Môi của anh rơi xuống, cô muốn tránh nhưng lại tránh không thoát, chỉ cảm thấy mùi Bạc Hà quen thuộc mang theo hơi thở buổi sớm đặc biệt bao phủ lấy cô. . . . . .
Giống như sao hỏa đụng địa cầu làm cho cô chìm nổi trong sóng tình. . . . . .
Nhưng anh chỉ hôn cô, cũng không có cử động khác.
Cuối cùng, ở bên tai cô khẽ nói, "Bà xã, mùi vị của em vẫn tươi mát như trước kia . . . . . ."
Cô tức giận anh cưỡng hôn, hơn nữa anh đầu độc tiếng "Bà xã" làm cho linh hồn cô từng trận run rẩy. Cô rất muốn thẳng thắn nói mình không nhớ cái gì hết, lúc chưa nhớ lại chuyện trước kia, xin anh tự trọng. . . . . .
Nhưng cô lại không hiểu sao không nói ra miệng, những lời đó giống như nghẹn trong cổ họng, nhả cũng nhả không ra, nuốt cũng nuốt không trôi, một ngụm nước bọt không nuốt xuống, thiếu chút nữa bị sặc làm cho cô muốn choáng váng. . . . .
Không biết là bởi vì gấp gáp hay bởi vì nước bọt, mặt của cô nổi lên đỏ ửng, hung hăng trợn mắt nhìn anh một cái, đang muốn mắng anh mấy câu, không ngờ lúc này Đào Đào từ trong phòng chạy ra.
Cô vội vàng đẩy anh ra, sửa sang lại áo quần, lại sờ sờ gương mặt ửng đỏ của mình, vô cùng ngượng ngùng.
"Dì Tiểu Đào, bữa sáng còn chưa làm xong sao? Sắp không kịp giờ rồi."
Cô hung hăng trợn mắt nhìn Cơ Liệt Thần vẫn đang cười tà, quay đầu nhìn Đào Đào nói, "Xong ngay đây, cháu giúp dì dọn bát đũa đi, dì xong ngay đây."
Dứt lời, không cam lòng lại trợn mắt nhìn Cơ Liệt Thần một cái.
Động tác của anh nghiêng người tuyệt đẹp, rửa tay sạch sẽ vẫy vẫy nước, sau đó chỉ cười cười đi ra phòng bếp, tiếng cười giống như quanh quẩn ở trong phòng bếp, cùng hương cháo gà tỏa ra ngọt ngào ngây ngất làm cho cô xấu hổ hai má ửng hồng, một lúc lâu chưa tan đi. . . . . .
Một màn trêu chọc như vậy, không khí trên bàn ăn liền thay đổi mập mờ.
Anh nhìn em, em nhìn anh, hai người nhìn nhau.
Ngay cả Đào Đào cũng cảm thấy không khí kỳ quái, nó tò mò nhìn Cơ Liệt Thần, lại tò mò nhìn Tiểu Đào, cuối cùng chau mày hỏi "Chú, dì, tại sao cháu cảm thấy hai người nhìn rất lạ?"
"Có sao?" Cơ Liệt Thần buồn cười hỏi ngược lại, bị tên nhóc thông minh làm cho tức cười.
Ngược lại, Tiểu Đào, vội vàng chối bỏ, "Không có!"
Ai ngờ, dB cao hơn gấp mấy lần bình thường, hơn đưa tới sự chú ý của Đào Đào. Nó nhìn chằm chằm gương mặt ửng đỏ của Tiểu Đào, lầm bầm hỏi, "Vậy sao? Đúng rồi, dì Tiểu Đào, tại sao cháu cảm giác mặt của dì nhìn hồng hồng, hôm nay dì trang điểm sao?"
Nghe vậy, khóe miệng cô không nhịn được giật giật, "Dì không có!"
"Dì Tiểu Đào, hôm nay dì thật sự rất kỳ lạ, tại sao lại nói không có?"
". . . . . ." Tiểu Đào đổ mồ hôi như thác, còn khóc không ra nước mắt a, không thể làm gì khác hơn là im lặng không nói, giả bộ câm.
Vội vàng ăn xong điểm tâm, Tiểu Đào vội vã đưa Đào Đào đến điểm đưa đón cố định đến nhà trẻ, sau đó lại quay trở lại nhà Thôn trưởng Lý. Vào cửa vừa nhìn, giận dễ sợ, người đàn ông cao lớn hết sức đại gia ngồi ở trên ghế dựa ngủ lại, mà thức ăn còn lại vẫn còn bày trên bàn, không ai dọn dẹp, đừng nói chi đến chuyện anh rửa sạch bát đũa.
Người đàn ông này sợ rằng ở nhà được người giúp việc phục vụ, thật coi mình là một người rất to lớn sao!
Vụt vụt vụt tiến lên, chỉ vào chóp mũi anh bắt đầu mắng mỏ, "Này! Bây giờ anh lập tức đứng lên cho tôi, bây giờ tôi chữa mắt cho anh, chữa hết anh lập tức đi ngay, có nghe không? !"
