Lynda chọn trúng một chuỗi lắc tay trân châu, rất hăng hái để trong tay nhìn một chút: "Nói đến tôi cũng tò mò, trước kia tôi bỏ ra bao nhiêu công sức cũng không theo đuổi được anh ấy, mà Lâm Y tá chỉ tốn không tới một tháng đã làm được, thật là hâm mộ lại ghen tỵ đấy. Thành thật mà nói, Nhược Kỳ, thua cô, tôi tâm phục khẩu phục."
Lâm Nhược Kỳ không hứng thú lắm, cũng không bởi vì lời nói của Lynda mà cảm thấy vui vẻ, đi theo bên cạnh hai người này, hỏi một đằng đáp một nẻo: "Tại sao hai người thích đi dạo phố như vậy, tôi cảm thấy rất mệt mỏi a, thật là muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, chúng ta có thể tìm quán coffee ngồi một chút hay không?"
Tang Tuyết Phù và Lynda không hẹn mà cùng nghiêng đầu, mở miệng nói: "Lâm Y tá thân ái, chúng tôi nghiêm trọng nghi ngờ đến cùng cô có phải là phụ nữ hay không! Mới đi dạo nửa giờ, cô lại than mệt mỏi? Tại sao cô không thích đi dạo phố? Cô nhìn một chút, ăn mặc như vậy làm sao tối nay tham gia dạ vũ đây?"
"Dạ vũ? Tôi có thể không đi được không?" Lâm Nhược Kỳ cong cong môi, bày tỏ bất mãn của mình, "Tôi không biết khiêu vũ, lại nói, tôi chưa bao giờ tham gia dạ vũ. . . . . ."
Nghe vậy, Tang Tuyết Phù và Lynda không hẹn mà cùng khi dễ cô: "Không biết nhảy cũng phải tham gia, bởi vì cô là bạn nhảy của Cậu Cơ, anh ấy tuyệt đối không cho phép cô ở lại!"
Lâm Nhược Kỳ tiếp tục giải thích: "Nhưng người ta thật sự không biết nhảy nha, hơn nữa mặc cái quần áo kỳ quái đi tham gia dạ vũ, thật không được tự nhiên . . . . . ." Cô vừa nói, vừa ở trên người mình khoa tay múa chân.
"Không có nhưng nhị gì hết! Cô phải tham gia, hơn nữa, là tự cô nói rất muốn đi du lịch, kết quả, ngay cả hoạt động như vậy cũng không muốn tham gia, chẳng phải là không có lý lẽ? Nếu như còn có lần sau, tôi sẽ không dẫn cô đi"
Cơ Liệt Thần đột nhiên xuất hiện ở phía sau cô, giọng nói lạnh lẽo mạnh mẽ biểu hiện anh không vui.
Nhưng Lâm Nhược Kỳ lại không biết chết sống, tiếp tục cãi lại: "Ở nhà thì ở nhà, anh không thể quá độc đoán đối với tôi như vậy. Không phải anh nói anh muốn kết hôn với tôi sao? Tại sao ép buộc tôi làm chuyện tôi không muốn? Hơn nữa, ai quy định tới nơi này nhất định phải tham gia dạ vũ?"
Hắc, khoan hãy nói, cô nói lời nói này là có căn cứ, làm cho Cơ Liệt Thần giận đến nghiến răng. Mấu chốt là cô đem anh nói thành một đức hạnh "Hết sức theo đuổi cô lại không có kết quả", làm mất tôn nghiêm của người đàn ông, nhất là ở trước mặt cả đám người không có nhiệm vụ. . . . . .
"A, thật sao? Ý của cô nói tôi làm cho cô cảm thấy ủy khuất?" Giọng nói của cậu chủ Cơ Liệt Thần trong nháy mắt san bằng con sóng nhỏ nhấp nhô. . . . . .
Những người ở xa "Nhìn" trong nháy mắt, bị đông lại. . . . . .
"Đúng vậy! Ý tôi là như thế. Anh đã muốn lấy tôi, nói thế nào cũng phải theo tôi chứ? Nếu không, vì tính khí của anh quá kém mà tôi từ chối anh nha." Lâm Nhược Kỳ cảm ứng sóng âm hết sức chậm lụt, đồng ý gật đầu, còn không quên bổ sung thêm một trái bom lớn hơn, "Nói không chừng không cần phải đợi đến mười ngày sau, bởi vì tính tình anh quá xấu, tôi từ chối anh trước!"
Ở một bên, Tang Tuyết Phù gần như muốn lập tức quỳ xuống đất cầu xin, "Có ai không, có ai đi nói cô ấy câm miệng a. . . . . ."
"Lâm Nhược Kỳ, cô nói cái gì? !" Giọng nói của một cậu chủ nào đó, gần như có thể làm chết rét bốn người sống sờ sờ đang "Nhìn". . . . . .
"Cho nên, ý của tôi chính là: đánh chết tôi . . . . . . tôi cũng không đi!"
Nói xong, bĩu môi, vặn eo, lắc mông, bỏ đi!
Nhìn một chút vẻ mặt không ổn của Cơ Liệt Thần, Tang Tuyết Phù kêu lên: "Này, cô đi đâu vậy? Cô đi rồi, chúng tôi làm thế nào? !"
