Sự xuất hiện của anh giống như đom đóm trong đêm tối, vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác. Lâm Nhược Kỳ có liên quan cũng được làm nhân vật chính trong câu chuyện.
Hôm nay Cơ Liệt Thần thay đổi màu trắng thanh lịch thường ngày, mặc áo khoác màu xám trắng đơn giản, áo sơ mi trắng cao cấp, quần dài màu đen, tôn lên vóc người thon dài, cao gầy, lẻ loi cao ngạo, lại thong dong lười biếng, bước chân nhàn nhã như tản bộ, lại vững vàng thận trọng.
Cẩn thận nhìn kỹ khuôn mặt của anh, tóc đen hơi xoăn, đôi mắt xinh đẹp quyến rũ, mày kiếm xinh đẹp, chóp mũi cao thẳng cương nghị, môi mỏng khêu gợi. . . . . Mặt mũi tinh xảo giống như bức tranh được vẽ khéo léo!
Cộng thêm trời sanh anh có khí thế mạnh mẽ, không nghi ngờ chút nào, không ai có thể chống cự sức hấp dẫn của anh.
"Cậu chủ Cơ! Chào anh!" Nhạc Tiểu Ngôn vội đứng lên, nhìn về phía Cơ Liệt Thần vẫy tay.
Lâm Nhược Kỳ nhìn anh, tự dưng tim đập nhanh, trong đầu nghĩ không ra tại sao anh muốn cô tham gia dạ vũ?
Người đàn ông này. . . . . . thích khiêu vũ như vậy sao?
Cơ Liệt Thần vừa lửng thững nhàn nhã đi tới, vừa nghiêng đầu nhìn về phía các nam sinh, nữ sinh xinh đẹp duyên dáng nở nụ cười thân thiện. Dường như quan hệ không tệ.
Có mấy nữ sinh giống như hoa si, bị nụ cười giết người trong nháy mắt của anh hét rầm lên, giống như nhìn thấy một siêu cấp minh tinh. . . . . .
Thấy thế, Lâm Nhược Kỳ nhẹ nhàng mỉm cười, xì mũi coi thường.
Stop! Thật là một người bảnh bao trời sanh thích trêu hoa ghẹo nguyệt!
Giận dỗi nói, "Muốn khiêu vũ thì anh khiêu vũ đi, em sẽ không!"
Xoay người, muốn đi.
Cơ Liệt Thần níu cánh tay của cô, nói nhỏ, "Khoan hãy đi! Bây giờ vẫn chưa phải lúc rời đi."
Cảm thấy trong lời nói của anh có ý gì, cô dừng lại, theo bản năng quay đầu lại, "Tại sao?"
Không muốn làm cho cô căng thẳng lo sợ, Cơ Liệt Thần gật đầu một cái, "Nghe anh đi, trước đừng đi khỏi, ở lại cùng anh tham gia dạ vũ tốt nghiệp."
Cho rằng anh cố ý giả thần bí đùa bỡn, Lâm Nhược Kỳ xì khẽ một tiếng, hất đầu không để ý tới anh.
Thấy cô gái nhỏ vẫn bộ dáng lạnh lùng mềm không được, cứng không xong, tay trái Cơ Liệt Thần nhanh chóng ôm chiếc eo thon thả của Lâm Nhược Kỳ, kéo một cái, trọng tâm không vững Lâm Nhược Kỳ nhanh chóng ngã vào trong ngực Cơ Liệt Thần.
Đón nhận tròng mắt đen tà ác của anh, "Bà xã, ngoan ngoãn nghe lời, đừng ép anh ra tay."
Giọng nói rất nguội, rất bá đạo.
"Cơ Liệt Thần, anh buông em ra, các bạn học đều nhìn đấy." Lâm Nhược Kỳ cáu thẹn, giùng giằng, giận dữ mắng mỏ anh.
Ra tay? Chẳng lẽ anh còn có thể đánh cô? Chuyện khiếm nhã như vậy, anh dám làm? ! Cô không tin anh tệ như vậy.
Khóe môi Cơ Liệt Thần cười tà, càng phát ra ý trêu chọc, chậm rãi mang theo cái đầu nhỏ Lâm Nhược Kỳ ở trong ngực, nhìn một vòng các bạn học, chào bọn họ.
Tà ác nói: "Anh không ngại công bố chuyện em đã kết hôn. Có nhiều bạn học quan sát chúng ta liếc mắt đưa tình như vậy, thật sự rất có cảm giác thành tựu! Ừ, chúng ta nên kịch liệt hơn một chút, như vậy bọn họ mới có thể nhìn càng thêm tập trung tinh thần, càng đã ghiền, ví dụ như nụ hôn nóng bỏng ướt át kiểu pháp. . . . . ."
Không nóng không lạnh, không nhanh không chậm, trong lời nói trêu chọc không chút kiêng kỵ! Thì ra anh nói ra tay, nhưng thật ra là ra "Miệng" !
Ánh mắt của anh rất nhàn nhã, giống như mèo vờn chuột, khoan thai đắc ý đùa giỡn.
Lâm Nhược Kỳ đen mặt, rủa thầm: tại sao cô quên người này có một mặt ác ma rồi? Thật đúng là không thể nhìn anh quá tốt, mới vừa cho anh một chút dịu dàng, anh liền bắt đầu đắc ý!
Lại bất đắc dĩ, cắn răng nghiến lợi, tức giận nắm quyền.
"Vậy thì ngoan ngoãn nghe lời của anh, để anh làm bạn nhảy của em, nên biết, kỹ thuật khiêu vũ của anh cũng không tệ lắm."
Nghe đi, thật là không một chút khiêm tốn!
Lâm Nhược Kỳ vừa giận, vừa hờn, vừa xấu hổ, hận không được một quyền đánh vỡ khuôn mặt kia, được tiện nghi còn ra vẻ nhưng mình lại hết cách với anh rồi. . Đi, thật sợ anh làm mạnh; ở lại, không phải là nhìn các bạn học chói mắt mà dạ vũ này cũng không thú vị . . . . . .
Cuối cùng, cô lựa chọn ngoan ngoãn nghe theo Cơ Liệt Thần, ở lại tham gia dạ vũ.
Mắt thấy cả quá trình Cơ Liệt Thần và Lâm Nhược Kỳ "xx", Nhạc Tiểu Ngôn kinh ngạc đến nỗi ngay cả miệng cũng không khép lại được.
Cơ Liệt Thần nhìn Nhạc Tiểu Ngôn nở nụ cười vô hại, "Nhược Kỳ nhà tôi vốn nghịch ngợm không ngoan như vậy, trước kia nhất định khiến cho Tiểu Ngôn mất rất nhiều tâm tư. Để cho cô chê cười!"
Hấp dẫn, ấm áp như ánh mặt trời, trong nháy mắt cắm vào trái tim Nhạc Tiểu Ngôn.
"Ha ha, không chê cười, không chê cười, đâu có a. . . . . . Ha ha. . . . . ." Nhạc Tiểu Ngôn luôn luôn nhanh mồm nhanh miệng, đột nhiên lời nói trở nên không mạch lạc.
Lâm Nhược Kỳ nghe xong, dở khóc dở cười.
Công trình xây dựng Đại học y thật đẹp, ở trong thành phố nổi tiếng là trường Đại Học xinh đẹp, tất cả vườn hoa lớn nhỏ không dưới mười khu.
Buổi Sáng, trong góc tối một chỗ sâu vườn hoa nhỏ, một nam một nữ quấn chung một chỗ, hôn sâu, dính chặt như keo.
"Chí Thành, hôm nay em nhìn thấy Ngực nhỏ lép xẹp trước kia thầm mến anh." Giọng của cô gái rất nũng nịu, lười biếng, kèm theo nhẹ nhàng thở gấp.
". . . . . . Em nói là Lâm Nhược Kỳ?" Bàn tay người đàn ông đang vuốt ve trên thân thể mềm mại của cô gái, nghe vậy, có chút dừng lại, "Nghe nói cô ấy đi làm hộ lý riêng cho người ta rồi, trở lại làm gì?"
"Đương nhiên là tham gia buổi lễ tốt nghiệp a, em mới vừa thấy một người đàn ông đi theo sau lưng cô ấy, bộ dạng giống như theo đuổi đến cùng không buông cô ấy, nhưng cô ấy cũng không để ý người ta đấy. Aiz, Chí Thành, anh nói không phải cô ấy còn thầm mến anh chứ?" Đôi tay của Mai Thiến rơi trên cổ Liễu Chí Thành, ngọt ngào làm nũng.
Thấy thế, lửa dục trong lòng Liễu Chí Thành chợt bị khơi lên, tay thuận thế trượt vào chíp bông dưới váy Mai Thiến.
