Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu

Chương 91: Cất giấu người đẹp trong nhà cao cửa rộng là mơ ước của mỗi người đàn ông




Trong lòng Lãnh Như Phong có chút không vui.

Nhưng trên mặt nét mặt anh ta lại không hề có chút xao động, bình tĩnh trả lời, "Đúng vậy, cha nuôi. Nhưng cha yên tâm, con sẽ không cưới cô ấy."

Lãnh Kiêu Hùng đưa mắt nhìn anh ta một lúc, hung hăng hừ lạnh một tiếng, "Tốt nhất con nói được thì làm được, không cần làm ra chuyện gì để cha thất vọng!"

Lãnh Như Phong vẫn bình tĩnh nói, "Cha nuôi xin yên tâm, con nhất định nói được làm được."

Anh ta biết rõ tính tình cha nuôi Lãnh Kiêu Hùng, làm việc với ông ta hơn mười năm, anh ta đã sớm biết dùng cách nói chuyện và nguyên tắc xử sự như thế nào mới có thể làm cho ông ta vui lòng.

Càng muốn giải thích rõ chuyện sẽ càng làm cho ông ta nghi ngờ, ngược lại bình thản nói chuyện, càng làm cho ông ta yên tâm.

Cho nên, cuộc nói chuyện này cũng không kéo dài quá lâu.

Nhưng anh ta cũng rất rõ ràng, cho dù anh ta nói như vậy, ông cụ cũng không thật sự yên tâm đối với anh ta. . . . . .

Lãnh Kiêu Hùng lạnh lùng liếc anh ta một cái, dặn dò, "Một lát con đi thăm mẹ của con đi, đã rất lâu con không có đi thăm bà ấy, gần đây thân thể bà ấy không được tốt."

Nói đến mẹ của mình, trên mặt Lãnh Như Phong thoáng qua nét hòa hoãn, khẽ gật nói, "Tốt, con sẽ đi thăm mẹ."

Lãnh Như Phong nhận lời, nhưng sau khi từ trong phòng đọc sách ra ngoài liền xoay người trực tiếp ra khỏi Lãnh Nguyệt Sơn Trang.

Không phải anh ta không muốn gặp mẹ của mình, mà mỗi lần anh ta gặp mặt bà, bà thường xuyên càu nhàu, không phải muốn anh ta đi xem mắt, chính là hỏi anh ta có nhìn trúng bà xã nào hay không.

Anh ta không muốn làm cho mẹ khổ sở trong lòng, dứt khoát trốn tránh.

Trở lại biệt thự của mình, vừa lúc đã qua giờ cơm nước, Lãnh Như Phong cũng lười muốn ăn cơm, chạy thẳng tới phòng ngủ lầu hai.

"Ah? Cậu chủ Lãnh, nhanh như vậy cậu đã trở về?"

"Ừ, cô ấy ăn rồi sao?"

"Vâng, ăn rồi, bây giờ đang phòng ngủ, có lẽ muốn ngủ trưa rồi." Nghe vậy, vẻ mặt của Lãnh Như Phong lập tức chuyển từ u ám sang sáng rỡ.

"Cô ấy ăn có ngon không?"

"Cái này. . . . . ." Mặt người nào đó thoáng chốc trở nên u ám. . . . . .

"Mặc dù Lâm tiểu thư ăn được không nhiều lắm nhưng dường như cô ấy đặc biệt thích uống canh gà, uống hết ba chén lớn" Quản gia vội vàng trấn an, "Tôi nghe nói người mang thai cần tẩm bổ rất nhiều, cho nên cố ý bố trí phòng bếp hầm gà, canh đó đối với phụ nữ có thai và đứa nhỏ trong bụng đều tốt, ha ha. . . . . ."

Mặt người nào đó lập tức hết u ám, "Thật ra ông biết rất nhiều."

"Hắc hắc, tôi đặc biệt đi tìm tài liệu để xem. . . . . . cách giữ lấy tình yêu!" Quản gia mới xoa tay cười làm lành, bắt đầu miệng lưỡi lưu loát, "Thật ra nếu Cậu chủ Lãnh muốn cải thiện quan hệ với Lâm tiểu thư, không bằng cũng nên nghiên cứu thêm tâm lý con người, nhất là nghiên cứu loại sách Tâm Lý Học phái nữ, thay vì làm cho đối phương tiếp nhận ý nghĩ của mình, không bằng đọc hiểu ý nghĩ của đối phương trước, sau đó nghĩ biện pháp thuyết phục, ừm, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. . . . . ."

Lãnh Như Phong phát hiện quản gia mới này có chút khác với người khác, vì vậy dừng bước lại, hỏi "Là ai thuê ông tới đây?"

Quản gia mới sững sờ, "Ách, là, là. . . . . ." Thấy ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông, vội vàng nói nửa câu sau, "Là mẹ của cậu, bà chủ Thu Linh. . . . . ."

"Đi thu dọn hành lý, ông bị đuổi việc rồi." Hừ, cũng biết quản gia mới này có vấn đề, nhất định là chuyện anh ta đem Lâm Nhược Kỳ về nhà đã truyền tới tai mẹ, sau đó mẹ truyền tới cha nuôi!

Vừa nghe nói mình bị đuổi việc, quản gia mới ngạc nhiên, "Ah? ! Cậu chủ Lãnh! bà chủ Thu Linh cũng không có ý gì khác, cậu nên hiểu bà ấy cũng chỉ quan tâm đến cậu mà thôi, cho nên. . . . . ."

"Hoắc Diệm!" Người đàn ông đã rất không bình tĩnh, lạnh lùng cắt đứt lời nói thao thao của quản gia mới.

"Dạ! Cậu chủ Lãnh!" Hoắc Diệm tóc dài buông xuống che nửa bên mặt giống như cơn gió lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện trả lời, quản gia mới bị hoảng sợ đến kinh hồn bạt vía.

