Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 17: 17:






Bên này.



Sầm Dao ra khỏi bệnh viện, lại quay về Bách Hoa Tân Hội.

Còn may mọi người vẫn chưa giải tán, cô lại đi uống rượu thêm một trận.



Chờ khi cô về tới biệt thự, thím Ngô cũng đã về rồi.

Toàn căn biệt thự đều trống rỗng, lạnh lẽo khó có thứ gì bì được.



Sầm Dao vấp ngã, ngay cả đi đường cũng không vững.

May mà Lê Thanh đỡ được cò: “Giám đốc, tôi đã đun cho cô một ấm nước rồi, cò ngồi một lát đi.”



“Cảm ơn.” Sầm Dao đá đôi giày cao gót, dựa người vào ghế sỏ pha, cả hai tay ấn vào đầu mày đang đau



Bên này.



Sầm Dao ra khỏi bệnh viện, lại quay về Bách Hoa Tân Hội.

Còn may mọi người vẫn chưa giải tán, cô lại đi uống rượu thêm một trận.



Chờ khi cô về tới biệt thự, thím Ngô cũng đã về rồi.

Toàn căn biệt thự đều trống rỗng, lạnh lẽo khó có thứ gì bì được.



Sầm Dao vấp ngã, ngay cả đi đường cũng không vững.

May mà Lê Thanh đỡ được cò: “Giám đốc, tôi đã đun cho cô một ấm nước rồi, cò ngồi một lát đi.”



“Cảm ơn.” Sầm Dao đá đòi giày cao gót, dựa người vào ghế sỏ pha, cả hai tay ấn vào đầu mày đang đau dữ dội.



Lê Thanh nhìn cô một cái, có chút đau lòng, thậm chí có chút đồng cảm.



Sầm Dao không thể chịu đựng nổi cái nhìn này, giễu cợt: “Cô nhìn tôi như vậy làm gì? Giống như tôi sống rất thê thám vậy.”



“Đương nhiên là cô không thảm.” Lê Thanh đã đun sỏi nước, từ nhà bếp đi ra, trò chuyện cùng cô.

Cũng vì uống hơi nhiều, nên nói chuyện cũng không giữ kẽ nữa: “Cô xem cô đi, ở căn nhà lớn như vậy, lái chiếc xe sang như vậy, không lo ăn không lo mặc.

Nhưng mà, căn nhà này cũng quá lạnh lẽo rồi.

Có chồ nào giống gia đình đã kết hôn không?”



Lê Thanh tiếp tục nói: “Phụ nữ ấy mà, làm việc thì cứ làm việc, nhưng có người phụ nữ nào không hy vọng về nhà được chông dỗ dành chứ? Chủ tịch Bộ lại không phải người như thế, cô uống say thành như vậy, anh ta giờ này lại không biết đang ở đâu nữa! Thường nói phụ nữ mạnh mẽ là do đàn ông ép, bây giờ tòi coi như đã thấy rõ rồi!”





Những lời Lê Thanh nói đều là thật.



Trong lòng sầm Dao đột nhiên rất đau.



Cô trước nay chưa từng đối diện với nỗi cô đơn trong lòng cùng niềm khao khát tình cảm vợ chồng, căn bản là không dám đối diện, không dám nghĩ ngợi sâu xa.



Thật sự nghĩ đến, cò sẽ cảm thấy bản thân sống thật quá đáng thương.



Điều cô mong muốn trước giờ cũng không nhiều, nhưng mà, trước giờ cô chưa từng có được.

Cho nên, dần dân cô học được cách dùng một lớp áo giáp bao bọc bản thân lại, khiến cho không ai có thể làm tổn thương mình, bao gồm cả trước mặt Bộ Tử Ngang.



Nhưng mà, trong lúc bất ngờ, điểm này đã bị Lê Thanh đột nhiên xé nát.



Khóe mắt cô phiếm hồng.