Mai Thiến vặn vẹo uốn éo mông, né tránh móng vuốt anh ta, mềm mại nói, "Người đàn ông kia giống như có bệnh, cho nên Lâm Nhược Kỳ mới trốn tránh anh ta . . . . . ."
Liễu Chí Thành nhíu nhíu mày, không hài lòng cô gái không chuyên tâm, bàn tay lại một lần nữa qua vòng eo mảnh khảnh của cô. . . . . .
Miệng mình trêu chọc trên cần cổ Mai Thiến, hôn rồi lại hôn, vừa nói, "Đừng động tới Ngực nhỏ lép xẹp, em yêu, chúng ta còn nhiều chuyện phải làm."
Mai Thiến hất tay của anh ta, bĩu môi, "Anh nói chúng ta trêu đùa cô ấy một chút có được không?"
"Trêu đùa? Tại sao trêu đùa. . . . . ." Liễu Chí Thành giật mình.
Độc nhất là lòng dã phụ nữ! khóe môi Mai Thiến khẽ nhếch, lại gần lỗ tai của anh ta, nhỏ giọng đưa ra chủ ý xấu xa. . . . . .
Bởi vì chuyện dạ vũ, Lâm Nhược Kỳ và Cơ Liệt Thần cãi nhau, vẫn giằng co đến lúc ăn cơm trưa.
Nhạc Tiểu Ngôn đang bàn chuyện đi nơi nào ăn cơm trưa với cô, lại nhìn thấy một nam sinh cao gầy đi tới.
"Hi, Nhược Kỳ? Thật sự là cô? !"
Sau khi Lâm Nhược Kỳ thấy rõ anh ta là ai, rất giật mình.
. . . . . . Thì ra là anh ta? !
Nam sinh này dáng dấp thật cao, vóc người thon dài, thân hình khỏe mạnh, là loại đẹp trai điển hình sinh nữ yêu thích, không phải anh ta là đối tượng mình đã từng thầm mến. . . . . . Học trưởng Liễu Chí Thành? !
Nhận ra nam sinh đẹp trai này ở trong Đại học y có thể hô mưa gọi gió, cô nhất thời nhớ lại lịch sử khuất nhục của mình. . . . . .
Thân thể của mình tranh thủ nép sau lưng Nhạc Tiểu Ngôn, Cơ Liệt Thần cách mấy bước nhìn thấy, không khỏi nhíu chặt chân mày, kỹ nhìn thằng nhóc to xác dần dần đến gần Lâm Nhược Kỳ.
Thật ra, trong phút chốc nhìn thấy cô, dường như Liễu Chí Thành giật mình. Anh ta không ngờ mới hai tháng không gặp, Lâm Nhược Kỳ trở nên rất khác. Về phần khác thế nào, lại không nói ra được.
Lẳng lặng ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp mềm mại đáng yêu của Lâm Nhược Kỳ, trong tròng mắt đen xinh đẹp trong suốt, tinh khiết, không có chút tạp chất, nhưng lại phong tình khác lúc xưa, dường như có vẻ nữ tính hơn.
Lâm Nhược Kỳ như vậy, làm cho Liễu Chí Thành bị mê mẩn. . . . . .
Cảm thấy mình hoảng hốt, anh ta lúng túng nở nụ cười tươi tắn.
"Nhược Kỳ, cho cô cái này." Vươn tay, đem đồ của Mai Thiến chuẩn bị xong đưa cho cô.
Lâm Nhược Kỳ rũ mắt nhìn cái gì đó trong tay anh ta một chút. . . . . .
Thật bất ngờ, anh ta cho Lâm Nhược Kỳ hai tấm vé tiệc đứng của một nhà hàng Tây nào đó trong thành phố.
Lâm Nhược Kỳ gần như đầu đầy vạch đen, Học trưởng Liễu có ý theo đuổi đúng không? Không phải anh ta và học tỷ Mai Thiến khoa hộ lý lúc lên chức nghiên cứu sinh, đã công khai ở cùng một chỗ sao? Tại sao bây giờ đột nhiên dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người, cho cô thứ này? Nếu lựa chọn học tỷ Mai Thiến làm bạn gái của mình thì không nên lấy lòng nữ sinh khác mới đúng. Hơn nữa, lúc ở Hội sinh viên học sinh cô và anh ta cũng chỉ là quan hệ công việc mà thôi, quan hệ tốt cũng không tốt đến mức có thể tặng vé tiệc đứng. . . . . .
Tại sao, người này thật đúng là làm cho người ta không khó hiểu a. . . . . .
Dường như nhìn ra cô không hiểu, Liễu Chí Thành cười có chút ngượng ngùng, bên môi lộ ra hai má lúm đồng tiền, càng rõ ràng dưới ánh mặt trời.
Anh ta nói: "Nhược Kỳ, tôi chờ cô thật lâu, bạn học cùng lớp của cô đều nói không có cách nào liên lạc với cô, gọi điện thoại cho cô thì điện thoại vẫn ở trạng thái tắt máy, hết cách rồi, tôi chỉ có thể thử ôm hy vọng một lần, vào buổi lễ tốt nghiệp hôm nay chờ cô. Cái đó, ưmh. . . . . . Đây là phòng ăn following in love, không nói gạt cô, tôi muốn mời cô ăn cơm, có mấy lời muốn nói với cô . . . . . ."
Lâm Nhược Kỳ đầu đau muốn nứt. Chuyện này hoàn toàn ngoài dự liệu của cô rồi, mặc dù cô thần kinh rất yếu, nhưng vì gả cho người đàn ông như Cơ Liệt Thần, lại trải qua kiểu "Tỏ tình" khác nhau của hai người đàn ông, bây giờ đối với hoàn cảnh như thế này, cô đã miễn dịch.
Nghe thấy tên phòng ăn này, căn bản cô có thể đoán được Liễu Chí Thành muốn nói chuyện gì.
Chỉ là, cô không hiểu, cũng không muốn hiểu. Tại sao Học trưởng Liễu đột nhiên đối với cô. . . . . .
Suy nghĩ hồi lâu cũng nghĩ không ra được nguyên nhân, không thể làm gì khác hơn là hàm hồ nói, "Tôi... buổi tối tôi còn có việc. . . . . ."
"Không sao, tôi chờ cô, vé tiệc đứng này trong vòng ba tháng vẫn còn sử dụng được."
Ba tháng? Cậu thật đúng là có nghị lực. . . . . .
Bên cạnh, Nhạc Tiểu Ngôn lắc lắc cánh tay của cô, nhỏ giọng nói, "Tôi xem, tôi phải tránh một chút hay hơn" Nói là tránh, thật ra Nhạc Tiểu Ngôn lo lắng một cậu chủ nào đó đang ở sau lưng làm cho cô cảm thấy phía sau lưng lạnh lẽo.
Ahhh, cả người cũng lạnh buốt a. . . . . .
Lâm Nhược Kỳ vội vàng níu cô, "Đừng đi!"
Quay đầu lại, dứt khoát hỏi Liễu Chí Thành, "Học trưởng, không phải anh và học tỷ Mai Thiến ở chung một chỗ sao? Tại sao mời tôi? Nếu bị cô ấy hiểu lầm. . . . . ."
Liễu Chí Thành cười hiền hòa, đáy mắt có thâm ý khác, "Tôi và cô ấy đã chia tay rồi. . . . . ."
"Không được!"
Ba người đồng thời sửng sốt.
Lâm Nhược Kỳ và Nhạc Tiểu Ngôn đồng thời khoát tay, "Câu nói mới vừa rồi không phải tôi nói."
Sắc mặt Liễu Chí Thành đã thay đổi, ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm người đàn ông xa lạ khí thế bức người ở phía trước, trơ mắt nhìn đối phương kiêu ngạo giơ tay cướp đi hai tấm vé trên tay mình, sau đó giống như khen tặng, ném ra một câu, "Cám ơn, cậu có thể đi."
Liễu Chí Thành muốn nổi giận, lại bị khí thế của đối phương ép tới, nói không ra lời!
Theo bản năng lui ra sau một bước, thối lui ra khỏi bóng của người đàn ông, hít một hơi thật sâu, vừa muốn nói chuyện lại bị Cơ Liệt Thần một tay chắn ở trước ngực!
"Cho cậu một lời khuyên, lần sau lúc tán gái nhớ chỉ đem một tấm vé."
Giọng nói âm trầm lạnh lẽo từ đỉnh đầu truyền đến, ngón tay thon dài chống đỡ ở trên ngực anh ta đẩy nhẹ, anh ta liền bị tách khỏi bóng dáng cao lớn của người đàn ông, ngực đau tức, thiếu một chút ngã xuống đất. . . . . .
