấy một đám vài chục kỵ sĩ áo đen, áo chàm "phò" hai cỗxe di chuyển dọc sau núi. Hai chàng tò mò lần theo.
Được quãngnữa, đám xe ngựa kia dừng sau ghềnh khuất, xế bên ngổn ngang gò đống bờbụi. Một cỗ xe chạy tới bên gò, có mấy bóng mở cửa nhảy ra, vọt lên ngọn gò.
Hai chàng cũng giấu ngựa vọt lên một ngọn gò gần đấy, chiếu ống dòm sang. Mới hay chỗ này trông xuống đường xuyên sơn, ngay vòngthước thợ, đứng trên gò có thể nhìn rõ con đường xuyên lâm uốn khúc giữa những rặng núi cao chót vót, cách đường hai trăm bộ và đường vắt lênmột trái đồi trọc xa xa. Mấy bóng bên kia lố nhố lên gò đứng ẩn sau bụi. Trong ống kính, Võ nhận ra được một bóng cao lớn đeo sao, đeo kiếm Tâylủng lẳng, đứng cạnh lũ người kia nhỏ hơn. Bất giác Võ lẩm bẩm:
- Quái! Sao viên tướng mắt mèo kia coi giống Tây Gầm thế! Huynh biết Tây Gầm?
- Biết qua. À, đúng y đó. Y ra nấp đây làm trò gì như sắp "bịt mắt bắt dê" thế này?
Bên kia gò quả đúng Tây Gầm cầm ba toong chỉ trỏ về phía đường xuyên lâm. Minh Thần bảo Đông Tửu:
- Hình như ông ta đang bố trận thì phải! Coi như phục kích!
Đông Tửu gật gù, cả hai nhìn ra đường, vẫn thấy khách ngựa xe lác đác qua lại, vẻ vội vã sợ chiều muộn rồi.
Bỗng trên gò, bóng Tây Gầm vẫy nhẹ đầu ba toong xuống phía sau núi đá. Lậptức, sau núi có một cỗ xe song mã mui trần lóc cóc chạy băng ra đường,có bốn người lính Thổ hộ tống.
Bọn Minh Thần chiếu ống dòm quansát, thấy trên cỗ xe song mã mui trần có hai cô đầm trẻ, trong đó có một cô đầm lai, cả hai đều xinh đẹp hết sức. Ra tới đường, cỗ xe cứ lóc cóc lăn bánh đi chầm chậm, hai cô đầm chỉ trỏ quanh rừng núi phong quang,vẻ tươi như hoa nở. Hai chàng đoán có chuyện chi đây, nên cứ đứng nấpcoi. Con đường quanh co, hun hút, vắt tít ngọn đồi xa xa, cỗ xe vừa lêntới ngọn đồi, bỗng nghe trong rang núi phía hữu có tiếng cười rú vọngra, vang động sơn lâm.
Trong cảnh trời chiều nhuộm ố sơn lâm,tiếng cười rú nghe thật quái gở, nửa như tiếng ma cười quỉ hú, nửa nhưtiếng người than khóc kéo lê thê khắp mấy dải thung đồi trập trùng,khiến kẻ bạo gan cũng phải rợn ốc. Vì không những quái gở, tiếng rú cười còn có sức mạnh kinh hồn tỏa rộng quật vào màng tai người ta như búađóng, làm đám võ quan nấp trên gò ai nấy vội bịt chặt tai lại. Minh Thần vụt quay nhìn Đông Tửu lẩm bẩm "quái nhân quái vật", hai người vộichiếu ống dòm nhìn về phía xe song mã đang bon bon lên ngọn đồi trọc.Lúc đó cỗ xe cũng vừa lên được tới ngọn đồi, cả cỗ xe và mấy tay súng bệ vệ lố nhố in vào nền trời. Nắng chiều chiếu xiên ngang, gọng đồng hoatai hai cô đầm trẻ sáng lấp lánh. Hai cô đầm khi nghe tiếng rú cười, lộvẻ hoảng hốt, đứng bật dậy dáo dác nhìn tứ phía, xua tay dậm chân rahiệu cho xà ích quay xe lại.
Lập tức người xà ích đội mũ dạ rộng vành nhổm hẳn người lên, ra roi đen đét quay lại, bỏ chạy xuống đồi.Hai tay súng bảo vệ tách hàng phóng vụt lên cản trước xe, thành đoạn hậu cho hai gã đong đội mở đường.
Ngay khi đó, tiếng rú cười lại vang lên tràng thứ hai, tiếp theo tiếng thét nhọn hoắt lê thê ồm ồm khó nghe:
- Chạy đâu? Thằng xà ích kia, dừng xe lại. Tao xem mặt mỹ nhân! Hà hà! Mỹ nhân Tây phương. Ha hà! Đầm non không sợ! Chúa thủy thần lên bộ tìm đầm non, xà ích dừng xe! Mấy thằng lính khố đỏ kia cút. Chúa Thủy Thần thamạng.
Tiếng thét vang động sơn lâm, chuyền khắp mấy rặng núi đánhấp nhô hai bên thung lũng, luc đó trên đường còn có chín mười khách lữ hành, kẻ bộ, người cưỡi ngựa thồ đi phía sau cỗ xe song mã, bỗng nghetiếng thét quái gở từ trong núi vọng ra, ai nấy sợ hết hồn, ù té chạytrở lại như đàn vịt, tiếng kêu rú gọi nhau inh ỏi nhốn nháo.
Cỗxe song mã đổ dốc như bay, hai cô đầm vẫn nhấp nhổm đứng ngồi, dáo dácnhìn quanh. Trong ống kính viễn thấy cả hai cô đầm trẻ cùng kêu rú lên,cuống cuồng. Trên ngọn đồi cao vụt hiện ra một hình thù quái gở, hìnhthù in đậm vào nền trời màu nâu xám khoang khoang, cái đầu to lớn ngóclên, theo tiếng hú kéo kê, thoắt nó vùng dứng dậy cao lêu nghêu nhưngười, hai con mắt sáng rỡ tựa đèn pha, ánh trời chiều lấp lánh nhưchiếu trang kim.
Bọn Võ Minh Thần hơi giật nhẹ mình, giương mắtnhìn không chớp. Hình thù quái dị khắc vào nền trời sáng chói, đầu rồngmình rắn, đuôi như đuôi cá sấu quật ngang, quật dọc, khóm cây thấp quanh đó nat nhàu, lá bay tung như đàn bướm, thoạt nhìn như hình con rồnghiện chân mây, vì trên ngọn đồi lúc đó có mấy khóm mây đùn lờ lững dânglên.
- Thuồng luồng! Giao Long Chúa! Đúng con thủy quái thành tinh vẫn xưng Thủy Thần Hồ Ba Bể.
Võ Minh Thần bật kêu khẽ, tự nhiên xúc động khôn cùng nhớ lại nhát đònhuyết khí đêm nào bên bờ Ba Bể suýt vong mạng, nếu không được Bạc KhaoLan triệu kịp Thánh Y Lãn Ông tới cứu. Lòng sôi giận lại nhớ luon tớicảnh thảm sát của song thân Giao Long Nữ ngót hai mươi năm xưa, lòng căm thù loài quái vật bốc lên, Võ Minh Thần dợm đầu lao xuống, Đông Tửu níu vai lại, khẽ bảo:
- Khoan! Đừng vội! Chớ quên đòn huyết khíGiao Long Chúa không thua Tây Sắc Hồng Cẩu Quẩy mấy đâu. Và chớ quên con đường kia đã bị lọt vào tầm đại pháo của Tây Gầm. Cá cắn câu rồi. Đểcoi mèo nào cắn mỉu nào.
Minh Thần thở phào, đứng im, lòng áynáy tiếc thay cho Giao Long Nữ. Trên đồi, quả đúng Giao Long Chúa, thủyquái hồ Ba Bể, tiếng dữ chỉ nhường Tây Sắc chút khi lên bộ! Vừa hiện ranó đã trỏ chân trước xuống đồi, hét vang âm:
- Dừng xe lại thằng xà ích! Chạy ta ăn thịt cả mi.
Hai cô đầm khiếp đảm ré lên, dậm chân giục chạy, xà ích chỉ ngoái lại nhìnchút, rồi cứ tiếp tục ra roi đánh ngựa chạy như điên.
- Hà hú! Thằng xà ích ngu! Tao ăn thịt! Mi tưởng xe ngựa chạy thoát Chúa Thủy Thần?
Tiếng hét kéo lê, Giao Long Chúa văng mình đuổi theo xe song mã nhanh như tên bắn. Nó quật đuôi lắc khúc nhảy vọt đi hàng trên chục thước và chạy vùn vụt hai chân sau như người, sức nhanh kỳ dị, còn hơn tay võ giỏi dụngthuật phi hành.
Bốn người lính lập tức vọt cả lai sau cỗ xe dànhàng tư vừa phi vừa xoay mình lại nã đạn vào Giao Long Chúa. Đoànhđoành! Tiếng súng nổ phá tan cảnh tịnh mịch sơn lâm, đám lữ hành sợ hãirú lên, chạy trối chết, nhiều kẻ ngã sấp ngã ngửa, ngựa thồ cũng hoảngsợ chạy lồng lên.
- Vô ích! Đạn súng tay không phạm nổi nói. Thuồng luồng tinh mình đồng da sắt! Có lẽ trừ đại pháo!
Minh Thần bảo Đông Tửu. Quả nhiên sau loạt đạn súng "mú" con quái vật vẫnphóng theo vùn vụt, cỗ xe song mã vừa chạy được tới chân đồi, thì conquái nước đã đuổi gần kề, chỉ còn cách vài mươi thước. Vừa rượt nó vừacười, hét, một chân trước xòe móng vuốt chực vồ, tiếng hú vang âm:
- Tao xé xác bọn mi. Hà hú! Dám bắn Chúa Thủy Thần! Mấy người lính Thổlại nã một tràng, con quái vòng rạp mình, xà ích hét "các chú chạy mau", mấy người lính Thổ vội rạp người, giục ngựa, chạy xế về đằng trước,thêm vài mươi bước nữa, cỗ xe song mã lùi lại sau, lùi nữa. Giao
Long Chúa ré lên "xà ích, tao ăn thịt" bỗng nghe xà ích phát cười sằng sặc như hóa điên lên vì sợ hãi.
- Hà hà! Thuồng luồng tinh. Ta nghe danh ngươi vang rền thiên hạ, mất bao tháng trời lao tâm, lao lực, mới được gặp bữa nay. Hà hà! Nhà ngươi vào bẫy rồi. Giao Long lên bộ rình bắt gái, đầm non đẹp nhất biên thùy làmmồi nhử câu Giao Long, ngươi mắc bẫy rồi.
Giao Long Chúa hétlên, giơ chân trước toan vồ. Nhưng xà ích đã ném cương cho cô đầm vàrung mình một cái, khí trắng đã bao phủ quanh người.
Cỗ xe songmã chạy thêm mươi thước nữa, thì khói mù đã tỏa ra trắng xóa quanh mìnhxà ích, chỉ còn từ hai mắt trở lên đỉnh đầu. Bạch! Chiếc mũ rộng vànhném xuống nệm xe, đúng lúc đó Giao Long Chúa thò chân trước chụp "véo"một cái. Trong ánh trời chiều, từ trong chân Giao Long vút ra một luồnghuyết quang uốn cong như cái móng chụp lấy hai cô đầm. Nhưng xà ích đãbất thần nhảy vọt lại, từ trong làn sương mù bắn vọt ra một luồng khóitrắng như tuyết quật vào vầng huyết khí. Bùng! Xà ích chao người trênmui xe cúp, nhảy vèo xuống đất chắn trước mặt Giao Long, vầng sươngtrắng đã che khắp thân hình. Vù! Một cơn gió chiều lộng thổi. Xà íchquật ra một đòn chặn Giao Long lại, rồi y lại vút theo xe, nhảy vọt lênmui, phát tiếng khóc rợn người. Giao Long vẫn phi theo, Minh Thần núpsau gò bật keu sửng sốt:
- Nam Khấp!
Đông Tửu gật gù:
- Phải Nam Khấp, Tây Gầm, Đông Âm, Bắc Tiếu đó chăng? À, chú xà ích làNam Khấp! Tây Gầm dùng Nam Khấp đánh xe, đem gái đẹp nhử Giao Long. Nếuvậy, sắp có cuộc khóc như chết cha chết mẹ rồi.
Quả nhiên lờivừa dứt, đã nghe ngoài đường xa có tiếng kèn nổi lên, ô ê ồ ề, nghe buồn đến nẫu ruột, nẫu gan, tưởng chừng tất cả nỗi sầu dương thế tang tócđều tụ vào đó cả!
Ò ò e í ò í e. Tiếng kèn đám ma càng cất lênthê thảm vang dậy khắp mấy cánh rừng chiều như rót vào tận linh hồnngười ta, khơi dậy cả nỗi sầu tử biệt chết cha, chết mẹ, mất vợ lìachồng, mất anh em bằng hữu, cô dì, tỷ muội, nội ngoại ông bà, nỗi sầutang tóc mà kiếp nhân sinh nào cũng phải chịu qua khi thân thích lìađời.
Quả tiếng kèn Nam Khấp có tác động phi thường quái gở, mớinổi vài nhịp, Giao Long Chúa đã phải đưa hai bàn chân trước lên bịt lấytai, còn đám khách lữ hành đang chạy trốn như vịt và đám quan võ tòngnhân đứng lố nhố quanh Tây Gầm, bỗng cả bọn mặt buồn ủ ê mày chau, mồmnhư mếu, nước mắt tuôn dầm dề như cha chết.
