Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 139: 139: Chương 126






Cúp điện thoại xong, Sầm Dao lặng lẽ đi vào phòng khách.



Nhìn túi quà để trên sô pha, Sầm Dao do dự, cuối cùng vẫn cầm lên.



Sầm Hoàn và Lục Lị Lị đang xem chương trình giải trí rất vui vẻ, không quay đầu lại nhìn cô.



Sầm An đi qua, hỏi: "Phải đi à? Còn chưa cắt bánh kem mài"

"Không có, con chỉ muốn ra ngoài một lát."

Sầm Dao không tự nhiên ho một tiếng, mới nói: "Có một người bạn đang ở dưới lầu."

Sầm An vén rèm nhìn ra bên ngoài, dường như đã ngầm hiểu.



"Đi đi.



Nếu cảm thấy thích hợp thì cứ dẫn lên đây ăn bánh kem"

Sầm Dao nhìn ba mình, muốn nói gì đó lại thôi.



Thật ra, cô và Thương Đình Lập làm gì có thích hợp chứ? Sầm Dao cầm túi quà, kéo cửa đi ra ngoài.



Đi đến gần, có thể nhìn thấy Thương Đình Lập đang ngồi ở ghế lái.



Anh hạ ghế xuống một nửa, nửa năm nửa ngồi trên đó.



Nâng tay lên ấn huyệt thái dương.



Ánh sáng từ bên ngoài có phần u ám, nhưng mà không hiểu sao Sầm Dao lại cảm nhận được dường như anh đang rất buồn.



Anh ngồi trong xe, dường như cả người đều bị bóng tối bao phủ.



Trên cổ tay anh có vết bầm xanh lộ ra rất rõ.



Đã xảy ra chuyện gì rồi? Anh đánh nhau với ai sao? Tim Sầm Dao thắt lại, đi đến gõ lên cửa xe.



Anh nằm bên trong, dường như không nghe thấy, một lúc lâu cũng không có động tĩnh gì.



Sầm Dao nhẫn nại gõ rồi lại gõ, Thương Đình Lập mới bỏ tay xuống, mở mắt ra.



Hai người cách một cửa xe cứ nhìn nhau.



Đôi mắt anh sâu hun hút, đáy mắt có những tia tình cảm khó hiểu.



Sầm Dao lùi lại một bước, Thương Đình Lập mở cửa xe bước xuống.



"Trễ thế này rồi sao anh còn đến đây?"

Sầm Dao vẫn còn cảm thấy bất ngờ.



Thân hình cao lớn của Thương Đình Lập dựa vào thân xe, hai mắt nheo lại nhìn cô: "Không hoan nghênh anh à?"

"Không phải không hoan nghênh."

Sầm Dao quay đầu nhìn về phía sau một cái, có chút lo lắng: "Sầm Hoàn cũng ở bên trong, em chỉ sợ con bé hiểu lãm."

Hai chữ "hiểu lầm"

khiến mắt Thương Đình Lập lóe lên.







Anh nhìn chằm chằm Sầm Dao, hình bóng rơi vào mắt anh như thể phủ một làn sương mờ lên đôi mắt mê người.



Trong đêm khuya thế này, nhìn thật thần bí, lại sâu không thể dò, khiến cho Sầm Dao đoán không ra suy nghĩ trong lòng anh.



"Hiểu lầm chuyện gì?"

Anh nhẹ nhàng hỏi, chỉ có bốn chữ, nghe không ra tâm tình gì.



Sầm Dao nhìn vào mắt anh, nghĩ đến Điền Điềm, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy khó chịu.



"Trước tiên, không phải anh nên hỏi em muốn cảm ơn anh thế nào sao?"

Sầm Dao không trả lời anh, chỉ đưa túi quà trong tay qua: "Cái này tặng cho anh.



Tuy rằng không biết kết quả đấu thầu cuối cùng thế nào, nhưng phải cảm ơn anh cho bọn em cơ hội tham gia đấu thầu."

Thương Đình Lập nhận túi quà, mở ra, nhìn nhìn, tiện tay đặt vào trong xe.