Thuận tiện, bất mãn đạp anh một cái.
Rốt cuộc, người đàn ông lười biếng mở ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, chỉ nói một chữ, "Tốt!" Vì vậy, chủ động đưa mặt của mình để cho cô kiểm tra.
Vừa mới kiểm tra liền phát hiện không được rồi, mắt của anh chẳng những bị nhiễm trùng mà còn có hiện tượng ung mủ, tình huống như thế nhất định là bởi vì tối qua anh ngâm nước biển, vi khuẩn trong nước biển và vi khuẩn quần áo thông qua hốc mắt bị thương xâm nhập đến viêm kết mạc.
Cô cau mày kiểm tra xong, cuối cùng nói với anh: "Xem ra, anh tạm thời không đi được."
"Thật? !" Giọng nói của người đàn ông không nén được mừng như điên, ngay sau đó ý thức được phản ứng của mình rất không bình thường, thoáng chốc đổi lại thành bộ dáng đáng thương, "Tôi sẽ không mù chứ?"
Mặc dù Tiểu Đào không hi vọng anh ở lại Thôn trang họ Lý quá lâu, anh thật sự là cục phiền toái lớn nhưng tình trạng mắt của anh thật sự rất không lạc quan, đuổi anh đi, không phải quá thích hợp.
Bĩu môi, cô giải thích, "Mù cũng không phải mù, chẳng qua trong khoảng thời gian này anh không nên dùng mắt quá nhiều, mặc dù bây giờ chỉ bị nhiễm trùng một con mắt, nhưng hai con mắt thông nhau, cho nên phải luôn chú ý không để cho một con khác mắt cũng bị lây. Đợi lát nữa tôi rửa sạch mủ trên mắt, sau đó sẽ lấy cho anh một chai thuốc nhỏ mắt taurine, anh nhớ cách 1-2 tiếng nhỏ một lần. Nhưng phải bảo vệ thật tốt, bốn năm ngày sau sẽ hết ngay."
Cơ Liệt Thần nheo con mắt bị thương, trong mắt tràn ngập vui thích.
Cô vợ nhỏ của anh thật sự không giống với trước kia, làm chuyện gì cũng không luống cuống tay chân nữa, không hề được cái này mất cái khác, hết lòng lại chu đáo. Hơn nữa, phụ nữ chăm chỉ luôn xinh đẹp nhất, anh cảm thấy mặc dù bây giờ mắt của mình không nhìn thấy, nhưng hiện tại cô đang làm việc nhất định vẻ mặt cô xinh đẹp nhất. . . . . .
"Tiểu Đào, em đối với anh thật tốt." Anh thõa mãn nói, giọng nói tràn đầy dịu dàng.
Trong lòng cứng lại, cô kinh ngạc nhìn anh, không biết nên nói gì.
Ở Thôn trang họ Lý mấy tháng, các thôn dân đều quen thuộc nói cô đối xử rất tốt với tất cả mọi người, nhưng chỉ khi anh nói ra những lời này mới làm cho lòng của cô cảm động khó hiểu. . . . . .
Cô mấp máy môi, rốt cuộc tò mò hỏi ra thắc mắc của mình, "Anh. . . . . . Làm gì? Tại sao tới Thôn trang họ Lý này?"
Anh nhìn cô, bờ môi lặng lẽ cong lên, nhếch ra một đường cong xinh đẹp như cô đã từng quen biết, "Đối với anh rất tò mò, đúng không?"
Anh từ từ đi gần đến bên cô, "Vậy thì suy nghĩ tốt thật, có lẽ sẽ nhớ tới. Ví dụ như: anh làm gì, thích cái gì, không thích cái gì, nhà của chúng ta, chuyện chúng ta đã từng làm qua, rất nhiều rất nhiều. . . . . . Nếu như cần, anh có thể giúp em cùng nhau nhớ lại."
Cô cau mày, phòng bị nói, "Anh giúp tôi? Giúp thế nào?"
Anh cười cười, khóe môi tà tà phát ra một nụ cười quỷ dị, thấy Tiểu Đào co người sợ hãi. Anh đứng lên, nhẹ nhàng nắm tay của cô, lúc cô còn kinh ngạc nhìn chằm chằm, đã ôm cô đặt ngồi ở trên bàn sau lưng, để cho cô có thể nhìn thẳng vào mình.
Anh đứng vào giữa hai chân của cô, nắm tay của cô, cánh môi tươi cười gần như áp sát cô, trong nháy mắt Tiểu Đào cảm giác mình ngay cả hít thở cũng quên mất.
Kinh ngạc nhìn, nghe anh nói, "Em yên tâm, anh sẽ không ép buộc em, khi nào em đồng ý anh sẽ giúp em, em cảm thấy tốt không?"
Tiểu Đào mở trừng hai mắt, đầu óc rối loạn trong chốc lát, qua một lúc lâu mới nhớ tới vấn đề quan trọng, "Ý của anh nói, anh tính ở lại Thôn trang họ Lý thật lâu cho đến khi tôi khôi phục trí nhớ mới thôi?"
