Bà Tang cảm kích gật đầu, nhận lấy ly nước nhàn nhạt hớp một ngụm nhỏ. Bà phát hiện Lâm Nhược Kỳ bưng tới là một ly nước ấm, không quá nóng cũng không quá lạnh, nhiệt độ vừa đúng thích hợp, càng yêu thích Lâm Nhược Kỳ hơn trước.
Cảm thấy cổ họng dễ chịu, lúc này Bà Tang mới tiếp tục nói, "Lúc Tiểu Thần mười lăm tuổi đã ra nước ngoài, nó còn nhỏ như vậy, chưa quen cuộc sống nơi đó, lúc đó ngoại ngữ của nó cũng rất bình thường, có thể nghĩ khoảng thời gian đó nó trải qua rất vất vả. . . . . . rốt cuộc 22 tuổi nó trở lại. Lần đầu tiên nhìn thấy nó, dì cảm thấy nó đã thay đổi, trở nên lạnh lùng hơn so với trước kia. Dì không biết bảy năm nó ở nước ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tóm lại, cũng không thấy nó ở trước mộ phần của cha mẹ mình khóc than, cũng chưa từng thấy nó cười vui vẻ, cuộc sống quả thật không giống người khác. . . . . . Nó như vậy làm cho người làm dì cảm thấy lo lắng a. . . . . . Mấy năm này, nó càng lúc càng trưởng thành, mặc dù cá tính ôn hòa hơn so với trước kia nhưng trong xương vẫn không có cách nào tiêu hết lạnh lùng. . . . . ."
Lâm Nhược Kỳ nhớ tới cảm giác lúc mới gặp Cơ Liệt Thần ..., lúc ấy cô nghĩ tới từ "Đẹp lạnh lùng", bây giờ nghĩ lại, nếu vứt bỏ dáng vẻ bề ngoài của anh có lẽ còn dư lại chính là "Lạnh lùng" trong miệng Bà Tang rồi.
Đúng rồi, anh còn có biệt danh phán quan khát máu, ở trong trại huấn luyện cô cũng từng thấy qua vẻ mặt lạnh lùng của anh.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, đằng sau lạnh lùng ẩn giấu một loại tâm tính như thế nào?
Cô độc, đau buồn, thù hận, tuyệt vọng. . . . . . Hay tất cả?
Hốc mắt Bà Tang càng nói càng đỏ, Lâm Nhược Kỳ từ trong túi áo trên rút ra một chiếc khăn giấy, đưa cho bà lau.
Bà thở dài một tiếng, vừa lau vừa nói, "Đợi đến khi thân thể dì khá hơn một chút muốn quan tâm nó thì nó càng lúc càng cách xa dì rồi. Nếu như dì cố ý muốn quan tâm nó một chút, nó lại có cảm giác dì xem nó như đứa bé. Aiz, Tiểu Thần là một đứa bé hiếu thuận ngoan ngoãn, không muốn nhìn thấy dì lo lắng cho nó, cho nên mỗi lần ở trước mặt dì cũng ra vẻ mình sống rất tốt. Thật ra dì biết rõ, đứa nhỏ này vẫn rất cô độc. Nhược Kỳ a, dì giao nó cho cháu, mặc dù thời gian chúng ta chung đụng không hề dài, nhưng dì biết Tiểu Thần thật tâm thích cháu. Cho nên, dì mười phần tin tưởng cháu, hi vọng về sau cháu thay dì chăm sóc cho Tiểu Thần thật tốt."
Trong mắt của Lâm Nhược Kỳ thoáng qua hoảng hốt, sau đó hoảng hốt dần dần bị kiên định bao trùm, "Dì, cháu sẽ chăm sóc cho anh ấy thật tốt! Nhất định! Dì hãy yên tâm đi! Cháu sẽ dùng thời gian cả đời mình để đền bù cho anh ấy tình yêu thiếu hụt!"
Biết rõ "Thời gian cả đời mình" là không biết bao nhiêu, ở trước mặt bà dì, cô tuyệt đối không thể có một chút từ ngữ mập mờ. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.
Lâm Nhược Kỳ biết, vào lúc này cho dù là lời nói dối thiện lương, chỉ cần có thể để cho bà dì an tâm trong chốc lát cũng là cần thiết. Mặc dù, chính cô cũng là người thiếu hụt tình yêu, căn bản cũng không biết nên làm thế nào để bù đắp cho anh . . . . . .
Bà Tang trấn an nhìn cô, một hồi lâu, cười rất nhẹ nhõm, rất bình thản.
"Dì đã già, gần đây thân thể càng lúc càng kém, gặp các cháu một lần sẽ ít đi một lần, có thời gian thì cùng Tiểu Thần tới đây ăn một bữa cơm, đừng cứ mãi lấy cớ bận rộn không đến nhà dì chơi."
Lâm Nhược Kỳ cúi đầu, "Dạ, dì, cháu nhớ kỹ rồi. Sau này cháu sẽ thường xuyên cùng anh ấy đến thăm dì."
Bà Tang cả cười, "Dì biết rõ các cháu nghe lời, chẳng qua người già hay càu nhàu dài dòng, ngay cả con gái của dì Tang Tuyết Phù tánh bướng bỉnh cũng chê dì phiền. Aiz, chuyện của Tiểu Thần cuối cùng đã quyết định, tiếp theo nên bận việc của con bé. Aiz, người đã già a, rốt cuộc năm tháng không tha người, không biết lúc nào sẽ đi cũng không biết còn có thể sống đến lúc con bé lập gia đình hay không."
Lâm Nhược Kỳ nhớ tới Cơ Liệt Thần đã từng nói, Tang Tuyết Phù thề cả đời sống độc thân chơi đùa, tuyệt đối không bước vào nửa bước hôn nhân. Lập tức biết Bà Tang lo lắng vì lý do gì.