"Thanh toán tiền lương cho ông ta, nếu là còn mượn cớ không đi, trực tiếp giết ông ta."

"Dạ!"

Vẫn coi thường tiếng lải nhải sau lưng, Lãnh Như Phong hai ba bước đi tới ngoài cửa phòng ngủ, lặng lẽ đẩy cửa ra, lại ngoài ý muốn nhìn thấy cô gái nhỏ trong phòng vẫn mặc chỉnh tề ngồi trên ghế sa lon, lật xem sách của anh ta.

Bộ dáng của cô rất chăm chú, tỉ mỉ xem, chậm rãi lật, giống như sách cầm trong tay là một quyển sách rất đẹp . . . . . .

Lãnh Như Phong đứng lẳng lặng ở tại cửa ra vào một lát, mới lên tiếng nói, "Đang xem sách gì vậy?"

Đang hết sức chăm chú, Lâm Nhược Kỳ bị giật mình! Mãnh liệt ngẩng đầu xác nhận người ngoài cửa, không nói tiếng nào quay mặt đi.

Lại là phản đối không hợp tác. . . . . . Lãnh Như Phong hơi tức giận, bước vào cửa đi đến ghế sofa ngồi sát vào cô, ôm cánh tay tựa vào trên lưng sofa, giống như nhắm mắt nghỉ ngơi, chân dài duỗi một cái liền đem Lâm Nhược Kỳ ngăn ở trong góc ghế sa lon, không thể động đậy.

Thật ra, chỉ cần nhìn một cái là có thể biết cô đang xem sách gì, nhưng anh ta muốn chờ cô đẩy anh ta, hoặc mở miệng bảo anh ta tránh ra.

Nhưng cô vẫn yên lặng ngồi một chỗ, tiếp tục lật sách.

Trong phòng nhất thời khôi phục yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng trang sách lật soạt soạt, và tiếng chim hót mơ hồ ngoài cửa sổ truyền tới, uyển chuyển dịu dàng, càng lộ ra không khí cũng rất yên tĩnh.

Phòng ngủ đúc miếng kính nhỏ hẹp, chiếu xuống mặt thảm làm cho cả gian phòng cũng tràn đầy ấm áp thoải mái yên tĩnh. . . . . .

Lãnh Như Phong không ngờ mình rất ưa thích loại cảm giác này.

Anh ta là người đàn ông không nguyện ý tốn thời gian dỗ dành phụ nữ, lúc cùng bạn trên giường trao đổi thường thường phần lớn cũng là đối phương ríu ra ríu rít quấn lấy làm nũng, thí dụ như Văn Sương và Văn Tuyết. . . . . .

Nhưng bây giờ anh ta phát hiện, cứ an tĩnh ngồi đối mặt cùng với cô như vậy, cảm giác cũng không tệ.

"Chuyện lần trước anh nói với tôi, còn giữ lời không?"

Đột nhiên, giọng nói bình tĩnh của Lâm Nhược Kỳ từ đầu bên kia truyền đến, giống như có chút không chân thật, khiến Lãnh Như Phong hơi hoảng hốt, mới phản ứng được, ". . . . . . Em nói chuyện nào?"

"Bộp" một tiếng khép lại quyển sách, Lâm Nhược Kỳ bình tĩnh giương mắt, dịu dàng nói, "Anh cho tôi một chiếc nhẫn kim cương, tôi cho rằng cậu chủ Lãnh cầu hôn với tôi, chẳng lẽ không đúng sao?"

Dứt lời, khẽ liếc mắt nhìn Lãnh Như Phong đờ đẫn, thở dài một tiếng, "Xem ra, là tôi hiểu sai rồi."

Lãnh Như Phong thật sự chưa kịp phản ứng, trước sau cô phản ứng giống như hai người khác hoàn toàn, anh ta bị kích thích choáng váng, chỉ mới mấy giờ ngắn ngủi không thấy, cô đã thay đổi chủ ý?

Chuyện này. . . . . . làm sao hiểu? !

"Em suy nghĩ kỹ chưa?" Anh ta không chắc chắn, hỏi ngược lại.

"Ừ, chẳng phải anh muốn như vậy sao? Nhưng. . . . . ." Trong ánh mắt của Lâm Nhược Kỳ thoáng qua giảo hoạt, "Tôi có hai điều kiện."

Lãnh Như Phong khó đè nén kích động trong lòng, vẻ mặt có chút xúc động, "Điều kiện gì, em nói xem."

"Thứ nhất, tôi muốn cưới hỏi đàng hoàng, không muốn giấu người đẹp ở trong nhà cao cửa rộng. Thứ hai, tôi cũng cần một hộ lý riêng, anh cũng biết tôi mang thai, rất nhiều việc tự mình làm không tiện. A đúng rồi, hộ lý riêng phải do tôi tự mình kiểm tra, anh cũng biết trước kia tôi làm việc này, đối với phương diện hộ lý tương đối lành nghề. Về những chuyện khác, anh có thể tự mình xử lý." Lâm Nhược Kỳ từng chữ từng câu nói ra yêu cầu của mình, vẻ mặt thật bình tĩnh.

Lúc đầu, Hoắc Diệm nhắc tới Ông cụ Lãnh, cô liền nghĩ đến một ý kiến hay.

Cô là vợ của Cơ Liệt Thần, nếu Ông cụ Lãnh biết Lãnh Như Phong muốn lấy vợ của Cơ Liệt Thần làm vợ, vậy ông ta nghĩ như thế nào?

Hừ, coi như không làm cho Nhà họ Lãnh náo loạn gà chó không yên, ít ra cũng đủ làm cho nhà họ Lãnh hao tổn tâm trí một thời gian.

