Sau khi Lâm Nhược Kỳ từ trong phòng VIP tối cao kia đi ra ngoài, rốt cuộc cho rằng mình thoát khỏi hiểm cảnh, có thể thở gấp, lại không nghĩ rằng, có chuyện nguy hiểm hơn đang đợi mình.
Ở trong gian phòng kia kéo dài quá lâu, cô quyết định nên theo đường cũ trở về phòng tắm suối nước nóng tìm Lynda và Tang Tuyết Phù, vì vậy một đường đi trở về.
Trên đường, phải đi qua một hành lang rất dài, có lẽ do đèn đường bị hỏng, giờ phút này thoạt nhìn giống như cái miệng đen ngòm của một con mãnh thú.
Lâm Nhược Kỳ ngớ ngẩn, vỗ tay một cái, hy vọng tiếng vỗ này có thể làm cho những bóng đèn đường kia phát sáng. Đáng tiếc, cái nào cũng bị hỏng, cho dù sáng cũng chỉ phát ra ánh sáng mờ nhạt, khiến cho cả hành lang nhìn rợn cả tóc gáy. . . . . .
Theo bản năng, cô bước nhanh hơn, muốn nhanh chóng đi qua đoạn hành lang này, có lẽ đi tới được một đoạn thì chuyện xảy ra.
Đột nhiên ánh đèn trước sau tối sầm lại, sau hai giây ánh sáng chói mắt từ trên đỉnh đầu bắn tới. Theo phản xạ cô vừa ngẩng đầu, lại bị người dùng vải bố che miệng, cô còn chưa kịp nhìn rõ đối phương là ai, liền bị người ta chụp khăn vải đen che mắt lại.
Mặc cho cô tay đấm chân đá, đối phương cũng không động đậy. Trực giác cho cô biết, đối phương chỉ có một người, hơn nữa còn là đàn ông, bởi vì chỉ có đàn ông mới có hơi sức lớn, vác cô đi một đoạn đường dài như vậy.
Trong lòng cực kỳ sợ hãi, suy nghĩ duy nhất chính là: Mẹ nó, tại sao hôm nay xui xẻo như vậy? Vận cứt chó trong năm, hôm nay tất cả đều gặp phải? !
Mười phút sau, cái khăn bịt mắt của cô bị người lấy xuống, kể cả cái khăn lau ở trong miệng phát ra mùi hôi thối.
Đầu tiên ho dữ dội một trận, khạc ra vật thể bẩn thỉu không rõ ở trong miệng làm người ta muốn nôn mửa, thuận tiện phun vài hớp nước bọt đến trên mặt đối phương, thừa dịp còn có hơi sức, lập tức bắt đầu cố sức hô to.
"Cứu mạng a . . . . . . cứu mạng, mau tới cứu người a . . . . . . bắt cóc á!"
Nhưng gian phòng hiệu quả cách âm rất tốt, căn bản cô không nghe được động tĩnh bên ngoài, chắc hẳn ngoài phòng cũng không có người có thể nghe được tiếng cô la lên. Xem ra, đối phương đã sớm chuẩn bị, mới có thể mang cô tới nơi đây.
"Chát . . . . . ."
Thấy cô một chút cũng không có giác ngộ mình bị bắt cóc, đối phương vỗ một cái vào mông cô, tiếng kêu vang dội.
Cô bị đánh đến choáng váng đầu, ù tai, sững sờ tại chỗ, lúc này mới nghĩ đến cẩn thận quan sát người đàn ông đã bắt cóc cô.
Hai chân thon dài, mặc quần jean phẳng phiu, áo màu xanh nhạt bó sát người, nổi bật thân hình khỏe đẹp, da thịt màu mật ong, từ cổ đến ngực rồi đến hai cánh tay, cũng lộ ra hoàn mỹ.
Lâm Nhược Kỳ không khỏi tò mò tướng mạo của anh ta, bình thường không phải bọn cướp mang mặt nạ thì bịt mặt, chẳng lẽ người đàn ông này . . . . . .
Lại không nghĩ rằng, người đàn ông này không chút nào keo kiệt biểu diễn gương mặt thời ‘Ngũ Đại anh hùng’ của anh ta. Bởi vì anh ta có khuôn mặt xinh đẹp, xinh đẹp đến chói mắt, mái tóc dài nhuộm highlight vài sợi màu tím không theo khuôn phép, ngược lại bện lại vô cùng sạch sẽ, không có nửa phần xốc xếch, rỏ ràng anh ta rất tự tin khuôn mặt của mình, thậm chí có thể nói là kiêu ngạo, cả người tản ra khí thế tà ác, cuồng vọng.
Mà dưới mắt, mặc dù trên khuôn mặt đẹp trai lại tràn đầy hứng thú nhưng đang nổi lên tín hiệu gọi là nguy hiểm!
