Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu

Chương 27: Hôn lưỡi? ! (Nóng bỏng)




"Tại sao vừa rồi anh muốn hôn tôi?" Lâm Nhược Kỳ đi tới trước mặt một cậu chủ đang đọc sách trong thư phòng, che cổ của mình vặn hỏi.

Có lẽ cũng chỉ có cô gái nhận thức chậm chạp, da mặt đủ dày giống như cô mới có thể hùng hổ chạy tới hỏi cái loại chuyện này. . . . . .

Chẳng qua, một cậu chủ nào đó giống như đã dự đoán được cô sẽ chạy tới hỏi tội, đầu cũng lười ngẩng lên, tiếp tục xem sách trong tay của mình, ưu nhã dùng hai ngón tay lật 1 góc sách, còn giống như xem say sưa, gật gật đầu.

Một hồi lâu, Lâm Nhược Kỳ thấy anh không trả lời, đang định đi vòng qua trước mặt anh, hỏi một lần nữa, phát hiện dường như anh đã xem sách xong, không nhanh, không chậm, sau khi gập sách lại, rồi lên tiếng.

"Cô còn dám nói, sau này không cho phép mặc váy dây ra ngoài đi dạo, những người đàn ông xung động đều bị các cô gái ngốc nghếch như cô quyến rũ" Hơi ngừng lại, anh bổ sung một câu, "Tôi không hôn cô, cô sẽ bị Lãnh Như Phong hôn. Chẳng lẽ, cô muốn bị anh ta hôn?"

Đây là logic gì . . . . . . Rõ ràng là anh ta chiếm tiện nghi của cô, lại ăn nói hùng hồn như vậy!

Lâm Nhược Kỳ cả giận, vỗ một cái thật mạnh vào trên bàn sách của Cơ Liệt Thần, đóa hoa nhỏ mềm mại trồng trong bồn nhỏ bị cô vỗ như vậy, theo đó tan tác rơi xuống, lọt vào đáy mắt dần dần lạnh lẽo của một cậu chủ . . . . . .

Đáng tiếc, không chút nào tự biết, Lâm Nhược Kỳ vẫn oán giận, nói: "Anh nói tôi quyến rũ? Tôi quyến rũ ai? Hơn nữa, coi như bản tiểu thư quyến rũ ai đi nữa, chuyện có liên quan gì đến cái “chim” cậu chủ Cơ anh? !"

Đáy mắt Cơ Liệt Thần bao phủ một tầng lạnh lẽo, đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt hẹp dài, sắc bén, cố đè nén tức giận nhìn về phía cô nói: "Tất nhiên là có. Lâm Nhược Kỳ, đừng quên cô và tôi đã ký ba điều cam kết, điều thứ ba chính là tuyệt đối trung trinh!"

"Hai chuyện này căn bản không liên quan!" Lâm Nhược Kỳ giống như sư tử gào lên. Người khác có hôn cô hay không, liên quan gì tới ba điều cam kết? Làm hộ lý riêng nho nhỏ mà thôi, còn hạn chế tự do của cô sao ? Có phải sau này cô yêu đương kết hôn cũng phải qua sự đồng ý của cậu chủ Cơ anh sao? !

Trên mặt Cơ Liệt Thần lạnh lẽo, cánh môi mỏng lạnh lùng khẽ mím lại, sau khi đưa mắt nhìn một lúc, chậm rãi dịu dàng nói: "Nếu để cho các người một chỗ, nói không chừng anh ta sẽ dụ dỗ cô đi làm hộ lý riêng cho nhà anh ta, nhà anh ta có một lão già bị bệnh rất biến thái. Tôi làm như vậy là vì bảo vệ cô. Hơn nữa, lúc nãy cô không phát hiện anh ta nghĩ gì sao?"

". . . . . ." Lâm Nhược Kỳ ngẩn ngơ, nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, dường như phát hiện Cơ Liệt Thần nói có chút đạo lý.

Khi đó cô giương mắt, vừa hay nhìn thấy hai tròng mắt của Lãnh Như Phong nhìn chằm chằm vào cổ của cô, giống như cổ của cô là món ăn ngon trong bữa tiệc lớn, nét mặt "Tôi thật sự muốn ăn", rõ ràng cho thấy cảm giác thèm thuồng xem cổ của cô như món ăn.

Mặc dù cô YY không ra, rốt cuộc anh ta đang suy nghĩ cái gì nhưng chỉ nhìn vẻ mặt đáng sợ của anh ta, làm cho cả người cô dựng tóc gáy.

Cô thừa nhận, Cơ Liệt Thần xuất hiện, quả thực giải quyết tình thế khẩn cấp. Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu, một loại cảm giác khó chịu khi bị người chiếm tiện nghi!