Thậm chí đến MinhThần, Đông Tửu nấp sau gò xa cũng bị tiếng kèn quái gở lot tai khêu gợiluôn mối sầu tang tóc mồ côi, cả hai cũng ứa nước mắt lúc nào không hay. Đông Tửu chợt quay dòm Minh Thần trợn mắt kêu khẽ:
- Ôi chao!Không xong rồi! Kèn ma kèn quỉ, nghe buồn như cha chết... Ôi chao! Quảkhông sai tiếng đồn trong thiên hạ: Nam Khấp thổi kèn Lâm khốc, thiên hạ khóc ròng, Giao Long múa vuốt thuồng luồng, dân gian chết khiếp. Hiềnhuynh. Mỗ đệ nghe kèn sắp khóc ròng đây. Anh em mình phải vận công lênmới được.
Tuy nói "sắp khóc" nhưng nước mắt đã rỏ dòng, cả haichàng lật đật lấy sức chống với tiếng kèn ma ò ý e. Trên xe song mã, cảhai cô đầm cũng vùng khóc nức nở. Giao Long Chúa vùng hét dữ:
- Nam Khấp! Sao dám thổi kèn đám ma? Sao đội lốt xà ích đánh xe đầm.
Tránh mau! Cho ta bắt đầm non!
Nam Khấp phát cười ré:
- Hà hà! Kèn đưa đám thuồng luồng đó. Bữa nay ngươi hết thời rồi. Vút!Giao Long Chúa nổi xung quăng vèo mình theo cỗ xe, chỉ còn cách chànghai mươi bộ, nó đánh vụt ra một đòn huyết khí thứ hai. Tiếng kèn ò ý erống lên rồi, tắt, từ bóng sương mù tuyết lại tung ra một đòn khí trắngnhư vôi, đón lấy luồng huyết khí. Nghe "bùng" một tiếng dữ như ống lệnhđốt đá đèn, cái bóng Nam Khấp bỗng bật ngửa về đằng sau, suýt ngã xuốnglòng hai cô đầm non, còn Giao Long Chúa cũng đứng khựng lại mấy giây,rồi mới phóng đi.
Chợt thấy Nam Khấp thò một bàn tay ra nhổ phắt cây cờ hiệu sặc sỡ cắm bên trên xe, ném vụt về đằng trước, cách khoảngnăm mươi bộ. Cỗ xe lao tới hết tốc lực, Giao Long Chúa gầm lên, quậtđuôi, vừa toan giơ vuốt chụp nữa, đã thấy Nam Khấp đánh ra một đòn, Giao Long Chúa khong đỡ, nó xẹt ngang, tránh, cỗ xe lướt qua cây cờ, GiaoLong đuổi theo, thấy cây cờ, nổi giận, thò vuốt nhổ phăng cây cờ bẻ"rắc" gẫy đôi. Bỗng "đoàng", ruột cán cờ phát nổ, bắn tóe ra một luồngkhói xám trúng ngực Giao Long Chúa, đang chạy, nó hứng trọn luồng khói,chừng không đề phòng kịp, nó vừa hít phải vừa bị khói tóe cả vào mặt, nó bỗng đứng khựng lại, loạng choạng. Cỗ xe Nam Khấp phò hai cô đầm non cứ thế lao đi như gió bỏ đường đất, băng ngang xé vào phía gò cao Tây Gầm, Đông Tửu lẩm bẩm:
- À, lừa đánh hơi ngạt thuốc mê, thuốc tê.Nhưng chắc gì thuồng luồng tinh đã bị? Quả nhiên Giao Long thọ khí độcchỉ choáng váng sơ qua, nó đã thổi than, rong lên giận dữ, múa vuốt rượt theo. Trên gò, Tây Gầm chợt rút thanh kiếm Tây sáng quắc, khoa trốcđầu.
Đì đùng, đì đùng! Liền hai tràng đạn bích khích pháo từphía núi đá ngang dãy gò Tây Gầm bỗng nhất loạt nã thốc xuong đường,chận vòng quanh Giao Long Chúa, đất, cỏ bắn tung tóe, cành lá gẫy răngrắc, như một bức rào vô hình vây lấy Giao Long Chúa.
Lần này hình như nó bắt đầu ngán đại pháo phải đứng sững, rống lên hung tợn.
- À, tieng pháo Tây Gầm! À, lũ mi đem đầm non nhử Chúa Thủy Thần. Ta xé xác lũ mi. Nam Khấp, Tây Gầm đâu?
Tây Gầm giơ kiếm, đạn ngừng. Tây Gầm vụt nhô ra quát:
- Bản chức đây! Giao Long! Mi hết thời rồi. Bản chức mất mấy tháng trờimới dò được tung tích mi, đem mồi thơm nhử mi vào ổ phục. Hàng đi!
Giao Long nghiến nanh ken két lao thốc về phía Tây Gầm. Nhưng lưỡi kiếm đãgiơ cao ngoáy một cái, đì đùng, đại pháo đã chắn ngang trước mặt GiaoLong, làm nó phải dạt xé ra ngoài đường. Cỗ xe song mã cứ thế lao vàorừng. Nam Khấp cười ha hả:
- Giao Long tinh! Còn đợi gì chưa hàng phục Tây Gầm? Mi biết danh pháo đội Tây Gầm chứ? À, có thể bắn trămphát trúng đỉnh đầu mi cả trăm! Hàng đi thôi! Đừng để nát thây uổng công trình "tu luyện"!
Giao Long Chúa giận xung tiết gầm lên:
- Nam Khấp! Mày mới theo hầu Tây Gầm kiếm cơm Tây thừa? Nam Khấp cười thét:
- Thuồng luồng! Mi giả xưng Thủy Thần bắt gái, sát nhân, làm loạn thiênhạ, hại dân lành, gieo tai ương cho phụ nữ... Ta vì dân trừ hại, khôngkể đến chuyện hầu ai.
Giao Long Chúa đứng trơ vơ giữa đường, bốn bề trống trơn vẫn không tỏ vẻ sợ hãi, vừa nghe Nam Khấp dứt lời, nóvùng ré lên một tràng vang động sơn lâm, bọn khách đi đường đã chạy títxa còn sợ hãi, cắm cổ phóng thục mạng.
- Nam Khấp, Tây Gầm! Chúa Thủy Thần với các ngươi không ân oán, sao đón đường phục binh gây sự.
Tây Gầm trỏ kiếm, quát:
- Quái vật! Mi chuyên bắt cóc đàn bà con gái, sát hại, hiếp dâm, làm loạn khắp thượng du, phạm tội đại hình không tróc nã mi sao được?
Giao Long Chúa bỗng ngửa mặt cười ré lên:
- Tây Gầm! Chúa Thủy Thần mắc đại hình, còn bọn ngươi cướp nước người ta tội gì? Há há!
Nó gập mình xuống cười, quẫy đuôi, xoay đảo thân hình, bỗng nghe đến "véo" một tiếng xé gió kéo lê vút từ ngoài vào tận phía gò, bọn Võ Minh Thầnvừa chợt nghe rõ tiếng xé gió, đã thấy một vật loằng ngoằng như tia chớp bay vù tới tận cần cổ Nam Khấp, sức thần tốc còn gấp mấy lần tên laobắn.
Tuyệt không ai ngờ vì con thủy quái không cầm vật chi, NamKhấp thoáng thấy ngay khi sương mù vừa tan quanh mình, vội hụp đầutránh, hô "núp xuống", vật kia sáng loáng liếm sạt chỏm đầu, theo conđường vong cung bay xé gió lên gò lia luôn cần cổ Tây Gầm. Tây Gầm giậtmình, ngồi thụp xuống, "phập" thân cây to gần bằng người bị vật kia phạt ngang gãy rắc, đổ rầm xuống như cưa tiện, đám tòng nhân lật đật tránhra, vật lạ theo đường lia còn liếm thêm mấy cành cây quanh đấy nữa mớivút đảo ra đường, nằm dính trên móng vuốt Giao Long Chúa. Trong ống dòmhiện ra một cây búa lớn, có buộc một sợi dây xích rất nhỏ. Từ bọn NamKhấp, Tây Gầm tới bọn Minh Thần ai nấy đều ghê thay tài đánh đòn gió của con thủy quái! Vì khoảng cách từ chỗ nó đứng vao đến chỗ Nam Khấp, TâyGầm ít cũng phải hàng trăm thước, một tay võ thượng thừa cũng không thểdùng điện công chém địch ngoài bảy mươi bộ, đây nó dùng lối "đòn gió"buộc dây xích vào búa bóng đi rồi lại giật về trong nháy mắt, xa đến thế xưa nay chưa từng có. Các tay tướng cướp chơi móng dây bút chì thườngcũng chỉ phóng xa mươi lăm thước, nếu vật buộc ngoài đầu dây nhẹ, bấtquá cũng phóng được gấp đôi. Xa nữa thường dùng cung nỏ, súng ống, đánhđòn gió ngoài trăm thước, quả sức Giao Long Chúa ít người sánh kịp.
Tây Gầm chừng muốn bắt sống, hô "hàng mau", Giao Long Chúa lao vụt vào mươi thước, lượn theo đường cánh cung giương thả véo luôn cây "nhuyễn sáchphủ" lần này chém thấp, Nam Khấp nhảy xuống đất, lưỡi búa liếm phạt bayluôn một mảng mui gọng đồng tóe lửa làm hai cô đầm sợ hãi nằm rạp xuống, phóng xe chạy vào sâu. Tây Gầm nổi giận khoa tít mũi kiếm, hò "phơ".Lập tưc từ phía rặng núi đá hai bên đường, từng loạt súng tay, súng lớnbắn thẳng ra đường đất. Tưởng Giao Long Chúa nát thây liền, nào dè nó đã lao vụt sang bên kia đường tránh luôn được loạt đạn đầu, nó bắn vọtmình lên tan cây rậm. Ngay lúc đó, bỗng sau lưng Tây Gầm nổi lên hàngloạt súng tay, tạc đạn, tiếp liền tiếng kèn hiệu dồn dập. Tây Gầm bậtgiọng:
- À con quái có đem theo quái binh. Chúng nổi dậy đánh tập hậu phục quân ta. Mau truyền chặn lại.
Mấy viên quan võ phóng vụt đi, bọn Minh Thần nấp trên ngọn gò xế ngang saugò Tây Gầm chiếu ống dòm nhìn ra đường, bỗng thấy từ phía ngọn đồi xachút chỗ con đường vắt qua chợt bay vút xuống thung lũng một cặp khiênúp lao xoè như chiếc mâm đồng, khi rớt xuống đất, cặp khiên cứ chạy nhưchiếc bánh xe lăn chồm.
Cách vài chục bộ có nhiều tàn cây, đạnnổ tứ tung, nhưng chỉ bắn mò vì Giao Long Chúa đã lẩn vào tàn cây. Đìđùng, tàn cây thi nhau gãy rớt, pháo đội Tây Gầm chần dọc, đất đỏ tungtóe, một phát nổ gần cặp khiên, làm bắn tung đi nằm yên trên mặt cỏ.Bỗng thấy đầu Giao Long nhô trên một tàn cây cách đó hơn trăm thước, rồi lại biến mất.
Lập tức liền năm sáu phát đạn rót trúng tàn câynát nhầu, xác xơ, nhưng Giao Long đã từ tàn khác lao vụt xuống đất chạynhư bay về phía cặp khiên. Vừa chạy nó vừa quăng mình vun vút lung tungđánh lạc tầm đạn rót. Tây Gầm thấy thế vùng hét như sấm:
- Chặnnó lại! Kẻ đạn chữ "O" xoáy trôn ốc. Liền hai phát nổ trước Giao Long,nhưng nó đã lăn vèo trên mặt cỏ, rồi thò luôn vuốt vồ cặp khiên cáchhàng năm mươi bộ. Xoàng! Cap khiên đã úp chụp lấy Giao Long, nó cuộnluôn cả đuôi vào, bắn vọt mình về phía đầu núi đá chếch bên kia đường.
- Chặn nó lại! Nó định thoát ra sông cái. Nam Khấp, Tây Gầm cùng hét, sau lưng Tây Gầm, súng nổ đì đẹt, tạc đạn đoàng đoàng quanh mình Giao Longliền mấy phát kích pháo "cắc bùng". Giao Long nhảy vọt như tên bắn, bỗng "đùng" một phát nổ sát bên trong ống kính, đất cỏ tung tóe, cả cáibóng con quái kẹp khiên bắn tung theo như cánh diều bạt gió.
- Chet này!
Có nhiều tiếng bật to mừng rỡ, nhưng cặp khiên đã đứng sững, từ trong phát ra một chuỗi cười gai rợn:
- Hà hú! Giờ lũ mi không hại nổi Chúa Thủy Thần! Tao sẽ làm cỏ lũ mi...con trăng sau tao sẽ phá nát Hà Giang, Cao Bằng, Bắc Cạn! Lũ mi phải đền tội phạm Thủy Thần.
Trong ống kính, bỗng Minh Thần khẽ hỏi Đông Tửu:
- Này huynh! Có thấy màu chi đo đỏ trong kẽ khiên không? Hình như màu máu. Hay nó bị thương?