Về chuyện xin hộ lý riêng, đơn giản cô thử nói ra một lần, nếu có thể nhân cơ hội này liên lạc được với Cơ Liệt Thần cũng tốt, cho dù không thể được như ý nguyện, cô cũng có thể dựa vào lý do không tìm được hộ lý riêng thích hợp cũng không cần kết hôn ... Lý do, thuận tiện kéo dài chuyện kết hôn. . . . . .

Mặc dù lấy cớ này có chút sứt sẹo, nhưng ít ra đáng giá thử một lần.

Nghĩ đến đây, cô mặt không đổi sắc len lén quan sát Lãnh Như Phong, không ngờ anh ta đồng ý rất nhanh, "Được, tôi sẽ làm theo như yêu cầu của em, nhưng tôi cũng có một yêu cầu."

Cô ngẩn người, "Yêu cầu gì?"

"Thời gian kết hôn phải do tôi quyết định!"

"Ách, cái này. . . . . ." Hơi sợ sệt, tại sao cô có dự cảm xấu? Một lúc lâu, lẩm bẩm, "Vậy. . . . . . Được rồi."

Buổi tối ngày thứ hai, Lâm Nhược Kỳ cũng biết dự cảm của mình quả nhiên là chính xác rồi, Lãnh Như Phong đã quyết định ngày kết hôn xong!

Tính toán thời gian, còn dư lại không đến nửa tháng.

Chậm rãi leo lên cầu thang xoắn ốc, im lặng đẩy ra cửa chính điêu khắc hoa văn xinh đẹp tinh xảo, phía sau là khung cảnh quen thuộc mà Lãnh Như Phong không thể quen thuộc hơn nữa.

Trần nhà màu đỏ sậm khắc hoa văn bằng bạc bị đổi thành trần nhà màu trắng đơn giản, đèn chùm pha lê xinh đẹp khổng lồ bị đổi thành đèn ánh sáng êm dịu tiết kiệm năng lượng, sàn nhà màu đen trang nghiêm được trải thảm lông màu trắng sữa, hai bình hoa đầu lâu bằng kim loại lạnh lẽo cũng bị thay thế bằng một hàng chậu gốm sứ đơn giản. . . . . .

Phòng ngủ phù hợp với phong cách riêng của Lãnh Như Phong, lúc này bị sửa chữa tươi sáng, tràn đầy hơi thở phái nữ hiếm thấy.

Tất cả mọi thứ, đều do đồng chí Lâm Nhược Kỳ bày tỏ: hoa văn quá hoa lệ nhìn lâu sẽ hoa mắt, màu sắc quá tối nhìn lâu sẽ ngột ngạt, phòng ở quá lạnh lẽo cứng rắn ở lâu sẽ muốn chết. . . . . .

Mà Lãnh Như Phong cũng biết, cảm xúc của phụ nữ có thai thay đổi không chừng, nếu muốn cuộc sống cô được tốt thì phải chăm sóc tốt tâm trạng của cô, cho nên công trình sửa chữa rất nhanh hoàn thành trong thời gian ngắn. . . . . .

Mùi hoa nhàn nhạt theo không khí tràn ngập vào trong phòng, gió nhẹ xuyên qua cửa sổ mở ra thổi tới, mang đến làn gió mát mẻ ôn hòa, chậm rãi phất qua ghế sa lon.

Lúc này Lâm Nhược Kỳ nửa dựa vào nệm êm, trên đầu gối bày ra quyển sách, một tay đè ép một quyển bút ký, trong tay kia còn siết mấy chiếc lá không biết từ nơi nào kéo xuống, ngoẹo đầu ngủ gật. . . . . .

Nghe nói phụ nữ có thai thèm ngủ, có lẽ cô mệt mỏi.

Lãnh Như Phong đứng tại chỗ khẽ cười một cái, lặng lẽ trở tay đóng cửa, từ từ đi tới, cúi đầu nhìn qua quyển sách trên đầu gối cô, sau khi xác định chỉ là sách dạy nghề làm vườn bình thường liền nhẹ nhàng khép lại, cất vào.

Liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, vừa lúc một làn gió nhẹ thổi qua, phất qua bên quai hàm Lâm Nhược Kỳ, sợi tóc rơi vào trên bờ môi của cô. . . . . .

Lãnh Như Phong nhìn chằm chằm đuôi tóc đang lay động một lúc, giơ tay lên đóng cửa sổ lại, ngón tay lướt qua mặt của đối phương, sợi tóc nghịch ngợm quyến rũ quanh khóe miệng không đi, không nhịn được rơi xuống nụ hôn. . . . . .

Cho dù không dám dùng sức, cũng cảm thụ được thơm ngọt trơn mềm.

Không được! Chỉ mới chạm nhẹ một cái thôi nhưng anh ta. . . . . . Lãnh Như Phong có chút ảo não, rất thất vọng mình không kiềm chế được.

Đúng vào lúc này, trên vai chợt nặng, mùi thơm ấm áp từ vai phất qua cần cổ, lúc quay đầu cảm giác mượt mà cọ cọ bên mặt.

Cô ngủ rất mơ màng, mất đi thăng bằng, mềm mại lệch qua trên người anh ta, cái đầu nhỏ đang ngủ say rũ xuống dựa vào bờ vai của anh ta . . . . . .

Không thể nhúc nhích, Lãnh Như Phong nghĩ.

Thẳng tắp ngồi ở tại chỗ, giữ bả vai dừng ở vị trí đầu cô lệch ra.

Không thể động, nhất định không thể động. . . . . .

Vừa động, cô sẽ tỉnh.

Vừa tỉnh, cô sẽ né ra.

Nghĩ đến đây, con mắt Lãnh Như Phong tối tăm.