"Chuyện lớn như thế, chỉ nghĩ tặng một chiếc áo sơ mi cho anh?"

Giọng điệu có phân lạnh nhạt.




Lời này khiến Sầm Dao có cảm giác như anh xem thường món quà của cô, nhưng cô vẫn làm ra vẻ thản nhiên: "Em biết quần áo anh mặc bình thường đều là đồ cao cấp, chiếc áo này anh muốn mặc thì mặc, nếu như anh không thích...!

anh cứ xem như quà tặng cho người khác cũng được."

Nếu như anh thật sự xem nó như quà tặng cho người khác, cô thề cả đời này sẽ không thèm để ý người đàn ông này nữa! Thương Đình Lập nhìn Sầm Dao, ánh mắt như thể muốn nhìn thấu cả người cô.



Bỗng nhiên, không hiểu sao Sầm Dao chỉ cảm thấy một cảm giác tủi thân từ tận đáy lòng cứ không ngừng trào ra.



Cả buổi tối, cô cố gắng hòa mình vào cảm giác vui vẻ đón mừng sinh nhật của ba mình, không nghĩ đến Điền Điềm, không nghĩ đến những lời nói đến chuyện kết hôn của cô ta và Thương Đình Lập.



Nhưng mà, bây giờ Thương Đình Lập đứng trước mặt mình, những lời đó, những cảm giác mất mát, tổn thương cùng cảm giác động tâm không thế kiểm soát được khi cô đứng trước mặt người đàn ông này, còn có cảm giác ghen tị không thể không thừa nhận, xen lẫn với nhau, không ngừng không nghỉ thoát ra, từng cái từng cái một đánh vào tim cô.



Đúng vậy, là ghen tị! Cho dù bản thân rất không muốn thừa nhận, nhưng hiện tại cô đang phải đối mặt với cảm giác này.



Sầm Dao không muốn để cho anh có thể đọc được suy nghĩ của mình, không nói gì mà quay mặt đi.



Thương Đình Lập tiến lại gần một bước, thân hình cao lớn bao phủ lấy cô.



Ngón tay thon dài của anh chạm vào mặt có, nâng mặt cô lên.



Trong bóng tối mơ hồ, sự cay đắng cùng khổ sở của Sầm Dao khó mà che đậy được.



Thương Đình Lập nhìn cô rất lâu, lại lên tiếng, lần này giọng điệu trở nên dịu dàng hơn: "Sao thế?"

Hàng mi dài của Sầm Dao run rẩy, cúi đầu nhìn xuống cổ tay anh.




Cô giơ tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lên vết bầm trên tay anh, cô không đáp mà hỏi lại: "Sao lại bị bầm vậy?"

Sự quan tâm của cô khiến sắc mặt vốn không vui của Thương Đình Lập dẫn ra rất nhiều.



"Bị đập trúng."

Sầm Dao nhíu mày: "Sao anh lại không cẩn thận như vậy?"

Thương Đình Lập nhìn cô, như cười như không: "Là bởi vì không có lương tâm đó."

Sầm Dao nghi hoặc "hửm"

một tiếng.



Thương Đình Lập đột nhiên thu tay, kéo cô vào lòng.





Anh vùi đầu vào tóc cô, ngửi mùi hương trên tóc cô.



Sự tồn tại của cô trong vòng tay giống như có ma lực thần kỳ, chỉ cần ôm lấy cô thế này, cảm nhận hơi thở của cô, ngửi thấy mùi hương của cô, mọi bất an trong lòng đều tan biến.



Sầm Dao chỉ mới khẽ cử động, bàn tay to lớn của anh đã giữ cổ cô lại, siết cô chặt hơn chút nữa.



"Đừng cử động."

Anh thì thầm bên tai cô: "Chạy xa như vậy chỉ là muốn ôm em một chút."

Giọng nói của người đàn ông này vang lên trong đêm đen, nghe cực kỳ mê người.



Những lời này, giống như tình thoại, chạm vào tận sâu trong trái tim Sầm Dao.



Sầm Dao ngoan ngoãn không cử động, vùi trong lòng anh, cảm nhận hơi ấm của anh.