Đông Tửu ngó đăm đăm theo bóng khiên văng xóe, chợt bảo:
- Màu máu! Nhưng không phải máu chảy. Vầng khí huyết. Nó đã kịp thời tiết vòng huyết khí bao bọc thân hình. Mảnh đạn khó lòng phạm nổi. À, phảichăng con quái này luyện cùng bí pháp như Tây Sắc?
- Ngu đệ từng bị đòn huyết khí của cả hai con quái, vị Thánh Y Lãn Ông có bảo cả haiđòn đều làm tiêu gân thịt lục phủ, vì rút hết chân khí trong mình.
Minh Thần vừa nói xong, thì Giao Long lại bị một phát nữa bắn tung đi mấy bộ nhưng nó lại nhảy vọt như thường, rõ ràng mảnh đạn không xuyên qua nổimấy lần giáp quái.
Thêm mấy phát nữa, Giao Long đã nhảy vào bờbụi gần chân núi, chỗ có pháo đồi trấn hãm nã ra. Bỗng có nhiều tiếngngười rú khủng khiếp trong nắng chiều thoi thóp. Nam Khấp vọt lên gò bào Tây Gầm:
- Nó tàn sát pháo đồi, mở đường chạy ra sông! Phải truy theo lập tức. Tây Gầm khoa kiếm:
- Bản chức đã cho phục một bên sông. Giơ phiền tiên sinh truy gấp. Quânsĩ chuyến sau. Nay ta chỉ cần lấy theo ngay một cơ đội Ả Rập.
Kèn Tây nổi hiệu, một số võ quan xuống "phò" cỗ xe song mã vào chỗ khuất.Súng vẫn nổ phía xế Bắc gò, Nam Khấp, Tây Gầm cùng đám tùy cận nhảy lênngựa, rút một một kỵ binh Ả Rập lao như gió về phía có tiếng hú lê thê.
Kỵ binh Ả Rập từ trong núi đổ ra, phóng theo chủ tướng, vừa rạp mình phi,vừa tung súng, bắn thỉnh thoảng chỉ thiên một phát, khí thế ra phần mạnh tợn!
Minh Thần vùng bảo Đông Tửu:
- Con quái vật tànhại sinh linh, giết cha bắt mẹ cô bạn gái đệ, chính nó cũng đánh đệ mấyđòn suýt vong mạng, đệ muốn giúp bọn Nam Khấp, Tây Gầm một tay trừ quáivật! Ý huynh sao?
- Ồ! Ý đệ cũng muốn... Lời buông lửng, ĐôngTửu đã vỗ ngựa vọt đi như gió cuốn, Minh Thần tế theo. Vùng Sơn lâm nàynhiều chỗ phong quang, xen lẫn các khu sườn đồi đã được khai phá. VõMinh Thần, Đông Tửu băng qua đường tiến vào chân núi, thấy pháo đội khốđỏ Tây Ta Nùng Thổ còn dàn lố nhố từ dưới lên ghềnh đang hò nhau khiêng"pháo", xác chết, tới con hẻm gần đấy có chừng trung đội vừa kỵ vừa bộlăng xăng chạy qua lại. Cánh quân này sửa soạn rút theo chủ tướng, bỗngthấy hai chàng phóng tới trong lốt hai lão Thổ, bọn này chĩa luôn súnglên "quy lát" lạch cạch, Minh Thần sợ bọn họ ngăn cản, vội khua tay nóilớn:
- Tùy cận quan sáu tiếp ứng đây. Phải quan sáu vừa qua hẻm! Quái vật chạy lâu chưa? Tưởng người Tây Gầm thật, bọn lính hạ súng, một viên quan một Ta dùng tiếng Thổ nói to:
- Con quái vật vừa giết hơn mười mạng của ta, nó lăn khiên, nhanh như tên bắn, nó tuôn ra mộtcái vòi đỏ như máu có hình móng vuốt chụp đâu chết đấy. Ma quái! Quansáu đuổi ngã này. Chắc nó chạy ra sông cái.
Đám lính dạt ranhường lối, Minh Thần, Đông Tửu giục ngựa qua hẻm. Chàng trai họ Võ cònnhớ nhát búa và đòn vuốt kình Giao Long Chúa đêm nào bên Hồ Ba Bể.
Lọng lại thắc mắc lo ngại chưa hiểu Giao Long Nữ báo thù, hung cát ra sao?Quái vật lại xuất hiện vùng này, nàng chỉ có thể gặp chuyện hung, nênMinh Thần lòng bỗng như lửa đốt, chỉ mong đối diện Giao Long Chúa, chàng trai giục bạn phi nước đại cứ theo dõi theo dấu chân ngựa lao đi.
Vượt qua mấy cánh thang đồi chập chùng có cả nương sắn bắp của thổ dân,quanh co ngược Bắc bỗng gặp một con đường chạy trước mặt, nhìn tứ phíachẳng thấy bóng lính tráng đâu cả. Chợt thấy một người đàn bà Thổ từtrong nương bắp ló đầu ra, mặt mày xanh mét vì sợ hãi, Minh Thần tế ngựa tới hỏi, người đàn bà Thổ kêu líu lo:
-Có con quái tròn xoe bay qua nương bắp nó chạy phía kia! Có cái quan nhà nước đuổi theo.
Hai chàng vọt đi. Được chừng non hai dặm nữa, vừa lên ngọn đồi quảnhiên nhìn xa chút đã thấy kỵ binh lố nhố khắp một khu thung đồi rộng.Đội kỵ này bao theo đường cánh cung đang "càn" phía trước là con sông Lô nhánh thượng nguồn, nước chảy thao thiết, dọc bờ cũng có một đội quânquay lưng ra sông, đang tiến kẹp vào. Và ngay ngọn gò trồng bắp xế trước mặt hai chàng, lố nhố hơn chục bóng cưỡi ngựa vừa võ quan vừa vệ tướngkhách mặc quần áo Chàm, đen lẫn lộn đang chỉ trỏ về phía sông Lô nhánh.Từ ngọn đồi hai chàng đứng sang ngọn gò, chỉ cách nhau một con thung hẹp thắt cổ chày. Đứng trên đồi, hai chàng trông bao quát được cả vùng.Chiếu ống dòm, nhận rõ bóng Tây Gầm đứng bên Nam Khấp, trong lốt y phụcXà ích, Minh Thần bảo Đông Tửu:
-Có quân phục dọc bờ sông, hình như Giao Long Chúa chưa xuống nước. Dẫu sức kỵ binh có chạy mau hơn,quái vật dại gì không biết cướp ngựa chạy. Ta lại giúp họ đi.
Đông Tửu dáng suy nghĩ, chưa kịp đáp, bỗng nghe Nam Khấp quát lớn:
- Thuồng luồng! Mi trốn lủi xó nào, sao không dám ló mặt ra? Đợi ta phảitúm cổ mới chịu xuất đầu? Tiếng tràn nội lực vang động khắp vùng, nhưngtứ phía vẫn im không.
Tây Gầm hô "phơ"! Phía cánh quân phụcngoài bờ sông là cánh dã chiến, có cả đội pháo, lập tức nhất tề rót vàocác lùm cây bụi rậm. Tiếng pháo cạch bùng vang động hoàng hôn. Chừng nửa phút các bờ bùi tàn cây đã bị chần nát nhầu, nhưng vẫn chẳng thấy bóngGiao Long Chúa đâu, chỉ thấy chim chiều bay tán loạn.
Nắng chiều vừa tắt, Nam Khấp quát lên một tiếng phẫn nộ, cùng hai, ba bóng nữa vỗngựa lao thốc xuống vòng binh, sục từ Nam lên Bắc, trong lúc hai cánhquân vẫn còn kẹp dần lại. Khi bọn Nam Khấp vượt ngược lên mạn Bắc, thình lình phía Nam có tiếng cười rú ma âm chờn vờn:
- Hà hú! Chúa Thủy Thần Ba Bể đây! Ta bắt sống Tây Gầm đem xuống nước.
Tiếng hu chìm chìm nhưng vang rợn khắp vùng sơn thủy, khiến sĩ tốt giật mìnhngơ ngác, bọn Nam Khấp quay phắt ngựa lại. Nhưng xa quá không kịp nữa!Sau tiếng rú, bỗng nghe bịch vào ngay xế dưới chân gò Tây Gầm đứng, bắntung cả một thân cây, rễ đất cỏ hoa vung vãi, kéo theo cả mớ dây leochằng chịt!
Gốc cây bị đội bốc lên đến hai ba thước, coi thậtquái gở, và bị quăng rầm sang bên, dưới gốc nhô lên hình thù Giao LongChúa đầu đội cặp khiên đầy đất. Vừa nhô lên, quát vật đã hất tung đấtsỏi, cuộn tròn trong cặp khiên, lao vọt lên gò như mũi tên bắn.
Lúc đó cả cánh binh Ả Rập đã "càn" ra tít xa, trên gò chỉ còn mười người vừa võ quan vừa tùy cận đứng quanh Tây Gầm.
Tây Gầm cùng đám tùy cận xoay mình trông xuống, thấy Giao Long Chúa xônglên như gió dữ, thấy thế thất sắc, không ngờ quái vật lại cực hung cựcxảo đến thế. Thì ra nó đã thừa cơ khuất, nhổ cây bụi lên chui xuống đậycây lên, đánh lừa cho Nam Khấp kỵ binh đi xa mới xuất đầu về viên tướngTây.
Cả bọn biết quái vật vô cùng lợi hại, vội giục ngựa chạyxuống thung nhưng ngựa đánh hơi thấy bóng quái vật đều hoảng sợ chồmdựng lên hí loạn. Đám tùy cận nhất loạt dàn hàng ngang, chặn Giao LongChúa cho Tây Gầm rút. Nhưng bọn Tây Gầm vừa phóng xuống được vài bộ.Giao Long Chúa đã quăng vọt mình lên, chụp nghiến. Bọn tùy cận liềuchết, nhất loạt tung đòn kình đỡ lại, chỉ nghe "bùng bùng" tiếng dâychuyền, cả bốn, năm bóng nhân mã đã bắn tung đi như trái cau, người ngựa lộn nhào, kêu rú, vật vờ như hình giấy gặp phong ba. Đứng trên ngọn gò, quái vật thò nanh vuốt kình vồ theo Tây Gầm, cách khoảng bốn mươi bộthoái, Tây Gầm ngoái nhìn lại, tưởng bị nó chụp đến nơi bỗng nghe cótiếng quát sang sảng tựa chuông đồng phía ngang gò, có hai bóng nhân mãbay lên, "véo véo véo". Liền hai, ba luỡi thép sáng loáng vút tới chémxả vào chân vuốt, chụp ngang luồng khí huyết, "bùng" đẩy sang bên, TâyGầm thừa cơ vọt ra xa. Giao Long Chúa rụt thân trước về, hất mạnh. Chát! Chát lưỡi thép xé vòng cầu, một lưỡi kiếm sạt đầu quái vật, nó xoaymình nâng vụt khiên lên. Xoảng! Tóe lửa. Giao Long Chúa lùi lại mộtbước, từ tren lưng ngựa, hai bóng bắn vèo qua bờm, hạ xuống ngọn gò cách quái vật chừng hai mươi bộ. Hai bóng người đã thu mình trong tấm khiênthép bọc vải coi như mũ rộng vành xạ phang. Không ai khác Minh Thần,Đông Tửu. Hai chàng đa bắn ngựa sang ngay khi nghe tiếng hú Giao Long!
Quái vật hét âm u:
- Hai thằng già Thổ! Mày là đứa nào? Dám cản Chúa Thủy Thần? Muốn nộp mạng thay Tây Gầm?
Minh Thần quát:
- Tao muốn chặt đầu mi trả thù cho người vô tội, chết oan.
Giao Long Chúa tháo búa quăng vút, Đông Tửu, Minh Thần tung đao lên, hai bên vừa qua lại vài đường, thì bọn Nam Khấp dưới thung vọt lên, nhảy vàovây đánh. Giao Long Chúa tuy bản lãnh hơn người nhưng trước sức quần đảcủa Nam Khấp, Minh Thần, Đông Tửu toàn tay chiếm phương vị võ lâm, quáivật tìm kế cách đánh ra hai đòn cực dữ, rồi vác khiên lao sấn về phíahai người vệ khách của Tây Gầm, khiến cả hai phải dạt ra, quái vật phóng đi như gió cuốn qua thung.
Lúc này hai cánh quân đã kẹp lại gần nhau, thấy bóng quái vật, sĩ tốt reo ầm lên giương súng bắn, quái vậtvừa chạy vừa xông huyết khí, vác khiên sấn thốc vào vòng quân lẫn lộn,không ai dám bắn bừa...
Bọn Nam Khấp, Minh Thần rượt theo, vướng kỵ binh đông đàn, khi ra khỏi thì Giao Long Chúa đã phóng xế ra gần bờsông, nhưng nó lại chạy về hướng Nam. Tây Gầm dòm theo dậm chân than:
- Nó lặn xuống nước... hỏng mất thôi. Bọn Nam Khấp cố rượt theo, vẫn cách năm mươi bộ. Bỗng từ sau bụi cây ven sông, bắn vọt ra một hình thù quái gở, đen thui, sĩ tốt đứng xa chợt thấy, reo ầm lên "người beo" vì phầndưới là hình con heo, phần trên hình người đúng hơn hình nữ. Mặt mày như quỷ Dạ Xoa nhác trông ai cũng tưởng quỉ dưới âm ty mò lên, hai cái nanh chìa. Cả đến Nam Khấp, Đông Tửu cũng không giấu được vẻ sửng sốt, cùngkêu "Úy! Quỷ cái đầu người mình beo". Nhưng khi bóng kia đi lại gần them ai nấy dòm kỹ mới hay chỉ là một gái Dạ Xoa cưỡi con beo đen. Dạ xoacũng mặc quần áo đen, và nằm rạp trên lưng beo, ngốc đầu lên.