Anh ta thật sự nghĩ không ra, Lâm Nhược Kỳ và Cơ Liệt Thần sống chung chỉ hơn nửa năm mà thôi, trừ đi mấy tháng cô ở Thôn trang họ Lý, bọn họ ở chung một chỗ cũng không đến nửa năm, cũng nảy sinh tình yêu sao? Còn kiên quyết như vậy? !

Anh ta rất khó tin, thật rất khó tin . . . . . .

Nếu như Cơ Liệt Thần dùng thời gian nửa năm lấy được lòng của cô, vậy Lãnh Như Phong anh thì sao? Dùng một năm, hai năm, ba năm, năm năm, cô có thể đem trái tim giao cho anh ta không?

Giương mắt nhìn phía ngoài cửa sổ, sắc trời dần tối, trời chiều dần dần buông xuống, xuyên qua cửa sổ bao phủ hai người một đen, một trắng, nhưng tất cả bên trong phòng dường như vẫn ấm áp, ngược lại nhiệt độ dần dần có xu hướng tăng lên. . . . . .

Lãnh Như Phong im lặng nhắm mắt lại, thật lâu vẫn không nhúc nhích.

Lâm Nhược Kỳ ngủ một giấc đã hơn ba giờ, khi tỉnh lại đột nhiên nhìn thấy Lãnh Như Phong trước mắt, giật mình.

Theo phản xạ muốn lập tức ngồi dậy, nhưng hiện tượng mang thai thời kỳ đầu đã phản ứng, đầu cô choáng váng, hơn nữa vô cùng choáng váng.

Lãnh Như Phong theo bản năng muốn đỡ cô, bị cô hất mở tay.

Anh ta có chút ảo não, vẫn đưa tay cứng rắn đỡ cánh tay của cô, để cho cô chống đỡ lấy mình ngồi dậy.

Lần này Lâm Nhược Kỳ không né tránh, tốn sức dùng cùi chỏ bám lấy thân thể của mình ngồi dậy, vừa đúng nhìn thấy người đàn ông nhíu chặt chân mày.

Vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt thẳng tắp.

Hoàn toàn không giống với ông xã của cô.

Cô thu tay lại, khẽ nói: "Thật ra, anh không cần làm như vậy, tôi sẽ không cảm ơn anh."

Anh ta nhìn cô chằm chằm, thu tay lại, nhỏ giọng lẩm bẩm, giọng nói bình thản hiếm thấy: "Tôi không cần em cảm ơn, tôi muốn thứ khác."

Cô nhìn chằm chằm anh ta một lúc lâu, chán nản tựa vào trên lưng sofa, nhắm mắt buồn buồn nói: "Không cho!"

Lãnh Như Phong bị ngoài ý muốn cũng không có tức giận, lặng lẽ nở nụ cười, nói với cô, "Lúc nảy em ngủ không đúng tư thế, tư thế nằm nghiêng đối với phụ nữ có thai tốt hơn, tư thế ngủ như thế này làm cho bắp thịt co rút, khó thở, xác suất gây ra phản ứng nôn mửa so với nằm ngửa cũng không lớn lắm."

"Đối với kiến thức sinh sản, anh hiểu cũng không ít." Lâm Nhược Kỳ nhỏ giọng lầm bầm.

"Cơ Liệt Thần có thể chăm sóc em, đương nhiên tôi cũng có thể chăm sóc tốt cho em, học những kiến thức chờ sanh cũng không khó, hơn nữa tôi có lòng tin làm tốt hơn so với anh ta."

". . . . . ." Cô nghẹn lời, không nói.

Thấy cô không trả lời, Lãnh Như Phong lơ đễnh nói, "Chuyện em yêu cầu tôi đã làm xong, không phải em muốn tự mình đi chọn một người sao?"

Nghe vậy, Lâm Nhược Kỳ mừng thầm.

Nhướng lông mày, "Sẽ đi ngay bây giờ?"

Anh ta gật đầu một cái, nhìn thấy cô vui mừng, tâm trạng mình cũng trở nên vui vẻ. . . . . .

Anh ta đỡ cô đi tới đại sảnh trong biệt thự của mình, nơi đó có mấy người mặc đồng phục y tá chờ đợi làm hộ lý.

Mặc dù hiện tại trời đã gần tối, nhưng bởi vì Lâm Nhược Kỳ rất gấp, cho nên Lãnh Như Phong căn dặn thủ hạ lập tức tìm tất cả hộ lý chuyên nghiệp tốt nhất ở Nam Thành.

Nhìn thấy người chủ tới, tất cả người tới đây nộp đơn đều có vẻ hết sức mong đợi, thậm chí có mấy người bạo gan chủ động chạy lên phía trước, dìu Lâm Nhược Kỳ ngồi vững vàng trên ghế sa lon, sau đó bắt đầu trò chuyện với cô.

"Ôi chao cô chủ, sắc mặt cô dường như không tốt lắm a, không phải gần đây ăn không ngon, giấc ngủ không tốt chứ?"

"Cô chủ, gần đây cô có phản ứng gì không? Nhìn tình trạng thân thể cô dường như không quá thích hợp mang thai a."

"Cô chủ, cô có muốn xoa bóp không? Thích xoa bóp có thể giúp tuyến sữa phát triển, cái này phải làm sớm mới có hiệu quả, hiện tại có muốn tôi làm thử cho cô một lần hay không?"

Nhóm người này cũng biết người thuê hôm nay là một người có tiền, phục vụ tốt có thể được một khoản tiền rất lớn, cho nên vô cùng ra sức ân cần. . . . . .

Một nhóm người ồn ào lộn xộn, vây quanh Lâm Nhược Kỳ kín kẽ, ngược lại có một y tá rất đặc biệt, người cao, mặt trái xoan nhìn rất mát mẻ, cô chỉ đứng xa xa bên ngoài đám người không nói gì.