Nói giỡn! Ném một trái bom siêu cấp cho bọn họ, mình lại phủi mông chạy lấy người, cô gái này không có nghĩa khí như vậy sao!
Ai ngờ, Lâm Nhược Kỳ cũng không ngẩng đầu lên trả lời: "Tâm trạng không tốt, một mình tôi ra ngoài đi dạo!"
Nghe vậy, Cơ Liệt Thần đen mặt, quả đấm siết chặt vừa buông lỏng, buông lỏng ra lại siết chặt. . . . . .
Hỏng mất, mọi người im lặng triệt để: "Cầu xin cô câm miệng đi!"
A Bưu lo lắng vấn đề an toàn của Lâm Nhược Kỳ, đang muốn theo sau, lại bị Cơ Liệt Thần hung hăng kêu lại: "A Bưu, không cho đi theo! Để cho cô ấy đi một mình đi!"
"Nhưng. . . . . ." Dĩ nhiên A Bưu biết Cơ Liệt Thần nhất thời tức giận, mới vừa mở miệng liền bị ánh mắt như đuốc của anh ngăn lại, lập tức im lặng, lui qua một bên.
Thật ra, Lâm Nhược Kỳ cũng không phải cố ý làm trái ý Cơ Liệt Thần. Sở dĩ làm như vậy, là có lý do.
Một mặt bởi vì thái độ của anh quá cứng rắn, cô cảm giác mình thiếu hụt quyền tự chủ, không khỏi giận lây sang chuyện anh cầu hôn không có thành ý; một mặt khác là bởi vì trên vấn đề khiêu vũ này cô bị thua thiệt, (mọi người còn nhớ rõ lần đầu tiên nam nữ chính gặp mặt, cảnh tượng trong quán bar nữ chính bị lộ Ngực nhỏ lép xẹp không? Nếu như quên, có thể xem lại nội dung chương tám, chín) cô không muốn ở trong vũ hội lại một lần nữa bị bêu xấu, hơn nữa, kỹ thuật khiêu vũ của cô thật vô cùng tệ hại . . . . . .
Thành thật mà nói, một người không quen cuộc sống trong trấn nhỏ này, đi dạo, dưới tình huống không có mang theo một phân tiền ở trên người là chuyện rất nhàm chán, lại rất nguy hiểm. Cho nên, Lâm Nhược Kỳ "Kháng nghị" và "Thị uy" chỉ qua nửa giờ, liền không giữ vững được.
Suy nghĩ một chút, cô quyết định chủ động trở về nói lời xin lỗi, nếu có thể hò hét được một cậu chủ nào đó, nói không chừng còn có thể làm cho anh ta chấp nhận mình một chút, nếu thực sự không được, cô cố gắng đi tham gia là được, chỉ cần không uống rượu sẽ không có chuyện gì.
Theo cô quan sát, thật ra Cơ Liệt Thần này là người đàn ông "Bắt nạt kẻ yếu", càng cứng rắn hơn anh, càng không thể đạt thành mục đích của mình, cho nên, trong chuyện này cô phải dụ dỗ anh . . . . . .
Chủ ý quyết định, Lâm Nhược Kỳ lập tức xoay người chuẩn bị quay trở về, đi qua một con hẻm nhỏ thưa thớt người ở thì bị ba người đàn ông chặn lại.
Lâm Nhược Kỳ là một cô gái vóc dáng nhỏ nhắn, bị ba người đàn ông cao lớn khỏe mạnh vây trong hẻm nhỏ tối tăm, tình thế xem ra tương đối không ổn.
Cô muốn cao giọng hô to, làm như vậy ít nhất có thể gây sự chú ý của người đi đường, cho dù không có can đảm cứu cô nhưng cũng có thể giúp cô tìm cảnh sát đến.
Nhưng dường như đối phương từ trong ánh mắt ranh mãnh của cô nhìn ra manh mối, lúc cô mới vừa hé miệng liền rút ra khăn che lại miệng của cô.
Lập tức, cô cảm thấy một mùi vị gay mũi truyền đến, chợt cảm giác trời đất quay cuồng, còn không kịp giãy giụa thì trước mặt bỗng tối sầm, cả người mềm nhũn té xuống.
Ba người đàn ông mang cô tới trong một xó xỉnh hẻo lánh, để lại một người cao gầy ở bên ngoài coi chừng, hai người đàn ông khác bắt đầu lục soát người của cô.
"Này, cậu xác định cô ta chỉ là một du khách từ bên ngoài đến?"
"Nói nhảm, tôi theo dõi bọn họ thật lâu rồi, cô gái này hiện tại đi một mình, đúng là cơ hội xuống tay."
"Vậy thì tốt, Mặt rổ cậu nhanh chóng tìm một chút, lấy hết tiền, xem trên người cô ta có thứ gì đáng giá không"
"Hắc, hắc, Đại Hắc, anh có phát hiện dáng dấp cô gái này rất tươi ngon hay không, Hay là để cho tôi nếm thử mùi vị của cô ta một chút?"
Người được gọi là Đại Hắc, dường như là cầm đầu trong ba người, nghe Mặt rổ vừa nói như thế, lập tức nổi giận.