Minh Thần ngó rõ mặt, vùng bảo Đông Tửu:
- Coi kìa! Chính cô bạn gái của đệ. Giao Long Nữ đó. Nàng lần tìm thuồng luồng báo oán giờ có mặt đây. Hay lắm! Vừa đúng lúc!
Đông Tửu chạy bên kêu khẽ:
- Ôi chao! Hiền huynh có cô bạn như Chung Vô Diệm.
- Tướng tuy dữ, xấu như Dạ Xoa mà tình người rất tốt, long hiếu thảo của nàng, đệ phải cúi đầu cảm phục.
Đông Tửu vừa chạy, vừa chiếu ống nhòm về phía Giao Long Nữ, vừa kêu "Lạ dữchưa? Sao cô gái mặt mày như quỉ cái?" Ngay khi đó viên quan sáu Tây Gầm đứng đằng xa, thấy bóng gái Dạ Xoa nanh chìa trong bụi cưỡi beo, tưởngquái thú quái nhân đồng bọn với thủy quái Giao Long, vùng khua kiếm Tây, hô lớn:
- Pháo đội! Chặn dọc bờ sông. Pháo binh Tây Gầm quả danh bất hư truyền, lệnh vừa ra, đã nghe liền mấy phat "cạch bùng" đã nổ dọc sông, ngay trước mặt bên hông Giao Long
Chúa, Giao Long Nữ, tung đất cát, làm Giao Long Nữ phải bắn rạp mình vào trong. Võ Minh Thần vùng hô to:
- Chớ bắn! Gái cưỡi beo là kẻ thù Giao Long! Nam Khấp cũng đang rượt Giao Long Chúa gần đấy, vội xua tay làm hiệu, Tây Gầm hô "Ngưng bắn", GiaoLong Nữ thừa thế vọt beo tới chặn. Giao Long
Chúa lăn khiên tới cách bờ nước chừng ba mươi bộ, đã bị cô gái chặn mất đường, hét lảnh:
- Quái vật! Ta tìm mi suốt mấy tháng trường. Đứng lại! Trả nợ Hồ Ba Bể!Giao Long Chúa hé mép khiên, ngóc đầu lên ngó xen ngang, cười rú:
- À con quỷ cái. Chúa Thủy Thần đập chết từ năm nào! Thịt mi hôi, Giao Long không thích ăn.
Lời chưa dứt, đã thấy Giao Long Nữ vỗ beo đen chồm tới, thoáng dưới hoànghôn, tấm giáp pháo đã mở rộng lòa xòa, lúc đó bọn Minh Thần, Nam Khấprượt cách Giao Long Chúa chừng ba, bốn chục bộ, chiếu thẳng hướng GiaoLong Nữ, chàng trai vừa thấy giáp pháo vùng che khiên, hô cả bọn dạtngang mấy phía. Đã nghe "đoàng, đoàng" liền mấy phát tiếp liền nhữngtiếng "xoảng, xoảng" chói chang, từng khối lửa bắn vãi vào Giao LongChúa, trúng mũi khiên cháy rực đạn sôi, con quái vật lùi lại hơn sảitay, mặt khiên thủng lỗ chỗ xác đen. Nhưng tấm khiên thép quá dày, lạighép thêm nhiều thứ khác nên không bị xuyên qua. Vừa dứt tràng đạn lửa,Giao Long Nư đã giục beo xẹt lại, cách chỉ độ năm bảy thước, đúng lúc nó vọt mình qua đầu nàng, thò vuốt chụp xuống, khí thế cực kỳ uy mãnh.
Nhưng Giao Long Nữ đã kịp thời xẹt beo, bắn "bóp bóp" lên mấy luồng "a xít"lớn, trúng mặt khiên đang vanh bốc đầu như liệng cái mâm đồng, khiênthủng lỗ chỗ như dùi khoan. Giao Long Chúa ré lên quơ vèo vuốt kình xẹttrờ đầu Giao Long Nữ, cô gái thấy thế, lập tức rời lưng beo đen, nhảyvọt lên cao tránh luồng vuốt kình, và đúng lúc "vỏ sò" đang xè xè hạxuống, nàng bắn vả xuống liền mấy phát đạn lửa, và thò tay đánh vụtxuống tiếp một đòn "Mê Hồn Công" của bà chúa động Thanh Âm truyền dạy.Chỉ thấy "vỏ sò" lạng trên mặt cỏ hơn sải tay, thấp thoáng kẻ khiên cómàu đỏ chót. Giao Long Nữ vừa là là hạ xuống, bỗng thấy cặp khiên mởngoác như con sò mở miệng, hiện ra một vầng đỏ như máu có tiếng khàn maâm vọng ra:
- Quỷ cái! Chúa Thủy Thần bắt mi đem xuống đáy sông!
Giao Long Nữ lúc này giận như điên, hé giáp pháo, trông ra, chưa kịp cử động, bỗng nghe tiếng quen quen hét giật lùi lại "Chớ lao vàovòng huyết khí quái linh đồng bí pháp Ma Vương Tây Sắc", Giao Long Nữliếc nhìn vào, đã thấy một bọn năm người lố nhố xẹt lại nhanh như tênbắn, nhất tề tung cả năm ngón đòn công vào Giao Long Chúa. Quái vật lúcđó vừa toan sấn lại Giao Long Nữ, thấy thế lập tức hét lên, tung đònchặn lại. Bùng ngay một tiếng nổ ầm ầm tựa như sấm nguồn, tổng hợp cảbốn, năm tiếng lại, trông vào đã thấy Giao Long Chúa bật lùi lại đến babộ, chao mặt cặp khiên vừa khép. Còn bọn Võ Minh Thần cả năm cùng bậtlui hơn hai bươc, riêng hai người đi theo Nam Khấp bị sức ép đẩy bắn xatới năm, bảy bộ vật vờ như hai con diều đứt dây.
- À, thuồng luồng tinh lợi hai! Tiếng đồn không sai! Nào! Có giỏi đứng đó đấu thử với bọn ta keo nữa!
Nam Khấp quat lớn, ra hiệu cho mọi người lùi lại, bỗng nghe tiếng Tây Gầmhô "phơ". Đạn pháo "cạch bùng" rót luôn hai phát ngay sau lưng Giao Long Chúa. Bị cú bất ngờ, cách không đầy ba thước, quái vật bị sức ép bắntung lên, xoảng xoảng một tràng miếng đạn gang sói mặt khiên như vãiđậu, thủng hàng mấy chục lỗ. Quái vật theo đà lăn tròn trên mặt cỏ, hét"Tao sẽ đòi nợ mi", toàn thân đã bắn vọt về phía bờ sông, Giao Long Nữhét "chạy đâu" toan vot theo, Minh Thần giật mình nhanh chân nhảy tớitúm được mép giáp pháo lôi giật "khoan". Đúng lúc pháo Tây Gầm rót luônhai, ba phát nữa, nổ gần Giao Long Chúa. Mọi người thấy quái vật văng đi mấy thước, chẳng biết có bị hay không, chỉ nghe nó rống lên một tiếngthê thảm, bắn vọt xuống sông Lô nhanh đến "ùm" một tiếng, nước bắn tungtóe.
Con quái bị thương nặng rồi, anh em ơi! Có tiếng sĩ tốt reo hò vang dậy xa xa, bọn Võ Minh Thần đảo lia mắt nhìn mới hay đã có mấyđội binh kỵ phóng ùa ra bờ sông xa xa nẻo thượng lưu. Minh Thần bèn cùng mọi người vọt ra bờ nước ngó xế hạ lưu cách chừng bốn mươi bộ, chỉ thấy cột nước bắn cao thước rưỡi, khi cột nước tan chỉ còn sóng dập bờ rócrách. Giao Long Chúa đã lặn mất, hay đã chìm nghỉm, không rõ. Ngay khiđó, bỗng nghe tiếng viên quan sáu Tây Gầm đằng xa vọng tới, hô "tránh xa bờ sông", cả bọn lập tức nhảy vào. "Cạch bùng"! Đạn phao lập tức chầntừng loạt xuống vùng Giao Long vừa lặn, cột nước nổi lên, ba đào cuồncuộn, cả khu sông Lô nhánh sôi sục. Nã luôn một hồi mấy chục phát, TâyGầm mới ra lệnh ngưng bắn, phóng ngựa ra dòm. Khi viên quan sáu phi tớibờ sông, thì cá lớn, cá nhỏ nổi lềnh bềnh phơi bụng trắng xóa cả mộtkhúc sông rộng như vừa cho nổ mìn vậy!
Nhưng chờ mãi, vẫn chẳngthấy Giao Long Chúa trồi lên. Giao Long Nữ nhảy vọt lên lưng beo đen đidọc phía hạ lưu, mắt nhìn hầm hầm xuống nước, mọi người ai nấy đăm đămngó không chớp mắt. Võ Minh Thần cùng Giao Long Nữ đã được "Ngũ Đầu NamXích Quỷ Liên Hoàn" truyền nghề lặn lội nên lúc này rất thông chuyệndưới nước, chàng trai quét lia nhỡn tuyến khắp mặt sông dò tăm. Thườngloại thủy tộc nào bơi dưới nước cũng có tăm gợn lên mặt sông hồ, nhưngcàng lặn sâu tăm càng nhỏ li ti, khó lòng nhận ra nổi. Minh Thần nãy giờ thấy Giao Long Nữ xuất hiện bình an, lòng mừng khôn xiết, nhưng mãi đối phó với Giao Long Chúa, chưa tiện hỏi, nhất là có mặt bọn Nam Khấp, Tây Gầm, chàng không muốn lộ diện. Nay thấy nàng xuôi hạ lưu, chàng cũnglần theo, định lại gần hỏi chuyện. Bên kia song, đồi núi trùng trùng,lúc đó hoàng hôn sắp bôi lọ vàng sơn thủy. Nhìn khắp sông, bỗng để ý tít bên kia sông, xế hạ lưu có một gợn tăm sủi đang chạy vào bờ, rất lạ,không phải cá. Võ trỏ sang buột miệng kêu "Tăm con quái". Đúng tămthuồng luồng! Đúng lúc đó đàng kia Giao Long Nữ cũng vừa trông thấy,vùng hét:
- À nghiệt súc định lên rừng! Bữa nay ta nguyền sinh tử với mi.
Dứt lời cô gái Dạ Xoa cuốn phăng tấm giáp pháo lại đeo lưng beo, Võ
Minh Thần thấy thế, biết ngay nàng định nhảy xuống tử chiến với Giao Long Chúa, thất kinh, vùng gọi lớn:
- Hiền muội! Hiền muội! Chớ xuống nước, nguy hiểm! Miệng gọi chân chạy,Võ nhờ đã đấu với Tây Sắc, Giao Long lại được Đông Tửu giảng rõ sức lợihai ghê gớm của đòn huyết khí nên đã lượng được sức quân thù, còn GiaoLong Nữ tuy có bị Giao Long một trận, nhưng sau thời luyện võ tại độngThạch Âm, nàng vẫn hy vọng Mê Hồn Công có thể hạ con quái, nhất lòng sục sôi, cừu hận, mắt thấy loài thú, không khi nào chịu lùi bước. Nên nghegọi, lại đang mải bận tâm thù hận, nàng chỉ dòm qua, thấy lão Thổ râuxồm, lại ngoảnh đi liền. Và không chậm một khắc cô gái vỗ lưng beo, húhiệu, lao vút "bõm" xuống sông mất dạng.
- Hiền muội! Võ vừachạy tới, chới với, vừa cất lời nàng đã phóng xuống rồi, không may đúng lúc đó, Tây Gầm nghe kêu "tăm thuồng luồng" lại hô pháo nã, đì đùngliền hai phát. Hoảng hốt, Võ xua tay gọi giật:
- Chớ bắn! Quansáu! Nàng đã xuống sông. Nam Khấp, Tây Gầm thực cũng chưa kịp nhận raVõ, chỉ thấy hai lão Thổ xồm, nhưng rất nể ơn vừa cứu, nên Tay Gầm vộitruyền ngưng nã pháo, xua binh dàn dọc bờ sông chờ cơ hội thủy quái trồi lên.
Sơn lâm đã xám xịt ánh hoàng hôn muộn, dạ thần sắp đổ,trăng thượng tuần đã treo cao, bên kia sông gợn nước bỗng biến mất. Minh Thần đứng tới mười phút rồi mười lăm phút vẫn thấy sông rừng im không,lòng tha thiết, trời đã tối hẳn, sơn thủy đẫm trăng.
Đám tướngsĩ nhà nước cùng bọn Nam Khấp không khỏi lạ lùng, tưởng gái Dạ Xoa đã bị thuồng luồng ăn thịt. Đông Tửu cũng lo giùm cho nàng thiếu nữ, MinhThần vụt bảo Đông Tửu:
- Hiền huynh nhớ bảo họ đừng nã xuống sông! Đệ phải xuống xem sao!
