Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 173: 173: Chúng Ta Là Vợ Chồng






Nghĩ đến chuyện xảy ra trước khi Sầm Dao mất tích, không cần nghĩ nhiều cũng có thể đoán ra là cô đang bất bình cho Sầm Dao.



Cho nên.



Anh ta cũng vui vẻ để cô biết tâm tư của anh ta dành cho Sầm Dao.



Thương Vân cầm bức tranh trong tay, từng ngón tay thon dài đôi lúc co lại, như thế đang lo lắng, môi cũng thỉnh thoảng run lên.



Một lát sau, mới hơi cau mày lo lắng: “Cô Khương, tôi là bạn thuở nhỏ của Dao Dao, hy vọng cô đừng hiểu lầm quan hệ của chúng tôi” Khương Oánh Oánh trợn mắt nhìn anh ta.



“Tôi thấy anh nhất định là thích Dao Dao của chúng tôi rồi, lúc anh nhắc đến Dao Dao liền lo lắng ngay nha” Khương Oánh Oánh cười trêu chọc anh ta, lúc sắc mặt anh ta đột nhiên trở nên lúng túng thì bước về trước một bước, vẫy vẫy tay với anh ta, trong ánh mắt nghi hoặc của anh ta, hạ giọng nói: “Nếu anh thích Dao Dao, tôi có thể giúp anh”

Mặt Thương Vân đỏ bừng, miệng lẩm bấm vài câu, cuối cùng lại mất mắt liếc cánh cửa đang đóng chặt, không kìm được nói: “Cô Khương, đây là chuyện của tôi, hy vọng cô đừng nói Dao Dao biết, quấy rầy đến cô ấy, tôi chỉ hy vọng cô ấy được hạnh phúc” Nói xong câu này, anh ta rời khỏi đó, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt cô.



Mặt Khương Oánh Oánh hoang mang, chẳng qua cô chỉ muốn Thương Đình Lập thêm một đối thủ, hơn nữa cũng có thể cho Dao Dao biết trên thế giới này không chỉ có một người đàn ông là Thương Đình Lập, người thích còn rất nhiều, Thương Đình Lập cũng không có gì đặc biệt.



Sao người đàn ông này lại ngốc như thế chứ.



Trong mắt Khương Oánh Oánh, Thương Vân thật sự có chút ngốc đến đáng thương.



Thích một người lại không dám nói cho cô biết, lại còn nhìn thấy người mình thích ân ái cùng người đàn ông khác trước mặt mình.





Người đàn ông thế này, có chút nhu nhược, lại có chút ngốc đến đáng thương.



“Oánh Oánh, ít lo chuyện bao đồng thôi, anh nghĩ Sầm Dao cũng không hy vọng em tham gia vào chuyện của cô ấy đâu”

Khương Húc Đông đi đến kéo tay Khương Oánh Oánh, lần đầu tiên răn dạy cô.



“Anh, em không muốn thấy Thương Đình Lập dễ dàng được Sầm Dao tha thứ như vậy, anh ta làm chuyện tốn thương Dao Dao như thế, dựa vào cái gì mà dễ dàng được tha thứ như thế” Khương Oánh Oánh dậm chân, hảo cảm của cô đối với Thương Đình Lập đã xuống đến tận cùng rồi, cô không hy vọng sau này Dao Dao lại bị anh ta làm tổn thương.




“Đó là chuyện của họ, Oánh Oánh em nên tự lo cho bản thân mình đi” Hai tay Khương Húc Đông vỗ lên vai Khương Oánh Oánh, nghiêm túc nhìn cô nói.



“Anh, anh nói gì vậy” Khương Oánh Oánh bị ánh mắt nghiêm túc của Khương Húc Đông làm cho sửng sốt, cô dời tầm nhìn nhìn sang một bên, đổi chủ đề: “Anh, hôm qua em đã không nghỉ ngơi đàng hoàng rồi, oa, buồn ngủ quá, em đi tìm cái người Thương Vân đó hỏi một chút, có nơi nào có thể nghỉ ngơi không” Khương Oánh Oánh đẩy tay anh ta ra, nhanh chóng chạy về hướng Thương Vân đi lúc đầu, giả vờ không để ý đến trái tim như đang muốn nhảy ra ngoài.



Lúc Sầm Dao tỉnh lại liền sờ tay lên trán, trong lòng hơi khó chịu.



Sao họ lại ngủ chung trên một cái giường chứ, Sầm Dao quay đầu, nhìn người đàn ông đang nhắm mắt ngủ say bên cạnh.



Rõ ràng là đã tính nói rõ với anh, từ đây về sau hai người định rõ ranh giới.




Không ngờ, nhất thời lại bị sự yếu đuối của anh lừa rồi.



Nói cho cùng, vẫn là cô quá mềm lòng, biết rõ anh hiểu nhất chính là tấn công vào lòng người, xoay chuyển lòng người.