Theo động tác Liễu Chí Thành lui về phía sau, gương mặt đầy khổ sở xoa bộ ngực mình, ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông mang theo ý cảnh cáo, trước lúc xoay người, trong nháy mắt chợt lóe lên.
Liễu Chí Thành nhìn thấy, khắp cả người phát rét!
Anh ta đang ngồi trên đất nghỉ ngơi một lúc lâu, vẻ mặt khổ sở. Lâm Nhược Kỳ có chút bận tâm, muốn đi tới an ủi một tiếng lại bị Cơ Liệt Thần ngăn cản.
"Đứng lại! Lâm Nhược Kỳ, em quên lời anh mới vừa nói rồi hả ?"
". . . . . ." Lâm Nhược Kỳ nghẹn họng.
Thật ra, cô cũng không lo lắng Cơ Liệt Thần dùng uy quyền đùa bỡn, dù sao nơi này là trường học, anh cũng sẽ không làm gì cô. Ngược lại lo lắng vì mình làm liên lụy Học trưởng Liễu. . . . . .
Liễu Chí Thành đứng vững người, trong lòng anh ta hiểu mấy phần: người đàn ông trước mắt này chỉ dựa vào hai ngón tay là có thể đẩy ngã mình xuống đất, không phải là người mình có thể chọc nổi.
Xem ra, trước che giấu lo lắng một chút, không có cách nào thực hiện rồi.
Vì vậy, tự nhiên cũng không đoái hoài tới tấm vé ăn bị cướp, chỉ xoa ngực cúi đầu, ưm hừm hai tiếng, nửa là khổ sở, nửa là cô đơn rời đi. . . . . .
Bên kia, Lâm Nhược Kỳ chau mày lại, nhìn Cơ Liệt Thần tự tiện ra tay bạo lực một chút, thở dài. . . . . .
"Tại sao anh muốn ra tay? Nơi này là trường học, anh không cần dùng bạo lực như vậy có được không?" Lâm Nhược Kỳ nhức đầu nâng trán.
Cơ Liệt Thần giơ tay, mở ra lòng bàn nhìn một chút, giống như thổi thổi bụi bậm trên ngón tay, giống như thầm nói "Loại trình độ này cách hai chữ bạo lực còn chênh lệch khá xa" . . . . . .
"Rốt cuộc anh có nghe em nói gì hay không?" Cô xoa huyệt Thái Dương.
Người này lại có thể ngoảnh mặt làm ngơ lời nói của cô, cũng không nhìn cô một cái, hiển nhiên còn đang tức giận chuyện Học trưởng Liễu.
Lâm Nhược Kỳ bĩu môi, khinh bỉ nói, "Tại sao anh hẹp hòi như vậy? Ghen sao?"
Những lời này, Cơ Liệt Thần nghe xong nhíu mày, rất hứng thú quay đầu lại nhìn cô.
Chế nhạo nói: "Ông xã ăn dấm của bà xã là rất bình thường, anh mới vừa biểu hiện, em nên vui mừng mới đúng."
". . . . . ." Lâm Nhược Kỳ gãi gãi tóc của mình, cảm giác có chút muốn bùng nổ, ". . . . . . Đừng ở trường học gây ra phiền toái cho em."
Khóe môi Cơ Liệt Thần khẽ nhếch.
Đừng gây ra phiền toái? Hắc, cô gái nhỏ này lá gan càng lúc càng lớn? Rốt cuộc là ai gây ra phiền toái?
Đi tới trước mặt cô, khẽ cúi đầu, sợi tóc đen bóng mượt như tơ lụa quét qua lông mày kiên nghị và vầng trán xinh đẹp đầy đặn, giọng nói anh mang theo từ tính hiếm thấy, cúi đầu truyền tới. . . . . .
"Chúng ta đi đến chỗ hẹn, ăn cơm trước, sau đó đi bộ một chút trong sân trường." Anh nói, "Hơn nữa, hai chúng ta còn chưa đơn độc hẹn hò đấy."
Thái độ của người đàn ông này đột nhiên thay đổi, khiến cho Lâm Nhược Kỳ theo không kịp suy nghĩ của anh, vẫn giữ tư thế đau đầu nhìn anh cả buổi, cuối cùng đoạt lấy tấm vé ăn trong tay anh, hai tay đẩy anh nói, "Đừng ở chỗ này làm chuyện mất mặt, mau trở về thôi, em cũng không tham gia dạ vũ, buổi tối còn phải đi thăm hỏi dì đấy."
Nói giỡn! Cùng người đàn ông bảnh bao như anh vào lúc đầy nguy hiểm ở trong sân trường "Đi bộ một chút", Lâm Nhược Kỳ cô nhất định sẽ ở trên bảng Phong Vân trong trường học cũ "Để lại tiếng thơm 100 năm" đấy!
Vẫn cúi thấp đầu nhìn sắc mặt cô, Cơ Liệt Thần đột nhiên mỉm cười, đưa tay nắm cánh tay Lâm Nhược Kỳ đẩy anh, kéo cả người cô ôm vào trong ngực!
Động tác này quá đột ngột, quá bảnh bao, quá lớn mật rồi! Ngay cả Nhạc Tiểu Ngôn ở bên cạnh cũng thiếu chút nữa bị choáng váng té ngã như chó ăn cứt!
Về phần Lâm Nhược Kỳ, vùi thật sâu ở trong ngực anh, đầu cũng dứt khoát chôn ở trong nách anh.
Thật ra, cô rất may mắn bị Cơ Liệt Thần ôm lấy, không thấy được mặt của đối phương, đồng thời, người khác cũng không thấy rõ nét mặt của cô. Bởi vì, trong nháy mắt, Cơ Liệt Thần nở nụ cười hấp dẫn mang theo cảm giác buông lỏng, làm cho cô gần như chống đỡ không được. . . . . .
Cũng may, nơi này là vườn hoa nhỏ phía sau Đại Lễ Đường, không có người nhiều, bằng không bị nhiều người nhìn thấy như vậy, rất xấu hổ a. Thật là mất mặt thấy bà ngoại rồi !
Ngược lại Cơ Liệt Thần rất vui vẻ.
Sở dĩ anh làm như vậy, thứ nhất là thỏa mãn lòng riêng của mình, thứ hai dĩ nhiên là cố ý làm cho người theo dõi nhìn.
Bằng vào sức quan sát bén nhạy của anh, người theo dõi không dưới 10 người, dù cho là người của Lãnh Như Phong, nếu anh có thể kéo dài 1-2 tiếng, thủ hạ của mình có thể tra ra lai lịch của đối phương. Chuyện một công đôi việc như vậy, tại sao không làm?
Nhạc Tiểu Ngôn nhìn thấy Lâm Nhược Kỳ thay đổi kinh người, hiện tại đã im lặng triệt để rồi.
Hai người kia, lúc không ở cùng nhau, nhìn thế nào cũng phóng điện không tới. Lúc ở cùng nhau, quả thật buồn nôn đến chết người!
Lúc này tỏ ý phải rút lui trước, Cơ Liệt Thần cười khẽ một tiếng, ngầm hiểu lẫn nhau.
Mười phút sau, Lâm Nhược Kỳ và Cơ Liệt Thần xuất hiện tại khu buôn bán sầm uất trong khuôn viên trường. Thành thật mà nói, đi dạo phố thật không phải là thế mạnh của Lâm Nhược Kỳ, bình thường muốn mua thứ gì, cô đều xem kỹ rồi mua ngay, trả tiền xong chạy lấy người, chưa bao giờ ở trước thứ gì đó chọn tới chọn lui.
Dĩ nhiên, những người bán hàng đối với học sinh bình thường như cô cũng không có bao nhiêu nhiệt tình, thích thì mua, không mua thì đi.
Vả lại, khu phố buôn bán này mở ra nhằm vào bọn học sinh, sức mua có hạn, bình thường người cũng không nhiều lắm, hơi có vẻ vắng lạnh.
Nhưng hôm nay khu phố buôn bán này thật khác thường a, vô cùng náo nhiệt!
Các chị đẩy xe đồ ăn thức uống không sợ người khác làm phiền, lần lượt đi qua bên cạnh Lâm Nhược Kỳ và Cơ Liệt Thần, nhiệt tình giới thiệu các loại nhãn hiệu thức uống hương vị khác nhau và dùng thử kem.
Lâm Nhược Kỳ rất tin chắc, vào mấy tháng trước, các chị xe đẩy còn vòng quanh, cô không biết xấu hổ giả bộ người phóng khoáng dùng thử . . . . . .
Bị quần chúng nhân dân phản ứng càng thêm ngoài dự liệu của cô, làm cho bạn học Lâm Nhược Kỳ lại một lần nữa xác định: mặt mũi, thật sự rất quan trọng!
