Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu

Chương 103: Hạnh phúc lần đầu tiên thai máy động




"Đúng vậy, ách cũng không phải . . . . . ." Lời nói của Heber trước sau mâu thuẫn, sắc mặt cũng thay đổi từng hồi, hơi thở dồn dập, dáng vẻ nhìn giống như là vội vàng chạy về, giọng nói cũng bắt đầu khẽ run lên.

Nét mặt Cơ Liệt Thần nặng nề, trong lòng thoáng qua một chút lo lắng, hỏi "Rốt cuộc thế nào?"

"Chúng tôi đã tìm được chiếc xe Thúy Thiến tiểu thư lái đi, xe hư hại rất lợi hại, giống như là trải qua một tai nạn xe cộ nghiêm trọng. . . . . . Nhưng trong xe không có bóng dáng của Thúy Thiến tiểu thư, không biết sau tai nạn xe cộ xảy ra chuyện gì."

Nghe vậy, Cơ Liệt Thần cũng biết chuyện nghiêm trọng, sắc mặt lập tức tối tăm, "Đã đi tìm ở bệnh viện gần đó chưa? Có người chứng kiến hay không?"

"Đã tìm, đáng tiếc không có tin tức của cô ấy. Về phần người chứng kiến. . . . . . Bởi vì ở một nơi vắng vẻ, xung quanh đều là sườn núi hoang, cho nên cũng không có người chứng kiến. . . . . ."

Trầm ngâm chốc lát, Cơ Liệt Thần dứt khoát đưa ra quyết định, "Tăng thêm người, tiếp tục tìm kiếm vị trí của Thúy Thiến! Cần phải tìm được mới thôi!"

"Vâng, cậu chủ!" Heber khom người, chuẩn bị thối lui khỏi phòng đọc sách đi thi hành mệnh lệnh của Cơ Liệt Thần, vừa mới chuẩn bị khép cửa phòng lại trong nháy mắt, bị Cơ Liệt Thần gọi lại.

Cơ Liệt Thần nhẹ giọng căn dặn, "Heber, chuyện này làm phiền ông tốn công một chút. Mặt khác, tạm thời không cần nói cho mẹ tôi và Nhược Kỳ, tránh cho bọn họ lo lắng."

Heber gật đầu: "Tôi hiểu, cậu chủ."

"Được, nhiệm vụ hôm nay tìm tới đó thôi. Ông cũng đã mệt mỏi, đi nghỉ trước đi."

. . . . . .

Sau khi Heber rời khỏi phòng đọc sách, Cơ Liệt Thần cũng thiếu kiên nhẫn nện một phát đánh vào trên bàn sách. Rất lâu sau đó, rốt cuộc đè nén được buồn bực và phiền loạn trong lòng, mở ra ngăn kéo lấy ra bao thuốc lá bên trong, rút ra một điếu thuốc, đốt lên.

Nhìn bóng đêm ngoài phòng, anh rơi vào trầm tư.

Nhược Kỳ nói đúng, anh cũng không muốn làm cho Thúy Thiến bị thương tổn. Dù sao, mười sáu năm tình nghĩa, cho dù thế nào không phải dễ dàng dứt bỏ như vậy, mặc kệ như thế nào, anh cũng sẽ không buông tha cô, bỏ lại cô. Phát triển đến mức này cũng không phải theo ý nguyện ban đầu của anh, nhưng nếu Thúy Thiến có chuyện không hay xảy ra, tất nhiên cả đời anh cũng sẽ không tha thứ cho mình. . . . . .

Hút hết đến ngụm khói cuối cùng, anh dập tắt tàn thuốc bắn ra vào xa trong thùng rác cách đó không.

Xa xa, Lâm Nhược Kỳ đứng ở ngoài phòng đọc sách, lẳng lặng nhìn thấy Cơ Liệt Thần đứng sững ở bên trong phòng đọc sách, càng không ngừng đang đi tới đi lui.

Trước khi từ trong phòng ngủ ra ngoài, cô nhìn qua đồng hồ trên tường, đã qua mười hai giờ đêm anh còn chưa ngủ, nhìn bộ dáng chắc là gặp phải chuyện phiền toái.

Theo trực giác Lâm Nhược Kỳ suy nghĩ, có lẽ là vì Thúy Thiến . . . . . .