Một cô gái nhỏ an tĩnh như vậy, ngược lại khiến cho Lâm Nhược Kỳ sinh ra lòng tò mò mãnh liệt.

"Cô tên gì?"

"Chào cô chủ, tôi là Liễu Trân, cô có thể gọi tôi là Tiểu Trân."

Giọng nói của cô rất trong trẻo, mềm mại, vả lại êm tai dễ nghe làm cho Lâm Nhược Kỳ nghe xong, mắt cũng sáng lên.

Nhưng Lâm Nhược Kỳ không phải bởi vì giọng nói dễ nghe của cô mới như vậy, mà bởi vì giọng nói này. . . . . . Rất quen thuộc!

Đúng rồi . . . . . giọng nói của Lynda!

Lynda là người ngoại quốc, bình thường nói chuyện mang chút âm điệu địa phương, mặc dù lúc nói chuyện cô gái này không có bất kỳ khẩu âm người ngoại quốc, ngược lại nói tiếng phổ thông rất tốt, nhưng cảm giác giọng nói căn bản giống với Lynda!

Lâm Nhược Kỳ nhìn chằm chằm, lập tức nhớ tới kỹ thuật cải trang của Lynda tương đối cao minh, chẳng lẽ cô nữ sinh trước mặt thật sự là Lynda hóa trang?

Cô không chắc chắn, nhìn nữ sinh trước mặt thêm mấy lần.

Kế tiếp trong lúc kiểm tra, cô cố ý nêu lên vấn đề gây khó khăn, biểu hiện của nữ sinh kia đều làm cô hết sức hài lòng, mặc dù Lâm Nhược Kỳ vẫn chưa xác định nữ sinh này có phải là Lynda hay không, nhưng càng lúc cô càng tin chắc, cô nữ sinh này rất thích hợp làm hộ lý của cô!

Lâm Nhược Kỳ cảm giác rất mãnh liệt, cuối cùng cô quyết định giữ lại cô nữ sinh này!

Vì vậy, cô giả vờ bộ dạng bụng khó chịu, tiện tay chỉ chỉ nữ sinh yên lặng phía đối diện, nhìn Lãnh Như Phong nói, "Chọn cô ấy đi, những người khác quá ồn ào. Tôi không thoải mái, muốn về. Cơm tối để cho cô ấy bưng tới đi, tôi muốn ăn trong phòng ngủ."

Nói xong, liền che miệng giả vờ dáng vẻ như không thoải mái, muốn đứng dậy trở về.

Lãnh Như Phong giương mắt liếc nhìn nữ y tá, gật đầu một cái, ý bảo cô bước đến đuổi theo Lâm Nhược Kỳ, lập tức bắt đầu đi làm.

Nữ y tá vô cùng thông minh, bộ dạng hiểu ra, vội vàng đi theo sau lưng quản gia, đi đem cơm cho Lâm Nhược Kỳ. . . . . .

Bữa ăn tối rất nhanh được nữ y tá bưng lên phòng ngủ cho Lâm Nhược Kỳ, món ăn rất phong phú, có bún thịt, trứng xào bắp, rau xào, mực hầm canh gà, nhưng Lâm Nhược Kỳ cũng ăn không vô chút nào.

Cô ném bên cạnh nữ y tá, phát hiện nữ y tá cũng không có bất kỳ phản ứng nào, ngược lại có chút do dự có nên hỏi hay không.

Cô vừa cầm lên đôi đũa chuẩn bị dùng bữa, trong đầu vừa nghĩ đến vấn đề khó giải quyết.

Mới vừa gắp một chút bún thịt đút vào trong miệng, lúc ban đầu còn ăn thật ngon lành, đột nhiên Lâm Nhược Kỳ cảm thấy một cơn buồn nôn mãnh liệt từ trong dạ dày dâng lên, trào ra cổ họng của cô. . . . . .

"Ưm. . . . . . Ưmh. . . . . ." Cô vội vã bụm miệng, buông đũa, bước nhanh xông tới toilet!

Ánh mắt của nữ y tá phía sau lưng đột nhiên phát sáng, xẹt qua trong nháy mắt, sau đó cô đi theo vỗ lưng Lâm Nhược Kỳ.

Lâm Nhược Kỳ nôn thốc ở trong toilet, đôi mắt đẫm lệ mông lung, cảm giác tất cả ruột, gan, phèo, phổi, thận của mình đều nôn ra ngoài, trong hốc mắt đọng đầy nước mắt, nước chua nôn mửa không ngừng chảy ra ngoài!

Lần này mang thai, không thể nghi ngờ so với lần trước vất vả hơn nhiều. Có thể lần trước mang thai đứa bé không lâu, cho nên phản ứng còn chưa lộ rõ, lần này cô tính lại cũng đã sáu tuần rồi.

Nghĩ như vậy, cho nên nôn rất khó chịu, trong lòng cũng vui vẻ.

Sau lưng, một bàn tay mềm mại trắng nõn nhẹ nhàng xoa lưng Lâm Nhược Kỳ, vỗ nhè nhẹ nhịp nhàng.

Cô gái êm ái nói, "Thật sự chúng tôi đã đoán trúng, quả nhiên cô mang thai."

Lâm Nhược Kỳ liền giật mình, một giây kế tiếp nhanh chóng quay đầu lại, mở trừng hai mắt, không thể tin nhìn cô gái trước mặt chừng năm giây. . . . . .

Cuối cùng, rốt cuộc mừng như điên ôm chầm lấy đối phương, "Lynda? ! Cô là Lynda, có đúng không? !"

"Hư . . . . . ." đối phương lập tức ra dấu để cho cô nhỏ giọng, lần này Lâm Nhược Kỳ càng thêm tin chắc cô ấy chính là Lynda rồi.