Lúc đầu, ngày ngày đối mặt với Cơ Liệt Thần và Tang Tuyết Phù, loại người ưu nhã như vậy, khiếu thẩm mỹ của cô bắt đầu tê liệt. Hơn nữa sau khi gặp qua "Bạn bè không tốt" của Cơ Liệt Thần, Giang Mẫn Hạo và Cố Huyền Dạ, đối với sắc đẹp cơ bản càng thêm miễn dịch.
Giống như khi có quá nhiều tiền thì con số không có chút ý nghĩa nào, đối với Lâm Nhược Kỳ, mặt mũi rất đẹp trai cũng không có phân chia cao thấp. . . . . .
Nhớ lần đầu tiên, lúc nhìn thấy Cơ Liệt Thần cũng chỉ cảm thấy đối phương thật đẹp trai, cũng không có ý thức được, trừ đẹp trai ra, anh còn đẹp trai rất có đẳng cấp. . Trực giác nói, loại này cho dù đứng tại chỗ cũng có thể thành công lừa gạt một bó lớn chị đẩy xe kem ăn miễn phí.
Bởi vì lo lắng đến Đại Lễ Đường trong trường học, người đàn ông bảnh bao này có lực sát thương, cô chỉ hỏi anh có mang nhiều quần áo hay không, có thể đổi lại trang phục học sinh một chút hay không, không nên quá chói mắt là được.
Không ngờ, cậu chủ Cơ Liệt Thần luôn kiêu ngạo lại có thể rất nghe lời đồng ý, mặc dù không mang theo quần áo nhưng đang ở xung quanh các cửa hàng nhỏ, để cho Lâm Nhược Kỳ tùy ý mua một ít trang phục học sinh cho anh mặc vào.
Dĩ nhiên, ranh giới cuối cũng của anh là phải mua quần áo "Không dễ dàng làm dơ"!
Kết quả, hiện tại anh mặc toàn thân màu đen, giày da mát mẻ, trang phục gọn gàng, kết hợp với mái tóc đen mềm như tơ lụa, vóc người quá tốt, ánh mắt có chút khêu gợi, rõ ràng cô mới vừa cảm thấy những quần áo này thật bình thường, tại sao mặc ở trên người anh có hiệu quả giết người trong nháy mắt. . . . . . Lâm Nhược Kỳ nghiêng đầu, không nói nên lời!
Cô hắng giọng một cái, bày tỏ mãnh liệt bất mãn của mình, "Anh xem, nguyên tắc làm người của em phải khiêm tốn và cuộc sống hòa đồng, cũng bị anh làm rối loạn hết."
Mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng Lâm Nhược Kỳ vẫn nhận đầy hai ly lớn kem dùng thử ở trên tay, động tác nuốt cũng không chậm.
"Hả" Anh một tay bám lấy lan can, chống cằm, nghiêng đầu híp mắt nhìn động tác của Lâm Nhược Kỳ, lơ đãng đáp lại.
Hai người vai kề vai từ trong cửa hàng bán quần áo đi ra ngoài, anh đang nghĩ tới một chút chuyện khác. Cánh tay giơ lên, nhẹ lướt qua, hai người dựa rất gần, kéo cái kia tay của Lâm Nhược Kỳ ngoan ngoãn đặt ở trong túi áo, giống như chơi đùa bóp nhẹ, ngón tay thon dài chen vào ngón tay út của cô, sau đó mười ngón tay đan xen thân mật nắm lại. . . . . .
Thiếu chút nữa Lâm Nhược Kỳ làm đổ cả ly kem ra ngoài!
Cứng đờ nghiêng đầu không được tự nhiên nhìn chằm chằm hai bàn tay đan nhau của hai người. . . . . .
Đối phương không biết sống chết, lại bổ sung thêm một câu cảm thán: "Bà xã, tay của em thật mềm mại. . . . . ."
Lâm Nhược Kỳ càng run dữ dội, ly kem trong tay tan chảy đầy đất. . . . . .
Nhưng cũng không lên tiếng, Lâm Nhược Kỳ vẫn bị anh nắm, kem hòa tan ướt một cái tay, cầm đã lâu, có chút lạnh cóng.
Nhưng trong lòng lại ấm áp.
Chuyện này. . . . . . là lãng mạn sao? Cô nghĩ, mình có chút mê luyến phần lãng mạn này rồi.
Trong lòng cô hiểu, kiểu lãng mạn này cũng không phải dựa vào trai đẹp, quần áo và khung cảnh, mà trong cuộc đời của cô, cho tới bây giờ cũng không cho phép lãng mạn tồn tại. Lãng mạn cũng chỉ là một phần tình cảm ấm áp biểu hiện ra ngoài mà thôi, cô sẽ si mê lãng mạn, nhưng thật ra là vì si mê phần tình yêu phía sau lãng mạn này.
Lâm Nhược Kỳ không phải là người lãng mạn, nhưng cô thật sự đối với phần tình cảm ấm áp này rất không có cách.
Vốn tưởng rằng nhiều người nhìn trừng trừng khi cùng một người quá đẹp trai ước hẹn, nhất định sẽ đưa tới rối loạn, nhưng rất may không có hỏng bét cô tưởng tượng. Hơn nữa, thời gian thoáng một cái đã qua, Lâm Nhược Kỳ cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, đã đến giờ dạ vũ.
Vào phòng nhảy, Cơ Liệt Thần liền nhận được một cuộc điện thoại, vì vậy anh đi ra khỏi phòng nhảy, để cho Lâm Nhược Kỳ đi vào bàn trước.
Tại chỗ, có không ít bạn học đều quen thuộc, Lâm Nhược Kỳ cùng bọn họ chào hỏi, sau đó ánh mắt nhìn về phía món ăn trên bàn.
Cũng vì món ăn, cuối cùng cô mới đồng ý với Cơ Liệt Thần, cùng anh tham gia dạ vũ.
Thật nhanh chạy đi nhìn món ăn một chút, quả nhiên là bữa ăn tốt nghiệp a, món ăn hết sức phong phú, màu sắc hấp dẫn, mùi thơm xông vào mũi, từng món bày ra đó cho trong lòng Lâm Nhược Kỳ thèm thuồng không dứt. .
Lâm Nhược Kỳ vừa nhìn món ăn, vừa quay đầu lại nhìn cửa phòng nhảy.
Cơ Liệt Thần lúc nào mới tới? Cô cũng không kịp đợi muốn ăn rồi. . . . . .
Đột nhiên, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Liễu Chí Thành đã thay tây trang, ngược lại ít đi mấy phần trẻ trung non nớt, lộ ra mấy phần đẹp trai.
Anh ta mới vừa vào liền bị người vây quanh.
Lâm Nhược Kỳ cau mày suy nghĩ chốc lát, quyết định cần phải nói xin lỗi với anh ta, dù sao do Cơ Liệt Thần gây ra chuyện không vui trước, anh ta lại luôn miệng bắt chuyện và cũng không đánh trả, nói thế nào người ta cũng là Học trưởng.
Vì vậy, nhẹ nhàng bước ra, vẻ mặt mỉm đi về phía Liễu Chí Thành.
Nhưng bên cạnh Liễu Chí Thành là hoa khôi Mai Thiến giống như cô công chúa, xinh đẹp chói mắt, cô nhẹ nhàng kéo cánh tay Liễu Chí Thành, mỉm cười chậm rãi đi vào phòng. Hai người là đàn anh đàn chị ưu tú, được mời tham gia lễ hội, lập tức được mọi người ủng hộ.
Có thể nói một đôi kim đồng ngọc nữ! Rất bắt mắt!
Nam một bộ tây trang màu đen, phong cách lịch lãm, đẹp trai bức người! Nữ một bộ váy dài thấp ngực, thắt eo, vô cùng xinh đẹp!
Dưới ánh sáng đèn neon, chiếu rọi khắp nơi, Mai Thiến thân mật dựa vào bên người Liễu Chí Thành, cười khanh khách vừa nói chuyện với anh ta, mà Liễu Chí Thành để mặc cho cô dắt, kéo. Nhìn thế nào cũng giống như một đôi tình nhân đang yêu đương cuồng nhiệt!
Ngược lại Lâm Nhược Kỳ có chút bối rối.
Mới vừa rồi, không phải học trưởng Liễu Chí Thành nói mình và học tỷ Mai Thiến đã chia tay rồi sao? Vậy tại sao hai người bọn họ lại cùng nhau tới tham gia dạ vũ?
Hơn nữa, nhìn bộ dạng hai người bọn họ thân mật, không giống như là chia tay a. . . . . .