Cơ Liệt Thần nhẹ nhàng mỉm cười. Cô gái nhỏ này càng lúc càng thông minh. . . . . .
Anh gật đầu một cái, yên lặng ngưng mắt nhìn cô.
"Không sai" thấy chân mày cô cau lại càng lúc càng chặt, anh tiếp tục nói, "Chẳng lẽ em không muốn gặp người nhà và bạn bè của mình sao? Chẳng lẽ đối với quá khứ của chúng ta, em cũng không tò mò sao? Còn nữa, không phải em muốn biết trước kia em làm gì sao? Những kí ức tốt đẹp, em thật sự tính quên mất sao?"
". . . . . ." Tiểu Đào nghẹn lời.
Quả thực, anh liên tiếp đặt câu hỏi, nói lên toàn bộ thắc mắc trong lòng cô.
Mấy tháng trước, không có ngày nào cô không suy nghĩ về những chuyện này, nhưng cô không đề cập đến chuyện phiền não của mình với bất cứ ai, một là bởi vì không muốn làm phiền người khác, người khác cũng không giúp được, hai là bởi vì chính mình cũng không thể nào tra được, ngoại trừ phải sống ẩn dật ở Thôn trang họ Lý, không còn cách nào.
Cho đến khi anh xuất hiện . . . . . .
Có thể nói anh vừa mang đến cho cô hi vọng, vừa mang đến cho cô sợ hãi.
Nói trắng ra là cô đối với quá khứ không biết cảm thấy bàng hoàng sợ hãi, cô còn nhớ rõ vết thương trên người mình, còn nhớ rõ cảm giác bụng đau đớn kịch liệt lúc sẩy thai, còn nhớ rõ đầu vai bởi vì bị thương rất nặng mà máu thịt be bét. . . . . .
Nhưng mặc dù như thế, trong tận đáy lòng đối với quá khứ tràn ngập tò mò và khát khao. . . . . .
Nghĩ đến đây, cô quay đầu lại, "Anh muốn giúp tôi không phải là không được, nhưng vấn đề là cũng không biết lúc nào thì tôi mới nhớ ra được, nói cách khác anh phải ở lại nơi này không biết lâu, anh có thể quen với cuộc sống này sao? Nếu tôi vĩnh viễn cũng không nhớ ra, sẽ không thất vọng sao? Hơn nữa, nếu tôi thật sự vĩnh viễn cũng không nhớ ra, anh sẽ lãng phí thời gian một cách vô ích. . . . . . Như vậy, anh cũng không quan tâm sao?"
"Anh không có vấn đề!"Ánh mắt anh sáng lên, lập tức trả lời ngay.
Trong lòng cô cứng lại, sâu kín nói, "Anh cần phải suy nghĩ cho kỹ."
Mắt của người đàn ông vẫn sưng phù như hột đào, vẻ mặt nghiêm túc cũng không thiếu kiên quyết, "Kể từ lúc anh quyết định nhường Lư Đăng Bảo số 1, cũng giải tán Liệt Diễm, anh đã quyết định chủ ý, nhất định phải tìm được em, cho dù bây giờ em mất trí nhớ, anh cũng nhất định sẽ không bỏ qua. Nếu em vĩnh viễn muốn không đi, anh sẽ ở lại, bởi vì anh sẽ làm cho em yêu anh thêm một lần nữa."
Trái tim lại co rút nhanh một lần nữa .
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch! Nhảy lên kịch liệt!
Không thể nhịn được, gương mặt trắng nõn ửng hồng. . . . . .
Mà trong đáy mắt của Cơ Liệt Thần, sau khi nhìn thấy sắc mặt cô thay đổi, rốt cuộc khóe miệng tràn ra nụ cười khẽ, nụ cười kia giống như một viên đá làm gợn mặt nước hồ trong suốt. . . . . .
Khom người, lúc cô còn kinh ngạc khẽ đỏ ấn xuống một nụ hôn trên đôi môi nhỏ, sau đó anh duỗi lưng mỏi mệt, bỏ lại một câu nói rồi đi lên lầu, "Quyết định như vậy đi, anh phải đi lên ngủ bù lại. . . . . ."
Chuyện Cơ Liệt Thần quyết định ở lại làm cho Tiểu Đào gặp phải vấn đề khó khăn không nhỏ, bởi vì phải giúp anh tìm một chỗ ở.
Tiếp tục ở tại nhà Thôn trưởng Lý không quá thích hợp, sau khi Thôn trưởng Lý trở lại, Đào Đào chỉ có thể tiếp tục chen một giường với anh, hơn nữa tính tình của Cơ Liệt Thần như ông lớn, căn bản cũng không thể trông cậy vào anh có thể chăm sóc người khác.
Nhưng sắp xếp cho anh ở trong nhà thôn dân khác thì càng không thích hợp, tất cả mọi người không muốn đem một người đàn ông không rõ lai lịch ngủ lại trong nhà.