Qua rất lâu đột nhiên mở miệng: "Hôm nay lúc em đi mua quần áo, gặp Điền Điềm, có cả mẹ cô ấy..."

Cô cố gắng khiến cho giọng nói của mình bình thường, tự nhiên.



Nhưng mà vẫn có thể nghe rõ sự chua chát.



Thương Đình Lập không lên tiếng.



Cô vẫn giữ nguyên tư thế, tựa đầu vào vai Thương Đình Lập:"Em nghe cô ấy nói, muốn nhanh chóng kết hôn với anh."

Thương Đình Lập đột nhiên bật cười.



Sầm Dao bị cười thì có chút khó hiểu, lại có chút tức giận.



Chưa kịp nói gì thì bên tai đã truyên đến giọng nói của anh: "Cho nên, lúc nãy là ghen nên mới giận dỗi anh?"

Sầm Dao muốn phủ nhận, nhưng mà lời phủ nhận lại không nói ra được.



Cô đột nhiên cúi đầu, dùng sức cắn lên cổ Thương Đình Lập.



Giống như một đứa trẻ đang trút giận, lại như một con mèo nhỏ đang làm nũng.



Thương Đình Lập không đẩy cô ra, cũng không nói gì, chỉ nhẫn nại chờ cô dày vò.




Sầm Dao cắn một cái lại buông ra, sợ thật sự làm anh bị thương.



Thương Đình Lập cười: "Đã hả giận chưa?"

Sầm Dao nhìn dấu răng đó, thì tham: "Nếu như hai người thật sự sắp kết hôn thì anh đừng.."

Nói đến đây thì dừng lại.



Bàn tay cô đặt trên eo Thương Đình Lập vô thức siết chặt.



Những lời cay độc còn chưa nói ra, trong lòng đã cảm thấy ngột ngạt khó chịu.



Thương Đình Lập nhìn cô, biết rõ còn hỏi: "Đừng cái gì? Sao lại không nói tiếp nữa?"

Sầm Dao nhắm mắt, giống như đang hạ quyết tâm, cuối cùng mới nói ra: "Nếu như hai người kết hôn, vậy thì chúng ta đừng tiếp tục...!



a.."

Thương Đình Lập đột nhiên ngậm lấy môi cô, hôn cô thật sâu.



Tim Sầm Dao đập loạn, vô thức vùng vẫy, Thương Đình Lập lại bá đạo ép cô lên thành xe.



Môi anh rời khỏi môi cô khoảng nửa tấc, anh từ trên cao nhìn xuống cô, hai mắt như phủ một màn sương mỏng, dục vọng tuôn trào: "Đây mới là quà cảm ơn mà anh muốn.



Còn nữa..."

Anh ngừng lại, lại ép môi lên môi cô, mới tiếp tục: "Anh là người đàn ông của em! Cách làm đúng đắn khi ghen là gì, em biết không?"

Ghương 127 Dọn đến sống cùng anh

Sầm Dao gật đầu nhìn Thương Đình Lập, cô ghen, hôm nay sau khi nghe thấy cuộc nói chuyện của Điền Điềm và mẹ cô ta, cô vốn muốn cắt đứt mọi quan hệ với người đàn ông này, nhưng vừa nhìn thấy anh thì lại mềm lòng ngay.



"Dao Dao, em có biết khi em ghen nhìn rất đáng yêu không?"

Thương Đình Lập siết chặt cô, giữ cô trong vòng tay mình, tất cả mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh, chỉ có cô là nằm ngoài tầm kiểm soát ấy, giờ đây anh chỉ muốn có thể giải quyết mọi chuyện nhanh nhất có thể, sau đó mang cô theo bên mình, bằng không cô gái nhỏ này cứ hai ba ngày là lại muốn thoát ra khỏi thế giới của anh.



"Chuyện vừa rồi em nói với anh, anh phải nghiêm túc suy nghĩ, nếu như chuyện hai người kết hôn là sự thật không thể thay đổi được.