Vội vàng nói, "Dì, chúng cháu làm sao ngại dì phiền? Hơn nữa, dì lại không già, còn phải sống lâu trăm tuổi đấy."
Bà Tang cười ha hả nói, "Đứa bé này nói chuyện thật ngọt."
Hai người ở trong phòng ngủ nói chuyện nửa canh giờ, người già cuối cùng thể chất yếu hư, dần dần cảm thấy mệt mỏi, Lâm Nhược Kỳ hầu hạ Bà Tang ngủ xong rồi mới từ trong phòng ngủ ra ngoài.
Đem cửa nhẹ nhàng khép lại, vừa đi qua cua quẹo liền nhìn thấy một bóng đen cao ráo trên đất.
Cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thấy Cơ Liệt Thần nghiêng người đứng dựa vào vách tường, thân thể cao gầy. Ánh mắt giống như ánh đèn chiếu vào cô, khóe môi đang vẽ ra một đường cong quen thuộc.
Cô nghĩ, có lẽ cuộc nói chuyện với dì lúc nảy anh đều nghe. . . . . .
"Ai cho phép anh nghe lén?" Cô giận trách anh.
"Không phải cố ý, chỉ là lo lắng cho em."
"Lo lắng cho em cái gì? Dì tốt như vậy, dì cũng sẽ không làm khó em." Cô vừa nói vừa từ trong túi xách lấy ra hộp trang sức, đưa cho anh, "Lúc nảy dì đã đưa cái này cho em, nhưng em cảm thấy nên đưa lại cho anh thì tốt hơn."
Anh ôm hai cánh tay nghi ngờ, lắc đầu cười nói, "Vật này không nên đưa cho anh, nếu dì đưa cho em sẽ là của em." Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.
"Nhưng. . . . . . Nhưng cái này là di vật của mẹ anh, làm sao em có thể. . . . . ."
Nụ cười anh hơi thu lại, "Anh cho em hai lựa chọn, một là bây giờ lập tức đeo nó, hai là mang về Lư Đăng Bảo cất giữ cho anh. Em muốn chọn cái nào?"
Cô á khẩu không trả lời được. Cái này gọi là lựa chọn cái gì?
Lầm bầm hỏi ngược lại, "Vậy. . . . . . Em có thể lựa chọn cái thứ ba hay không?"
"Không có lựa chọn thứ ba!" Giọng nói từ tính khẽ rỉ ra một chút lạnh lẽo, để lộ ra người đàn ông này đang tức giận.
Lâm Nhược Kỳ đen mặt nhìn anh. Trong mắt lạnh lùng dần dần phai nhạt, chẳng qua trong nháy mắt, sắc mặt liền trở nên lạnh nhạt. Thật đúng là không thể nói lý a. . . . . .
Được rồi, giữ lại thì giữ lại, dù sao cô cũng không phải là không thích, chẳng qua vì lo lắng quá quý trọng, mình lại rất hời hợt, cô sợ mình sẽ đánh mất nó mà thôi. . . . . .
Thấy cô ngoan ngoãn đem hộp trang sức thu lại, lúc này tâm trạng Cơ Liệt Thần mới chuyển tốt, dắt tay của cô cùng nhau ra khỏi nông trại nhà họ Tang, chuẩn bị lái xe trở về tòa thành.
Trên đường về, trong lòng Lâm Nhược Kỳ có chút nặng nề, có lẽ chịu ảnh hưởng buổi nói chuyện của Bà Tang, trong đầu nghĩ phải làm thế nào mới có thể bù đắp sự thiếu hụt tình cảm cho Cơ Liệt Thần. . . . . .
Trong nháy mắt, trong óc cô xẹt qua một cái gì, mơ hồ cảm thấy mình đã bỏ sót chút tin tức quan trọng, suy nghĩ một chút, quyết định hỏi ra lời, "Thần. . . . . . Có thể nói cho em biết, cha mẹ của anh mất như thế nào hay không?"
Đúng rồi, từ trước tới nay chưa từng có ai nói cho cô biết, cha mẹ của Cơ Liệt Thần mất thế nào. . . . . . Cái này giống như là một câu đố khó giải, mọi người vẫn tránh né không nói làm cho cô càng đoán không ra.
Động tác lái xe của Cơ Liệt Thần có chút dừng lại.
Trong mắt thoáng qua tâm trạng rất phức tạp rồi biến mất không thấy gì nữa. Trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác phức tạp khó hiểu, vừa vui vẻ lại vừa buồn bã, vui vẻ là vì cô êm ái gọi một tiếng "Thần", quả thật ấm đến trái tim của anh; buồn bã là nguyên nhân cái chết của cha mẹ, anh vẫn giấu ở trong lòng nhiều năm đau. . . . . .
Nghiêng đầu, anh chợt nói, "Nhược Kỳ, em muốn biết sao?"
Thấy cô ngơ ngác gật đầu, anh cười một tiếng. Thật ra, anh cũng không muốn cất giữ, muốn nói cho cô biết tất cả, bởi vì chỉ có như vậy anh mới cảm thấy không phụ lòng tin tưởng của cô, không phụ lòng phần cảm tình này của mình.
Có lẽ, tối nay cũng nên nói cho cô biết tất cả. . . . . .
Nghĩ đến đây, anh đột nhiên chuyển đề tài, "Nhược Kỳ, chúng ta đi bờ biển xem mặt trời mọc thôi."
Nói rất dễ dàng nhưng chỉ có ông trời mới biết, anh rất sợ để cho cô biết rõ chân tướng. Bởi vì cái này căn bản là đang đánh cuộc, đánh cuộc cảm tình của Lâm Nhược Kỳ đối với anh có thể sâu đến mức sau khi biết được chân tướng sẽ tha thứ cho anh hay không!