Cô mấp máy môi, do dự có nên vào khuyên anh trở về phòng nghỉ ngơi hay không, trùng hợp lúc này Cơ Liệt Thần xoay người lại, phát hiện ra cô.

"Nhược Kỳ? Em còn chưa ngủ?" Anh sửng sốt một chút, đi tới dắt tay của cô.

Phát hiện tay của cô có chút lạnh, lông mày xinh đẹp của Cơ Liệt Thần nhíu chặt, mở miệng hỏi: "Em đứng ở đây bên ngoài đã lâu rồi?" Lại rũ mắt nhìn cô một chút, phát hiện cô không có khoác áo chống lạnh, chắc là trực tiếp từ trong phòng ngủ đi ra ngoài, trong nháy mắt sắc mặt trở nên càng khó coi hơn.

Anh cởi xuống áo khoác của mình, phủ vào trên người của Lâm Nhược Kỳ, "Cũng đã sắp làm mẹ rồi, tại sao còn giống như đứa bé, không biết chăm sóc mình?"

Lâm Nhược Kỳ không nói gì.

Ngẩng đầu lên nhìn anh, hai mắt của anh hiện đầy tia máu, trên người còn quanh quẩn mùi thuốc lá nồng đậm. Bình thường, anh nhất định giữ phong cách cậu chủ ưu nhã cao quý nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, nhất là lúc đối mặt cô mang thai, tuyệt đối sẽ không dính vào một chút mùi rượu thuốc lá, làm ô nhiễm nơi cô ở.

Xem ra, chuyện này để cho anh rất phiền lòng, rất rối rắm.

Thấy bộ dạng anh không ngủ không nghỉ như vậy, trái tim của Lâm Nhược Kỳ cũng vô duyên vô cớ đau theo. . . . . .

Cô dựa vào trước ngực của anh, hai cánh tay ôm thắt lưng rắn chắc của anh, ôm rất chặt. Dường như như vậy có thể cho anh thêm sức mạnh vô tận. . . . . .

Cảm nhận được cô ôm, anh vùi mặt trong mái tóc của cô, mặt vuốt ve tóc của cô, nhất thời cảm thấy chẳng còn mệt mỏi, trong lòng cũng bắt đầu trở nên ấm áp, mềm mại, nhẹ nhàng . . . . . .

Vẫn cảm thấy yêu thích ở chung một chỗ cùng cô, chỉ ôm ấp như vậy không nói câu nào, không làm gì cũng có thể cảm thấy thỏa mãn vừa lòng.

Không nhịn được nhắm mắt lại, ở phía từ trên đỉnh đầu cô vuốt ve sợi tóc mềm mại trở xuống quai hàm, bên tai truyền tới lời thì thầm êm ái của cô: "Ông xã, đừng để mình mệt mỏi, ngủ một giấc thật tốt, ngày mai tiếp tục bận rộn."

Lâm Nhược Kỳ cũng không nói một chữ liên quan đến Thúy Thiến, nhưng giống như đang khích lệ và an ủi anh.

Khóe môi Cơ Liệt Thần khẽ tràn ra một đường cong. Đây chính là chỗ khéo léo của cô vợ nhỏ của anh: nhìn thân thể nhỏ nhắn bình thường, lại có một trái tim vô cùng tinh tế, cô luôn xuất hiện khi anh cần cô nhất, bằng cách cho anh ấm áp sức mạnh tinh thần để chống đỡ.

Cơ Liệt Thần nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, bưng lấy mặt của cô, nhàn nhạt hôn xuống. Nói: "Chúng ta cùng nhau đi ngủ."

Mặc dù mẹ chồng Nhiễm Phương vẫn phản đối hai người ngủ chung giường trong lúc Lâm Nhược Kỳ mang thai, nhưng hết lần này đến lần khác bị Cơ Liệt Thần vô lại phá vỡ, dần dần, Nhiễm Phương cũng bỏ qua, để mặc cho hai người người trẻ tuổi mỗi đêm dính lấy nhau ngủ chung một giường.

Lâm Nhược Kỳ gật đầu một cái, đôi tay ôm lấy cánh tay của anh, cùng nhau trở về phòng ngủ.

Cảm thấy tay của cô vẫn lạnh lẽo, Cơ Liệt Thần đưa ra một bàn tay ấm áp, nhẹ nhàng cầm hai tay của cô, nhìn cô cười dịu dàng, hơi trách: "Sau này đã trễ thế này, đừng đến xem anh, tự mình ngủ cho tốt. Bây giờ em cũng mang thai bốn tháng rồi, phải chú ý nghỉ ngơi."