Hết cách rồi, Tiểu Đào nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ đành phải tự quyết định trước tiên để cho anh ở tạm trong tầng hầm ngầm nhà của ông lão họ Ân. Mặc dù phòng ngầm dưới đất ánh sáng không tốt lắm nhưng có giường, có chăn bông, đối với một người đàn ông hoàn toàn không thành vấn đề.
Cơ Liệt Thần giả vờ nhìn xuống tầng hầm, nói ngay "Rất tốt, rất tốt". . . . . .
Cũng không biết bởi vì anh tự biết thân phận mình hay là thế nào, kể từ sau khi ở tại phòng dưới đất nhà ông lão họ Ân, anh biểu hiện nhu cầu mãnh liệt và toàn tâm toàn ý đối với Tiểu Đào cho tới nay, khiến cho Tiểu Đào gần như không có thời gian cảm thấy phiền não hoặc cô độc, thỉnh thoảng cảm giác cô đơn ở nhà một mình trước kia lập tức biến mất, lúc này ném bỏ sự lúng túng hòa nhập vào cuộc sống mới.
Anh không thích làm gì, hơn nữa còn sai bảo người phải vâng theo, thỉnh thoảng kêu anh rửa cái chén, không phải đánh vỡ cái đĩa thì té ngã sưng mặt sưng mũi, nhưng khi trong lòng cô tức giận nghĩ muốn tìm anh tính sổ thì vừa nhìn thấy bộ dáng tội nghiệp, lại không thể làm gì. . . . . .
Duy nhất để cho Tiểu Đào cảm thấy tương đối an ủi là anh rất thân thiết, chủ động nhận trách nhiệm nặng nề đưa đón Đào Đào.
Chung sống hai ngày, Tiểu Đào phát hiện anh không tự chăm sóc bản thân được, ngược lại ép người khác lại rất nhanh nhẹn. Hơn nữa đối với chuyện ôm hôn liếm liếm gặm gặm ... tương đối quen thuộc.
Vì vậy, cô tràn đầy cảm giác nguy cơ chỉ vào mái tóc ngắn và ngực nhỏ lép xẹp của mình, nghiêm túc báo cho đối phương "Bây giờ tôi vẫn không hiểu rõ bất cứ chuyện gì về anh, cho nên trước khi tôi nhớ ra anh, không cho phép anh đụng vào tôi" .
Ai ngờ, anh rất bình tĩnh nói, "Ôm ôm, hôn hôn cũng là phương pháp rất tốt để hiểu đối phương, anh không ngại."
Tiểu Đào cứng họng, sửng sốt một lúc lâu mới nhớ tới phải nói một câu "Thật ra, tôi rất để ý" !
Rất kỳ quái, lần này anh không có bác bỏ, cúi đầu im lặng một hồi lâu, thu hồi "Móng vuốt" tội ác của mình, giống như cam chịu.
Kết quả chuyện xảy ra làm Tiểu Đào càng đau đầu hơn, buổi tối hôm đó, Cơ Liệt Thần gọi Tiểu Đào giúp cởi quần áo tắm ngủ với những bất ngờ nóng bỏng. . . . . .
Lúc ấy, cô đang xả nước tắm cho anh.
"Tiểu Đào, em có thể giúp anh một việc hay không? Giúp anh cởi xuống. . . . . ." Giọng nói trầm thấp đột nhiên từ phía sau cô truyền đến làm cô giật mình.
Cô che ngực trấn an trái tim nhỏ bị hoảng sợ, đột nhiên sắp quay đầu lại, vừa vặn tiến đụng vào trong ngực anh.
Trong ngực người đàn ông thật ấm áp nhưng làm người ta lúng túng là trên người anh chỉ mặc một áo sơ mi trắng, ba cúc áo phía trên vết thương đã bị cởi ra, lộ ra xương đòn xinh đẹp và lồng ngực bóng loáng hấp dẫn, chóp mũi của cô vô tình vừa đúng đụng phải phần trần trụi trên lồng ngực anh. . . . . .
Gương mặt ửng đỏ kéo dài đến mang tai. . . . . .
Anh nói gì? Muốn cô giúp anh cởi? ! Tại sao anh có thể như vậy chứ? Cho dù bọn họ là vợ chồng nhưng hiện tại cô không nhớ được bất cứ điều gì có được hay không, tại sao để cho cô giúp anh cởi quần áo đây? ! Cử chỉ thân mật như vậy, hay là để đến sau này rồi nói. . . . . .
Nhất thời tức giận, "Anh quá vô sỉ! Cởi cái gì cởi, tôi mới không giúp anh cởi !"
Lời nói của cô quá khích, Cơ Liệt Thần không hiểu gì, ngạc nhiên nói: " ách. . . . . . Chẳng qua anh chỉ muốn em giúp anh cởi xuống đồng hồ đeo tay thôi, hai tay anh đã bị ướt. . . . . ."
Cô cúi đầu nhìn, nhất thời đen mặt.
Người đàn ông đáng giận này, làm gì chỉ nói có một nửa lời vậy? ! Hại cô hiểu lầm, còn hiểu lầm muốn gợi tình. . . . . .