Sau đó nghĩ lại, cũng được, đây là chuyện của người khác, cô không cần phải suy nghĩ nhiều.
Lâm Nhược Kỳ nghiêng người sang, nhường cho bọn họ một lối đi.
"Lâm Nhược Kỳ, nghe nói hôm nay cô thành nhân vật hô gió gọi mây toàn trường, thật là hiếm thấy a, cô luôn khiêm tốn, không ngờ vì một người đàn ông, lại xôn xao náo nhiệt như vậy." Giọng nói của Mai Thiến, vĩnh viễn như chim hót, ngọt dịu, làm cho cô nghe cũng cảm thấy dễ chịu đừng nói chi là đàn ông.
Nhưng Lâm Nhược Kỳ không phải đứa ngốc, dĩ nhiên nghe ra được ý tứ châm chọc của Mai Thiến. Mà ánh mắt của Mai Thiến nhìn mình, hơi coi rẻ và khinh miệt làm cho trong lòng cô tự nhiên sinh ra ngọn lửa không tên.
Đang muốn đáp lại, Mai Thiến cau mày ngẩng đầu nhìn về phía một cậu chủ nào đó ở cách đó không xa, chậm rãi đi tới, khóe môi khẽ nhếch, mỉa mai hỏi, "A đúng rồi, hôm nay ở trong vườn hoa nhỏ, cướp đi tấm vé ăn từ trong tay Chí Thành là người đàn ông kia chứ? Anh ta chính là bệnh nhân của cô sao? Mời làm hộ lý riêng và là người bệnh ung thư tinh hoàn lại bị cô quyến rũ đến thất điên bát đảo?"
Nghe vậy, Lâm Nhược Kỳ hoảng sợ.
Bọn họ làm sao biết bệnh tình của Cơ Liệt Thần? Chẳng lẽ mới vừa rồi ở trong lễ đường. . . . . . Bị nghe được? Nhưng mặc kệ như thế nào, cho dù bọn họ biết cũng không thể nói chuyện của người khác!
Lâm Nhược Kỳ cắn chặt môi của mình, sắc mặt trắng bệch, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, muốn phủ nhận.
Nhưng có một người đàn ông ở sau lưng lại lên tiếng, tuy trên mặt không một chút thay đổi nhưng giọng nói lại sắc bén lạnh lùng.
"Nhược Kỳ, chúng ta trở về Lư Đăng Bảo."
Mới nghe ba chữ Lư Đăng Bảo, Mai Thiến hơi ngẩn ra.
****
Mười phút trước, Cơ Liệt Thần gọi điện thoại cho Diêm Hạo, căn dặn anh ta lập tức phái thành viên "Liệt Diễm", đến Đại học Y điều tra lai lịch kẻ theo dõi. .
Mới vừa cúp điện thoại đi vào phòng nhảy, liền nhìn thấy Lâm Nhược Kỳ cùng một nam một nữ xảy ra xung đột. Nam là tên nhóc con trước đó có ý đồ cua Lâm Nhược Kỳ; nữ vừa nhìn chính là cố ý bới móc, khuôn mặt ác ý.
Híp híp mắt, lạnh lẽo trong con ngươi trong nháy mắt biến mất, Cơ Liệt Thần bình tĩnh đi tới Lâm Nhược Kỳ.
Từ xa, Mai Thiến đã nhìn thấy Cơ Liệt Thần có khuôn mặt đẹp trai, vô cùng khí thế, nhưng sau khi cô nhìn lên nhìn xuống đánh giá bộ trang phục màu đen trên người Cơ Liệt Thần một lần, liền tự động xếp anh vào loại một gã không tiền nghèo kiết xác rồi.
Có ai sẽ nghĩ tới, người đàn ông mặc trang phục thấp kém này, chính là Trùm Xã hội đen Cơ Liệt Thần, vị quý tộc ưu nhã thích đùa bỡn trong truyền thuyết, lại có tính thích sạch sẽ nghiêm trọng? !
Khinh thường hừ nhẹ, nâng lên khóe môi giễu cợt, "Lư Đăng Bảo? Vị tiên sinh này, anh hù dọa ai đó? Trở về Lư Đăng Bảo? Xì, anh cho rằng ai cũng có thể ở Lư Đăng Bảo sao?"
Mặc dù Mai Thiến không tính là tiểu thư con nhà danh giá, nhưng cha mẹ là người làm ăn, vả lại công ty làm khá lớn, ở Nam Thành cũng coi là nhân vật có mặt mũi. Nói một cách khác, Mai Thiến có thể được tính là tiểu thư có tiền, gia sản bạc vạn.
Vốn danh tiếng lão đại Xã hội đen Cơ Liệt Thần ở trong thành phố, cô vẫn biết, chỉ là chưa từng thấy anh, dĩ nhiên không biết người đàn ông trai đẹp trước mắt thật ra chính là Cơ Liệt Thần.
Hơn nữa, cho dù nói cho cô biết sự thật này, chỉ sợ với tính khí kiêu ngạo đại tiểu thư của Mai Thiến, cũng sẽ không tin tưởng.
Cơ Liệt Thần dừng lại bước chân, trên mặt gương mặt đẹp trai hiện lên một nụ cười quyến rũ, chỉ là nụ cười kia, vừa huyễn hoặc vừa âm u, mang theo lạnh lẽo.
"Hả? Xin hỏi, cô biết chủ nhân Lư Đăng Bảo?"
"Dĩ nhiên biết! Ba tôi là Tổng giám đốc tập đoàn dệt Hoa Mai, tự nhiên biết Cậu chủ Cơ ở Lư Đăng Bảo, nghe nói Cậu chủ Cơ ưu nhã cao quý, dù sao cũng không phải nghèo kiết xác như anh!" Mai Thiến một mắt nhìn lên nhìn xuống đánh giá quần áo giá rẻ trên người Cơ Liệt Thần, rất khinh bỉ, "Hơn nữa, tôi cũng chưa bao giờ nghe nói Cơ lão đại là một người bệnh ung thư tinh hoàn! Theo tôi thấy bộ dáng này của anh nhiều lắm là tên xách giày cho Cơ lão đại. . . . . ."
"Ha ha, tôi xem cô mới là kẻ ngu xuẩn, có mắt không tròng, nói cho cô biết, vị này chính là Cơ lão đại!" Cắt ngang lời Mai Thiến lại là Nhạc Tiểu Ngôn bạn thân của Lâm Nhược Kỳ.
Cô mới vừa kéo tay bạn trai vào phòng, liền phát hiện Lâm Nhược Kỳ và Cơ Liệt Thần nổi lên xung đột với người ta, mà đối phương thật sự quá kiêu ngạo rồi, cô nhất thời tức không nhịn nổi, liền bật thốt lên: . "Tôi có thể chứng minh! Cơ lão đại đã tới ‘Phía sau quán Bar’ nhà tôi, mà tôi cũng được làm khách mời đến Lư Đăng Bảo, cho nên tôi có thể chứng minh vị này chính là Cậu chủ Cơ Liệt Thần!"
Ồ . . . . . .
Bốn phía vang lên tiếng ồn ào, tiếng bàn tán, tiếng cảm thán của mọi người. . . . . Các loại ngôn ngữ phức tạp xen lẫn ánh mắt phức tạp, toàn bộ dồn về phía Cơ Liệt Thần và Lâm Nhược Kỳ. . . . . .
Nhạc Tiểu Ngôn một lòng chỉ muốn che chở bạn thân của mình, hoàn toàn không có ý thức được mình không kín miệng sẽ mang đến hậu quả nghiêm trọng, ngược lại còn ném thêm một quả bom lớn hơn, "Về phần Nhược Kỳ, không những là hộ lý riêng của Cơ lão đại, bây giờ còn là vợ mới cưới của anh ấy!"
Nghe vậy, mọi người trợn mắt hốc mồm. . . . . .
Không biết là người nào mắt tinh đã nhìn thấy trên ngón tay của Cơ Liệt Thần và Lâm Nhược Kỳ đeo chiếc nhẫn kim cương, chợt kinh hô, "Oa, mọi người nhìn kìa! Hai người bọn họ đeo nhẫn đôi, đó là nhẫn kim cương ! Không phải đã kết hôn thật chứ? !"
Mai Thiến nhìn một chút, trừng mắt thật to, ngây ngốc nói: "Anh...anh thật sự là Cơ Liệt Thần? Nhưng không có nghe nói Cơ Liệt Thần bị ung thư tinh hoàn à? Còn kết hôn, là thực hay giả? Không thể nào. . . . . ."
