"Ông già họ Lãnh này thật đúng là biết hưởng thụ, du thuyền sang trọng xa xỉ như thế cũng có thể thuê mười ngày, nói không chừng du thuyền này đã bị ông ta mua lại rồi. . . . . ." Lynda không che giấu chút nào sự hâm mộ của mình, vẻ mặt mê mẩn cảm thán.
Tang Tuyết Phù khinh thường hừ nhẹ một tiếng: "Mua chiếc một du thuyền có gì lạ, có bản lãnh học anh tôi mua hòn đảo đấy, mùa đông ở chỗ đó, sảng khoái hơn!"
Đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Lâm Nhược Kỳ vừa nghe nói thế, lập tức trợn to hai mắt, hỏi "À? Anh ta còn có một hòn đảo à? Ở nơi nào?"
Tang Tuyết Phù cười cười: "Ở Indonesia, gần đảo Bali, nơi đó cũng xây một tòa nhà, gọi là Lư Đăng Bảo số 3."
Một cô gái nào đó ngạc nhiên: "Lư Đăng Bảo số 3? Tại sao nghe giống Lư Đăng Bảo số 1 vậy. . . . . ."
"Không sai, còn có Lư Đăng Bảo số 2, số 4 và số 5" Tang Tuyết Phù nhẹ nhàng trả lời.
". . . . . ." Vẻ mặt Lâm Nhược Kỳ ngớ ra, im lặng triệt để. Người đàn ông này tiền nhiều nên động kinh đúng không? Còn đánh số cho sản nghiệp của mình!
Sau đó, không tránh được oán thầm một phen: thật là nhà tư bản vạn ác a! Thế giới này, phân chia giàu nghèo quá nghiêm trọng phải vậy sao! Có người chen chúc trong ngôi nhà nhỏ hai ba chục mét vuông cũng thỏa mãn vô cùng, có người lại để khu nhà cao cấp phơi nắng a . . . . . .
Trên thân người đàn ông này đến cùng có bao nhiêu thiếu bí mật ? Có nhiều sản nghiệp như vậy không nói, ở Lư Đăng Bảo số 1, phía sau núi có nhiều sinh vật kỳ quái tồn tại, sợ rằng trong những toà nhà số hai, ba, bốn, năm, càng thêm quỷ dị hơn thôi. . . . . .
Nước ấm thoải mái rất dễ dàng làm cho người ta mệt rã rời, cũng rất dễ dàng làm cho người ta chìm đắm vào, hơn nữa cả phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy róc rách như bài hát ru con, làm cho người ta cảm thấy thư thái, vừa lòng.
Ba cô gái vừa tán gẫu, vừa lười biếng ngâm dưới nước, rất hưởng thụ tất cả.
Nhưng, chỉ trừ có một chuyện phá vỡ thời khắc yên tĩnh này. . . . . .
"Stop! Thật là không đúng dịp, tại sao ở chỗ này cũng có thể gặp phải thứ hèn mọn quê mùa kia, cô xem, nhìn dáng dấp xấu như mặt rổ, cũng dám ra ngoài giương oai lêu lổng! Thật không biết hai vị cậu chủ kia tại sao lại coi trọng một cái bánh bao quê mùa như vậy, chỉ sợ là nhìn nhỏ bé hiền dịu, thật ra trong xương rất lẳng lơ ghê tởm thôi. . . . . ."
Đột nhiên có một giọng nói ngoại quốc truyền đến, ba cô gái đang ngâm suối nước nóng cau mày ngẩng đầu nhìn về phía cửa, nói chuyện là một cô gái ngoại quốc có mái tóc vàng.
Cô gái tóc vàng này dáng dấp thật rất xinh đẹp, đầu tóc vàng như thác nước thẳng tắp, con ngươi màu xanh ngọc bích trong suốt như nước hồ, cùng với lông mi thật dài, da thịt trắng nõn như mỡ đông, cộng thêm vóc người hấp dẫn như yêu tinh, càng tăng thêm mấy phần thành thục, quyến rũ.
Nhắc tới cô gái ngoại quốc xinh đẹp, bên cạnh mình cũng có một, Lâm Nhược Kỳ không nhịn được nghiêng đầu nhìn Lynda một chút, thì ra cô gái ngoại quốc xinh đẹp cũng hấp dẫn như vậy a. . . . . .
Đang chuẩn bị nhìn về phía đối phương nở nụ cười thân thiện, ai ngờ, đối phương nhìn lên nhìn xuống đánh giá Lâm Nhược Kỳ một lần nữa, chỉ phát ra một tiếng khinh miệt: "Hừ!"