Gương mặt lập tức càng đỏ hơn.
Nhanh chóng giúp anh cởi xuống đồng hồ đeo tay, cô xoay người muốn chạy ra ngoài, "Nước đã xả xong, anh tự tắm đi."
Nói xong, lập tức hối hận muốn chết. Đây không phải là nói nhảm sao? Anh không tự mình tắm rửa, chẳng lẽ cùng cô tắm? !
Thật là muốn chết, tại sao hôm nay liên tiếp xảy ra vấn đề? !
Tiểu Đào hối hận như muốn đập đầu vào tường. . . . . .
Cố tình có một cánh tay rắn chắc khỏe mạnh chặn đường đi của cô, hơn nữa ôm cô thật chặt, "Tiểu Đào, đừng đi!"
Trong lòng cô run lên, "A, làm gì? !"
Ngay cả giọng nói cũng không nhịn được phát run. . . . . .
Thấy cô căng thẳng như vậy, anh không khỏi cảm thấy buồn cười, "Em đừng sợ, anh chỉ muốn nhờ em giúp anh một chuyện."
Tiểu Đào có chút không nén được tức giận, tức giận quay đầu lại, "Anh rất dài dòng, rốt cuộc là có gì chuyện, nói nhanh!"
Nhìn thấy cô mất tự nhiên, anh nhếch miệng, cười rất vui vẻ "Anh muốn nhờ em giúp anh chà lưng."
"Cái gì? !" Cô tức giận ngẩng đầu, một giây kế tiếp, giận tím mặt, "Gà 16, có phải anh được một tấc lấn thêm một thước hay không? ! Muốn tôi giúp anh chà lưng? Có tin tôi lập tức đuổi anh đi ra ngoài hay không!"
Vừa dứt lời cũng ngạc nhiên.
Gà 16? Vì sao từ trong miệng cô nói ra cái tên này lại cảm thấy tự nhiên như vậy? Cô bị chuột rút đúng không? Trước đó còn cảm thấy cái biệt hiệu này rất kỳ quái nhưng thực sự từ trong miệng cô lơ đãng gọi ra thì rất quen thuộc. . . . . .
Cô kinh ngạc ngây ngốc tại chỗ, trái tim bắt đầu khẽ chấn động.
Vậy mà Cơ Liệt Thần ở bên cạnh bởi vì tiếng gọi "Gà 16" này mà cảm thấy mừng rỡ.
Đây là một khởi đầu tốt, đúng là hiệu quả anh muốn. . . . . .
Anh tiếp tục cười, vẻ mặt tự nhiên, giọng nói bình tĩnh, "Mắt bị thương, anh nhìn không rõ lắm, những chỗ khác anh sẽ không làm phiền em nhưng trong lúc này đành ủy khuất em giúp một chuyện, có được không?"
Về tình về lý, còn có chút ngượng ngùng, trong lúc nhất thời làm cho Tiểu Đào cũng cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều. Lúng túng thu hồi ánh mắt, cô lầm bầm đồng ý, "Vậy cũng được. . . . . ."
"Cám ơn em, Tiểu Đào." Chụt một tiếng vang nhỏ, là âm thanh phát ra khi người đàn ông hôn một ngụm nhỏ ở trên gò má cô.
Nhưng anh cứ bày ra bộ dáng "Thản nhiên" và "Ngây thơ” làm cho cô không thể nổi giận. . . . . .
Có thể làm thế nào, cuối cùng vẫn phải thuận theo anh chứ sao.
Đợi đến khi anh đã chuẩn bị xong, ngồi vào trong bồn tắm, cô mới đi vào toilet lần nữa. Nhưng lần này đi vào, Tiểu Đào lập tức hối hận, chỉ muốn vội vàng lui ra ngoài. . . . . .
"Tiểu Đào, anh lạnh quá, em có thể nhanh một chút hay không?" Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến, giọng nói cầu khẩn làm cho lòng của cô mềm nhũn.
Trong lòng hạ quyết định, vẫn bước đến gần anh, ngồi ở trên ghế gỗ phía sau bồn tắm đã chuẩn bị trước đó.
Cầm lên khăn lông, nhắm mắt lại, bắt đầu cho anh chà lưng!
Vừa chà vừa ở trong lòng cảnh cáo mình: nhắm mắt làm ngơ, nhắm mắt làm ngơ, Tiểu Đào a Tiểu Đào, ngàn vạn đừng mở ánh mắt, nếu không sẽ bị đau mắt hột đấy!
Lúc này Tiểu Đào nhất định không ngờ mấy tháng trước ở Lư Đăng Bảo số 1, cô len lén chạy vào trong phòng tắm của anh, cũng đã từng nói lời tương tự như vậy. . . . . .
Bởi vì tập trung tinh thần chỉ muốn nhanh tay làm xong chuyện, cho nên cô hoàn toàn quên mất chuyện chà lưng phải nắm giữ sức lực vừa phải, cho nên lưng của Cơ Liệt Thần vốn bị thương, rất nhanh bị cô chà xát đỏ tươi.