Một bên, Liễu Chí thật không quan tâm, hừ nhẹ một tiếng, "Lâm Nhược Kỳ, cô cho rằng mới vừa rồi tôi thật sự muốn mời cô đi ăn buffet sao? Chỉ là giả, chỉ là thấy cô thầm mến tôi bốn năm, muốn bồi thường một chút cho cô mà thôi, lại không biết xấu hổ, thật sự coi mình là Thánh nữ trinh tiết sao?"
Chỉ là Liễu Chí Thành là sinh viên bình thường của Đại học Y, dựa vào học giỏi, lại có một chút nhân duyên, rốt cuộc được thăng lên nghiên cứu sinh. Đối với chuyện tiếng tăm trên xã hội anh ta biết rất ít, có thể nói là kiến thức nông cạn. Hơn nữa trước đó, bởi vì bị Cơ Liệt Thần gây chuyện, anh ta vẫn còn tức giận, nói chuyện cũng rất cay nghiệt.
Giống như cảm giác lời nói của mình còn chưa đủ tận hứng, Liễu Chí Thành nghiêng đầu mắt lé Cơ Liệt Thần, mỉa mai nói, "Có gì đặc biệt hơn người? Không phải là người đàn ông ‘phế vật’? Còn có mặt mũi dám mang cô gái của mình ra ngoài tản bộ. . . . . . Nếu là tôi, không bằng ở nhà không ra ngoài. Xì! Ung thư tinh hoàn? Cũng không phải là chuyện đáng khoe khoang. . . . . ."
Lời nói này cay nghiệt đến mức khiến cho Lâm Nhược Kỳ ngạc nhiên không dứt.
Đây là Học trưởng Liễu cô biết sao? Nói chuyện quá vô sỉ, thô tục, khó nghe như vậy!
Trong lòng kinh ngạc hoảng sợ, đầu tiên lo lắng không phải cho mình mà là cho Cơ Liệt Thần ở sau lưng.
Bị người trực tiếp bóc vết sẹo như vậy, có thể làm cho anh khó chịu hay không? Chắc chắn sẽ khó chịu. . . . . .
Lâm Nhược Kỳ quay đầu lại nhìn sắc mặt tái nhợt của Cơ Liệt Thần, vẻ mặt tối tăm, giống như bị người đánh một cái tát khó chịu, đứng ở đó không nhúc nhích.
Làm người ta lo lắng chính là Cơ Liệt Thần luôn suy nghĩ kín đáo thế nhưng không bác bỏ, có thể nghĩ anh bị sốc biết bao nhiêu. . . . . .
Chưa lúc nào, Lâm Nhược Kỳ nhìn thấy dáng vẻ của anh như vậy.
Cô cảm thấy trong lòng chua xót không chịu nổi, nơi ngực khẽ co rúc lại, có một loại đau đớn khó có thể dùng lời để diễn tả được, trong nháy mắt bắt đầu lan tràn trong tim. . . . . .
Cùng lúc cô dần dần ý thức được mình yêu anh, có người cũng đang nhắc nhở cô thật rõ ràng, người đàn ông mình yêu sắp không còn sống lâu trên đời này!
Trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi, cô bị nhận thức này ập đến không cách nào nhúc nhích, bàn tay đang run rẩy kịch liệt nắm thành quả đấm, tức giận đến nghiến răng ken két, hận không được nhào tới xé nát cái miệng thúi của Liễu Chí Thành hoặc trực tiếp đánh anh ta bất tỉnh dưới đất!
Máu, từ trong hàm răng Lâm Nhược Kỳ cắn chặt môi dưới tràn ra. . . . . .
Cô hận hận nhìn chằm chằm một đôi nam nữ trước mặt, tức giận nói: "Nếu như chửi bới người khác có thể làm cho các người cảm thấy vui vẻ, vậy các người tùy ý sỉ nhục tôi...tôi không ngại! Liễu Chí Thành, hôm nay tôi mới nhìn thấy rõ bộ mặt chó của anh, tôi nói cho anh biết, anh ấy!"
Cô xoay người, ngón trỏ yên lặng chỉ vào Cơ Liệt Thần, kiên định nói, "Anh ấy chính là chồng của tôi! Hôm nay chúng tôi vừa mới đi đăng ký kết hôn! Anh ấy bị ung thư tinh hoàn thì thế nào? Một kẻ chửi bới một người bệnh giống như anh vậy, anh cảm thấy anh còn có tư cách làm bác sĩ sao? Chúng ta là người thầy thuốc, tôi thấy hổ thẹn vì anh! Hơn nữa tôi đã từng thầm mến loại người như anh, cảm thấy nhục nhã! Tôi cho anh biết, cho dù anh ấy bị chứng nan y, cả đời tôi cũng sẽ chăm sóc cho anh ấy, Lâm Nhược Kỳ tôi sẽ ở bên cạnh anh ấy đến chết!"
Giọng nói khàn khàn vỡ vụn, cũng là một lời thề nguyện thiêng liêng!
Tự tin, kiên định, lẫm liệt!
Thậm chí, còn có loại dũng khí thấy chết không sợ!
Tất cả người ở chỗ này cũng bị khí thế của Lâm Nhược Kỳ làm giật mình, trên nét mặt đọng lại. . . . . .
Lâm Nhược Kỳ muốn xinh đẹp xoay người dắt tay của anh cùng nhau rời khỏi, để lại cho người khác một bóng lưng kiêu ngạo.
Nhưng không có kết quả.
Cô căn bản không quay người lại được, thân thể giống như bị đóng đinh tại chỗ cũ, cả người cô tức giận đến phát run, trong hốc mắt đã sớm ứ đọng một tầng hơi nước, sợ rằng không cách nào bảo đảm phần tự tin và kiên định này có thể kéo dài đến cuối cùng. . . . . .
Trời mới biết, cô đau lòng đến thật khó chịu, vì anh, cũng vì mình yêu anh. . . . .
Nhưng lại bị một sức mạnh ở sau lưng xoay người cô lại, quay đầu nhìn thấy Cơ Liệt Thần bước một bước dài xông lên, bàn tay như gọng kềm vững vàng cố định hai vai của cô, kịch liệt bao phủ xuống nụ hôn!
Cơ Liệt Thần dùng sức thật mạnh ôm hôn Lâm Nhược Kỳ. Giống như anh muốn đem Lâm Nhược Kỳ gặm nuốt, dây dưa đến cùng, liếm khắp miệng của cô, gặm cắn lưỡi né tránh của cô.
Khuôn mặt của Cơ Liệt Thần có vẻ tái nhợt. Cô nhìn thấy rất rõ ràng nhưng bị anh đột nhiên ôm hôn làm cho giật mình.
Cho nên, xoay người tượng trưng, cam tâm tình nguyện thừa nhận, đôi tay không nhịn được đặt trên lồng ngực ấm áp của anh. Anh kịch liệt mút vào cô, cho đến khi hai người đều mệt đến thở hồng hộc mới dừng lại.
Nụ hôn này thắng được trăm ngàn lời nói!
Sau khi nhận thấy các bạn học xung quanh kinh ngạc nhìn chăm chú, vẻ mặt Lâm Nhược Kỳ đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào trước ngực anh, không dám ngẩng đầu.
Tròng mắt Cơ Liệt Thần nhìn cô gái nhỏ trong ngực một cái, cong cong môi, im lặng đưa tay vuốt tóc của cô. Sau khi yên lặng một lúc mới ngẩng đầu lên, trong tròng mắt đen xuất hiện lạnh lẽo.
"Vậy không tham gia dạ vũ tốt nghiệp cũng được. Nhược Kỳ, chúng ta trở về Lư Đăng Bảo."
:clap:
Đã sửa bởi megau1976 lúc 04.04.2015, 11:14.
1 thành viên đã gởi lời cảm ơn megau1976 về bài viết trên: traiothiem 20.11.2014, 23:02megau1976Thượng Thần Hỏa Long Bang Cầm ThúNgày tham gia: 04.08.2013, 17:20
Tuổi: 39
Bài viết: 2165
Được thanks: 30421 lần
Điểm: 10.44Tài sản riêng:
40 - Điểm: 11Chương 069: Lâm Nhược Kỳ tôi sẽ ở bên cạnh anh ấy đến chết! 7
Đây là lần thứ hai Liễu Chí Thành đón nhận ánh mắt của Cơ Liệt Thần, ý lạnh trong đáy mắt làm anh ta không rét mà run! Giống như một con như chim sợ ná, Liễu Chí Thành lập tức câm như hến, đưa mắt nhìn hai người rời đi. . . . . .
Ra khỏi cửa chính phòng nhảy, Cơ Liệt Thần đột nhiên hỏi "Tại sao không phủ nhận quan hệ của hai chúng ta? Trước đó không phải đã nói không muốn để cho người khác biết em kết hôn?"