Nhìn thấy Lâm Nhược Kỳ đang quan sát mình, anh ta xì khẽ một tiếng, xem thường nói: "Cô gái, cô lớn tiếng kêu cũng không có ích gì, sẽ không có người biết cô ở nơi này đâu!"
Dứt lời, bàn tay chợt đưa ra hung hăng dùng sức kẹp chặt cánh tay Lâm Nhược Kỳ, kéo thân thể của cô qua, vứt trên boong thuyền cứng rắn lạnh lẽo.
Hơn nữa, tiện thể đè lên cô!
Sau đó bên ngực, hông của cô, vuốt ve loạn xạ trên dưới, đỉnh đầu gối cứng rắn cũng chen vào giữa hai chân của cô, tay theo bắp đùi trượt xuống bắt được cổ chân của cô, thô lỗ kéo ra. . . . . .
Cả người Lâm Nhược Kỳ cũng trở nên cứng ngắc!
19 năm qua, bên cạnh bạn học Lâm Nhược Kỳ cũng không có người đàn ông nào, lại có thể vừa đi lên thuyền, bản thân đã trải qua hiện trường cưỡng hiếp!
Ngay cả Cơ Liệt Thần cũng từng thân mật với cô nhưng mức độ của anh xem như vẫn còn ở trong giới hạn mà cô có thể chấp nhận, hơn nữa anh không dùng phương thức thô bạo như thế đối với cô.
Không thể nghi ngờ, tình hình trước mắt đối với một nữ sinh chưa biết mùi đời mà nói, thật sự rất khiếp sợ, ngay cả lần trước ở dưới chân núi nhà họ Cơ, Lãnh Như Phong đột nhiên đụng ngã cô lăn xuống mương nước thì cô cũng không có khiếp sợ như vậy. Loại cảm xúc khiếp sợ này đã vượt xa sự sợ hãi và xấu hổ, khó có thể diễn đạt, chỉ còn lại hoảng hốt và nghẹn thở. . . . . .
"Sao hả, xem phản ứng của cô giống như chưa từng trải qua chuyện kia sao. . . . . . nhưng phải nói rằng, da của cô. . . . . . Ngược lại rất trơn bóng. . . . . ."
Không giống với phản ứng ngốc trệ của Lâm Nhược Kỳ, ngược lại Lôi Thiệu Đình rất hưởng thụ, vừa lẩm bẩm tự nói, vừa mạnh mẽ đè ép Lâm Nhược Kỳ, thỏa thích chiếm tiện nghi!
Thật ra cô rất muốn cử động nhưng cô đã thử qua, người đàn ông này hơi sức lớn đến kinh người, người nằm hình chữ đại (大), dang tay chân nằm ở trên người cô, vừa lúc đem hai tay hai chân của cô giống như đóng đinh tại chỗ!
Cho nên, cô căn bản có lòng nhưng không đủ sức, cũng không nhúc nhích được chút nào!
Đáng giận hơn, người đàn ông xấu xa này đã bắt đầu dùng miệng môi chạy trên da thịt mịn màng trên bờ vai cô, bò lên đầu vai gầy, lúc ngâm suối nước nóng da đã ửng hồng, hàm răng gặm lên xương bả vai, trên da thịt lưu lại từng đường vết đỏ mập mờ. . . . . . Người đàn ông bắt đầu đem thân thể hai người dịch sang một nơi, quần áo cản trở từng món một lột ra, tai bên nhẹ nhàng cười trêu chọc nơi nhạy cảm . . . . . .
"Không tệ, da của cô rất mềm mại, tùy tiện dùng một chút sức cũng có thể để lại dấu vết, như vậy không còn gì tốt bằng, vừa làm cho người ta mãnh liệt tràn đầy tham muốn giữ lấy, lại có thể để cho anh ta sau khi nhìn thấy sinh ra cảm giác tức giận mãnh liệt, chính là kết quả mà tôi mong muốn. . . . . ."
Nghe vậy, Lâm Nhược Kỳ có chút kinh hoàng, sau hai giây, rốt cuộc phản ứng kịp. Thì ra người đàn ông này vì trả thù người nào đó mới làm như thế chứ?
Cô hỏi: "Xin, xin hỏi. . . . . . Rốt cuộc anh là ai? Có phải anh có chuyện gì không vui hay không, có muốn nói cho tôi nghe hay không, có lẽ chúng ta có thể không cần dùng loại phương thức này phát tiết?"
Mặc dù cô không phải bác sĩ tâm lý, nhưng cô dám đoán chắc người đàn ông này nhất định bị cái gì kích thích mới có thể làm như thế!
Thật không nghĩ đến, lời của cô vừa ra khỏi miệng, lập tức nhận lấy sự trừng phạt của người đàn ông bằng một cái tát!
"Yên ổn một chút! Ai muốn nói chuyện với cô hả ? !"
Nhất thời, Lâm Nhược Kỳ cảm giác hai mắt mình bắt đầu nổ đôm đốm rồi. . . . .