"Ưm hừm, a —— Tiểu Đào, em có thể chà nhẹ một chút hay không? Rất đau!" Anh nhe răng nói.
Tiểu Đào dừng lại động tác trong tay, lúc này mới mở mắt nhìn tấm lưng đáng thương của Cơ Liệt Thần, không nhìn còn khá, vừa nhìn liền bị giật mình!
Má ơi! Thật sự bị chà xát thê thảm, tại sao đỏ như vậy? !
"A! Xin lỗi, xin lỗi!" Cô luôn miệng nói xin lỗi nhưng tầm mắt cô vẫn nhìn chằm chằm tấm lưng trần kiên cố của anh, không làm sao rời bỏ được.
Người này, thật sự quá yêu nghiệt rồi !
Mặc dù trên tấm lưng, vết thương cũ mới đan vào nhau cũng không thể không thừa nhận, vóc người của anh thật sự tốt quá, có thể nói tỉ lệ cân xứng!
Từ góc độ của cô hoàn toàn có thể nhìn đến bắp thịt rắn chắc trên hai cánh tay của anh, đường cong tuyệt đẹp từ phần lưng cường tráng trượt đến vùng tam giác thắt lưng, vùng bụng không hề có chút thịt dư. . . . . .
Thậm chí cô có thể nhìn thấy từng giọt nước trong suốt từ trên vai anh chậm rãi chảy xuống, tầm mắt của cô không bị khống chế đi theo di động, nhìn giọt nước trợt tới đường cong cơ bụng hoàn mỹ, sau đó trượt vào phần eo trở xuống. . . . . .
Tiểu Đào không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Nhưng lúc này cô vô cùng muốn dòm ngó từ phần eo trở xuống, phong cảnh mỹ lệ bị chìm ngập ở trong nước. . . . . .
Đáng chết, cô suy nghĩ đi đâu rồi? ! Cô trở nên mê sắc như vậy từ lúc nào hả ? !
Trong lòng cứng lại, nhắm mắt, ném bỏ tất cả hấp dẫn chết người ra khỏi tầm mắt!
Nhưng vào lúc này, người đàn ông thình lình phun ra một câu nói phá vỡ phòng tuyến cô mới vừa xây dựng trong lòng.
"Dù sao, em cũng đã nhìn quá nhiều rồi, còn sợ nhìn sao? Đừng thẹn thùng, tiếp tục đi!"
Cô hoảng sợ mở mắt ra, đột nhiên nhìn trúng vào đôi mắt Câu Hồn Nhiếp Phách, hơn nữa còn có chút hứng thú. . . . . .
"Anh! Không biết xấu hổ!" Cô tức giận nóng nảy.
Vọt đứng dậy, cũng ngay sau đó vươn tay tát cho tên háo sắc trước mắt một cái, không ngờ tay mới vừa vươn ra, liền bị anh giữ chặt chính xác.
Anh dùng quá sức, hai chân cô không đứng vững, một châm giẫm trên sàn nhà trơn trợt, thân thể không nhịn được được ngã về phía trước. . . . . .
Chỉ nghe ‘bùm’ một tiếng, cô liền trở thành một con chuột ướt sũng!
Người đàn ông nhìn bộ dáng nhếch nhác của cô, không nhịn được bật cười hì hì, khuôn mặt Tiểu Đào ửng đỏ, xấu hổ tức giận nhìn Cơ Liệt Thần. Vừa định đứng lên, lại bị bàn tay của anh vững vàng nắm chặt thắt lưng.
Anh yên lặng nhìn cô, tiếng cười dần dần biến mất, tầm mắt khóa trên đôi mắt to ngập nước.
Nước màu xanh nhàn nhạt rơi vào trên khuôn mặt trắng nõn của cô, từ cái trán tinh tế dọc theo lông mày chảy xuống sống mũi xinh đẹp phối hợp với sắc môi lấp lánh, xinh đẹp quyến rũ, vô cùng động lòng người.
Cộng thêm nước bắn tung tóe ở trên người của cô, cả người đều thấm ướt, tăng thêm quyến rũ. . . . . .
Bụng dưới không nhịn được căng cứng, vốn dốc toàn bộ sức lực khống chế nhưng trong lòng nhớ lại tư vị ngọt ngào, bụng dâng lên nhộn nhạo, từ nơi nào đó trong đại não chỉ huy anh trực tiếp làm ra phản ứng.
Môi bất ngờ dán lên, đang lúc ngày nhớ đêm mong cánh môi ngọt ngào đụng chạm đến răng thì thân thể lập tức sản sinh biến hóa. . . . . .
Dĩ nhiên cô gái nhỏ trước mặt muốn giãy giụa, chợt bị anh đè ép không thể động đậy, một tay nhanh chóng luồng vào giữa tóc mai ướt nhẹp, một cái tay khác bưng lấy mặt của cô.
Anh không có biện pháp khống chế, ép buộc cô nghênh đón nụ hôn khao khát của mình. . . . . .