Lâm Nhược Kỳ ngẩng đầu, phát hiện anh chỉ để lại cho mình một bóng lưng, đầu khẽ rũ xuống, sợi tóc bên tai khẽ chảy xuống che lại gò má của anh làm cho cô không nhìn thấy rõ vẻ mặt của anh.
Thậm chí bàn tay của anh xuất mồ hôi. . . . . .
Cô dừng bước, yên lặng nhìn anh, "Tại sao phải phủ nhận? Anh vốn là ông xã của Lâm Nhược Kỳ em."
Anh quay đầu lại, vẻ mặt sững sờ.
Thật ra, anh muốn giải thích rõ ràng cho cô về "Bệnh tình" của mình. Thế nhưng người theo dõi đang ở gần, trong lúc chưa hiểu rõ lai lịch của đối phương, anh không có cách nào phủ nhận sự thật "Ung thư tinh hoàn" với cô, chỉ có thể đâm lao phải theo lao.
Nếu như phủ nhận, những cố gắng trước đó của thành viên tổ chức sẽ uổng phí, chuyện lấy được máy CD từ Lãnh thị rất có thể sẽ bại lộ; còn ngầm thừa nhận chuyện "Ung thư tinh hoàn", sẽ làm cô đau lòng, nếu sau này cô biết được sự thật, biết anh phản bội lòng tin của cô, rất có thể sẽ giống như Tuyết Phù nói, sẽ hận chết anh.
Nghĩ đến đây, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
"Nhược Kỳ, anh. . . . . ." Anh đột nhiên nghẹn lời.
Trong chớp mắt ấy, Cơ Liệt Thần cảm giác mình vô cùng đau xót, cũng mất đi hơi sức giải thích.
Tất cả không cần nhiều lời, kéo tay của cô ngồi vào chiếc Rolls-Royce phiên bản dài, lấy tốc vượt 130 km/h chạy như bay ở trên đường cái.
Chạy xe như bay trong dòng xe cộ trên mặt đường chật ních, Lâm Nhược Kỳ cũng không sợ hãi, nghiêng đầu nhìn về phía Cơ Liệt Thần.
Môi mỏng anh mím chặt, mày rậm nhíu chặt, ánh mắt lấp lánh, từ đầu đến cuối không mở miệng, mặc dù liều lĩnh lái xe chạy như bay nhưng trên mặt không một chút rối loạn. Lâm Nhược Kỳ cho rằng anh chắc chắn khó chịu chuyện trong phòng nhảy, muốn phát tiết một phen, cho nên cô cũng không mở miệng chỉ lẳng lặng nhìn anh lái xe.
Chính xác trong lòng Cơ Liệt Thần rất khó chịu. Chỉ là, "Khó chịu" này không phải "Khó chịu" kia . . . . . .
Khó chịu về thái độ Lâm Nhược Kỳ bất chấp tất cả tin tưởng anh nhưng mình không có cách nào nói rõ ràng sự thật cho cô biết, chỉ có thể lấy đại cục làm trọng, anh tự trách mình trong lúc vô tình phản bội lòng tin của cô. . . . . .
Rền . . . . . .
Nhấn ga, động cơ nổ vang, chiếc Rolls-Royce nhanh chóng vọt đi như bay!
Ước chừng nửa giờ sau, tốc độ chiếc xe Rolls-Royce phiên bản dài mới dần dần chậm lại, lái vào một con đường mòn trong rừng. Trong lòng Lâm Nhược Kỳ chợt lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhìn ra được tâm trạng Cơ Liệt Thần đã khôi phục yên tĩnh.
Lâm Nhược Kỳ vừa nhìn một bên mặt xinh đẹp của Cơ Liệt Thần, ở trong đầu vừa tự hỏi.
Liếc mắt nhìn con đường ngoài cửa sổ, con đường này cô không quen, khẳng định không phải trở về Lư Đăng Bảo số một. Vậy anh muốn mang cô đi nơi nào?
Trong con ngươi anh lạnh lùng chớp động, cô không biết anh đang nghĩ cái gì, giờ phút này mình cũng không muốn suy đoán. Nếu anh muốn nói, tất nhiên sẽ nguyện ý nói với cô, nếu anh không muốn nói, hỏi chỉ vô ích còn tăng phiền não, chi bằng yên lặng ở bên anh là tốt rồi.
Vì vậy không nói câu nào, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. . . . . .
Cơ Liệt Thần xoay mặt, quay đầu lại nhìn Lâm Nhược Kỳ một cái, "Tại sao không hỏi anh đi nơi nào?"
Cô hiếm khi an tĩnh như thế, có thể nói cô an tĩnh gọi về lý trí của anh, nếu là lúc bình thường, cô gái nhỏ này đã sớm không nhịn được lên tiếng.
Lâm Nhược Kỳ trừng mắt nhìn, trả lời, ". . . . . . Vậy xin hỏi Cậu chủ Cơ, anh tính đi đâu vậy?"
Cơ Liệt Thần bị giọng điệu hết sức phối hợp của cô làm cho tức cười, phiền muộn trước đó giống như trong nháy mắt quét sạch.
Rốt cuộc cô là cô gái như thế nào?
Tại sao không sợ trời không sợ đất, đôi khi có thể biểu hiện kiên quyết như vậy?
Nhìn bề ngoài cô chỉ là cô gái nhỏ bình thường không thể bình thường hơn nữa, mặc dù có lúc ngây thơ nhưng sẽ không khuất phục, cũng không mềm yếu, bởi vì vẫn một mình kiên cường sống sót cho nên mới có một mặt như vậy sao?
Cơ Liệt Thần không cách nào nghĩ ra. . . . . .
Chỉ có một điều anh rất rõ ràng, đó chính là: anh không muốn mất đi cô, cho dù tạm thời nói dối nhưng anh không muốn vì vậy mà từ bỏ cô.
Xe bảy lần ngoặc, tám lần rẽ, chạy vào một vườn hoa nhỏ. Lâm Nhược Kỳ thấy rõ kiến trúc sau cái vườn hoa nhỏ này, hơi giật mình.
Không to lớn như Lư Đăng Bảo số một, cũng không phải do phong cách tòa nhà kiểu truyền thống Trung Quốc cổ xưa, đây là một tòa lầu nhỏ hai tầng phong cách vô cùng đậm chất dân dã. Tòa lầu nằm ở một bên vườn hoa, trong vườn hoa chim hót hoa thơm, bên kia lại có một dòng sông nhỏ lẳng lặng chảy xuôi, bên cạnh sông nhỏ trồng các loại cây cối cao thấp, phía sau sân còn lại là một nông trại không lớn không nhỏ, mơ hồ nghe có tiếng gà gáy. . . . . .
Chỉ nhìn một cái, Lâm Nhược Kỳ liền yêu thích nơi này.
Nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng ra lúc hoàng hôn nơi này thật đẹp. Khi mặt trời lặn xuống phía Tây thì tòa lầu nhỏ tắm ánh nắng chiều, tiếng nước chảy róc rách hòa lẫn tiếng côn trùng ca hát, êm tai dễ nghe, tiếng con ếch kêu to sâu lắng, tiếng gà nước gáy trầm bổng, gió thổi qua cây Bạch Dương, lá cây xào xạc. . . . . .
Thở dài một hơi, thật là đẹp!
"Nơi này là. . . . . ."
Cơ Liệt Thần cười cười, nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, cũng không nói. Một mình rút chìa khóa xe, đi xuống xe trước. Lâm Nhược Kỳ nghĩ không ra anh đang làm gì, cũng đi theo anh xuống xe.
Có người từ trong tòa lầu nhỏ đi ra, Lâm Nhược Kỳ nghe có tiếng mở cửa, liền quay đầu nhìn lại, sau khi nhìn thấy rõ người tới, giật mình.
Cô không cách nào nhịn được há tròn miệng, ". . . . . . Tuyết Phù? !"
Nhất thời đã hiểu, nơi này là nhà của Tuyết Phù? Dì của Cơ Liệt Thần ở đây? !
Vô cùng chấn động, cô ngạc nhiên quay đầu nhìn Cơ Liệt Thần ở bên cạnh, anh nhàn nhạt cong cong khóe môi, "Em cũng đã nhìn ra, đây là nhà của dì anh." Dứt lời, cũng không quay đầu lại vào nhà trước.Lúc này Tang Tuyết Phù đã chào đón, cười nói, "Nhược Kỳ, chị đã đến rồi? Mau vào nhà, mẹ tôi đang chờ hai người."
Lâm Nhược Kỳ vẫn không phản ứng kịp tin tức khó có thể tiêu hóa này, dưới chân như giẫm vào trong đám mây mù, mờ mịt theo Tang Tuyết Phù vào nhà.