"Lynda, thật tốt quá, thật sự là cô!" Lâm Nhược Kỳ vui mừng, nước mắt nước mũi thi nhau chảy, quên mặt mình bẩn đến cỡ nào, thân mật cọ cọ trên người Lynda, "Tôi còn tưởng rằng các người gặp chuyện không may. . . . . ."

Lời nói đến một nửa, nghẹn lại.

Lynda người ta vẫn còn mạnh khỏe đứng ở trước mặt mình, tại sao cô có thể nguyền rủa người ta chết như vậy?

Mắt đong lại, hung hăng lau hai cái, bởi vì nôn mửa nước mắt càng chảy ra, "Lynda, tôi thật sự rất vui mừng, cô nhìn xem nước mắt tôi. . . . . . Làm thế nào cũng không ngừng được. . . . . ."

Cô nói sự thật, bị Lãnh Như Phong nhốt trong phòng, không bị tức chết cũng mau bị buồn chết.

"Được rồi, được rồi, cô đừng khóc. . . . . ." Lynda tiếp tục vỗ lưng cho cô, vừa vui mừng, vừa thở dài.

Ngược lại Lâm Nhược Kỳ có chút nghi ngờ, xoay người nhìn khuôn "Mặt" của Lynda không giống như xưa, hỏi, "Lynda, khuôn mặt này của cô phải . . . . . hóa trang rồi phải không ?"

Lynda lườm cô một cái, "Ngốc nghếch, Lãnh Như Phong cho người canh gát cửa chặt chẽ như vậy, tôi làm sao có thể hóa trang, bị tra ra sẽ phiền toái."

"Này, này, vậy cô. . . . . ." Lâm Nhược Kỳ chỉ vào mặt của Lynda, ngạc nhiên ngây người, "Ý của cô là. . . . . . Đây là vốn là mặt thật của cô?"

Sau khi cười gượng ha ha hai tiếng, lại sờ sờ mặt của mình, Lynda cười nói, "Aiz, bị cô phát hiện rồi."

Nghe vậy, cằm Lâm Nhược Kỳ cũng muốn rớt xuống đất.

Cô thật sự quá kinh ngạc, cô vẫn cho rằng Lynda là một cô gái ngoại quốc, thì ra căn bản cô cũng không phải, mà là người Trung Quốc chính thống! Cô gái này lại dùng khuôn mặt đã hóa trang xuất hiện trước mặt cô, thật sự không biết lừa được bao nhiêu người!

Khóe miệng Lâm Nhược Kỳ không nhịn được co rút, "Quả nhiên là thủ hạ Cơ lão đại dạy dỗ, lại dám gạt tôi lâu như vậy. . . . . . Lynda, kỹ thuật hóa trang của cô thật sự rất cao minh. . . . . ."

Hai cô gái sau vài tháng gặp nhau lần nữa, không thể không nói vì Lâm Nhược Kỳ quá xúc động nên trên mặt có chút ửng đỏ.

Từ trong miệng Lynda, Lâm Nhược Kỳ biết được toàn bộ quá trình "Nhà họ Cơ bị tiêu diệt " oanh động toàn bộ Nam Thành mấy tháng trước.

Thì ra, thi thể của Cơ Liệt Thần căn bản là Lynda tìm người hóa trang thành, Lâm Nhược Kỳ lập tức nghĩ đến một tuần trước Lãnh Như Phong tìm được thi thể "Cơ Liệt Thần", nếu Lãnh Như Phong nghĩ tới biện pháp kia, Cơ Liệt Thần làm sao không nghĩ tới?

Về Lư Đăng Bảo số 1, là Cơ Liệt Thần cố ý tung tin, mục đích chỉ có một, chính là vì để cho mọi người càng thêm tin chắc "Cơ Liệt Thần đã chết" tin tức này xem ra rất chân thật.

Ngoài ra, Lynda còn mang đến tin tức tốt.

Thì ra, hơn nửa tháng nay sở dĩ Cơ Liệt Thần biến mất, cũng không phải anh buông tha tìm kiếm Lâm Nhược Kỳ, mà vì sư phụ của anh và mẹ của anh từ Anh quốc trở lại, mang đến quan trọng tin tức, chuẩn bị tiêu diệt Lãnh Kiêu Hùng.

Về phần mẹ của Cơ Liệt Thần xuất hiện, Lynda cũng không có nói tỉ mỉ, bởi vì cô cũng không biết nội dung cụ thể, sau đó Lynda nói Cơ lão đại để cho cô mang đến tin truyền miệng, muốn Lâm Nhược Kỳ nhất định phải kiên cường, anh rất nhanh sẽ đến cứu cô.

"Cơ lão đại vẫn. . . . . . Không biết tin cô mang thai chứ?" Lynda suy đoán nói.

Lâm Nhược Kỳ gật đầu một cái, "Đúng vậy, sau khi tôi bị Lãnh Như Phong bắt mang đến biệt thự của anh ta, mới bị bác sĩ kiểm tra tôi đã mang thai hơn một tháng."

"Như vậy sao. . . . . ." Lynda cau mày, "Vậy chúng ta nên nghĩ biện pháp đưa tin tức này cho Cơ lão đại mới được."

Lâm Nhược Kỳ cau mày, trầm ngâm chốc lát, nói, "Thật ra, ngược lại có một chuyện quan trọng hơn tôi muốn nói cho anh ấy biết."

Sau đó hai phút.

"Cô nói cái gì? Cô muốn gả cho Lãnh Như Phong!"

Lâm Nhược Kỳ ôm trán nói, "Đương nhiên là giả, kế hoãn binh mà thôi! Hiện tại mấu chốt vấn đề là tất cả mọi người đều cho rằng Cơ Liệt Thần đã chết, mà Lâm Nhược Kỳ tôi là một đàn bà góa. . . . . ."