Cô gối đầu ở trên đầu vai anh, vừa đi vừa làm nũng: "Không có anh ở bên cạnh em, em không ngủ được. . . . . ."

Lâm Nhược Kỳ nói lời thật lòng, cảm giác càng lúc càng quen có anh ở bên cạnh mình. Nếu như lúc tỉnh lại phát hiện anh không có ở bên cạnh, không khỏi hoảng hốt, muốn ngủ lại sẽ rất khó. Nếu có anh cùng ngủ, dụ dỗ cô ngủ, cô sẽ ngủ rất nhanh. Mỗi lần gặp phải tình huống như vậy, Cơ Liệt Thần sẽ cười cô, còn nói điều này làm cho anh sinh ra cảm giác của một người đàn ông thành tựu và rất thỏa mãn.

"Thiệt là, rốt cuộc là em không ngủ được, hay là đứa bé không ngủ được."

"Ah? Vấn đề này em thật sự không biết, có thể cả hai."

"Vậy thì anh dỗ con anh một chút, mẹ con hai người có thể ngủ đi."

"Xin hỏi cậu chủ Cơ . . . . . Lần này, anh tính dỗ thế nào?"

Anh nghiêng đầu nhìn cô, thần bí cười một tiếng, bất ngờ trực tiếp bồng cô lên, đi qua hành lang trở lại phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô ngang trên giường. Mà anh nằm ở bên cạnh của cô, ôm cô vào trong ngực của mình, một tay nhẹ nhàng đặt ở trên bụng của cô.

Sau đó, bắt đầu hát bài hát ru con!

Tên bài hát là “Khúc hát ru”.

"Ngủ đi, ngủ đi, bảo bối thương yêu của mẹ, đôi tay mẹ nhẹ nhàng vuốt ve con, đong đưa chiếc nôi con mau mau ngủ yên, đêm đã yên tĩnh trong chăn rất ấm áp. . . . . . Ngủ đi, ngủ đi, bảo bối thương yêu của cha, cánh tay của cha mãi mãi bảo vệ con, đong đưa chiếc nôi con mau mau ngủ yên, tất cả ấm áp đều cho con. . . . . ."

Nghe rõ ca từ trong hát bài anh hát, Lâm Nhược Kỳ có chút đen mặt mở mắt, ngược lại không ngủ được. Cô nói móc: "Anh học bài hát ru con này lúc nào? !"

Cơ Liệt Thần thẳng thắn : "Len lén học."

Lâm Nhược Kỳ sửng sốt: "Thật?"

"Đương nhiên là thật. Hư . . . . . . đừng nói chuyện, yên lặng ngủ đi."

Vì vậy, yên tĩnh lại. Cơ Liệt Thần tiếp tục hát bài hát ru con. . . . . .

Một lát sau, Lâm Nhược Kỳ đột nhiên lên tiếng kêu: "A. . . . . ."

"Thế nào?" Cơ Liệt Thần mở mắt, buông tay ra không hiểu hỏi, "Là bởi vì anh ôm quá chặt?"

"Không phải. . . . . ."

"Vậy là cái gì?"

"Là đứa bé. . . . . . giống như nó máy động."

Cơ Liệt Thần nhanh chóng mở mắt, lập tức cả người ngồi dậy: "Em nói thật? Mới vừa rồi nó máy động?"

"Ừ." Lâm Nhược Kỳ gật mạnh đầu, chỉ bụng của mình nói: "Nó vẫn còn máy động, anh sờ thử xem!" Nói xong, nắm một tay Cơ Liệt Thần đặt trên bụng của mình.

Bàn tay của đàn ông dò dẫm xuống dưới, thử thăm sờ sờ bụng của Lâm Nhược Kỳ. Dường như cảm giác như vậy còn chưa đủ chân thật, cả người Cơ Liệt Thần cũng chui vào trong chăn, nghiêng tai nghe ngóng cái bụng Lâm Nhược Kỳ hơi nhô lên!

Một lúc lâu, Cơ Liệt Thần xúc động nói: "Thật đấy, cái này thật không thể tin được. . . . . . Thật sự nó đang máy động!"

Phản ứng của anh còn kinh ngạc hơn Lâm Nhược Kỳ! Cũng càng vui sướng!