Huynh chớ lo. Đệ cùng nàng có thể lặn dưới đáy sông cả ngày đêm!
Đông Tửu trợn mắt:
- Ôi chao! Lại có chuyện người không thở dưới nước sao? Coi chừng!Thuồngluồng dưới nước còn lợi hại gấp trăm trên bộ! Huynh không nghe câu"xuống nước sợ Giao Long" ư?
Võ ghé tại bạn nói nhỏ:
-Bọn đệ học được bí thuật độn thủy của Ngũ Đầu Nam!Dứt lời, Võ cởi vội cả "sắc", khiên, dù nhờ Đông Tửu giữ, đoạn chàng cứ lần dọc bờ sông, đi về nẻo hạ lưu. Bọn Đông Tửu, Nam Khấp cũng chầm chậm kéo sang. Nhưng lạthay! Trăm thước rồi hai, rồi ba, bốn, năm, sáu, tới một cây số, ra khỏi vùng có quân lính Tây Gầm, vẫn chỉ thấy sông rừng tha thiết, tuyệtkhông thấy tăm hơi Giao Long Nữ, Giao Long Chúa đâu. Võ vụt nghĩ:
- Trời! Không khéo con quái nhử nàng ra vùng sông vắng mơi vồ! Nguy mất! Khéo nàng bị nó lừa!
Nghĩ chưa dứt, bỗng nghe "ùm" liền hai tiếng, xế bên kia sông, vùng thấyhình thù Giao Long Chúa bắn vọt lên khỏi mặt nước đến nửa sải, tiếp liền là cái bóng Giao Long Nữ, cách nhau chừng năm thước. Con quái ré lên:
- Quỉ cái! Mặt Dạ Xoa! Chúa Thủy Thần thích tài lặn, bắt mày về làm tỳ thiếp. Mau theo về động phủ!
Giao Long Nữ hét lảnh "Nghiệt súc! Tao chặt đầu đem về phố treo cho dân CaoBắc Lạng xem!" Thân hình theo tiếng quát xé nước vọt lại. Minh Thần đứng trên bờ, vùng gọi lớn "Hiền muội! Hiền muội lên đây để nó cho nguhuynh" cả hai cùng ngoảnh nhìn lên, Giao Long mắng "Thổ già! Cút" và lặn hụp mất, Giao Long Nư cũng lặn theo.
Trăm thước, rồi lại ngótcây số nữa vẫn im không. Chừng hai mươi phút sau, tới một khúc sôngvắng, hai bên núi rừng trùng trùng, bỗng thấy mặt sông cuộn sóng ầm,suốt một khoảng rộng rõ ràng có cuộc tử chiến.
Không chậm trễ,Võ Minh Thần lao vụt xuống nước nhắm phía sóng dậy, bơi xé tới. Sóng dậy lung tung, dưới trăng. Võ xẹt theo sóng, bất thần giữa dòng, Giao LongNữ bắn vọt lên cách Võ chừng mười sải. Tình cờ mặt nàng lại hướng vềphía Võ, người dưng thẳng thừng như khúc gỗ, bàn chân cất khỏi mặt nướcchừng vài phân, hai con mắt trợn trừng.
Vừa nhác dạng nàng vọtlên, Minh Thần đã giật nẩy người, hoảng hốt, biết ngay nàng đã dùng tậnlực bình sinh đạp chân dưới đáy sông lấy đà vọt lên, vì bị thương! Võđoán không sai! Vì ngay lúc đó, nàng đã rũ rượi đổ nhào xuống mặt nướcnhư cây chuối bị chặt gốc!
Rất lẹ, Minh Thần vừa bơi lại, vừavươn tay chụp. Nhưng phiền nỗi, chàng lại chưa kịp xuất điện kình, nênGiao Long Nữ đổ bạch xuống mặt nước, nàng cố vùng tay, chân cho khỏichìm. Minh Thần còn cách chừng bốn sải nữa thì Giao Long Chúa cũng vọtlên, rất may là mặt nó lại quay phương khác, khi nó xoay mặt lại được,thì chàng đã kịp phát kình chụp được cổ tay chới với của Giao Long Nữ,kéo mạnh về phía mình, tay kia thả đòn công. Quát vật cũng thò vuốt kình vồ. May sao nó chậm hơn chút nên Võ đã kéo giật trước. "Xoạc" vuốt kình móc trúng vai áo, móc rách một mảng lớn, nó tung đòn đỡ. Bùng! MinhThần bật lùi dạt một thước, Giao Long Chúa cũng bị lùi một bộ. Chàngtrai kéo được Giao Long Nữ, sốc ngang nách hỏi nhanh:
- Còn thở dưới nước được không?
- May ra... nhưng mệt...
- Thổ già! Tao móc ruột moi gan mi. Nhanh như chớp, Minh Thần quật ra một đòn Phù Dung Công lẫn Mê Hồn công và đúng lúc nó đỡ, chàng cắp GiaoLong Nữ hụp lặn luôn. Nhờ học được thuật độn thủy chân truyền, Võ lao đi vùn vụt dưới sâu độ hai thước tây. Trời trăng, dưới nước tối mờ, hư ảolạ. Võ chiếu vào bờ, được hai mươi sải bỗng "véo" xé nước bên tai, tiếng một vật to bắn vút mạnh. Biết nó rượt theo phóng búa. Võ cũng vừa tránh vừa phóng liều đao lại, tuy chưa thấy chi. Lại sợ Giao Long Nữ bịthương nữa, chàng buộc lòng phải ôm gọn nàng vào lòng như hai con samcõng nhau, bơi như máy. Nào dè con quái hung hăng lạ lùng, đúng "GiaoLong gặp nước" sức mạnh càng tăng, lưỡi búa cứ liếm xoẹt bên người. Bỗng áp tai gần mũi, nghe nhịp thở ồng ộc tuôn nước nhiều quá, Võ lật đậtbơi xé trồi lên mặt nước cho nàng thở. Nhưng vừa trồi lên, đã thấy conquái nhô theo cách mươi sải. Lúc này Võ phải cắp Giao Long Nữ, bờ lạicòn cách xa. Vút lưỡi búa bay tới, Võ xẹt tránh, lúc này lưỡi búa dâythật đắc dụng, liếm soàn soạt, nó theo đà lướt dần lại. Bỗng dưới trăng, đầu mình nó chợt bốc khói đỏ, Minh Thần biết nó vận làn huyết khí,chàng lập tức cũng vận khí "Phù Dung Công" trong mình tiết ra lẫn cả khí hàn băng. Nào ngờ chưa kịp tiết xong, quái vật đã quất tuôn ra mộtluồng kình. Võ tung công chặn lại, nó thổi phù một cái. Võ túng thế vộidùng "Khẩu Phong Lôi" đỡ. Nghe "bùng, bùng" hai tiếng, sức ép kinh hồn.Võ bị đẩy dạt lại đến hai lộ, choáng cả đầu óc.
Cũng may mấyngón của chàng đỡ nổi huyết công khỏi xâm phạm tạng phủ, nhưng khí lựccảm thấy tiêu đi nhiều. Thủy quái ré lên, giắt búa, xông tới.
Nó chỉ còn là vầng huyết khí, còn Võ mới tiết được mờ mờ, lại mắc ôm GiaoLong Nữ, nên cắn răng lội xé chạy. Con quái chặn lối, ra đòn, Võ đỡ thêm một nhát nữa, đã thấy mệt, sức di động chậm lại.
Bỗng vút! Vuốt kình túm được vai Giao Long Nữ. Vút! Cả vai Võ nữa. Con quái vật cườighê rợn, chàng trai biết không cách nào phạm vào mình quái được nữa khinó đã tiết vầng huyết khí như Tây Sắc, Võ vừa cay đắng vừa uất hận, vùng kêu "Trời, thù nhà chưa báo, mệnh dứt giữa giòng sao?" Tiếng ai oán vừa cất lên, thình lình nghe "ầm ầm" liền mấy tiếng động nước sau lưng Giao Long Chúa, rồi vụt vụt vụt vụt! Xoảng xoảng! Đúng năm hình quái dị theo tăm cột nước bắn vọt lên đen đen trắng trắng, loằng ngoằng như con bạch tộc, lẫn tiếng xiềng khua rổn rảng, tiếp liền những tràng hú ma âm thethé như ma kêu quỷ nhái, nước còn tung tóe, mấy hình thù quái gở kia đãđội thêm cả mấy mảng nước lớn hắn "ầm" vào phía Giao Long, giữa vầngnước tóe, chân tuộc loằng ngoằng nhất loạt vọt chụt lấy Giao Long Chúacực ky hung tợn.
Đến nỗi Giao Long Chúa là chúa tể loài thủyquái mà vẫn chưa hiểu con gì, nó chỉ kịp giật nẩy mình phải buông vội"hai con mồi" vùng huyết kình vừa gạt, vừa dạt xé tránh khỏi vùng nướctóe chân tuộc của con quái nước năm đầu.
Riêng Minh Thần đã nhận ra ngay. Chàng mừng như sống lại, chỉ suýt nữa đã bật kêu lên, trước sự xuất hiện bất ngờ của "quỷ nước", quái nhân ngư bạn cũ sông Gầm. Vì đóchính là Ngũ Đầu Nam Xích Quỷ Liên Hoàn.
- A! Trời tựa ta rồi.Chàng tuổi trẻ reo lên, thừa dịp Giao Long Chúa xoay mình, lập tức cắpGiao Long Nữ, vọt xé ra xa. Lúc này trời đã tối, sao thưa lấp lánh, sông nước mờ mờ, bóng núi sa sầm, Giao Long Chúa chợt thấy từ đáy sông nhôlên bốn năm khối đen trắng loằng ngoằng, xoang xoảng, dị hình giữa những cột nước tóe cầu vồng làm cả khúc sông nổi ba đào dữ dội. Giao Longchưa biết giống thủy quái chi, nó vùng ré lên một tiếng lớn, quẫy mạnhkhúc bắn vọt mình qua vật loằng ngoằng như chân tuộc. Nhưng nó vừa hạmình xuống, chưa kịp thò vuốt chụp, mấy khối kia, đã theo nước tóe bụpxuống chân sóng, và "ùm ùm" liền năm tiếng nhô lên đội theo nam cột nước lớn, loằng ngoằng xoang xoảng vây Giao Long vào giữa, rõ ràng có ý chặn cửa Võ Minh Thần bơi đi. Giao Long vừa ngạc nhiên, vừa giận, quét liacặp mặt đèn pha đỏ khẽ đảo dòm quanh, nhưng sóng cuối nhấp nhô, mảnhnước tóe vồng cầu bao phủ dị vật, nó chỉ thấy lập loè tất cả mười conmắt đo đỏ xanh biếc như mắt hùm beo hươu nai "ăn" đèn săn.
GiaoLong thò vụt vuốt kình chụp lia quanh mình. Nhưng vừa chụp phía trước,đàng sau đã bị liền hai luồng kình phong lãnh khí quật "bùng" vào lưnggáy, mạnh như trời giáng khiến con quái chúi hẳn về phía trước. Khí lạnh tràn vào thấu xương. Giao Long rùng mình luôn hai cái. Phải tay khác có lẽ đã nát thây, đông máu mà thác, nhưng Giao Long mình đồng, da sắt,chỉ bị đau chút thôi, nó lại xoay phắt mình vừa chụp bắn vọt lại. Nhưngvuốt kình vừa ra, dị vật kia đã hụt mất, nó chỉ vồ trúng cột nước tóe.Ngay khi đó, dưới chân Giao Long, bị tấn công ngầm, vội lặn hụp xuống,chỉ thấy những tiếng di chuyển vùn vụt như giáo đâm ngang dọc, không còn biết đỡ phía nào, y hệt như bị đàn cá "lưỡi kiếm" xẹt ra, nó phải dùnglực kình vùng mạnh, đánh tung ra tám hướng, vừa đỡ, vừa chụp vuốt. Dướichân sóng đâm, phải mấy mấy khắc, nó mới kịp thoáng thấy những đốm mắtđỏ đỏ xanh xanh vi vút đan chằng chịt. Nhưng chưa kịp chụp, mắt đã biếnmất, Giao Long quẫy nước nhô lên, toan rượt Minh Thần, đã bị chớp giăngsáng vỡ trên đầu, kiếm khí trùng trùng chém xả, lạnh lẽo vô cùng nhưchứa đựng cả hơi lạnh, sông Hàn.
Nổi giận, nó vung cây búa chémđỏ loè, kiếm khí hàn kia vây phủ phóng ngầm dưới hai ba tấc nước làm nóphải khoa búa xuống sâu. Võ Minh Thần đã thừa cơ cắp Giao Long Nữ vọt xé đi hàng năm bảy chục sải, gần bờ bên kia.
Giao Long Chúa bị cản trở, lại chưa biết giống chi, nó vùng nghiến răng hét lớn, giận xungthiên khi thấy mình là chúa dưới nước lại bị một loài thủy tộc bí ẩn lặn hụp vùng vẫn tấn công như điện chớp.