Hôn, trước sau như một, dịu dàng và kịch liệt. Bởi vì, anh biết cô thích hôn. . . . .
"Thật muốn ăn em . . . . . ." Anh không nhịn được thì thầm.
Lời nói kích tình như thế, có thể nói ra tự nhiên, Tiểu Đào thẹn thùng mặt mũi ửng hồng nhưng mơ hồ cảm thấy trong lòng tràn đầy ngọt ngào, đại não căn bản đã mất đi khả năng suy nghĩ. . . . . .
Thấy cô không phản đối, người đàn ông hôn càng lúc càng sâu.
Trằn trọc mút mỗi một tấc trong miệng cô, lưỡi nóng bỏng linh hoạt vô cùng kiên nhẫn dụ cô mở hàm răng trắng tinh đang đóng chặt, trong một chớp mắt lưỡi nóng ấm trơn trợt trượt vào, khỏi phải nói, sau một lúc cô bị chiếc lưỡi vừa bá đạo vừa nóng ấm tàn sát bừa bãi phát ra tiếng rên rỉ.
Tiếng rên rỉ, rất nhẹ, nóng bỏng không thể nghe thấy.
Nhưng cô lại nghe được rất rõ ràng.
Trong nháy mắt lý trí khôi phục lại, hoảng sợ vỗ lồng ngực nở nang của anh, tức giận muốn tránh thoát ngực của anh.
Anh không chút cử động, ngược lại kéo cô gần thân thể của mình hơn.
Càng đến gần, càng làm cho Tiểu Đào cảm thấy rợn cả tóc gáy!
Cái vật hùng dũng oai vệ của người nào đó đang chống đỡ bụng của cô!
Ngao —— trong nháy mắt, lòng muốn chết đều có !
Mất hồn, đại não lại một lần nữa rơi vào hỗn loạn. . . . . .
Tại sao phải đồng ý chà lưng cho anh, biết rõ anh có mưu đồ, tại sao phải mềm lòng với một tên háo sắc như vậy, đáng đời cô tự tìm xui xẻo!
Cô gấp không thể chờ muốn chạy trốn, nếu không chạy trốn, lần này nhất định chết chắc!
Ai ngờ có người phản ứng còn nhanh hơn cô.
Người đàn ông khẽ thở hổn hển, vừa ủy khuất nhìn cô, vừa nói: "Ai bảo mới vừa rồi em chà lưng mạnh như vậy, đây chỉ là trừng phạt nho nhỏ thôi? Tiểu Đào, sẽ không tức giận chứ? Ách. . . . . . Nếu không như vậy đi, dù sao quần áo của em cũng đã ướt, anh nhường bồn tắm cho em tắm trước. . . . . ."
Nói xong, giả vờ muốn đứng dậy!
Lần này, sắc mặt của Tiểu Đào thay đổi lớn!
Ào một tiếng đứng dậy trước, không để ý trên người từng viên nước lớn chừng hạt đậu chảy xuống lộp độp, làm ướt đầy đất, cô nhảy ra bồn tắm như chạy trốn, "Không cần, tôi đến phòng của mình tắm!"
Sau lưng, đáy mắt người đàn ông xẹt qua tia sáng giảo hoạt, cao giọng trêu, "Tiểu Đào, em đừng trốn! Nếu không chúng ta có thể cùng nhau tắm. . . . . ."
"Tắm cái đầu anh á! Lưu manh!"
Xấu hổ ném lại một câu nói, cô đã khép lại cửa. . . . . .
Bởi vì không yên lòng Đào Đào ở nhà một mình qua đêm, Tiểu Đào ngủ ở nhà Thôn trưởng Lý.
Tối hôm trước bị Cơ Liệt Thần lăn qua lăn lại như vậy, trắng đêm cô khó ngủ, cho nên sáng ngày thứ hai, lần đầu tiên phạm vào lỗi —— rời giường muộn!
Vừa nhìn đồng hồ trên tường, thật hỏng bét! Hơn 8 giờ. Đừng nói đưa Đào Đào đi học, ngay cả thời gian làm điểm tâm cũng không có.
Trong lòng Tiểu Đào buồn bực: bình thường Đào Đào quen dậy sớm, theo lý, cho dù cô ngủ nướng Đào Đào cũng sẽ lên lầu gọi cô mới đúng a, nhưng tại sao hôm nay không có chút tiếng động?
Thật sự là không khó tin a. . . . . .
Cô đột nhiên có chút căng thẳng, lo lắng có phải Đào Đào đã xảy ra chuyện gì hay không. Ngay cả quần áo cũng không kịp thay, liền vội vàng chạy xuống lầu, kỳ lạ trên giường tuyệt không có bóng dáng của Đào Đào.
Thấy thế, trong lòng Tiểu Đào càng luống cuống.
Đang tìm không thấy, cốc cốc cốc ba tiếng gõ cửa vang lên làm cho cô giật mình.
Mở cửa vừa nhìn, là Cơ Liệt Thần.