"Nhược Kỳ, em cũng sờ một cái xem!" Nói xong, anh lại trở tay cầm tay Lâm Nhược Kỳ, đặt lên bụng của cô. Quả nhiên, tên nhóc không phụ sự mong đợi của mọi người, lại cho một chút phản ứng. Phản ứng mới lạ khiến cho hai người đều rất kích động, tâm trạng lo lắng trước đó tự động tan thành mây khói.

Nhưng bởi như vậy, hai người cũng không còn buồn ngủ, không nhịn được thảo luận mấy vấn đề về sinh mệnh nhỏ.

Cơ Liệt Thần hỏi: "Lúc nào thì kiểm tra sức khoẻ?"

"Thứ ba tuần sau, còn có năm ngày nữa." Lâm Nhược Kỳ hơi hạnh phúc vuốt ve bụng, đây là lần siêu âm B thai nhi tiếp theo lần trước, lần thứ hai cô cảm thấy sinh mệnh nhỏ trong bụng mình đang máy động chân thật hơn, loại cảm giác chân thật này làm cho cô không khỏi rất tự hào.

"Thứ tư tuần sau anh cùng đi với em" Cơ Liệt Thần như có điều suy nghĩ nói, "Không biết nó giống anh nhiều hơn hay giống em nhiều hơn?"

Lâm Nhược Kỳ cũng cảm thấy khó khăn: "Cái này. . . . . . Em cũng không biết."

Cơ Liệt Thần cười một tiếng nói: "Nếu là con gái, anh hi vọng nó giống em."

Cô cũng bắt chước anh: "Nếu là con trai, em hi vọng nó giống anh."

Anh ôm cô, rũ mắt nhìn cô một lúc lâu, cúi đầu hôn hít ở trên trán của cô một chút, nhỏ giọng nói: "Nếu như là bé trai, thì gọi là Nhược Thần, nếu là bé gái thì gọi là Nhược Nhược."

"Nhược Nhược? Không dễ nghe, em không hy vọng cả đời nó ra ngoài bị người ta khi dễ. . . . . ."

"Yên tâm! Có người cha mạnh mẽ bảo vệ nó, tuyệt đối sẽ không có người nào dám động đến một sợi tóc của nó. Không nói chuyện này nữa, bà xã, anh cảm thấy cái thai này sẽ là con trai nhiều hơn."

"Làm sao anh biết? Em hi vọng là con gái đấy."

"Nếu không chúng ta đánh cuộc?"

"Tốt, đánh cuộc gì?"

"Nếu như là con trai, em sẽ sinh thêm cho anh con gái; nếu như là con gái, em sinh thêm cho anh con trai."

Lâm Nhược Kỳ đen mặt nói: "A, dù sao cũng là anh định đoạt? Em cũng không phải là heo!"

. . . . . .

Hôm nay, bởi vì lần đầu tiên hạnh phúc vì thai máy, hai người tán gẫu tới rất khuya mới ngủ.

***

Hôm sau, Lâm Nhược Kỳ tỉnh lại, cô chỉ nằm một mình trên giường.

Xuống giường đi phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó thay một bộ váy bầu đi ra khỏi phòng ngủ. Từ hành lang đi tới lầu dưới, rồi đến phòng ăn, Lâm Nhược Kỳ phát hiện sáng nay rất khác thường.

Vì sao không nhìn thấy một người làm nào? Mẹ chồng Nhiễm Phương đâu? Còn có cận vệ Lynda của cô đâu? Còn có Heber. . . . . . Bọn họ cũng đi đâu rồi?

Nghe có tiếng động trong phòng bếp, cô ngước mắt nhìn lại, thì ra là Cơ Liệt Thần. Dường như anh đang bận rộn cái gì.

Cơ Liệt Thần cũng đã nghe có tiếng động sau lưng, quay đầu lại nhìn thấy cô, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nói: "Điểm tâm làm xong ngay, em ngồi xuống trước."

Lâm Nhược Kỳ giật mình, phục hồi lại tinh thần, đi tới trước bàn ăn chậm rãi ngồi xuống, ngưng mắt nhìn bóng dáng Cơ Liệt Thần bận rộn, giống như đang nằm mơ.

Hôm nay anh muốn giở trò gì?

Chỉ chốc lát sau, anh bưng tới bàn trứng chiên, trứng chiên vàng óng ánh bóng loáng, nhìn ra được người làm trải qua một phen nỗ lực.