Nhà họ Lãnh, Lãnh Nguyệt Sơn Trang.
Sáng sớm, trong biệt thự Sơn Trang không khí náo nhiệt. Bọn người giúp việc đi tới đi lui như thoi đưa, bận rộn! Dọn dẹp thảm, lau đồ dùng trong nhà, cắt tỉa vườn hoa, mọi người vội vàng làm công việc trong tay của mình.
Một người làm mới trong Sơn Trang không hiểu, cuối cùng để ý, tò mò hỏi, "Này, hôm nay là ngày mấy, tất cả mọi người bận rộn như vậy?"
"A, là ông chủ sắp về rồi, bà chủ bảo chúng ta quét dọn nhà cửa sạch sẽ một chút." Sau khi bác gái ở Phòng bếp nói một câu đơn giản rồi tiếp tục công việc trong tay.
Ông chủ? ông cụ Lãnh? Ông già tính tình cổ quái theo lời đồn? Truyện được dịch trực tiếp tại di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.
Nghe nói đoạn thời gian trước, lúc Ông cụ Lãnh chuẩn bị tiệc mừng thọ, bởi vì có người gây náo loạn, tiệc mừng thọ đành phải dừng lại nửa đường, vừa về ông cụ liền ngã bệnh, cậu chủ đưa ông ấy đến viện điều dưỡng nghỉ ngơi, lúc này mới nửa tháng đã trở về?
Ông cụ Lãnh nổi tiếng phục vụ khó khăn, người làm mới tới coi như không hiểu quy củ, cũng biết lợi hại trong đó, vội vàng luống cuống tay chân đi theo đoàn người bận rộn làm việc.
Bên kia, bên trong căn phòng phía Đông Sơn Trang.
Một người phụ nữ trung niên ăn mặc rất sang trọng, trên chiếc áo sườn xám bằng tơ tằm xẻ thấp tà màu tím đậm thêu viên kim cương hình lập thể, trước ngực đeo một chuỗi dây chuyền ngọc trai thật dài, mặc dù tuổi trên năm mươi nhưng mặt mũi xinh đẹp, vóc dáng vẫn còn thướt tha.
Bà vừa kiểm tra, vừa căn dặn người làm, "Đồ cũng cẩn thận di chuyển một chút, ông chủ không thích để gương trong phòng, các người đem gương ra ngoài. Đúng rồi, chị Tố, chị đi gọi phòng bếp làm nhiều thức ăn thanh đạm một chút, thân thể ông chủ không ăn được những thức ăn dầu mỡ. . . . . ."
Lời nói đến một nửa, hơi ngừng lại, bà lại căn dặn nói, "Chị Tố, một lát ông chủ và cậu chủ trở về tới, chị bảo bọn người làm ra bên ngoài chờ đợi đi."
"Dạ, bà chủ."
Người phụ nữ trung niên này là Thu Linh, mẹ ruột của Lãnh Như Phong.
Hai mươi năm trước, sau khi đứa con trai Lãnh Như Phong bị người buôn lậu cướp đi, cuộc sống kham khổ, bởi vì bà vô tình đi theo bên người Ông cụ Lãnh. Năm năm sau, rốt cuộc Ông cụ Lãnh giúp bà tìm về con trai Lãnh Như Phong ở cô nhi viện, sau đó, không có khả năng sinh đẻ, Ông cụ Lãnh nhận Lãnh Như Phong làm con nuôi.
Từ đó, Lãnh Như Phong trở thành cậu chủ Nhà họ Lãnh.
Mặc dù tính tình của ông cụ rất nóng nảy cũng rất cổ quái, nhưng Thu Linh vẫn xem Ông cụ Lãnh là ân nhân, ngày ngày cúng bái Thần, Phật, cầu xin Nhà họ Lãnh phồn vinh thịnh vượng.
Ông cụ Lãnh đối với Lãnh Như Phong quản thúc vô cùng nghiêm nghị hà khắc, mà Lãnh Như Phong vẫn đều làm rất tốt, rất được Ông cụ Lãnh thưởng thức. Nhất là những năm gần đây, thân thể Ông cụ Lãnh ngày càng suy yếu, Lãnh Như Phong gần như tiếp nhận tất cả sản nghiệp Lãnh thị. Truyện được dịch trực tiếp tại di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.
Có lẽ vào buổi trưa, đoàn xe đến Nhà họ Lãnh. Thu Linh dẫn bọn người làm ra ngoài cổng chính xếp thành một hàng, thành kính chờ.
Ba chiếc xe việt dã Land Rover màu xám bạc, lao như bão tố vào biệt thự Sơn Trang, cỗ xe dẫn đầu mới vừa dừng hẳn, lập tức đi ra mấy người đàn ông vạm vỡ, chờ chiếc Land Rover màu xám bạc thứ hai sau khi dừng lại, đem bản kim loại bắt cố định ở cạnh cửa Land Rover, sau đó hai tay chắp sau lưng, cúi đầu cung nghênh chủ nhân bên trong xe.
Lãnh Kiêu Hùng ngồi trên xe lăn, được Lãnh Như Phong từ trên xe chậm rãi đẩy ra.
Lãnh Kiêu Hùng sáu mươi tuổi, ánh mắt sắc bén, mặt không chút thay đổi, làm cho người ta sợ hãi, mắt phải có một lõm sâu, trong hốc mắt giống như bị người khoét đi con ngươi trông rất đáng sợ, mí mắt trên cũng là hố thịt lồi lõm, nơi mí mắt dưới bị may vá để lại dấu vết đáng sợ, rất kinh khủng!
Có lẽ, đây chính là tượng trưng quyền lực của ông ta! Giống như tuyên bố với người đời: thiên hạ là xông xáo giành được!