Lê Thanh bị dọa một trận, rượu cũng tỉnh hơn phân nửa: “Xin lỗi giám đốc, tòi… tòi không cố ý nói vậy với cỏ đâu.

Tòi vừa rồi uống say rồi.”



Sầm Dao cũng uống say rồi.

Không uống say, cô sao có thể trước mặt cấp dưới của mình thế hiện dáng vẻ yếu đuối như vậy?



“Không sao, cô về trước đi, không cần lo cho tôi.”



Lê Thanh có chút lo lắng, lại dặn dò: “Nước tôi đã đun sôi để đấy rồi, lát nữa cô chỉ cần rút phích cắm ra là được.”



sầm Dao gật đầu.

Lê Thanh thấy vậy mới yên tâm rời khỏi.




Cánh cửa mở ra rồi đóng lại.

Một mình Sầm Dao co rúm trên sô pha, không mặt vùi sâu vào giữa hai đầu gối.



Ngày hôm sau.



Thím Ngô đấy cửa bước vào, cả căn phòng đều là mùi rượu.







Nhìn lại thì thấy có một người nằm cuộn tròn trên sô pha.

Bà vội bỏ thức ăn đang cầm trên tay xuống, bước nhanh qua.



“Thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân, cô không sao chứ? ôi trời, cô bị sốt rồi!”



sầm Dao chậm chạp tỉnh lại.



Chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, đầu nặng trịch mà chân thì nhẹ bỗng.



Thím Ngô đã mang thuốc đến: “Tranh thủ uống đi, trước tiên phải hạ sốt đã.

Nếu ngủ một giấc còn không hết sốt thì chúng ta đi bệnh viện.”



sầm Dao uống thuốc rồi, lên lầu tắm rửa rồi lại đi xuống.



“Thiếu phu nhân, sao cô lại xuống đây rồi?”



“Tôi đi làm.” Sầm Dao đã ăn mặc chỉnh tề.



“Đã lúc nào rồi, cô còn đi làm cái gì chư.



“Hỏm nay còng ty bắt đâu một hạng mục quan trọng, hội đồng quản trị đế tỏi theo dự án này, tỏi phải đi.” Cô mặc kệ sức khỏe của mình, mở cửa ra ngoài.



Thím Ngô nhìn theo bóng lưng kiên cường kia, cảm khái.


Đã thành như vậy rồi, vẫn chỉ nghĩ đến công việc!



Sầm Dao lê thân thế nặng nề đến công ty.

Vừa vào đến cửa đã nghe nhóm nhân viên nam trước mặt thì thầm to nhỏ:



“Tôi vừa ở tầng dưới nhìn thấy phó giám đốc được bổ nhiệm cho hạng mục mới.

Là nữ đó.”



Tòi nghe nói là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp còn độc thân đó, phải vậy không?”



“Đúng vậy, rất xinh đẹp! Khí chất đó, thân hình đó!”



“Chủ tịch là vì phúc lợi của mấy nhân viên năm chưa lập gia đình như chúng ta đó!”



Xì ~ cậu nghĩ nhiêu quá rồi.

Tòi nghe nói, vị phó giám đốc này được chủ tịch Bộ và cô hai nâng đỡ đó.

Lên thẳng nha! Cậu biết là ý gì không?”



“Nói vậy thì… người này nói không chừng là bà hai Bộ chủ tịch bao nuôi bên ngoài rồi?”



sầm Dao cảm thấy càng lúc càng chóng mặt rồi.



Cô kết hôn với Bộ Tử Ngang nhiều năm như vậy, anh ta chưa từng chính thức đưa phụ nữ đến công ty làm.

Người phụ nữ này lại là ai đây?



Sầm Dao về phòng làm việc của mình.



Bởi vì chuyện tối qua, Lê Thanh nhìn thấy coi vẫn có chút rụt rè.