Ở trong tưởng tượng của cô, Tang Tuyết Phù phải giống như Cơ Liệt Thần, là đại tiểu thư hưởng hết vinh hoa phú quý, thế nhưng nơi này và nơi ở của một đại tiểu thư nổi tiếng trong tưởng tượng chênh lệch cách xa vạn dặm. Mặc dù cũng rất đẹp, nhưng khác xa "Khu nhà cấp cao".
Có lẽ đoán được suy nghĩ trong lòng của cô, Tang Tuyết Phù dí dỏm trừng mắt nhìn, nói, "Có phải đang suy nghĩ nơi này không giống như chỗ ở một đại tiểu thư?"
Lâm Nhược Kỳ ngẩn ngơ, một hồi lâu mới ngượng ngùng gật đầu.
Tang Tuyết Phù không để ý, có chút bất đắc dĩ nói, "Tôi chưa từng nói mình là đại tiểu thư a. Cha tôi qua đời sớm không để lại sản nghiệp gì, thân thể mẹ tôi cũng không tiện, căn bản không có cách nào rời giường cho nên trong nhà sa sút, chỉ có thể dựa vào anh họ tôi tiếp tế mới có thể tạm sống qua ngày. . . . . ."
Lâm Nhược Kỳ đầy nghi ngờ nhìn Tang Tuyết Phù, dường như bị lời của cô làm cho cảm động.
Lúc này, Cơ Liệt Thần lộn trở lại đưa tay búng trên trán Tang Tuyết Phù một cái, la rầy cô, "Không biết hối cải, lại giả bộ đáng thương."
Quay đầu lại, nhìn Lâm Nhược Kỳ giải thích, "Đừng nghe cô ấy nói bậy, khi còn sống dượng anh là một trong hai ông trùm nông nghiệp, sau khi ông ấy qua đời, dì đem tất cả nông trại của mình cho bên ngoài thuê mướn, chỉ cần một năm tiền mướn cũng đủ cho Tuyết Phù tiêu xài phung phí, gom nhiều năm cũng xài không hết. Còn nông trại này, bởi vì dượng đích thân thiết kế, cũng là một tòa lầu dì thích nhất nên vẫn giữ lại để ở, như thế nào? Thích không? Sau sân vườn phía Nam còn có một trang trại ngựa, có muốn ở lại cùng anh đi cởi ngựa chơi hay không?"
Nghe Cơ Liệt Thần giải thích xong, Lâm Nhược Kỳ không nói nên lời. Người trong gia đình này thật là cực phẩm a. . . . . .
Vào tòa lầu nhỏ, Lâm Nhược Kỳ phát hiện trong tòa lầu này thật là có khoảng trời riêng, bên ngoài nhìn vào cũng không rộng rãi nhưng bên trong thiết kế mở rộng theo chiều dọc, hơn nữa còn có hầm rượu và kho lúa dưới lòng đất, nghe nói là dùng để trữ rượu đỏ và lương thực cho nên cả không gian bên trong thật sự rất lớn.
Trong lòng Lâm Nhược Kỳ thầm cảm thán, rốt cuộc có thể hiểu tại sao Tang Tuyết Phù có ham mê kỳ quái như vậy rồi, có lẽ có quan hệ rất lớn đến hoàn cảnh sinh hoạt của cô.
Người làm của nhà họ Tang cũng không ít, nghe nói phần lớn cũng đi ra ngoài làm đồng áng rồi. Tất nhiên mọi người rất quen thuộc Cậu chủ Cơ Liệt Thần, rối rít cung kính cúi người chào hỏi anh, đồng thời cũng tò mò nhìn Lâm Nhược Kỳ ở bên cạnh anh.
Thật là ngạc nhiên a, Cậu chủ Cơ lần đầu tiên mang cô gái trở về gặp bà chủ, chắc hẳn cô bé này chính là đối tượng kết hôn như lời đồn rồi. . . . . .
Lâm Nhược Kỳ đã miễn dịch đối với cái nhìn của mọi người, lúng túng cười một tiếng, theo sát ở sau lưng Cơ Liệt Thần đi vào trong.
Anh dẫn cô đến lầu hai, ở trong phòng ngủ chính, một người phụ nữ xinh đẹp tuổi trung niên đang nằm trên giường, khi nhìn thấy Lâm Nhược Kỳ, đầu tiên trên mặt nở nụ cười chào hỏi: "Đến đây, cô bé này nhất định là Nhược Kỳ hả? Dì đã nghe Tuyết Phù nói về cháu rất nhiều lần."
Lâm Nhược Kỳ ngẩn người, không khỏi nhìn về phía Cơ Liệt Thần.
Người phụ nữ xinh đẹp này là mẹ của Tang Tuyết Phù, là dì của Cơ Liệt Thần chứ?
Cơ Liệt Thần thấy dáng vẻ kinh ngạc của cô, vội vàng lại gần tai cô, nhắc nhở, "Mau gọi dì."
Lâm Nhược Kỳ bừng tỉnh trừng lớn mắt, quay đầu lại nhìn bà Tang cười nói, "Dì, cháu chào dì."
"Aiz, chào cháu. Nhược Kỳ, dì rất mong có thể nhìn thấy cháu sớm hơn."
"Mẹ, hôm nay anh họ đã cùng Nhược Kỳ đi Dân Chánh Cục đăng ký kết hôn" Tang Tuyết Phù ra vẻ trách móc, "Cho nên, bây giờ cô ấy đã là cháu dâu của mẹ rồi, mẹ muốn gặp mặt Nhược Kỳ lúc nào cũng có thể. Chỉ là không biết qua một thời gian nữa, thân thể Nhược Kỳ có cho phép hay không. . . . . ."
Dứt lời, Tang Tuyết Phù nhìn Cơ Liệt Thần cười mập mờ.
Hắc, trải qua một đêm ngày hôm qua, hai người này rõ ràng đã có cái gì đó, nếu Nhược Kỳ mang thai, không thể đi lại khắp nơi, mẹ muốn gặp cô ấy cũng không dễ dàng. . . . . .
Nghe vậy, bà Tang gật đầu, gọi Lâm Nhược Kỳ ngồi xuống ở bên giường mà Lâm Nhược Kỳ nhất thời cũng không ý thức được "Qua một thời gian nữa" là có ý gì, chỉ mỉm cười nói chuyện với Bà Tang.
Bà Tang muốn gặp Lâm Nhược Kỳ là sự thật, dù sao thường xuyên từ trong miệng Tang Tuyết Phù nghe mọi chuyện liên quan đến cô, khó tránh khỏi cảm thấy tò mò.
Cơ Liệt Thần là cháu trai duy nhất của mình, là đứa trẻ mồ côi của chị mình, bà không nên quan tâm thì quan tâm người nào đây? Huống chi loại chuyện kết hôn này, càng thêm cẩn thận.
Mấy tháng trước còn muốn nhờ bạn bè tìm cho anh một đối tượng thích hợp hẹn hò, không ngờ bị anh một mực chối bỏ. Không thể lay chuyển được anh, liền tìm cơ hội thích hợp nói chuyện với anh, "Tiểu Thần, tiêu chuẩn để cháu lựa chọn bạn gái là gì?"
"Hiểu chuyện, không đáng ghét là được rồi." Ngay lúc đó Cơ Liệt Thần thuận miệng nói.
Điều này hiển nhiên là một đáp án qua loa, Bà Tang bất mãn nói, "Các cô gái hiểu chuyện không phải rất nhiều sao? Bên cạnh cháu cũng không thiếu người như vậy, tại sao cho đến bây giờ không tìm được người thích hợp?"
Cơ Liệt Thần từ chối cho ý kiến, chỉ nói, "Hiểu chuyện, không đáng ghét có rất nhiều, chỉ là đủ đặc biệt cũng rất ít."
Chưa được bao lâu, nghe Tuyết Phù nhắc đến Lâm Nhược Kỳ, biết rất nhiều chuyện lý thú về cô bé này, trực giác của bà chính là cái loại cô gái đặc biệt trong miệng Tiểu Thần.
Ngay cả Tiểu Thần cũng cảm thấy cô gái này rất đặc biệt thì sẽ như thế nào đây?
Nghĩ đến đây, hai mắt Bà Tang không khỏi quan sát Lâm Nhược Kỳ nhiều lần. Dáng vẻ của cô rất tươi trẻ, mặt mày trong sáng, từng cử chỉ không kiêu ngạo, không tự ti, khéo léo, là một cô gái nhỏ xinh xắn. Cũng không biết cô có che đậy khuyết điểm của mình hay không. . . . . . Có nên thử cô một lần hay không đây?
Hơn nữa, phải dùng tới bà để thử sao? Tiểu Thần cũng không phải dễ dàng bị dọa sợ như vậy. . . . . .