Cũng vì vậy, không ai không biết, bối cảnh xã hội đen sau lưng Lãnh thị tập đoàn.
Thấy ông ta từ trên xe xuống, Thu Linh lập tức nghênh đón.
"Ông à, ông trên đường cực khổ, Thu Linh không nghênh đón từ xa, mong ông tha lỗi." Thu Linh nghênh đón, đi tới sau lưng Lãnh Kiêu Hùng, từ trong tay con trai nhận lấy xe lăn, hai tay đẩy đi vào bên trong biệt thự.
"Ừ, Thu Linh, thân thể bà yếu ớt, ở trong nhà là được, không có chuyện gì đừng chạy ra gió. Như Phong còn trẻ, có một số việc khó tránh khỏi thiếu suy xét, tôi cũng không biết còn có thể sống bao lâu, Nhà họ Lãnh sau này vẫn phải dựa vào bà chống đỡ, bà cũng không thể có bất kỳ sơ xuất." Giọng nói Lãnh Kiêu Hùng khàn khàn thô kệch, không có nói quá nhiều nhưng đều là lời thật lòng.
Mặc dù Lãnh Kiêu Hùng rất độc ác với đối thủ của mình nhưng ngược lại đối với Thu Linh rất tốt, đây cũng là nguyên nhân tại sao lúc trước Lãnh Như Phong và Lãnh Kiêu Hùng có ý kiến không hợp, cuối cùng lại nhượng bộ trước.
Đối với Lãnh Kiêu Hùng, Lãnh Như Phong ôm thái độ đền ơn. . . . . .
"Ông à, ông nói gì vậy, cái gì còn sống hay chết, hôm nay thật tốt đừng nói điềm xấu như vậy. Đi, chúng ta đi phòng ăn, ông cũng đói bụng, thật lâu chưa ăn món ăn đầu bếp Đinh làm rồi, tôi bảo cho người chuẩn bị rượu nhạt, đặc biệt thết đãi ông !"
Dứt lời, quay đầu lại sau lưng kêu người làm, "Nhanh đi chuẩn bị tốt chén đũa, chuẩn bị mang thức ăn lên!"
Lãnh Kiêu Hùng lại xua xua tay, cắt đứt lời Thu Linh, "Thu Linh, trước tiên bà đừng gấp. Tiểu Phong, con theo cha đến phòng sách một chút, cha có lời muốn hỏi con."
Nghe vậy Thu Linh dừng bước chân, lo lắng có phải con trai của mình làm sai chuyện gì, chọc giận Lãnh Kiêu Hùng hay không.
Lông mày nhăn lại, giương mắt nhìn con trai của mình hỏi thăm.
"Vâng, cha."
Lãnh Như Phong cúi đầu đồng ý, nhìn sâu Thu Linh một cái, ánh mắt thâm thúy, khẽ gật đầu giống như để cho bà yên tâm, không cần lo lắng cho mình. . . . . .
Vì vậy, mọi người vây quanh Lãnh Kiêu Hùng vào biệt thự, sau khi vào phòng sách, chỉ chừa hai cha con Lãnh Kiêu Hùng và Lãnh Như Phong ở bên trong phòng sách, những người còn lại rời đi.
Cửa phòng sách vừa mới khép lại, Lãnh Kiêu Hùng liền nghiêng đầu, nghiêm túc hỏi, "Nửa tháng trôi qua rồi, vị trí máy cd tra ra được chưa?" Giọng nói cũng không lớn, nhưng mười phần mạnh mẽ.
"Tạm thời còn chưa có, chẳng qua từ thiết bị theo dõi trên du thuyền, chúng ta tra được đoạn video này."
Lãnh Như Phong mở màn ảnh ti vi, điều tra một đoạn video Lôi Thiệu Đình và Lâm Nhược Kỳ cùng Lynda xảy ra xung đột. Video chỉ truyền đến một nửa, Lãnh Kiêu Hùng liền hỏi, "Con biết hai cô gái này? Họ có quan hệ gì với máy cd?"
Lãnh Như Phong đáp lời, "Một người trong đó là Lâm Nhược Kỳ, hộ lý riêng của Cơ Liệt Thần, cô gái ngoại quốc tên Lynda, chính là thủ hạ của Cơ Liệt Thần, sau khi chúng ta điều tra, Lynda đã hóa trang, mặc dù tại hiện trường cũng không điều tra được cô ta đã hóa trang nhưng chúng ta có đầy đủ lý do nghi ngờ, lúc ấy chúng ta đuổi theo ‘Lôi Thiệu Đình’ thật ra là Lynda giả trang." Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.
"Cho nên, ý của con nói, chuyện này rất có thể là Cơ Liệt Thần ở phía sau giở trò quỷ?" Lãnh Kiêu Hùng nghiêng đầu, sắc bén hỏi.
Lãnh Như Phong đón nhận ánh mắt của Lãnh Kiêu Hùng quá lạnh lùng có lực sát thương rất mạnh, trầm ngâm chốc lát, gật đầu thừa nhận nói, "Đúng vậy, rất có thể vừa bắt đầu chúng ta đã theo đuổi sai mục tiêu, lấy đi máy cd căn bản cũng không phải là Lôi Thiệu Đình mà là Cơ Liệt Thần!"
"Tốt! Tiếp tục tra xét cho cha! Cần phải tìm về máy cd!" Con ngươi băng lãnh của Lãnh Kiêu Hùng co rút nhanh, giọng nói chắc chắn.
"Vâng, cha!" Lãnh Như Phong cung kính gật đầu.
Tầm mắt Lãnh Kiêu Hùng còn đang dừng lại trên băng ghi hình theo dõi, im lặng nhìn một lát, đột nhiên hỏi, "Đúng rồi, con mới vừa nói. . . . . . cô gái bên cạnh Cơ Liệt Thần là hộ lý riêng của cậu ta?"