Sầm Dao đi vào, gõ gõ máy tính để bàn của mình: “Đem thông tin của phó giám đốc mới được bổ nhiệm cho hạng mục mới gửi cho tôi, đế tòi xem một chút.”



“À, được, gửi ngay.” Lê Thanh lập tức giúp cô.




“Giám đốc!” Lúc sầm Dao vừa đến phòng làm việc của mình, một giọng nữ giòn giã vang lên.



Sầm Dao có chút ngẩn ngơ.



Cảm thấy giọng nói này hơi quen tai.



Quay người lại, lại nhìn thấy một người phụ nữ trang phục nghiêm chỉnh đang đứng trước mặt mình.



Áo sơ mi trắng, váy bó sát màu cam.

Chiếc váy xẻ cao, để lộ ra đôi chân thon dài, gợi cám.

cổ áo chữ V xẻ sâu, thật sự làm phong tình không lời kể xiết.



Tâm nhìn của Sầm Dao lướt qua người cô ta đánh giá hết một lượt, sau đó, nhìn đến gương mặt cô ta.



Thì ra là Du Mộng Nhị!



Không phải cô ta đi nước ngoài rồi sao?



Quay lại lúc nào? Vì sao mà xuất hiện ở đây?



“Lâu rồi không gặp.” Du Mộng Nhị khẽ mỉm cười, tiến lại gần cô: “Cô cần thông tin của tôi, tôi thấy không cần phải để trợ lý tìm phiền phức như vậy, tỏi đích thân mang đến cho cò.”





Cô ta nói, đem túi giấy trong tay đưa cho Sầm Dao.



sầm Dao lặng lẽ nhận lấy, mở túi giấy màu nâu ra, xem nội dung trang đầu tiên thi cô đã hiểu rồi.



Phó giám đốc vừa đến lại là cô ta.



Đây là ý của Bộ Tử Ngang.



Vợ của mình còn đang công tác, đã đem mối tình đầu cũng đến công ty làm, còn làm chung trong một bộ phận nữa.

Tim anh ta đúng là đủ lớn nha.



Sầm Dao chỉ cảm thấy thật mỉa mai, tỉm cũng lạnh lẽo đi.



Nhìn lèn lần nữa, trên mặt chỉ nở một nụ cười yếu ớt, đóng tập hô sơ lại, ném lên bàn Lê Thanh: “Chào mừng cô.

Công việc của dự án này rất phức tạp, mong cò mau chóng thích nghi.”



Lời nói của cỏ ngắn gọn súc tích, phong thái bất phàm.



Thật giống như người phụ nữ trước mặt, ngoài quan hệ cấp trên cấp dưới với cô, không có mối quan hệ nào khác đáng để cô nói thêm vài cáu.



Du Mộng Nhị nào có cam tâm?



“Không có gì.

Tử Ngang đã nhắc nhở tói rồi, cũng nói nếu có gì không hiếu hoặc có khó khăn ở đâu, có thể tìm anh ấy, anh ấy sẽ giúp tôi giãi quyết.



Những lời ra oai này khiến cho Lê Thanh và những người bên đó không nhịn được mà đồng loạt nhìn về hướng Sầm Dao.



Chủ tịch Bộ đưa một con hồ ly tinh vào công ty!



Sầm Dao đứng thẳng người, nụ cười luôn hiện hữu trên mặt: “Phòng làm việc của chủ tịch Bộ từ đây đi ra rồi rẽ phải, chắc cô đã biết rõ rồi.

Nêu cò không biết đi thê nào, đế Lê Thanh dẫn cô đi.”



Trên gương mặt mặt cô không có chút giận dữ nào, thậm chí, còn hào phóng đem chồng mình dâng cho người ta, điều này khiến Du Mộng Nhị cảm thấy như bị tát mạnh một cái vào mặt, xấu hổ vò cùng.



Hơn nữa, người cò ta xem là bảo bối, trong mắt người khác lại như không đáng nhắc tới, thì thật mất hứng.



.