Sau đó, anh lại múc hai chén cháo, đem thức ăn chuẩn bị xong cũng đều bưng lên bàn, nói: "Tới rồi, mau nếm thử trứng chiên anh làm, cháo gà anh nấu em đã ăn rồi, nhưng trứng chiên vẫn là lần đầu tiên, thử một chút xem."

Cô gắp lên một khối trứng chiên, khẽ cắn một hớp, mặn nhạt vừa phải không dầu mở, lại cắn mấy cái, lòng đỏ trứng không quá chín cũng không non, xem như là trứng chiên hạng nhất, không kém giống như trong tưởng tượng, ngược lại vô cùng ngon.

Nhưng vẫn nghĩ không ra nguyên nhân anh đột nhiên làm như thế. . . . . .

Thấy cô cầm đũa sửng sốt, động tác trong tay của anh cũng dừng lại, có chút căng thẳng hỏi: "Thế nào, ăn không ngon?"

Cô lấy lại tinh thần, lắc đầu nói: "Không có, ăn thật ngon." Nói xong, vùi đầu ăn cháo.

Cho đến khi ăn xong điểm tâm, sắc mặt Cơ Liệt Thần hơi nặng nề nhìn cô nói: "Nhược Kỳ, em đã chuẩn bị cẩn thận chưa? Một chút nữa, chúng ta sẽ đi thăm ông nội của em."

Lâm Nhược Kỳ sững sờ, sắc mặt khôi phục rất nhanh. Thì ra, anh làm ra cử động như vậy, chính là vì nói cho cô biết chuyện này. . . . . .

Cô nhẹ nhàng cười nói: "Ừ, em đã sớm chuẩn bị rồi."

Hầu kết khẽ giật giật, đôi tay Cơ Liệt Thần vươn qua bàn ăn, nắm thật chặt tay của Lâm Nhược Kỳ, vẻ mặt thành thật nói: "Nhược Kỳ, anh phải nói cho em biết, có lẽ chuyện không lạc quan như em nghĩ. Ông nội của em . . . . . ."

Anh hơi ngừng lại, sau đó cẩn thận ngưng mắt nhìn nét mặt của cô, tiếp tục nói: "Ông ấy nói ông ấy không muốn gặp em, cũng sẽ không nhìn nhận em. . . . . . Anh nghĩ không phải ông ấy không muốn, có lẽ không biết sau khi gặp mặt nên nói cái gì, cho nên. . . . . . Một chút nữa, hi vọng em không cần quá khổ sở."

Anh nói xong, Lâm Nhược Kỳ cảm giác nụ cười vẫn treo mặt của mình có chút cứng ngắc. Không trách được sáng sớm hôm nay biểu hiện của anh kỳ quái như thế, thì ra có nguyên nhân.

Thấy nét mặt cô dường như có chút khổ sở, Cơ Liệt Thần an ủi: "Nếu không, chúng ta không đi gặp ông ấy nữa?" Anh ngước mắt nhìn cô, phần lưng ngược ánh sáng, dưới ánh đèn mông lung ấm áp, anh nhìn không rõ biểu hiện trên mặt cô.

Cô cúi đầu nghĩ, nhẹ chau mày, lông mi dài theo động tác cau mày có chút rung rung. Sau đó, cô ngẩng đầu lên, giọng nói hết sức bình tĩnh: "Không sao, em muốn gặp mặt ông ấy. Cho dù ông ấy không nhìn nhận em...em cũng muốn đi nhìn."

"Vậy cũng tốt, anh giúp em cùng đi." Anh nhìn sâu vào đáy mắt cô.

Lâm Nhược Kỳ lại gật đầu một cái, hai mắt xinh đẹp chớp động, sạch sẽ không có một tia tạp chất, từ đầu đến cuối bên môi treo một nụ cười như có như không.

Cơ Liệt Thần không khỏi nhìn cô mấy lần. Trải qua mất trí nhớ, trải qua sanh non lại mang thai lần nữa, cô đã không hề khiếp nhược, không còn liều lĩnh như trước kia, cũng không có khó hiểu như trước kia, bây giờ Lâm Nhược Kỳ càng thêm lạc quan, càng thêm kiên cường, đồng thời càng thêm là cho người ta thương yêu.

Chỉ mong, một chút nữa gặp mặt ông lão họ Ân, không đến nỗi để cho cô quá khổ sở.