Lãnh Như Phong sững sờ, nhưng chỉ hoảng hốt trong nháy mắt liền khôi phục bình tĩnh như cũ, "Đúng vậy."
Hơi ngừng lại, giống như cảm thấy có điều không ổn, anh bổ sung, "Con đã điều tra cô ấy, hộ lý riêng này chỉ là sinh viên Đại Học bình thường, không có chỗ khả nghi."
Sở dĩ nói như vậy là không muốn để cho Lâm Nhược Kỳ rơi vào tranh giành ở giữa hai nhà, trong lòng Lãnh Như Phong rất rõ ràng, một khi đưa tới chú ý của Lãnh Kiêu Hùng, bất cứ lúc nào cô cũng có thể gặp phải nguy hiểm đến tánh mạng!
Nếu như hộ lý riêng của Cơ Liệt Thần là người khác, anh ta căn bản không cần lo lắng vấn đề này nhưng tại sao cố tình chính là Lâm Nhược Kỳ? !
Nghĩ đến đây, Lãnh Như Phong nắm chặt hai quả đấm, rịn mồ hôi. . . . . .
Sau khi Lãnh Kiêu Hùng suy nghĩ một lát, ra lệnh, "Phái người theo dõi cô ta, nói không chừng có thể tìm ra một chút dấu vết."
". . . . . . Vâng" Trong lòng Lãnh Như Phong chìm xuống, không khỏi nhíu nhíu mày, chỉ có thể đồng ý lời căn dặn của Lãnh Kiêu Hùng.
Anh không thể không thừa nhận, quả nhmấu chốt . . . . . .
Thật ra, anh đã sớm phái người đi trông chừng Lâm Nhược Kỳ rồi nhưng điểm xuất phát hoàn toàn khác với Lãnh Kiêu Hùng. Dĩ nhiên, anh ta làm như vậy, đơn giản vì lòng riêng của mình.
Từ lần trước lấy được sợi tóc của cô, sau khi xét nghiệm DNA so sánh, anh ta đã có thể xác định 100% Lâm Nhược Kỳ chính là "Cô" mà anh ta tìm kiếm nhiều năm! Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép
Anh ta vĩnh viễn nhớ hoàn cảnh lần đầu tiên gặp cô năm đó. . . . . .
Đó là một tối chạng vạng thứ bảy, cậu bé bỏ lỡ thời gian ăn cơm cố định trong cô nhi viện, nếu là lúc bình thường, cậu còn có thể đi nơi phòng bếp dì Lưu len lén ăn nhưng mỗi khi gặp thứ bảy, dì Lưu phải trở về nhà mình thăm cháu trai.
Hết cách rồi, cậu chỉ có thể len lén chạy đến phòng bếp tìm ăn, vừa đúng đụng phải bác Tường, một đầu bếp khác trong cô nhi viện đang làm bánh sinh nhật.
Bánh ngọt rất hấp dẫn, đính quả anh đào nho nhỏ đỏ thẫm, càng thêm hấp dẫn. Màu sắc đỏ tươi, ánh đèn chiếu đến càng tinh xảo đặc sắc. Chỉ là làm đẹp, hơn nữa chiếu sáng cả cái bánh ngọt, làm tăng thêm màu sắc không ít.
Cậu cảm thấy, đó nhất định là thức ăn ngon nhất cũng xinh đẹp nhất trên thế giới . . . . . .
Cậu đứng cách chỗ bánh ngọt không xa, lẳng lặng nhìn bác Tường làm xong bánh.
"Cháu đói bụng?" Bác Tường cũng là người tốt bụng hiền lành, dì Lưu đã nói, nếu dì không có ở đây, tìm bác Tường nhờ ăn.
Cho nên cậu khẽ gật đầu.
"Sống ở chỗ này chớ lộn xộn." Bác Tường quay đầu lại, nhìn một chút bánh sinh nhật trên bàn, "Bác đi lấy chút gì đó cho cháu ăn."
Cậu hiểu được ý tứ của bác Tường: bánh ngọt này, cháu không đụng được.
Bác Tường vừa mới rời đi không lâu, trên cầu thang liền truyền đến tiếng bước chân vui sướng, còn kèm theo âm thanh giống như đập bóng.
"Cậu là ai? Cách xa bánh ngọt một chút! Thật bẩn!"
Cậu bé quay đầu lại nhìn thấy rõ người tới. Đó là một đứa bé trai quần áo sang trọng, tuổi tác cỡ cậu, trước sau như một vẫn dùng giọng nói ngạo mạn, đứa bé trai rất đẹp, mặt mày có chút giống con lai, nhất là đôi tròng mắt đen sáng chói xinh đẹp giống như viên ngọc đen, lộ ra lạnh lẽo.
Nhìn một cái cũng biết, đứa bé này là cậu chủ con nhà danh giá.
Cậu quả thật rất muốn ăn nhưng cuối cùng nhịn được, cậu không phải tên ăn xin càng không phải là ăn trộm, cho nên không hề nghĩ muốn chạm đến bánh ngọt này, chẳng qua ở xa xa nhìn tới mà thôi.
Chẳng lẽ, nhìn cũng không được sao?
Vì vậy, rất thản nhiên nói, "Tôi chỉ nhìn một chút."
Hiển nhiên, cậu lạnh nhạt ngoài dự liệu của đối phương, hoặc có lẽ bởi vì đã từng được người làm tôn sùng, đột nhiên đụng phải đinh, cậu chủ quý tộc có chút tức giận.
"Hừ, tôi vừa nhìn ánh mắt của cậu cũng biết cậu muốn ăn hết nó, còn nói chẳng qua nhìn một chút, tôi mới không tin!"
