Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 97: 97: Tài Tử Giai Nhân Đẹp Tựa Tranh Vẽ






Điền Điềm nói xong, xoay người rời đi. Đi vào trong đám đông, nở nụ cười đẹp đẽ với mọi người.

Người đàn ông trung niên mà cô ta khoát tay, có lẽ là cha của cô ta Điền Ông Hoa. Vừa nhìn là biết là doanh nhân tài giỏi.

“Nhìn cái gì, nhìn đến ngẩn người.” Bộ Tử Ngang vẫy vẫy tay trước mặt Sầm Dao.

Sầm Dao kéo tay anh ta, lấy một ly cocktail từ tay người phục vụ, giống như vô tình hỏi: “Xem ra anh rất thân thiết với Điền Điềm.”

“Bạn học.”

“Ừm.” Sầm Dao không nói gì nữa, rời mắt khỏi người Điền Điềm.

Nhưng lại vô thức đảo mắt nhìn quanh.

Từ lầu một, nhìn đến lầu hai, lại nhìn lên trên, cũng không nhìn thấy bóng dáng đó.

“Cô đang tìm ai?” Bộ Tử Ngang nhìn thấu ý nghĩ của cô.

Sầm Dao không đáp, chỉ thu hồi ánh mắt.

“Dao Dao!” Một giọng nói đột nhiên vang lên.

Sầm Dao nghe thấy.

Chỉ thấy Khương Oánh Oánh mặc lễ phục đi giày cao gót chạy về phía cô. Khương Húc Đông ở phía sau, tay cầm ly rượu, cau mày nhắc nhở: “Oánh Oánh, em đi chậm lại cho anh!”

Sầm Dao bước tới một bước, giữ Khương Oánh Oánh lại: “Anh em dạy dỗ em kìa.”


“Kệ anh ấy đi. Dù sao lúc này anh ấy chẳng có lời dạy dỗ em. Trong mắt của anh ấy, em với trẻ thiểu năng không có gì khác nhau hết.” Khương Oánh Oánh lườm trắng mắt.

Sầm Dao cười: “Em vẫn còn có khả năng tự nhận thức đấy.”

Khương Oánh Oánh trừng mắt nhìn cô giả vờ tức giận. Nhưng trong một buổi tiệc thế này, hai người cũng không thể làm ầm ĩ được.

Khương Oánh Oánh nhìn đến Bộ Tử Ngang ở bên cạnh Sầm Dao, cô ấy đối với Bộ Tử Ngang luôn không có ấn tượng tốt, tự nhiên cũng không có sắc mặt tốt, chỉ làm như không thấy anh ta, hỏi Sầm Dao: “Sao chị lại ở đây? Mà còn… đi với anh ta nữa chứ.”

Câu cuối cùng cô ấy hạ giọng một chút.


“Chuyện dài lắm.” Sầm Dao nhìn Khương Oánh Oánh: “Mà chị không nghe em nói tối nay phải tham gia tiệc nhỉ.”

Khương Oánh Oánh cong môi: “Là anh em kéo em đến đây. Hơn nữa, hôm nay như vật chính là ai chứ? Em cũng không dám nói với chị, sợ chị cảm thấy em là đồ phản bội.”

“Chị và cô ta có quan hệ gì chứ?” Sầm Dao hỏi xong, lại uống một ngụm rượu, nhìn vào một bóng dáng nào đó giữa đám đông.

“Anh!” Một giọng nói quen thuộc vang lên. Bộ Hoan Nhan nhấc váy đi qua.

Tối nay thật náo nhiệt.

Người muốn gặp người không muốn gặp đều xuất hiện tối nay.

Bộ Hoan Nhan nhìn thấy Sầm Dao, sắc mặt trầm xuống: “Anh, sao anh lại dẫn cô ta tới?”


“Cô Bộ, ý của cô chính là Dao Dao của chúng tôi không thể đến chỗ này à? Sao hả, tối nay cô là nhân vật chính, bữa tiệc được đặc biệt tổ chức cho cô à?” Sầm Dao còn chưa nói gì, Khương Oánh Oánh đã lên tiếng rồi.

Bộ Hoan Nhan bị nói đến không còn mặt mũi.

Cô ta đối với Khương Oánh Oánh rất kiêng dè, không giống như đối với Sầm Hoàn. Dù sao, sau lưng Khương Oánh Oánh là tập đoàn Khương Thị, Bộ Hoan Nhan không dám đắc tội, hơn nữa, người nắm hơn nửa quyền hành Khương Thị còn là một ác ma cuồng em gái có tiếng.


Bộ Hoan Nhan chỉ dám công kích Sầm Dao: “Tuy tôi không phải nhân vật chính, nhưng tôi cũng có nền tảng giáo dục, biết phải ăn mặc thế nào mới gọi là tôn trọng chủ nhà. Anh, mang theo một phụ nữ cả lễ nghi cơ bản cũng không hiểu, anh không cảm thấy mất mặt à?”

Bộ Tử Ngang nhàn nhã nhấp một ngụm rượu, liếc nhìn Sầm Dao một cái: “Ừm, anh cảm thấy rất ổn.”

“Anh!” Bộ Hoan Nhan tức giận. Tại sao người anh trai luôn ghét Sầm Dao nhất này lại giúp cô chứ?

Khương Oánh Oánh nhướn mày: “Được rồi, Bộ Hoan Nhan, cô nói tới nói luôn, cô không mệt tôi nghe cũng mệt rồi. Dao Dao nhà chúng tôi, không ăn diện, không trang điểm cũng đẹp hơn cô rất nhiều. Cô nhìn những người đàn ông ở đây, ai mà không nhìn Dao Dao chứ?”