- Quái vật! Mi là giốngchi dám cản mặt Chúa Thủy Thần! Xoảng xoảng! Dị hình năm khối cứ chậpchờn ẩn hiện xẹt ngang dọc, trồi lên, hụp xuống tốc độ cực nhanh, vâyđánh Giao Long Chúa, mỗi lần vọt lên lại kéo theo cột nước lớn, làn bađào, bao kín. Võ Minh Thần chậm lại, chỉ lo Xích Quỷ Liên Hoàn sơ suấtbị vuốt kình Giao Long vì quá ham tấn công, khinh thường nó. Nhưng thấyXích Quỷ chỉ vây hãm xa xa, chỉ có ý cầm chân quái vật, chàng chợt nhớtới tiếng đồn ghê gớm trên giang hồ về Xích Quỷ với một núi huyền thoạithần sầu, chàng muốn đánh thêm đòn cân não, vùng quát lớn:
- Giao Long quái! Ta cần cứu cô gái này, phải đi gấp. Hy vọng mi còn sống nổi sau trận ngộ Xích Quỷ Liên Hoàn Ngũ Đầu Nam!
Quả nhiên bảy tiếng "Xích Quỷ Liên Hoàn Ngũ Đầu Nam" vừa lọt tai Giao Longnó vùng ngóc cao đau đảo mắt dòm quanh hứ lên sửng sốt khác thường:
- Hú hú! Ngũ Đầu Nam Xích Quỷ Liên Hoàn đã về sông Lô! Quỷ nước năm đầu.
Võ Minh Thần bơi thêm mấy sải nữa, dòm lại dưới ánh sao mờ, chỉ thấy bađào cuồn cuộn bắn tung tóe, cả một khúc sông rộng sôi sục như có một bầy kình nghê quần thảo lẫn những tiếng rú dữ tợn vang âm trên sông rừng.Biết Giao Long đã phải xuất huyết khí bọc mình giao đấu với Xích QuỷLiên Hoàn chàng trai lập tưc trổ hết thuật "thủy hành" xé nước lao sangbờ bên kia, cắp Giao Long Nữ vọt lên cạn. Dòm lại, đã thấy vùng sóng dậy nước tóe chuyển lại gần bờ khoảng năm mươi sải vẳng tiếng Giao Long gầm rống dữ dằn. Minh Thần không dám chậm trễ lập tức vác dốc ngược GiaoLong Nữ, chạy như gió cuốn vào cánh rừng trước mặt.
Vùng sơn lâm này về phía Tây ngạn nhánh sông Lô miệt thượng quan. Ba nhánh sông nàybắt nguồn từ đất Vân Nam, dải phía đông Khai Hoa Phủ (Kai Hoa Fou) vừađổ qua biên giới Việt - Trung đã chạy vào giữa lòng những rặng núi đátrùng trùng điệp điệp thuộc dãy Tây Côn Lĩnh thượng vắt suốt miền biênđịa xuống tận mạn Hà Giang, Hoàng Su Phi, Pa Kha, Bắc Quang, Bắc Mụcgiáp với rặng Gầm Sơn, Si Công Linh, chỗ nào cũng vô cùng thiên hiểm,khu Võ Minh Thần vọt lên, núi ngút trời, rừng hoang dã, u tịch, vắnglặng hết sức.
Chàng trai chạy thẳng vào thân núi, rừng rậm phảilen lỏi dưới gốc cây, vượt qua bờ bụi, tai còn nghe văng vẳng tiếng Giao Long gầm rú dưới sông, chừng nó đang nổi giận xung tiết cố đánh dạt Ngũ Đầu Nam, lấy lối rượt theo chàng.
Võ không dám ngưng nửa khắc,cố rút xa "vùng sóng dữ", nước trong miệng Giao Long Nữ hộc ra từngvũng, lúc đó mới hay nàng đã uống khá nhiều nước sông khi động thủy kiệt sức.
May sao bỗng gặp một con đường chạy sát chân núi! Cả mừng, Võ cứ vác cô gái chạy vùn vụt, qua nhiều đợt núi rừng hoang dã, lát sau đã cách sông rừng khoảng mười dặm ngàn chếch gần biên thùy. Vừa vào một con dốc, chợt gặp một con đường khá dễ đi, cỏ bị dập khô xác chứng tỏvẫn có người qua lại. Võ trông lên rặng núi chếch Tây, chợt thấy một đốm sáng le lói ẩn hiện trong sương mù, lưng chừng núi.
Tưởng ánhlửa nhà Mèo trên cao, Võ bồng Giao Long Nữ chạy thẳng lên. Lối đá quanhco, nước khe róc rách, bốn bề vắng lặng, chỉ có tiếng khảm khắc, "loọngsôi" đầu núi, chừng lên đến nơi, mới hay không phải nhà Mèo, chỉ là mộtcái miếu sơn thần bằng gỗ khá lớn. Trước miếu có mấy cây đại hoa thơmthoảng. Võ bồng cô gái tiến luôn vào.
Tưởng có người, hóa ramiếu hoang. Nhưng trên bệ thờ lại có một thoi lửa chám cháy vật vờ, tỏakhói khét lẹt, hương lập loè, lại có cả mấy nải chuối chín, một chò xôicòn nóng!
- Có ai trong đó không!
Tiếng Võ vang vang khắp tòa miếu vắng.
- Chắc gần đây có bản Mèo, Thổ chi đó? Thổ dân đem lễ vật lên cúng, chắc mới xuống núi.
Võ lẩm bẩm, bế Giao Long Nữ vào chỗ khuất sau bệ thờ. Sàn miếu lát bố, Võphủi qua, đặt tạm nàng nằm xuong. Sau bệ tranh tối tranh sáng, quần áohai người chạy ngoài gió chỉ còn ẩm. Võ ngồi xuống lay gọi nàng. Cô gáinằm bằn bặt, như thoi thóp, người lạnh toát vì nước lạnh ngấm vào. Lònglo lắng, Võ vội dùng điện công truyền sức nóng vào nàng, đoạn ra ngoài,kiếm củi khô nhóm lửa. Nhờ tấm giáp trụ của vị chúa "Mười Vạn Núi VânNam" tặng được chế tạo đặc biệt, có cả chỗ rỗng đựng các món thiết dụng, nên Võ vẫn có cả diêm quẹt khoi phải dùng hỏa kình nhóm lửa.
Ánh sáng bừng mấy gian miếu, Minh Thần nhìn cô bạn gái, lòng xót thươngngười thiếu nữ vô cùng. Võ sốc nàng đặt gần bếp lửa cho ấm. Nàng nghẻođầu, thở yếu ớt, chàng cầm tay chẩn mạch ghé ngực nghe tim, đoạn lần thử khắp người nàng, tìm xem bị thương đâu. Mình mẩy nàng không có dấu vết, nhưng khi lần tới sườn trái chợt thấy có vật chi cồm cộm bên trong.Giao Long Nữ mặc nhuyễn giáp, thân thể nàng lại boi một thứ thuốc chirất lạ, che kín các đường huyệt nên trong còn ướt. Võ vỗ nhẹ vào vật cộm trong, lại thấy áo lót ướt sũng, chàng bèn cởi ra hơ cho khô lại, laukhô mình mẩy cho nàng, nhân dịp bèn moi vật cộm trong áo giáp ra. Mớihay đó là một cái hộp tròn, bằng sắt, đường kính khoảng bảy tám phântay. Hộp không có khóa, chỉ đậy, không như các hộp đựng thuốc lào.
- Chắc hộp phấn sáp chi đây? Võ lại nhét vào, lay gọi nàng. Lúc đó, hơiyếu lòng, lo nàng chỉ bị đòn nặng đuối sức đi, không phải tin huyết khí.
Chừng mười lăm phút sau, nhờ nhân điện truyền sang, và hơi lửaấm, Giao Long Nữ chợt thở phì một cái, mở mắt ra, ngơ ngác rung giọngmệt nhọc:
- Đây là đâu! Tôi còn sống hay đã chết. Tôi hít nhầmđộc khí... dưới nước. Minh Thần ghé sát xuống gọi "hiền muội" nhưng nàng đã nhắm mắt lại, thở rất yếu. Minh Thần đăm đăm nhìn nàng nghĩ thầm,đoán trong lúc độn thủy tuy nàng đã bế huyệt, nhưng theo thuật dị NgũĐầu Nam dạy, kẻ lặn phải hít cả nước vào lỗ mũi rồi lọc hấp lấy dưỡngkhí, phun nước ra đằng miệng, nên có lẽ vì thế nàng hít phải độc khíGiao Long phun trong nước. Và như thế, nàng có thể nhiễm huyết khí nguyhại của nó, thêm dùng quá sức, nên mới nằm gục luôn.
Lòng đầy lo sợ thương xót, Minh Thần sực nhớ ngày thọ nạn Tây Sắc lạc tới xứ PhùDung được Thánh Y Lãn Ông chữa trị, khi từ biệt, Thánh Y có truyền chocả bí pháp trị đòn thương huyết khí, thuốc chàng đã chế luyện sẵn bằngxương da con Mạc thú, hiện vẫn để trong áo giáp. Mừng rỡ, chàng vội lấyra, chữa chạy cho nàng. Nhưng thuốc này phải có nước nóng, đào đâu ra?
Còn đang suy tính, định lẩn vào bản Mèo quanh đấy kiếm nước nóng, bỗngchàng giật mình kinh sửng, thấy trên mặt Giao Long Nữ hình như "có sựlạ" đang diễn ra. Bộ mặt Dạ Xoa đang biến đổi bên ánh lửa lập lòe.
Giật mình, Võ Minh Thần dụi mắt, ngó trừng trừng, tưởng mình hoa mắt. Vìchàng đã có nhiều dịp đứng sát bên Giao Long Nữ, nên nhìn rất rõ, mặtnàng là mặt thật không phải mặt nạ. Nhưng kìa, dưới ánh lửa bập bùng, da mặt nàng bỗng nứt ra từng mảng, rồi cong veo lên vì sức nóng, coi không khác mặt người nhiều tuổi hóa đồi mồi.
Từng mảng cong lên vàrụng xuống lả tả, kéo theo cả những nốt ruồi lớn. Làn da đen đủi vừa nứt rụng, để lộ ra khuôn mặt trắng trẻo lạ thường. Rồi mắt nàng, trán nàng, miệng, mũi nàng, tất cả đều động đậy như tấm bánh tráng đem hơ lửa, cái miệng vẩu, môi trề từ từ thu lại, cái mũi méo xệch cũng trở nên ngayngắn, bộ mặt trắng này có bốn năm nốt ruồi nữa, từng mụn long ra, co lại rụng xuống, mắt nàng vẫn trợn trừng, giờ cũng khép mi lại, hai cặp màysâu róm cong veo, rụng nốt, thành hai cặp mày da người...
Chỉtrong nháy mắt, cả bộ mặt Dạ Xoa biến sạch, để lộ ra một khuôn mặt đẹptuyệt vời, mắt phượng mày ngài, mũi thon, miệng hoa hàm tiếu, môi cong,dưới ánh lửa miếu hoang coi nàng không khác Chung Ly Xuân được tắm giếng tiên trút hình hài mặt mày Chung Vô Diệm.
Võ Minh Thần mở tomắt nhìn sững. Khuông mặt nàng thôi động đậy sau khi rụng biến hết nétDạ Xoa, nốt ruồi long mày da mồi vỡ rụng lả tả trên sàn miếu.
Nhưng vẫn còn hai cái nanh chìa ra ngoài mép. Minh Thần thò tay cầm răng nanh rút thử một cái, cả hai cái tuột ra, mới hay chỉ là răng giả làm bằngnanh lợn lòi khoan rỗng. Bàng hoàng Võ lại bật kêu sửng sốt:
- Ôi... Giao Long Nữ... giả hình Dạ Xoa.
Võ nhìn kỹ, càng nhìn chàng thấy đẹp, lúc này tuy nàng mệt rũ nằm bằn bặt, nhưng trên mặt hoa, vẫn lộ lộ nét thiên kiều bá mỵ, rõ ràng là mộttrang quốc sắc ít người sánh kịp.
Minh Thần nhặt vội mớ da mặtnốt ruồi dưới đất lên coi. Thì ra nốt ruồi chỉ là một thứ nhựa đặc biệtkhi dính vào mặt, kéo xếch méo da đi, các màng da rụng kia là thứ nhựathuốc được chế luyện tài tình, quét bôi lên mặt thành một làn da khác,dúm dó, xấu xí như thực. Các chất này thường xuống nước vẫn không hềchi, nhưng bữa nay nàng bị đòn Giao Long Chúa nên ảnh hưởng tới các chất nhựa thuốc kia mới khô cong, rụng xuống.
- Hiền muội! Hiềnmuội! Võ Minh Thần lay gọi nàng vẫn nằm im, nhắm mắt không hay biết gìcả. Tần ngần, Võ cầm lấy chiếc hộp tròn đoán trong đựng các món hóatrang đặc biệt. Võ bèn thử mở ra coi. Quả nhiên đúng các món để hóatrang. Nhưng tất cả mới đựng hết ngăn trên còn ngăn dưới nữa. Võ đã toan đậy lại. Và chàng trẻ tuổi bỗng kêu lên sửng sốt cực độ, vì... ngăndưới đựng một cái vòng ngọc thạch điểm huyết đỏ chói, vòng to khácthường, chỉ nhác qua đã biết ngay thứ vòng càn khôn của ông Bành Tổ Lĩnh Nam lưu lại!