Nghe vậy, cậu cũng có chút giận, đang muốn bác bỏ, ngoài phòng bếp truyền tới một giọng nói non nớt của một bé gái: "Anh Tiểu Thần, anh đang ở đâu?"
Bé trai nghe vậy, quay đầu lại cao giọng đáp lời, "Tiểu Đào, anh đang ở nơi này!"
Chỉ chốc lát sau, tiếng bước chân nhẹ nhàng tới gần, một đứa bé gái mặc váy công chúa chạy vào. Bé gái tuổi vẫn còn rất nhỏ, bộ dáng có lẽ khoảng ba bốn tuổi, thế nhưng đôi mắt linh động, thông minh, tràn đầy sức sống tươi mới! Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép
Đây là cảm giác đầu tiên cậu anh gặp cô bé! Trừ lần đó ra, cậu cảm thấy cô bé hồn nhiên đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn, mặc dù chưa nẩy nở, còn nét mập mập đáng yêu, nhưng mơ hồ có thể thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn ẩn chứa nét xinh đẹp.
Nhìn thấy bé gái chạy vào, đứa bé trai giống như tìm được thóp của cậu, chỉ vào bánh ngọt trên bàn nói, "Tiểu Đào, cậu ta muốn ăn bánh ngọt của em, anh đi lấy bánh ngọt tới cho em." Giọng nói vẫn ngạo mạn.
Cậu không ngờ đối phương chỉ trích cậu trước, còn nói cưỡng từ đoạt lí như vậy, trong lòng rất tức tối. Nhưng cậu không hề nói gì, dù sao gặp như vậy cũng không phải là lần một lần hai, cậu sớm đã thành thói quen bị người xem như tên ăn xin. . . . . .
Hừ lạnh một tiếng, cậu xoay người rời đi, không nhìn đứa bé trai kia nữa, cũng không nhìn cái bánh sinh nhật đó nữa. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép
"Anh à, anh chờ một chút!" Bé gái đột nhiên mở miệng nói.
"Tiểu Đào! Em gọi cậu ta làm gì? Không sợ cậu ta bẩn sao? !"
Giọng nói bé gái véo von, mơ hồ còn mang theo một chút non nớt trẻ thơ, "Anh Tiểu Thần, mẹ đã nói có thức ăn ngon phải chia sẻ. Tiểu Đào ăn bánh ngọt sinh nhật, dĩ nhiên cũng muốn chia cho anh kia ăn."
Còn thiếu một bước cậu đã ra phòng bếp, bước chân dừng lại.
Quay đầu lại nhìn về phía bé gái kia, ánh đèn dìu dịu bọc quanh thân cô bé, cô bé đang nhàn nhạt cười, ánh đèn làm cho nụ cười ấm áp của cô bé giống như thiên sứ, khoảng cách xa như vậy nhìn cô bé, trong lòng cũng ấm áp. . . . . .
Cuối cùng cậu không thể ăn được bánh ngọt sinh nhật của cô bé, bởi vì bác Tường vừa đúng trở lại, mang cậu đi.
Sau đó, cậu và cô bé gặp mặt lần thứ hai, lần thứ ba, còn có nhiều lần hơn, cho đến khi cậu được cha nuôi nhận đi. Cách hơn nhiều năm, anh trở về tìm cô thì mới biết được cô đã được người nhận ra khỏi cô nhi viện. Cho dù anh tìm thế nào cũng không tìm được bóng dáng của cô. . . . . .
Đây đã là chuyện mười sáu năm trước rồi nhưng ký ức của anh như vẫn còn mới mẻ. Đối với Lãnh Như Phong anh mà nói, đây là một đoạn trí nhớ vô cùng quý báu, có lẽ cả đời này cũng không thể quên được. . . . . .
"Đinh linh linh. . . . . ." chuông điện thoại di động vang lên gọi về ý thức của Lãnh Như Phong, phát hiện mình ở ngay trước mặt cha nuôi mất hồn.
Anh khẽ mỉm cười, khôi phục thái độ bình thường.
Cũng may, Lãnh Kiêu Hùng đang chú ý nhìn màn hình TV trên du thuyền, hi vọng phát hiện dấu vết nhiều hơn, không hề chú ý tới Lãnh Như Phong mất hồn. Mặc dù không biết tại sao cha nuôi vội vã muốn tìm được máy cd, nhưng đủ loại dấu hiệu chứng tỏ, máy cd đối với cha nuôi vô cùng quan trọng!
Nhìn điện thoại một chút, Lãnh Như Phong lập tức hiểu đối phương có việc gấp muốn báo, vì vậy cẩn thận che loa, xin chỉ thị, "Cha, xin cho con nhận điện thoại."
Lãnh Kiêu Hùng không hề lên tiếng, cũng không quay đầu, chẳng qua vẫy vẫy tay, tiếp tục chăm chú nhìn màn hình TV.
Lãnh Như Phong ra khỏi phòng sách, đi thẳng đến cuối hành lang yên lặng, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn bốn phía, xác định không có người khác, lúc này mới nhận nghe điện thoại, "Này, là tôi."
Đối phương không dám chậm trễ, quả quyết báo cáo kết quả giám thị hôm nay.
Lãnh Như Phong hơi ngẩn ra, giống như không xác định, "Cái gì? ! Cậu nói lại lần nữa?"
Dường như đối với phương lại lập lại một lần nữa, anh ta rũ nửa mí mắt, vẻ mặt bình tĩnh như mặt hồ không gợn sóng, nhìn không ra một chút thay đổi: "Đối phương phát hiện ra cậu không?"
Đối phương trả lời không có. Lãnh Như Phong suy nghĩ mấy giây, nhưng trong mấy giây ngắn ngủi, bờ môi mím lại, buông ra, lại cắn cắn, rốt cuộc ra lệnh, "Tiếp tục giám thị! Kịp thời báo cáo!"