Chính xác, một người đàn bà góa đi bước nữa cũng là dễ hiểu.

Lynda thở ra một hơi, khẽ gật đầu, "Vậy. . . . . . chừng nào kết hôn?"

"Chủ nhật đầu tiên của tháng sau !" Lâm Nhược Kỳ nhăn mày trả lời.

"Thời gian này cũng quá vội ha? ! Không tới nửa tháng nữa, chúng ta phải nghĩ biện pháp truyền tin tức cho Cơ lão đại" Hơi ngừng lại, Lynda tiếp tục nói, "Xem ra chuyện truyền tin tức chỉ có tôi đi làm. Nhược Kỳ, là cô nói muốn mời hộ lý sao?"

Lâm Nhược Kỳ nhướng mày gật đầu một cái, vẻ mặt có chút hài lòng.

Lynda buồn cười không thôi, "Nhược Kỳ, cô càng lúc càng thông minh, còn biết dùng chiêu này."

Lâm Nhược Kỳ không khách khí chút nào nói, "Đó là tự nhiên, làm vợ của Cơ Liệt Thần, một chút tiêu chuẩn này cũng không có, làm sao xứng?"

Hai cô gái vì không để cho Lãnh Như Phong nổi lên nghi, trò chuyện cũng không lâu, thời gian vừa vặn đủ ăn một bữa cơm liền kết thúc. Lynda đổi lại nét mặt yên lặng như lúc đầu, bưng mâm cơm trống không trở lại phòng bếp.

Không biết chuyện gì, Lãnh Như Phong nhìn thấy trong mâm trống không, trong lòng cảm thấy có chút vui vẻ, cho nên đối với "Y tá Liễu" lau mắt mà nhìn . . . . .

Có Lynda làm bạn, sắc mặt của Lâm Nhược Kỳ rõ ràng tốt hơn nhiều so với trước kia, Lãnh Như Phong nhìn thấy Lynda có công chăm sóc Lâm Nhược Kỳ, đối với cô vẫn rất khách khí.

Dĩ nhiên, anh ta cũng không biết vị "Y tá Liễu" này thật ra chính là Lynda, thỉnh thoảng lúc nhàn rỗi sẽ trò chuyện với cô mấy câu tâm đắc về đề tài chăm sóc phụ nữ có thai, đặc biệt đối với "Y tá Liễu" quyền hạn cũng càng lúc càng mở rộng.

Thỉnh thoảng, tâm trạng của anh ta tốt sẽ cho phép "Y tá Liễu" mang Lâm Nhược Kỳ đến ngồi trong vườn hoa nhỏ dưới lầu một chút, nghe nói như vậy đối với thân thể phụ nữ có thai tốt hơn. . . . . .

Một khi trộm được một chút tự do, tin tức Lâm Nhược Kỳ đồng ý Lãnh Như Phong cầu hôn liền được Lynda truyền cho Cơ Liệt Thần thành công!

Một ngày kia, cơ hội tới!

Kế hoạch đã sớm chuẩn bị xong, Lynda nói cho cô biết, một chút nữa Cơ lão đại sẽ phái một người quen tới biệt thự của Lãnh Như Phong, mà Lâm Nhược Kỳ phải yêu cầu Lãnh Như Phong đồng ý cho cô đi vài vòng trong vườn hoa phía sau.

Thoạt nhìn chuyện rất đơn giản, nhưng thực sự làm mới. . . . . .

"Lãnh, Lãnh Như Phong, tôi muốn đi ra vườn hoa nhỏ một chút."

"Hôm nay không được, bên ngoài gió lớn."

"Chỉ một chốc lát, không được sao?"

"Không được!"

"Nhưng đã một tuần lễ rồi tôi chưa ra ngoài, không phải bác sĩ riêng nói phụ nữ có thai không nên ngồi lâu trong phòng phải ra ngoài vận động sao? Anh. . . . . ."

"Đừng nói nữa, hôm nay không được là không được!"

". . . . . ."

Lâm Nhược Kỳ đột nhiên phát hiện hôm nay Lãnh Như Phong có chút khác thường, dường như tâm trạng rất không tốt, nghe quản gia nói dường như bởi vì chuyện kết hôn, Cậu chủ Lãnh cãi nhau với Lãnh Kiêu Hùng.

Có lẽ bởi vì anh ta không giải quyết được chuyện này, cho nên phiền lòng.

Lâm Nhược Kỳ có chút buồn bực, suy nghĩ phải làm thế nào để cho Lãnh Như Phong dưới tình huống tâm trạng đang hỏng bét như thế vẫn có thể đồng ý cho cô đi vào vườn hoa chơi.

Suy nghĩ hồi lâu, cô thay đổi ý nghĩ.

Trước hết phải để cho anh ta vui vẻ, sau đó đưa ra yêu cầu, tương đối thực tế!

Vì vậy, sửa lời nói, "Vậy. . . . . . Tôi trở về phòng ngủ xem sách một lát, anh đồng ý cùng xem sách với tôi không?"

Ngược lại Lãnh Như Phong sửng sốt một chút, "Cùng xem?"

Hai chữ này cũng là lần đầu tiên anh ta nghe được từ trong miệng Lâm Nhược Kỳ, anh ta nghi ngờ hỏi lần nữa, "Em mới vừa nói cái gì? Cùng em vào phòng ngủ. . . . . ."

Lâm Nhược Kỳ mỉm cười gật đầu, nụ cười kia có chút nịnh nọt, nhưng ánh mắt Lãnh Như Phong đang chìm trong kinh ngạc, không có phát hiện vẻ mặt mất tự nhiên của cô.

"Đúng vậy, cùng tôi đọc sách, một mình tôi thật không thú vị, anh có muốn đi không?"