- Trời! Vòng càn khôn! Nàng cũng có vòng càn khôn. Minh Than cầm coi qua, đem nung thử, quả nhiên thấy chữ tượng hình hiện lên trong ruột vòng. Võ lẩm bẩm "càn khôn hựu càn khôn" đang thắc mắcchẳng hiểu đây là cái số hai hay số ba, thình lình nghe tiếng chân thình thịch ngoài sân mếu. Nhanh như chớp, Võ nhét vòng vào hộp đậy lại, bỏluôn vào túi áo ngực nàng và nhảy vọt qua cửa miếu, nấp bên xó tối, nghe ngóng. Rào! Có tiếng chặn chạy lên cỏ rồi một bóng đen thoáng ẩn hiệnngoài trời sao, Minh Thần giơ luôn tay hữu, định thả liễu đao chém vớt,lù lù đi vào. Thì ra con Beo đen nó đứng dòm vào lòng miếu, vừa thấyMinh Thần bước ra, nó quẫy đuôi mừng quấn quít phát ra những tiếng "híhí". Chẳng hiểu nó đã phải chạy từ lúc nào lại mò được tới. Minh Thầnvội đưa tay vuốt đầu nó vẫy gọi vào gian trong. Thấy nữ chủ nhân nằm bằn bặt nó vùng tru lên mấy tiếng thảm thiết nhảy nhổm tới hít khắp ngườiGiao Long Nữ vẻ thương chủ hết sưc. Võ Minh Thần nhìn con beo có nghĩa,lòng thầm bùi ngùi chợt để ý thấy trên lưng nó còn đeo nguyên "xắc"hành trang của Giao Long Nữ. Võ mừng rỡ vẫy gọi:
- Beo đen! Tao đang định vào bản Mèo kiếm đồ nấu thuốc chữa trị cho cô chủ mày đây. Hay dữ! Lại đây coi.
Beo đen bước lại Minh Thần đỡ "xắc" hành lý xuống, tìm thử quả nhiên GiaoLong Nữ có đêm theo đủ cả đồ nấu nướng theo thói quen của những kháchxuyên sơn.
Võ lập tức lấy xoong nồi chạy ra ngoài kiếm nước khetrong vắt đem vào, lấy đá làm bếp kiềng sắc thuốc bí truyền của vị Thánh Y Lãn Ông Mai Hoa Thung Tây Côn Lĩnh cho Giao Long Nữ uống. Bếp cháyrực, phút chốc đã xong, Minh Thần đổ ra "ca" nhôm, dùng thìa cay miệngđổ cho cô gái. Để nằm sàn khó đổ hết sức, Minh Thần đành phải bế xốcnàng lên lòng, như bế đứa nhỏ đặt đầu nàng vào bên tai, cho uống thuốc.Miệng nàng cắn chặt, phải cạy mạnh mới đổ được thuốc. Giây phút đã hết"ca" thuốc, sắc mặt Giao Long Nữ dần trở nên hồng hào, nàng đã cựa mìnhmạch máu chạy đều. Minh Thần lấy chăn trải sàn, đặt nàng nằm thẳng cẳng, theo đúng thủ thuật Thánh Y dặn.
Nhưng có điều hơi phiền làphép này, lại đả thông các huyệt đạo, trong có nhiều chỗ khuất phải cởixiêm y, cuối cùng còn phải dùng phép hà hơi phào điện công, tinh khí vào đuổi hết chất độc trong buồng phổi, trước khi chích ngón tay nặn độcchất ra.
Võ lại một phen khó nghĩ. Càng khó nữa là lúc này nàngđã "hiện" nguyên hình gái đẹp lạ thường. Tần ngần mãi, Võ tặc lưỡi lẩmbẩm:
- Cứu bệnh như cứu hỏa. Mạng sống nàng cần nhất. Ta chỉđóng vai thầy thuốc có hề chi. Thế là thường. Trước nàng bị đạn, lạc vào động Thánh Âm, ta cũng đã mổ gắp đạn ngay bên nhũ, giờ có sao?
Bèn quay ra bảo con beo ra canh ngoài cửa miếu đoạn bắt đầu trút bỏ xiêm y trên mình Giao Long Nữ.
Dưới ánh lửa lung linh, tấm thân tuyệt mỹ hiện ra đẹp như Thần Vệ Nữ. NhưngVõ chỉ thấy khó mươi giây rồi bổn phận thầy thuốc làm chàng không cònngượng ngùng nữa.
Chỉ lát sau, chàng dã theo đúng thủ thuật củavị Thánh Y Lãn Ông truyền dạy, đả thông xong các kinh mạch dồn tất cảchất độc ra mười đầu ngón tay. Chỉ còn động tác hà hơi cuối cùng nữa làcó thể chích nặn máu độc tụ từ mười đầu ngón tay ra.
Miếu hoangvắng lặng, gió đêm lùa mang mang, vật vờ lửa đỏ. Võ Minh Thần cúi xuốngvừa toan ghé miệng áp vào miệng Giao Long Nữ để hà hơi, chẳng hiểu sao,chàng tuổi trẻ rùng mình một cái, toàn thân mọc ốc. Đột nhiên một cảmgiác kỳ dị vụt xâm chiếm tâm hồn lam Võ ngẩng phắt đầu lên, đưa mắt nhìn quanh.
Rào! Cơn gió đêm lạnh lùng lùa cổ miếu. Võ Minh Thần lại rùng mình cái nữa.
Lạ lùng hết sức, Võ ngồi thẳng người, nhìn lên bệ thờ. Thoi nhựa chám vẫncòn cháy chập chờn, xông mùi khét lẹt, mấy đốm hương gần tan lập loètheo hơi gió lùa. Chẳng có chi lạ!
Võ nhìn Giao Long Nữ. Dướiánh lửa lung linh, lúc này nàng nằm ngửa phờ phờ, đầu nghẻo về phía Minh Thần, đẹp lạ thường như đúc kết tinh hoa mấy miền lãnh địa sơn lâm, đèo cao dốc vút, dòng thẳm khe sâu, mây vờn hoa nở. Khuôn mặt thực của nàng lúc này đã lộ ra, đã đẹp, đến tấm thân khỏa lộng lại càng đẹp nữa vớinhững đường nét kỹ hà tuyệt mỹ uốn lượn chờn vờn, tưởng trên đời khó cómột tay điêu khắc nào có thể tạc nổi một pho tượng đẹp cân đối đến thế.Tóm lại, trong tòa cổ miếu hoang sơn vắng vẻ, bên ánh lửa vật vờ mộttrai một gái cách biệt hẳn với thế giới bên ngoài, tấm nhan sắc thiênkiều bá mị đó có thể làm cho gỗ đá phải động lòng. Võ động lòng, nhưngthật kỳ lạ là không phải cái động lòng tà dâm, nhục dục của một khốidương điện đứng gần một khối âm điện khỏa lộng tự do phô vẻ huyền bítuyệt vơi mà là một thứ động lòng khác! Chàng trai ngồi lặng mươi khắcđể cố phân tích cảm giác của mình vừa đột dậy nhưng không sao phân táchnổi. Từ lúc mới gặp bên Hồ Ba Bể, chàng đã có cảm tình đặc biệt với nàng phụ nư xấu xí Dạ Xoa quyết trả thù phụ mẫu, chàng càng cảm mến một thứcảm tình khó tả, chính chàng cũng chưa phân tích nổi có phải là tình yêu do "đồng thanh tương ứng đồng khí tương cầu" mà ra không? Chỉ biết làkhác hẳn với cảm tình khi chàng gần những cô gái đẹp khác như Bạc KhaoLan miền Pi A Ya, Đèo Nguyệt Kiều dưới Cung A Phòng của Tây Sắc MaVương, Phù Dung Nương thần nữ miền Yên ba biên giới. Nhất khi đó GiaoLong Nữ mặt xấu như Dạ Xoa, chính Võ đã có lần tự hỏi, khi nhớ đến haitiếng "Xú sắc" nàng thường nói:
- Không lẽ mình đã yêu cái "xúsắc" của nàng. Xú sắc? Xưa nay, chỉ nghe nói đến nhan sắc, chưa nghe xúsắc. Hay mình sinh ra đời để yêu xú sắc.
Minh Thần có lúc đã mỉm cười không sao định nổi. Giờ xú sắc vụt biến ra nhan sắc, mối tâm cảmcủa nàng cũng được dịp lớn thêm... nhưng vẫn chưa thể phân tích nổi. Cóđiều lạ nhất là ngồi bên tấm thân khỏa, chàng chẳng phai cố gắng chiếnđấu chỉ để khỏi phạm đến "trái cấm vườn Địa Đàng" vì Võ là kẻ rất phânminh, chưa hề động lòng trước tấm nhan sắc ngoài vòng lễ nghĩa, ý chí!
- Nhưng tại sao lại rùng mình khi sắp hà hơi cứu nạn cho nàng? Hay đó làsự phát hiện của tình yêu trỗi dậy? Người ta ít động trước một pho tượng gỗ? Xúc động tâm linh...
Minh Thần bỗng nghĩ tới bốn tiếng trên, và lại ngẩng nhìn lên bàn thờ. Đây là miếu Sơn Thần, hay sơn thần về,thấy đàn bà khỏa nằm trong miếu. Minh Thần sực nhớ vì mải cứu nạn chonàng quên khuấy chưa có lễ xin. Bèn đứng phắt lên, chắp tay, cao giọng:
- Võ này đem bạn gái chạy loài tinh, mải lo mạng nàng quên chưa thỉnhphép sơn thần chủ miếu. Trị bệnh đòn tinh, phải để khỏa chữa từng huyệtđạo, lỡ phạm miếu thiêng, dám xin sơn thần dung thứ!
Chỉ nghetiếng mình vang âm trong miếu vắng đốm hương lập loè, Võ quay vào cúixuống, nhưng miệng chàng sắp gắn miệng nàng để hà hơi, bỗng Võ lại rùngmình cái nữa.
Giật thót mình Võ ngẩng phắt lên, bắt đầu bực, vùng nghiêm sắc mặt phát tiếng cao:
- Sơn thần chủ hay ma xó ma rừng nào đây? Muốn gì sao không hiển hiện? Võ này cứu nạn dữ cho nàng, buộc phải hà hơi dồn hết độc khí ra, đó làchuyện về y học, đâu phải động tác âm dương? Nếu còn trêu, buộc lòng Võnày phải ra tay ấn quyết!
Vừa nói, chàng vừa quét tia mắt quanhlòng miếu, đoạn cúi xuống, hà hơi cho xong. Nào đâu lan này cũng thế,chàng vừa ghé xuống còn cách vài phân, bỗng nhiên lại rùng mình cái nũa, lần này cả tóc gáy cũng như định dựng lộn.
Vừa lạ vừa bực, Võkhông sao đoán nổi, chàng đinh ninh có âm hồn phá, lập tức đứng phắtdậy, giơ tay toan bắt quyết. Võ đã học được bí thuật rừng thiêng, có thể trốc được thứ ma dữ như loại Ma Minh Ma Khách (song ma). Nhưng khi vừagiơ tay định bắt quyết chàng trai vụt nghĩ:
- Ma rừng chẳng sao, nếu là Sơn Thần không nên? Mình vào "miếu người ta" gây sự là bậy. Tại sao không kiếm cách khác.
Bèn nẩy ra một ý, lập tức lấy xiêm y, mặc ngay vào cho Giao Long Nữ. Đoạnra phía hồi miếu sơn thần, chặt một ống trúc, vào cắm miệng Giao Long Nữ bắt đầu hà hơi. Lạ thay! Không thấy rùng mình nữa!
Lối này tuykhông kiến hiệu bằng cách áp hẳn miệng vào, nhưng cũng có hơi thở truyền sang. Võ hà hơi chừng một chặp, bỗng thấy Giao Long Nữ thở phào một hơi dài, cựa mình.
Cả mừng, chàng vội lấy mũi thoa trên đầu nàngchích vào mười đầu ngón tay, nặn độc chất ra. Coi phát sợ! Máu đen nhưmực tầu, giây phút thì Giao Long Nữ bỗng nhiên mở choàng mắt, bò nhổmdậy.
Ngơ ngác nhìn quanh, thấy mình nằm trong một căn buồng vắnglặng, bên đống lửa cháy bập bùng, cạnh một lão Thổ râu xồm dữ tợn, côgái bàng hoảng sửng sốt, vùng kêu lên:
- Đây là đâu? Cụ là ai? Sao tôi lại nằm đây?
Võ Minh Thần lúc đó cũng quên khuấy mình đeo mặt nạ da người, thấy GiaoLong Nữ đã tỉnh hẳn, coi nhanh nhẹn hết sức chàng trai mừng rỡ reo:
- May quá! Hiền muội thấy dễ chịu chứ. Đây là tòa miếu Sơn thần giữarừng. Hiền muội suýt mất mạng vì Giao Long Chúa. May mắn lắm mới đemđược lên biên thùy!
Cô gái đưa mắt nhìn quanh, nhận ra mình nằmtrong cổ miếu, bên bệ lửa chám còn cháy leo lét, trí nhớ vụt trở về,nàng hồi tưởng lúc bị huyết Giao Long Tinh chính lão râu xồm này cắpnàng độn thủy, nghe tiếng nói quen quen, nhưng thần trí còn bàng hoàng,chưa kịp nhận ra, cô gái liếc xuống người mình, thấy xiêm y xốc xệch,thân thể khô ráo, mười đầu ngón tay còn dấu kim đâm, lòng hoài nghi, lolắng bật hỏi:
- Cụ là ai? Sao cụ lại cứu tôi?