Bĩu môi, giống như cô vợ nhỏ bị khi dễ, chu môi một cái, hết sức ủy khuất nói: "Nhưng tôi rất uất ức! Dù nói thế nào, anh cũng chiếm tiện nghi của tôi!"

"Chiếm tiện nghi của cô?" Cơ Liệt Thần ngẩng đầu lên, vẻ mặt không hiểu, nhíu mày: "Cô nói tôi chiếm tiện nghi của cô? Lâm Nhược Kỳ, cô có biết cái gì gọi chiếm tiện nghi hay không?"

Thật ra, Lâm Nhược Kỳ tìm Cơ Liệt Thần hỏi tội nhưng chỉ đúng là muốn nghe anh nói một câu xin lỗi, thấy anh không có ý hối cãi chút nào, ngược lại còn hết sức kiêu ngạo quát cô, nhất thời máu nóng xông lên.

Cô tức giận chỉ vào cổ của mình, nói: "Anh xem, anh xem, cũng có dấu vết rồi, anh có biết hay không, đối với nữ sinh chúng tôi mà nói, nhất là loại nữ sinh giống tôi này, ngay cả nụ hôn đầu cũng chưa có, loại tiếp xúc da thịt thế này cũng không phải là bản thân người ta mong muốn, làm cho người ta rất khó tiếp nhận!"

Một cậu chủ sững sờ, hỏi ngược lại: "Thân là y tá thực tập bệnh viện nam khoa, không phải cái mông của đàn ông, cô cũng sờ qua rồi sao? Nói không chừng, cái chỗ đó của đàn ông cũng sờ qua, còn xấu hổ đối với chuyện như vậy à?"

Cuối cùng, vẻ mặt không thể tin được nhìn cô, "Không ngờ, cô cũng có một mặt ngây thơ như vậy . . . . . ."

Những lời cuối cùng này làm cho Lâm Nhược Kỳ tức giận đến muốn đánh anh.

"Anh . . . . . . anh, anh . . . . . ." Nhất thời, không để ý hình tượng, Lâm Nhược Kỳ mắng to: "Tên háo sắc! Bệnh thần kinh! Anh . . . . . . anh háo sắc! Không có quan tâm trinh tiết, tên đàn ông xấu xa, anh ưmh ưmh. . . . . ."

Lời nói huyên thuyên dừng lại, bỗng dưng bị ngăn chặn bởi môi hôn.

Cơ Liệt Thần bỗng chốc đứng dậy, thừa dịp cô chưa chuẩn bị thì đôi môi lạnh lẽo mang theo hơi thở nóng bỏng, nhanh như con báo hung mãnh dán lên đôi môi anh đào mềm mại.

Đầu lưỡi điên cuồng, mạnh mẽ quét qua cánh môi mềm mại của cô, lưỡi nóng ấm cuốn tới, lúc cô còn kinh ngạc nhanh chóng tiến vào, tùy ý cuốn lấy tất cả ngọt ngào và hương thơm trong miệng cô.

Dường như còn chưa đủ, anh dùng sức mút vào, lưu luyến quấn vòng quanh đầu lưỡi của cô, muốn đem đầu lưỡi này hít vào trong miệng của mình. Đồng thời, bàn tay không khách khí chút nào, sờ lên eo của cô, nặng nề xoa nắn, dường như muốn đem cô nhào nặn.

Nụ hôn của anh từ lúc bắt đầu mãnh liệt, dần dần thay đổi, biến thành trêu chọc và dụ dỗ, làm cho cô ở trong vòng ngực nóng bỏng như lửa không còn chút hơi sức, cảm thấy hôn mê, toàn thân trên dưới cũng đã mất đi tri giác.

Đây là nụ hôn lưỡi thật sự, nụ hôn lưỡi kiểu Pháp nhưng đối với Lâm Nhược Kỳ chưa từng trải qua nụ hôn đầu, nụ hôn mãnh liệt gần như làm cho cô trong nháy mắt hít thở không thông.

Toàn thân. . . . . . cũng run rẩy! Trong đầu cũng trống rỗng. . . . . .

Anh . . . . . . Đang hôn cô? Oh My God, anh đang hôn cô! Trời ạ, nụ hôn đầu quý báu của cô . . . . . .

Rốt cuộc phục hồi tinh thần, cô muốn giãy giụa một phen, thế nhưng vào lúc này anh lại đột nhiên dừng lại.

Người đàn ông cúi đầu ở bên tai cô, cổ họng khàn khàn nói ra lời tuyệt hảo: "Là cô tự mình đòi tôi chiếm tiện nghi của cô. . . . . . bây giờ cô đã biết, như thế nào gọi là chiếm tiện chưa ?"