Người trước mặt nói một tràng tiếng anh, nghe không hiểu, nhưng chỉ cần nhìn sắc mặt của của đối phương một cái cũng biết, có lẽ không phải là lời hay rồi.
Tang Tuyết Phù quay đầu lại nhìn Lâm Nhược Kỳ, an ủi: "Mặc kệ cô ta, xem cô ta như con cóc đi. . . . . ."
Lời còn chưa dứt, lại có một khuôn mặt xinh đẹp khác xuất hiện tại cửa, cô gái xinh đẹp này cũng tóc vàng, nhưng khuôn mặt người này so với người trước càng xinh đẹp hơn, liền biết rõ đối phương không có ý tốt, Lâm Nhược Kỳ không nhịn được nhìn các cô mấy lần.
Sau đó, lại nghe thấy đối phương nói một tràng tiếng anh.
"Elise, cô nói là người nào? A, tôi biết rồi, là người có vóc dáng trẻ em phải không? Quả nhiên nhìn rất hèn mọn quê mùa, còn lùn như vậy. . . . . . Thật ra hai người bên cạnh cũng không có gì đặc biệt, một người giống người Somalia bệnh xida thối nát, một người giống dân bản xứ Nam Mĩ, còn người ở giữa căn bản là di truyền của người lùn nha, tại sao đàn ông trong nước bọn họ thưởng thức thứ tồi tệ như vậy? yêu thích thứ biến thái như vậy. . . . . . chậc chậc chậc!"
Nếu nói người ở trước mặt khá lịch sự, như vậy người ở phía sau chính là ác ý khiêu khích. Bởi vì rõ ràng cả khuôn mặt cô ta cũng tràn đầy thị uy, sau khi nói xong, ôm cánh tay người phía trước đứng ở một bên, chờ phản ứng lồng lộn của ba cô gái ngâm mình ở trong hồ.
Đáng tiếc, gió lạnh thổi qua, người có phản ứng. . . . . .
Lynda và Tang Tuyết Phù đều không hẹn mà cùng đụng cánh tay Lâm Nhược Kỳ một cái, hỏi "Này, tại sao cô cũng không nói chuyện? Họ đang khiêu chiến cô đấy. Thế nào, sợ sao? Có muốn chúng tôi hô hào trợ uy cho cô hay không. . . . . ."
Lâm Nhược Kỳ vỗ tay một cái, nắn nắn đầu vai, vung vung khuỷu tay, chân đá ra. Như không có việc gì nói: "Không cần, lại không quan hệ tới tôi, dù sao tôi nghe cũng không hiểu bọn họ nói gì."
". . . . . ." Lynda và Tang Tuyết Phù im lặng. Thì ra, ngốc nghếch cũng là một loại hạnh phúc a. . . . . .
Lâm Nhược Kỳ tiếp tục nói: "Hơn nữa, tại sao các người cũng không tức giận? Mặc dù tôi nghe không hiểu ra sao cả, nhưng nhìn ánh mắt vừa rồi của cô ấy, dường như cũng mắng hai người a?"
Lynda và Tang Tuyết Phù nhìn nhau cười, nhún vai một cái nói: "Không có gì, mỗi khi có người ghen tỵ vẻ đẹp của chúng ta thì sẽ xuất hiện tình huống như thế, chúng ta đã miễn dịch."
Thật ra, tình huống thật là hai người bọn họ thường sẽ vung tay, đánh cho đối phương không dám nói xấu nữa mới thôi.
Không biết rõ tình hình, khóe miệng Lâm Nhược Kỳ giật giật, hai người kia thật đúng là không khiêm tốn. . . . . .
Lynda nói: "Nhưng cô không tò mò bọn họ nói gì sao? Có muốn tôi phiên dịch một chút hay không? Thành thật mà nói, những lời đó không dễ nghe, tôi thật đúng là không biết dùng Trung văn thế nào để phiên dịch cho thỏa đáng. . . . . ."
Tang Tuyết Phù xen vào nói: "Nếu không, tôi phiên dịch cho cô nhé?"
Suy nghĩ một chút, Lâm Nhược Kỳ lắc đầu một cái, trả lời: "Thôi đi, hiện tại tâm trạng của tôi không tệ, không muốn lên lớp tiếng Anh. . . . . . Trong đại học đã phiền, mỗi lần nhớ tới những từ tiếng Anh kia, cũng làm cho tôi rất đau đầu, nhất là nghe trên lớp mới khổ. . . . ."
Khóe miệng Tang Tuyết Phù giật giật, sau khi cùng Lynda nhìn nhau, quay đầu lại cười to như sấm. Thì ra, ngốc nghếch không chỉ là một loại hạnh phúc, mà còn là một loại giải trí a. . . . . .