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt của Lãnh Như Phong như mặt hồ không gợn sóng mới từ từ tan vỡ, hiện ra dấu hiệu cuồng nộ.
"Rầm . . . . . ."
Một quyền nện vào mặt tường cứng rắn lạnh lẽo, phát ra tiếng va chạm thật lớn, dường như anh ta không cảm thấy đau. Nhưng đôi mắt như chim Ưng lạnh lùng đến cực điểm!
Đáng chết! Lại để cho Cơ Liệt Thần đi trước một bước!
Lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng, Lãnh Như Phong cũng không bị tin tức xấu bất ngờ đánh bại, thù hận đối với Cơ Liệt Thần càng sâu hơn trước, ý chí chiến đấu trong nháy mắt càng nồng đậm hơn mấy phần!
Sáng sớm, bờ biển đẹp không sao tả xiết.
Ngàn vạn tia sáng rực rỡ từ chân trời chiếu ra, phá vỡ không gian tĩnh lặng mát mẻ. Mặt biển xanh thẳm vô cùng mênh mông, từng cơn sóng lớn không ngừng đánh tới, va vào trên tảng đá, phát ra tiếng vang long trời lở đất, bọt trắng văng tung tóe.
Mặt trời lên cao, vạn tia sáng rực rỡ khúc xạ chiếu xuống mặt biển càng lộ ra vẻ xinh đẹp. Đợt sóng thối lui, nước biển tràn đầy, dưới ánh mặt trời chiếu vào, sóng biển giống như đứa trẻ bướng bỉnh nhảy nhót tung tăng trên mặt nước sáng rực.
Gió biển mằn mặn ẩm ướt, phất qua gương mặt đẹp trai của Cơ Liệt Thần như người yêu khẽ hôn.
Cơ Liệt Thần nhìn biển rộng, cảm nhận nó rộng lớn mạnh mẽ. Ánh mắt bay đi, mặt biển rộng bao la hùng vĩ mênh mông, đem thành phố chật hẹp, đông đúc, nhộn nhịp, tất cả đều ném lên chín tầng mây.
Phiền não, thù hận, bàng hoàng. . . . . . Giống như vào thời khắc này tất cả đều trở về yên tĩnh.
Năm đó cha mẹ mới vừa qua đời, anh thường xuyên tới nơi này ngắm biển, mỗi lần tới đây, cũng sẽ có cảm nhận mới mẻ.
Anh thích nơi này, thích loại cảm giác gió lạnh tạt vào lồng ngực!
Lâm Nhược Kỳ lẳng lặng nhìn bóng lưng Cơ Liệt Thần cao gầy mạnh khỏe, cao ngạo, lẳng lặng cùng anh nhìn biển rộng, nhìn mặt trời mọc, lẳng lặng chờ đáp án của anh.
Cô biết đáp án của anh nhất định không thể tầm thường. . . . . .
Bây giờ gió quá lớn, Lâm Nhược Kỳ trở về trong xe lấy ra một cái áo khoác, hướng phía bên cạnh Nham Thạch đi đến gần Cơ Liệt Thần.
Đi tới bên cạnh anh, lẳng lặng đem áo khoác lên trên người anh, anh quay đầu nhìn cô cười. . . . . .
Nhẹ nhàng tựa vào trên vai anh, cùng với nhìn anh nhìn mặt biển cuộn trào ào ạt, rộng lớn mạnh mẽ. Mặt biển xanh thẳm cùng chân trời nối liền nhau thành một khối màu xanh dương, chậm rãi đội lên đất liền, mái ngói thủy tinh cổ xưa sáng bóng, mở ra không gian rộng lớn.
"Nhược Kỳ, anh kể chuyện cũ cho em nghe." Cơ Liệt Thần nhàn nhạt nói, cởi áo khoác cô phủ thêm cho anh, bao lấy cô thật kỹ.
Anh không biết nên nói thế nào chỉ có thể mở đầu như thế này. Anh nghĩ, không cần nói rõ cô nên biết anh đang nói chuyện cũ nhất định là về Nhà họ Cơ . . . . .
Quả nhiên, hiếm thấy Lâm Nhược Kỳ khéo léo gật đầu.
"Chuyện cũ là như vậy: hơn hai mươi năm trước, một thiên kim tiểu thư tên Nhiễm Phương vô cùng xinh đẹp, không để ý đến phản đối của người nhà, nhất là cha, trốn tránh rất nhiều người đàn ông theo đuổi, dám gả cho Cơ Lập Hàng, một người đàn ông nước ngoài có bối cảnh xã hội đen. Bởi vì gia tộc Cơ Lập Hàng có bối cảnh xã hội đen, kẻ địch quá nhiều, trong một cuộc tranh đấu bang phái, Cơ Lập Hàng muốn an toàn đem Nhiễm Phương lặng lẽ đưa đến nước Mĩ. Nửa năm sau, con của bọn họ ra đời, gọi là Cơ Liệt Thần. . . . . ."
Cơ Liệt Thần vẫn nhìn mặt biển mênh mông, giống như không phải nói đến chuyện cũ của mình.
Lâm Nhược Kỳ yên lặng lắng nghe.
"Có thể nói, Nhiễm Phương trải qua trăm cay ngàn đắng. Một cô gái, che giấu tên họ, một mình ở nước ngoài nuôi dưỡng con trai, không cần nghĩ cũng biết gặp rất nhiều khó khăn. Cuộc tranh đấu đó đã tiêu hao hết tinh lực nhiều năm của Cơ Lập Hàng, trong tổ chức có rất nhiều người thương vong, cũng may, ba năm sau rốt cuộc Cơ Lập Hàng thắng được cuộc tranh đấu bang phái. Sau đó, ông ta quyết định kết thúc kiếp sống Xã hội đen của mình, vì vậy liền giải tán tổ chức, đón vợ con yên dấu từ nước ngoài về, rốt cuộc người cả nhà đoàn tụ. . . . ."