Thậm chí có lúc làm những chuyện, vì mục đích của mình mà không từ thủ đoạn.



Trong lòng lại không có chút phòng thủ với anh.



Giờ thì hay rồi, hai người lại bắt đầu dây dưa không dứt rồi.



Sầm Dao vốn không để câu cầu hôn của anh ở trong lòng.



Dù sao thì đó cũng chỉ là lời do anh nói.



Cô đã thử tin lời anh nói một lần.



Bây giờ cô đã không dám tin lời anh nói nữa rồi.




Sau một hồi ý loạn tình mê, tất cả đều trở về điểm bắt đầu.



Sầm Dao kéo chăn, lại phát hiện trên người cô đầy vết thâm tín, tất cả đều là dấu vết do người đàn ông bên cạnh tạo ra.



Muốn rời khỏi giường nhưng ngồi dậy đã bị anh bất ngờ ôm vào lòng.



”“Sớm vậy đã tỉnh rồi sao, ngủ một lát nữa đi” Thương Đình Lập siết chặt người trong lòng, ép mái tóc mềm mại của cô vào lòng, tay anh thỉnh thoảng lại vuốt mái tóc suôn dài của cô.



“Dậy đi” Sầm Dao đẩy anh, cô cũng xem như đã nhìn ra rồi, người đàn ông trước mặt sớm đã tỉnh rồi, lại còn giả vờ ngủ, thật sự đáng ghét mà.



“Không” Sau khi Thương Đình Lập lưu lại một dấu hôn lên trán cô, hai tay vững chắc như giọng kiềm không cho cô rời khỏi vòng tay anh.



Sức lực của Sầm Dao không bằng anh, cuối cùng vẫn đành từ bỏ vùng vẫy.



“Thương Đình Lập, em đói rồi, chúng ta đi ăn cơm đi” Cô thử khuyên anh, cô không tin anh nghe thấy cô chưa ăn miếng cơm nào lại không chịu dậy.



Quả nhiên, nghe thấy câu cuối cùng của Sầm Dao, Thương Đình Lập lập tức buông tay cô ra.



Ngay cả ánh mắt cũng tràn đầy thương tiếc cô không biết yêu thương bản thân mình.




“Dậy đi, đưa em đi ăn món ngon” Cuối cùng anh không nỡ nói với cô, lại ngồi dậy trước lấy quần áo của hai người, đưa quần áo của Sầm Dao cho cô.



Lúc anh mặc quần áo thì đột nhiên nghĩ đến người bên cạnh cô lúc gặp lại cô.



Lúc đầu chỉ nhớ đến sự ấm áp của cô, lại quên mất chuyện này.



Anh vừa cài cúc áo vừa làm làm như vô tình nhắc đến vấn đề này.




“Dao Dao, người đàn ông đó là ai thế?” Sầm Dao vốn đang quay lưng về phía anh mặc quần áo, đột nhiên nghe thấy lời này liền không kịp phản ứng lại.



Chỉ là rất nhanh đã nghĩ ra người Thương Đình Lập hỏi là ai.





Cô vẫn nhớ, không lâu trước đây, cô đã hứa với A Vân, cô sẽ nói rõ với Thương Đình Lập, vì vậy bảo anh ta đi ăn cơm.



Ai ngờ được, lại xảy ra chuyện sau này.



Chỉ là, cuối cùng cô lại không làm được.



Cô trầm giọng đáp: “Anh nói là A Vân à, cậu ấy là bạn thuở nhỏ của em, lần này cũng may gặp được cậu ấy nên em mới..." Nói được một nửa, cô bỗng phát hiện vậy mà suýt nữa không cẩn thận để lộ ra rồi.



Thương Đình Lập lập tức cảm thấy không ổn, anh chống tay, ánh mắt sắc bén nhìn cô: “Dao Dao, có phải em giấu anh chuyện gì không, anh hy vọng em có thể thành thật với anh" Sầm Dao mím môi, không nói một lời.



“Cuối cùng thì em có đặt anh trong lòng không vậy” Thương Đình Lập thật sự không hiếu, sau khi anh giải thích tất cả mọi chuyện, rốt cuộc cô còn có gì không thể nói với anh chứ.



Sắc mặt anh trầm xuống, ánh mắt lạnh đi.



Sầm Dao hơi sợ bộ dạng này của anh.



Thương Đình Lập nhìn Sầm Dao, cuối cùng thấy không ổn, sắc mặt dịu lại, dịu dàng dỗ dành cô: “Dao Dao, không phải em đã hứa sẽ gả cho anh sao? Sau này chúng là là vợ chồng, giữa vợ chồng với nhau, không có bí mật, cho nên, anh có chuyện gì không thể nói cho anh biết sao”

Sầm Dao nghe thấy lời này của Thương Đình Lập, sống mũi hơi cay cay.



"Anh thật sự cảm thấy chúng ta là vợ chồng, không có bí mật sao?”