Trong lòng Tiểu Đào gấp gáp, vừa nhìn thấy Cơ Liệt Thần, bật thốt lên, "Làm thế nào? ! Đào Đào không thấy! Tôi vừa thức dậy đã không thấy nó . . . . . ."
"Em đừng sợ" Anh cầm tay cô hoảng hốt, giải thích, "Anh đã đưa Đào Đào đi học, cũng đã ăn điểm tâm rồi, ngay tại hẻm nhỏ vào nhà có quán cơm đậu hủ, em đừng gấp."
Dứt lời, sờ sờ lên khuôn mặt tái nhợt của Tiểu Đào bởi vì kinh hoảng, trìu mến nói, "Cho dù có chuyện gì cũng không cần lo lắng, có anh ở đây, sẽ bảo vệ cho em."
Cô trừng mắt nhìn, chưa tỉnh hồn. . . . . .
Một hồi lâu, mới nâng mí mắt, "Anh. . . . . ."
Chỉ nói ra một chữ, lại phát hiện không biết nên nói tiếp thế nào. Nói không biết ơn là nói dối, nhưng tại sao cô không thể nói nên lời.
Ngược lại, Cơ Liệt Thần cười khẽ, vừa đi vào trong nhà, vừa cười nói, "Em không cần cám ơn anh, vừa vặn buổi sáng tới đây ăn điểm tâm, phát hiện em còn chưa dậy, anh không cho Đào Đào đánh thức em. Như thế nào, ngủ thoải mái chứ?"
Nói xong, bờ môi khẽ cong, anh cười vô cùng kì quái, cười ha hả nói, "Nếu đã ngủ thoải mái, vậy thưởng cho anh một chút đi?"
Tiểu Đào nhìn anh cười vô cùng kì quái như vậy, nhất thời có dự cảm xấu.
Hết sức nghi ngờ nhìn anh, hỏi ngược lại, "Cười vô cùng kì quái như vậy, còn muốn thưởng, nhất định có bẫy! Anh nói ngay, lại có chuyện gì!"
Nghe vậy, khuôn mặt người đàn ông cười càng thêm rực rỡ.
Một giây kế tiếp, trực tiếp tiến lên ôm cổ cô, trong lúc cô bất ngờ không kịp đề phòng, khẽ hôn cô một hớp, sau đó cầm hai tay cô nói, "Tiểu Đào, anh muốn ăn thịt!"
Thân thể Tiểu Đào thoáng suy yếu một cái, lập tức nhớ lại tối qua bị anh hôn môi, vô cùng mê đắm nói "Thật muốn ăn thịt em" ... Vân Vân. . . . . .
Nhất thời giận dữ!
Tát cho một cái, lần này ngược lại Cơ Liệt Thần không có dự liệu được cô sẽ ra tay ác như vậy, quả nhiên bị làm cho trời đất quay cuồng.
Cả người anh hoàn toàn bối rối!
"Tiểu Đào, tại sao em lại tát tai anh? !"
Tiểu Đào đang nổi nóng, nhìn thấy vẻ mặt vô tội của anh liền rống lên, "Ai bảo anh giở trò lưu manh ban ngày, còn dám nói muốn ăn thịt? ! Anh quá bỉ ổi, tại sao anh bỉ ổi như vậy, tại sao lúc đầu tôi lại gả cho anh? Nhất định là anh gạt tôi, tôi mới không có người chồng như anh vậy!"
Dứt lời, tức giận xoay người, lại bị anh ôm lấy thật chặt từ phía sau lưng.
"Em đứng lại!" Cơ Liệt Thần cũng tức giận, giọng nói trở nên cứng rắn, "Tại sao em có thể không phân biệt tốt xấu mà nói anh bỉ ổi? Tại sao ăn thịt lại là bỉ ổi?"
Cô càng tức giận, "Là anh nói muốn ăn thịt của tôi, còn nói đây không phải bỉ ổi? ! Rốt cuộc anh thấp kém đến mức nào? !"
Cơ Liệt Thần ngẩn ngơ, một hồi lâu, bật cười hì hì, cuối cùng biến thành ôm bụng cười lăn lộn, cả người cười đến run rẩy, không làm sao ngừng được!
Nhìn bộ dáng anh, Tiểu Đào càng thêm giận dữ, cắn răng nghiến lợi mắng anh, "Này! Rốt cuộc anh xảy ra chuyện gì, tại sao như vậy a, có biết xấu hổ hay không? ! Vẫn còn cười được? !"
Ai ngờ, Cơ Liệt Thần càng cười lớn hơn.
Rốt cuộc cười đủ rồi, anh thật vất vả đứng thẳng người, giải thích, "Tiểu Đào, em hiểu lầm anh rồi, thật sự anh nói muốn ăn thịt, cũng không phải là ăn thịt của em, mà là muốn ăn các loại thịt heo, thịt cá, thịt vịt!"
Nghe vậy, bối rối, cộng thêm khóe miệng co rút. . . . . .
Thì ra là "Thịt" này không phải "Thịt" kia!
Lần này, cô thật sự rất lúng túng. . . . . .