Võ Minh Thần nhìn Giao Long Nữ chậm rãi:
- Hiền muội bị nhiễm độc khí khi động thủy. Chất độc hành ngay, suýt táng mạng! Nếu không có thuốc Thánh Y và thủ thuật bí truyền kịp chữa trị,hiền mình đã thành... cái túi da người rồi. Lòng trời còn tựa! Thử soigương xem!
Võ trỏ "sắc", Giao Long Nữ nhận ra "sắc" của mình,càng ngạc nhiên, vội sục kiếm chiếc gương tròn nhỏ, đưa lên soi mặt.Bỗng cô gái giật nẩy mình, bat đứng xổ dậy như chiếc lò xo, mặt đỏ bừngkinh hoàng, kêu như quát:
- Ông già là ai? Sao... sao lại làm mất bộ mặt...
Võ cười ngất:
- À, hiền muội còn tiếc bộ mặt Dạ Xoa xú sắc đó phải không? Nhưng lão phu đâu có làm nó rớt, chính sóng thủy chiến sông Lô đòn huyết khí thuồngluồng đó.
Giao Long Nữ trố mắt dòm lão Thổ, vụt nhận ra giọng cười cố hữu quen thuộc, nàng bỗng đỏ bừng mặt, bật kêu mừng rỡ thẹn thùng:
- Trời Võ huynh! Võ huynh! Phải anh không?
- Còn ai nữa? Hừ! Hiền muội gớm thật! Dám làm mặt Dạ Xoa dọa bốn phươngthiên hạ. Bữa nay, không nhờ khí độc Giao Long Chúa, mỗ đây đâu đượcthấy bộ mặt thật xấu nhất trần gian.
Minh Thần cười lớn, lòng vui khôn xiết thấy nàng đã thoát cơn hiểm nghèo mất mạng như chơi, chàngđưa tay lột luôn mặt nạ da người Thổ già râu xồm, để lộ khuôn mặt điểntrai còn in đậm nét phong trần luân lạc oan khiên.
Giao Long Nữmặt đỏ như gấc chín, vì bại lộ mặt ngụy tạo Dạ Xoa, trống ngực cô gáibỗng đập rộn lên mừng rỡ cuộc tương phùng không hẹn. Từ ngày quen Võnàng ít khi thấy Võ cười vang lớn thế chứng tỏ chàng rất vui gặp lại "cô em bướng bỉnh lạ đời". Cô gái ngồi xuống chớp mi cong vút hỏi chuyệnmới xảy ra. Minh Thần vội kể qua loa từ lúc nàng ngất, cả hai bị GiaoLong Chúa túm vai áo, đến lúc bất ngờ được Xích Quỷ Liên Hoàn trồi lêncứu, chàng chạy vác lên biên thùy... nhất nhất ke không sót. Nhưng tớichỗ dùng thủ thuật chữa trị, Võ lại kể qua chuyện vuốt mấy huyệt bênsườn, cho nàng đỡ thẹn. Nhưng Giao Long Nữ là gái hết sức thông minh lại là học trò của bà lão Mán Tiền thượng thặng ẩn danh, rất giỏi nghềthuốc nên nàng cũng biết rất rành phép trị bằng công lực châm cứu. NgheVõ kể qua đoạn dùng thủ thuật trị huyệt đạo, nàng bỗng đỏ mặt lên thẹnthùng, thừa biết Võ đã phải cởi bỏ xiêm y ra mới trị nổi, tuy vậy nàngcũng chẳng quá mắc cỡ, và rất tin ở lòng minh chính của chàng và trướcThanh Âm động Võ cũng đã phải cởi áo nàng, gắp đạn kẹt ngay gần nhũrồi... Cô gái bỗng ngồi lặng nghe, lòng cảm động thỏ thẻ bảo:
-Đại huynh sau mấy phen chịu gian nguy, nhọc mệt... ân sâu tái tạo caobằng núi. Em bất tài ngu dại, hai lần gặp kẻ thù, cả hai đều nhục bại để cực cho huynh.
Dứt lời, cô gái vùng sa nước mắt, làm Minh Thầncũng buồn lây, cố lấy lời an ủi. Giao Long Nữ lau lệ nhoẻn miệng cười,kể cho Võ nghe chuyện từ ngày chia tay, mỗi người đem theo một con "xó"đi tìm thù báo oán.
Mới hay nàng lần tìm tung tích Giao Long,lang thang suốt vùng hồ Ba Bể, sông Gầm, sông Lô, lên Hắc Giang, suốtmấy tháng trường mới lên được biết con tinh mò về miệt Hà Giang, nàngtheo tới Quan Ba thì gặp.
Kể xong, bỗng nàng thoáng tối mặt đến mươi khắc, ngó Minh Thần lấy giọng tự nhiên hỏi khẽ:
- Ngày em lên Tây Bắc sông Đà tình cờ có được nghe một bọn lạ nói chuyệnvới nhau về đám cưới của bà chúa xứ Phù Dung huyền bí nào đó tại miền Ba biên giới. Chúng có kể chú rể mới làm phò mã nước Yên là người họ Võ,cưỡi con dị thú, hay đội mũ sắt khi xuyên sơn... phải đại huynh không?
Minh Thần nghe nàng hỏi không khỏi ngạc nhiên, chẳng hiểu sao chuyện xẩy ratại một vùng đất bí ẩn như xứ Phù Dung mà giới giang hồn tứ chiếng lạibiết nổi. Võ nhìn sắc diện Giao Long Nữ tự nhiên có ý muốn dấu chuyện đó đi cho cuộc gặp gỡ được trọn vui, nhưng Võ lại là người ngay thẳng nêngật đầu đáp luôn:
- Đúng đấy! Chính đám cưới nữ chúa xứ Phù Dung, ngu huynh là chú rể. Ngu huynh phải lưu lại đó mấy tháng rồi mới ra đi được!
Giọng Võ rất tự nhiên, nhưng Giao Long Nữ bỗng thấy đất trời đảo lộn, tanhoang, cô gái tối sầm mặt mày, phải đưa tay vịn vào cột miếu gần đấy, cố gắng kiềm chế, khong nổi, nàng lắp bắp rung hẳn giọng:
- Chuyện có thực... Chúng đồn không sai? Thì ra huynh đã... đã lấy nữ chúa xứ Phù Dung. Chắc chắc nàng đẹp lắm...
Võ Minh Thần chợt để ý thấy sắc mặt cô gái thay đổi hẳn, tái xanh còn hơn ban nãy, Võ thoáng ngạc nhiên, nhướng mày hỏi:
- Kìa hiền muội sao thế? Hiền muội...
- Không! Có gì đâu, tự nhiên em thấy choáng váng, có lẽ tại gió lạnh chăng? Sao? Đại huynh cứ nói đi.
Võ đăm đăm ngó nàng. Dầu vô tâm đến mấy, chàng cũng thoáng đoán được tâmtrạng cô bạn gái, lòng Võ bỗng nao nao, khẽ thở dài bảo:
- Nguhuynh có làm phò mã xứ Phù Dung nhưng chuyện này trong còn nhiều uẩnkhúc. Ngu huynh đã lâm vào một tình thế khó xử, thậm chí vị Thánh Y LãnÔng một bực trưởng phóng đạt cũng chẳng biết xử sao hơn, đành đứng ranhận làm Nguyệt lão. Đầu đuôi chính do ngu huynh bị nạn Tây Sắc, con dịthú đã cứu chạy tới xứ bí ẩn đó. Hiền muội muốn nghe không?
Giao Long Nữ gật, Võ Minh Thần bèn kể lại đầu đuôi câu chuyện từ buổi chiatay, chàng lần xuống tận cung A Phòng vào Hóa Sinh Bảo Tàn Nhục Thânviện, Mê Hồn Cung bị thảm hại, lạc tới xứ Yên v. v... không sót chuyệnchi.
Giao Long Nữ ngồi nghe, mặt luôn biến đổi, chừng Võ dứtlời, cô gái chợt khẽ thở dài, như thông cảm cảnh khó xử của Võ MinhThần, chép miệng, cô gái bâng khuâng:
- Chắc nàng đẹp lắm nhỉ! Được cả người lẫn nết, đại huynh lấy thật có sao?
Minh Thần trầm giọng:
- Di hài mẹ chưa an táng, gốc nguồn chưa biết, hoàn cảnh ngu huynh khôngthể lập gia đình lúc này! Chính Phù Dung Thần nữ cũng hiểu cho ngu huynh nên mới chịu cuộc giả hôn.
Giao Long Nữ chợt phát cười khanh khách:
- Giả hôn, nhưng sẽ thành hôn thực. Nếu sau này trả thù xong, nàng sẽ làvợ đại huynh, ai cấm? Nàng tính thế là khôn lắm! Còn huynh, huynh cũngkhôn không kém, lúc nào cũng có vợ đẹp phòng hờ về sau.
Minh Thần nhìn nàng. Bốn mắt chạm nhau, Võ thoáng bắt gặp ánh mắt sâu thẳm.
Chàng trai vụt hiểu hết. Đang cười, Giao Long Nữ chợt im, nhìn ngọn lửa, kínđáo thở dài. Lòng nàng giờ nàng mới hiểu rõ, trước đây nàng đã phai nénkìm vì thù mẹ cha còn mang nặng. Và giờ thì... nàng đã chậm hơn nàng nữchúa Phù Dung kia một bước dài. Tự nhiên, cánh mũi cay cay, "xèo xèo"hai giọt lệ bất thần rơi xuống than hồng, bốc khói tiêu thoảng như hyvọng của mối tình câm đến chậm. Cô gái vội ngoảnh mặt đi. Nhưng Võ đãthấy, vụt bảo:
- Tương lai còn thuộc về trời. Giờ mọi chuyện còn dở cả, làm sao ta biết nổi tương lại?
Câu nói tự nhiên làm sống dậy cả tia sáng hy vong đã tắt. Giao Long Nữ bỗng sinh bạo dạn, quay nhìn Võ chớp chớp hàng mi còn ướt, cười thỏ thẻ:
- Huynh à! Chắc Phù Dung đẹp lắm nhỉ?
Minh Thần cũng cười đùa:
- Lần thứ ba rồi đó! Nhưng đẹp sao bằng xú sắc của hiền muoi.
Nàng đỏ mặt, bỗng con beo đen đi vào, vẫy đuôi, chồm lên vai nữ chủ, mừngrỡ hết sức, nàng được dịp vỗ đầu con beo cho đỡ thẹn. Võ Minh Thần sựcnhớ ra, vùng bảo:
- À, hiền muội có vòng càn khôn sao bấy lâu không nói? Ngu huynh có người bạn mới có thể đọc được bí ẩn ruột vòng!
Giao Long Nữ chợt hiểu Võ chữa trị cho nàng, đã thấy hộp đựng vòng, nàng bèn lấy vòng ra, đưa cho Võ bảo:
- Sư mẫu cũng có nói vòng này yểm tàn điều chi bí ẩn lắm, nhưng em chỉcoi là vật kỷ niệm, hy vọng tìm được mẹ em, vì người đeo cho em ngaychiều mưa đẻ rơi bên hồ Ba Bể!
Minh Thần cũng lấy vòng mình ra,nung cả hai, quả nhiên vòng Giao Long Nữ cũng nổi chữ tượng hình trongruột. Và trước sự ngạc nhiên của Giao Long Nữ, Võ kể qua chuyện bộ bavòng càn khôn, đoạn bảo:
- Cứ như lời Đông Tửu với bí pháp trong hai cái vòng này, ta có thể kiềm chế được hai con quái độc, gặp lúcmay, có thể hy vọng thủ thắng một phần. Nếu được cả bộ, sẽ thành vôđịch, hạ chúng như không! Hiền muội không nên buồn! Cơ trời huyền vi,biết đâu ta chẳng tìm được?
Cô gái sáng mắt, nói như reo:
- Nếu vậy ta còn đợi gì không kiếm chỗ luyện công, gồm cả hai vòng? Minh Thần gật đầu:
- Nhưng phải tìm gặp Đông Tửu đã chứ, vả lại miền động thất Pi A Ya cũngcó vách đá khắc chữ tượng hình này, Đông Tửu tới có thể đọc được, chắccó điều chi hay.
Giao Long Nữ gật đầu, lòng mừng khôn xiết:
- Em có nghe danh Đông Tửu từ lâu, nếu được tay bác học thông thiên quánđịa đó giúp đỡ còn gì hay bằng nữa. Giờ đại huynh tính sao? Hay ta đảolại tìm ngay Đông Tửu?
Võ Minh Thần trao vòng cho Giao Long Nữcất đi, chàng trai nhìn ra ngoài vòm trời sao thưa, còn đang ngẫm nghĩchẳng biết có nên đi tìm người bạn mới ngay không hay cứ tạm trú tại tòa miếu sơn thần này, chờ đến sáng. Thình lình nghe có tiếng chim đập cánh bên ngoài, con beo đen nhảy vọt ra đánh hơi. Tiếng chim đập cánh đảoquanh miếu, rồi chợt im. Võ Minh Thần, Giao Long Nữ trông ra, chếchkhung cửa trống, bỗng cả hai hơi giật mình, tia mắt chạm luôn phải haicon mắt đỏ khé trên cây đại, dòm vào hau háu.
Cả hai nhìn kỹ mới hay là con cú mèo. Con cú chợt rúc lên một tràng, bay vù vào trongmiếu, đậu lù lù trên xà, nhìn xuống. Giao Long Nữ thấy cú mèo bay vào,vội "suỵt" đuổi.
Nhưng con cú cứ đậu nguyên dòm xuống, coi phát gớm.