Dường như lời mời này tới quá nhanh, quá đột ngột, quá ngoài ý muốn, khiến cho Lãnh Như Phong cảm thấy có chút không thật.

Vừa vặn quản gia ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, đúng lúc lại gần nói nhỏ vào tai Lãnh Như Phong: "Cậu chủ Lãnh, tôi nghĩ thái độ của Lâm tiểu thư có chuyển biến, chúc mừng cậu chủ, cách thành công gần hơn một bước! Cái gì kia, tôi đi chuẩn bị cà phê cho cậu, a đúng rồi, phụ nữ có thai không thể uống cà phê, vậy thì một ly cà phê, một ly sữa tươi. . . . . ."

Lãnh Như Phong hơi mê mang, bồi hồi mừng rỡ và kinh ngạc.

Phòng ngủ thuộc về mình vậy mà hôm nay tặng cho Lâm Nhược Kỳ, Lãnh Như Phong ngoài ý muốn phát hiện trong lúc Lâm Nhược Kỳ tắm rửa, hương thơm xà phòng toả khắp cả phòng, trong nháy mắt anh ta cảm giác máu trong người mình nhanh chóng tăng lên rất cao, tâm thần đã bắt đầu chập chờn. . . . . .

Két một tiếng, cửa phòng tắm bị Lâm Nhược Kỳ mở ra, Lãnh Như Phong co quắp căng thẳng, cầm quyển sách ngồi ngay ngắn ở trên ghế sa lon, giả vờ đọc!

Lúc này khác với tác phong hoàn toàn lạnh lùng kiêu ngạo thường ngày, anh ta nghi ngờ có phải mình bị bệnh hay không, mặc dù anh ta thích, nhưng biểu hiện này cũng quá không bình tĩnh rồi. . . . . .

Nhìn lại Lâm Nhược Kỳ, thật ra cô cũng rất hồi hộp.

Nếu muốn đối thủ mất cảnh giác, trước hết phải để cho đối phương ăn ngon ngọt, không bỏ ra một chút vốn ban đầu là không được.

"Ách. . . . . . Cái đó, anh đang xem sách gì vậy?" Lâm Nhược Kỳ bị căng thẳng, không có chuyện nói nhảm.

"Xem một chút. . . . . ." Lãnh Như Phong cố ép mình kiềm chế, trả lời lung tung.

"A, được, xem đẹp không?" Càng chẳng biết hỏi gì. . . . . .

"Ừ. . . . . . Đẹp." Đã không biết mình đang trả lời cái gì, trong mắt cũng là màu hồng sau khi tắm, trong lỗ mũi đều là mùi thơm xà phồng trên người cô. . . . . .

"Ừm, hôn lễ chuẩn bị như thế nào rồi?" Sau khi cô từng bước tiến tới gần, Lâm Nhược Kỳ bắt đầu hối hận "Kế sách làm đối thủ mất cảnh giác", cố gắng ngăn chặn ý muốn lâm trận lùi bước . . . . . .

"Ừ, chuẩn bị sắp xong rồi. . . . . ." Hoàn toàn không có bị quấy nhiễu, tiếp tục nhìn chòng chọc cần cổ người khác niệm tưởng thật lâu, trong miệng nói lẩm bẩm nhích đến gần. . . . . .

"Vậy cha mẹ anh đồng ý chuyện kết hôn của chúng ta sao? Lãnh, Ông cụ Lãnh ông ấy . . . . . ."

Sau khi Lâm Nhược Kỳ nói ra lời này, cô lập tức hối hận, mà người đàn ông trước mặt cũng đột nhiên an tĩnh lại.

Lặng lẽ ngồi nguyên tại chỗ, cúi thấp đầu im lặng hồi lâu, người đàn ông nhỏ giọng nói, "Có một chút phiền toái nhỏ, chẳng qua tôi còn có thể ứng phó."

Lâm Nhược Kỳ nhìn bộ dạng anh ta có chút ủy khuất chán nản, biết trong miệng anh nói "Phiền toái nhỏ" căn bản là "Rất phiền toái".

Suy nghĩ lại, cảm thấy cần phải an ủi người đàn ông này một chút, vì vậy nói, "Chuyện này. . . . . . Anh không cần gấp gáp, từ từ đi, tôi không trách anh."

"Tôi không phải lo lắng em sẽ trách tôi, tôi chỉ cảm thấy. . . . . ." Muốn sống chung với em, tại sao có nhiều chuyện không thể như vậy?

Giống như duyên phận giữa anh ta và cô, mỏng như một lớp giấy, cho dù anh ta cẩn thận như thế nào cũng sẽ giống như không cẩn thận để lại vết cắt.

Muốn kéo dài tiếp, rất khó, rất khó. . . . . .

Thở dài, anh ta không có nói tiếp.

Im lặng giơ tay lên, ở trên mặt cô rơi xuống nụ hôn rất khẽ, sau đó ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy đôi mắt của Lâm Nhược Kỳ giống như thương hại anh ta, trong nháy mắt sắc mặt khôi phục lạnh lẽo như trước, "Không nên dùng loại ánh mắt thương hại nhìn tôi!"

Đôi tay cứng rắn đẩy cô ra!

Bị từ chối, Lâm Nhược Kỳ hoàn toàn sửng sốt, ". . . . . . Cái gì? !"

Lãnh Như Phong đứng dậy, ánh mắt thay đổi nhìn xuống cô một lát, cuối cùng mặt không thay đổi xoay người rời đi, "Đừng mơ tưởng lúc này rời đi, ngoan ngoãn ở trong phòng ngủ cho tôi, ngủ hay đọc sách tùy em!"

". . . . . ." Lâm Nhược Kỳ ngạc nhiên.

Chẳng lẽ, anh ta nhìn ra điều gì? !