Khương Oánh Oánh gật gù.

Ánh mắt mọi người cũng theo động tác của cô mà nhìn xung quanh.

Đúng như lời cô nói, ánh mắt của rất nhiều người đàn ông đều đang ngắm nhìn Sầm Dao.

Mà ở một nơi ánh đèn không chiếu tới, có một bóng người đàn ông cao cao, đang từ xa nhìn về phía cô.

Không biết anh đến từ lúc nào—hoặc là anh đã đến từ sớm, chỉ là vừa mới xuất hiện.


Anh bị đám đông vây quanh, tay cầm ly rượu. Người bên cạnh đều là mấy người lớn tuổi hơn anh, nhưng khí thế của anh thì lại không thua ai trong đám người này.

Anh xuất chúng như vậy, so với ánh đèn còn rực rỡ hơn, phần lớn ánh mắt của phụ nữ đều tập trung trên người anh.

Mà anh lại xuyên qua đám đông xa xa nhìn về phía cô.

Tim Sầm Dao hẫng một nhịp, đang định dời mắt đi, ánh mắt người đàn ông đã dời đi, quay sang người bên cạnh.

“Chúng ta đi chào hỏi anh ấy.” Bộ Tử Ngang cũng đã nhìn thấy Thương Đình Lập, cầm ly rượu lên.

Tim Bộ Hoan Nhan đã sớm bay qua đó, vốn không để ý đến hai người Sầm Dao và Khương Oánh Oánh nữa.

“Anh, hay là em cùng anh qua đó.” Bộ Hoan Nhan tiến lên, muốn khoác tay Bộ Tử Ngang.

Nhưng Bộ Tử Ngang lại kéo tay cô ta ra, sau đó nắm tay Sầm Dao: “Cô đi với tôi.”

Sầm Dao ngơ ngẩn rất lâu, chờ đến khi sực tỉnh, người đã bị Bộ Tử Ngang kéo về phía Thương Đình Lập rồi.

Cô đứng đối mặt với Thương Đình Lập.

Bộ Tử Ngang chào hỏi mọi người, sau đó mới bắt tay Thương Đình Lập: “Chủ tịch Thương, lâu rồi không gặp.”

Thương Đình Lập bắt tay anh ta, sắc mặt rất lạnh nhạt: “Lâu rồi không gặp.”

“Chủ tịch Bộ, vị này là…” Không biết là ai, lại chú ý đến Sầm Dao.”


“Vợ tôi.” Bộ Tử Ngang vội giới thiệu, tay thân mật choàng lên vai cô.

Sầm Dao khẽ gật đầu, chào hỏi bọn họ. Khi tầm mắt chuyển đến Thương Đình Lập, nhìn vào ánh mắt thâm trầm của anh, cô ngẩn người một lúc, mới trở lại bình thường.

Mọi người không biết tâm ý của hai người họ, cười lên: “Bà Bộ thật là đặc biệt.”

Sầm Dao biết mọi người đang nói tới cách ăn mặc của mình, nhàn nhạt cười một cái, đúng mực nói: “Để mọi người chê cười rồi.”

“Cũng không gọi là chê cười, đây là thanh thoát.” Có người không che giấu khen ngợi: “Bà Bộ là vẻ đẹp trời sinh, không cần bất kỳ sự tô điểm nào.”

Sầm Dao mỉm cười.

“Mọi người trò chuyện trước đi.” Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên, cắt ngang những lời khen ngợi này.

Thương Đình Lập để lại một câu, nhẹ nhàng mỉm cười với mọi người, xoay người rời đi.


Mọi người hiếm có cơ hội được trò chuyện với anh một lần, muốn giữ lại, nhưng thấy anh đã sải bước rời đi, không hỏi tiếc nuối.

“Sao chủ tịch Thương giống như đột nhiên không được vui vậy”

“Vậy sao?”

“Có phải là lời nói của ai đó trong chúng ta đã chọc giận anh ấy không?”

Mấy người nhìn nhau, trên mặt đều hiện lên vẻ mờ mịt.

Sầm Dao nhìn theo bóng lưng đó, trong lòng xao động. Rút tay Bộ Tử Ngang ra, đi khỏi đám người, chỉ cảm thấy buổi tiệc tối nay, càng lúc càng vô vị.

Vũ hội sắp bắt đầu rồi.

Nhận lời chúc mừng từ MC, Điền Điềm giống như một cô công chúa được mọi người vây quanh, hạnh phúc vô cùng.

Điệu nhảy mở đầu là của Điền Điềm.

Điền Điềm ngọt ngào nhìn người đàn ông xuất chúng nhất trong đám đông, phóng khoáng chủ động mời.

Thương Đình Lập không từ chối, cũng phóng khoáng chấp nhận.

Ở trung tâm sân khấu, cặp đôi đó được mọi người chúc phúc, bắt đầu nhảy múa trong tiếng nhạc du dương.

Anh lịch lãm, điển trai, quý phái giống như một chàng hoàng tử bước ra từ trong tranh vẽ.

Mà Điền Điềm xinh đẹp, hào phóng, dịu dàng, giống như công chúa trong tranh.

Hai người bọn họ, trai tài gái sắc, đẹp như một bức tranh.

Sầm Dao uống một ngụm rượu. Chỉ cảm thấy hương vị của ly cocktail này, đắng không kể xiết.