Nói tới chỗ này, Cơ Liệt Thần đột nhiên dừng lại, trên ngực khẽ phập phồng, dường như hết sức đè nén tiếng nghẹn ngào.
Lâm Nhược Kỳ không quay đầu lại, không phải cô không dám nhìn vẻ mặt của anh, chẳng qua trực giác của cô tự nói với mình: nếu anh hết sức đè nén tiếng nghẹn ngào, chính là không muốn để cho cô nhìn thấy sự yếu đuối của mình.
Nhất định là anh nhớ lại một đoạn thời gian tốt đẹp trải qua cùng cha mẹ. Trí nhớ tốt đẹp và thực tế tàn khốc, dệt thành Cơ Liệt Thần bi thống hôm nay, loại đau khổ này nhất định rất đau, rất đau. . . . . .
Lâm Nhược Kỳ đưa ra hai cánh tay của mình, ôm chặt hông của Cơ Liệt Thần, ôm thật chặt! Đem tiếng ngẹn ngào không rõ bao phủ trong ngực không rộng dày của mình.
Ngay cả Cơ Liệt Thần cũng không nghĩ đến, anh lại ở trong ngực cô gái nhỏ này phát tiết bi thương đè nén rất nhiều năm. Mặc dù, lồng ngực của cô nhỏ hẹp như vậy. . . . . .
Cơ Liệt Thần quay lại ôm Lâm Nhược Kỳ, ôm thật chặt, dường như muốn cả người của mình, cả trái tim, khảm vào trong cơ thể Lâm Nhược Kỳ, tiếng nghẹn ngào bị che giấu, còn lại một chút run rẩy.
Một hồi lâu, bình tĩnh lại, Cơ Liệt Thần chậm rãi đẩy ra ngực của cô. Anh phát hiện cô run lẩy bẩy, có lẽ bị gió lạnh thổi tới toàn thân rét run, vì vậy ôm lấy cô trở lại bên trong xe, ngồi ở trong xe cũng có thể nhìn cảnh đẹp trời biển nối liền.
Lâm Nhược Kỳ ngoan ngoãn ngồi, từ đầu đến cuối cũng không cắt lời anh, đợi ngồi vào chỗ của mình, lúc này mới dắt tay phải của anh, đặt ở trong hai tay của mình, nhẹ nhàng xoa, vỗ vỗ, giống như đang cẩn thận an ủi anh. . . . . .
Cô biết, chuyện cũ giờ mới bắt đầu.
"Người cả nhà đều cho rằng sau này có thể vượt qua những ngày bình yên nhưng ý nghĩ của bọn họ quá ngây thơ rồi, ở trong tranh đấu Xã hội đen, vĩnh viễn không có phân chia thắng bại. Bên thua luôn nghĩ tới phải báo thù như thế nào, mà bên thắng chỉ cần có một khắc thư giãn sẽ đưa tới họa chết chóc! Hậu quả kia chính là vợ chồng Cơ Lập Hàng chết bởi một tai nạn xe cộ có dự mưu, Cơ Lập Hàng đã chết ở ghế lái, vợ của ông đã chết trên đường đưa đi bệnh viện cấp cứu không có kết quả. . . . . . Con của bọn họ mặc dù may mắn thoát nạn nhưng bởi vì chính mắt nhìn thấy được cha mẹ của mình chết, tinh thần bị sốc nặng. . . . . . Một gia đình hoàn chỉnh vì vậy vỡ nát!"
Thân thể Lâm Nhược Kỳ khẽ cứng ngắc. Cô thật sự không thể nghĩ đến, tình tiết chuyện cũ sẽ phát triển theo hướng này.
Nói như vậy, cha mẹ anh . . . . . Bị báo thù hay sao? !
"Khi đó, con của bọn họ tuổi còn quá nhỏ, không biết ân oán đời cha, càng không biết tai nạn xe cộ căn bản không phải ngoài ý muốn, thật vất vả đón nhận thực tế cha mẹ đều mất nhưng vào một ngày, trong lúc vô tình nghe được dì của mình nói theo báo cáo điều tra của cảnh sát, cha mẹ của mình chết vì một tai nạn xe cộ có dự mưu! Nhưng thật đáng tiếc cảnh sát không tìm được bất kỳ đầu mối nào, cho nên án mạng này chấm dứt. . . . . ."
Có lẽ mới vừa trút hết, cho nên hiện tại dường như Cơ Liệt Thần rất bình tĩnh.
"Khi đó, đối với còn đứa trẻ như anh mà nói, xa xỉ nhất là ngủ một giấc ngon lành, bởi vì chỉ cần chìm vào giấc ngủ, trong đầu hiện lên cảnh tượng tai nạn xe . . . . . . Vì vậy, gần 10 tuổi bé trai thề nhất định phải điều tra được hung thủ giết chết cha mẹ. Mấy năm sau, anh đi theo Heber học tập các loại võ thuật, đấm bóc, bắn súng, ngôn ngữ. . . . . . Vì tẩy sạch thân phận của mình, mới vừa tròn 15 tuổi, anh một mình đi nước ngoài du học. Nửa năm sau, lại quen biết một người thầy rất tốt, dạy anh các loại bản lĩnh, bản lãnh anh đang có gần như đều học được từ người thầy đó. Khỏi cần nói, thầy huấn luyện hết sức nghiêm khắc, người bình thường căn bản không cách nào tưởng tượng. Cường độ huấn luyện cao làm cho thân thể anh gần như không có một chỗ là nguyên vẹn, bởi vì thường xuyên huấn luyện ma quỷ kéo dài đến một tuần lễ làm cho toàn thân bị thương. . . . . ."