Vậy em hi vọng đến lúc đó anh sẽ không còn dây dưa gì với em nữa"

Sầm Dao nghiêm túc nhìn Thương Đình Lập, cô không thích làm người thứ ba, đặc biệt là nếu như không thể có được Thương Đình Lập, cô thà là triệt để mất đi anh cũng không muốn san sẻ anh với người khác.



Sắc mặt Thương Đình Lập đột nhiên thay đổi, anh không thích cách nói chuyện của cô, hiện giờ anh không chắc chắn anh có thể khống chế cuộc hôn nhân với Điền Điềm hay không, nhưng anh cũng không muốn từ bỏ cô.



"Sau này em hãy bỏ cái suy nghĩ cắt đứt quan hệ với anh đó đi, Dao Dao, không cần biết sau này thân phận của anh thế nào, em vĩnh viễn là người phụ nữ của anh."

Lời nói của Thương Đình Lập khiến Sầm Dao cảm thấy anh không nói đùa, cô biết nếu như anh nói thế thì tuyệt đối có khả năng làm được, nhưng cô lại không tin mình có thể kiên trì như vậy.



"Được rồi, thu lại cái tâm tư nhỏ bé đó của em đi, Dao Dao, không có sự đồng ý của anh thì em vĩnh viễn cũng chạy không thoát khỏi tay anh đâu."

Thương Đình Lập siết người trong lòng lại, ánh mắt thâm sâu nhìn bóng người đứng ở phía xa xa.



"Em đi lên trước đây, vừa rồi lúc ra ngoài chỉ nói là đi một lát thôi."

Sầm Dao rời khỏi vòng tay của Thương Đình Lập, hiện giờ cô chưa thể để Sầm Hoàn biết được quan hệ của cô và Thương Đình Lập.



"Chị!"


Nhưng đúng lúc cô buông Thương Đình Lập ra, có một giọng nói trong trẻo vang lên.



"Anh đi mau đi!"Sầm Dao sợ hãi đẩy Thương Đình Lập ra, anh không thể bị Sầm Hoàn phát hiện được, ít nhất thì hiện tại chưa phải lúc.



"Dao Dao, em cảm thấy anh không thể gặp người khác như thế à?"

Thương Đình Lập cau mày, cô gái nhỏ này sợ người khác nhìn thấy anh như thế à? "Bây giờ chưa phải lúc, ngày khác sẽ giải thích với anh, lúc ở bệnh viện chắc anh cũng nhìn ra tâm tư của Sầm Hoàn với anh rồi"

Tim Sầm Dao căng thẳng đến phát run, nhưng người đàn ông trước mặt dường như không hề có ý rời đi.



"Cho nên bây giờ đúng lúc có thể giải thích rõ ràng, anh không thích bị em vợ dòm ngó đâu."

Đương nhiên Thương Đình Lập biết, mà hơn nữa anh cũng cảm thấy hiện tại bản thân không nên rước thêm phiền phức nữa, dù sao một mình Điền Điềm cũng đã đủ phiền rồi.



"Thương Đình Lập!"

Sầm Dao lo đến đứng không yên, mắt thấy Sầm Hoàn đang từng bước đến gần, nhưng người đàn ông này cứ không chịu rời đi.



"Ngày mai chuyển đến chỗ anh ở, anh đảm bảo sẽ biến mất khỏi đây bằng tốc độ nhanh nhất có thể, nếu không ngay bây giờ anh sẽ vào trong ra mắt ba mẹ em."

Thương Đình Lập nhìn gương mặt luống cuống của Sầm Dao, khóe miệng nở một nụ cười xấu xa.



"Em đồng ý!"

Bảy giờ Sầm Dao vốn không thể mặc cả được nữa, người này cứ luôn tung chiêu với mình, hóa ra mục đích hôm nay anh đến đây là cái này...!

"Dao Dao, ngày mai gặp."

Thương Đình Lập nói xong thì lái xe rời đi, lúc Sầm Hoàn đến nơi chỉ nhìn thấy đuôi xe.



"Chị, là ai vậy, còn không để em nhìn xem."

Sầm Hoàn hoài nghi nhìn Sầm Dao, bây giờ cho dù Sầm Dao có chết không nhận cô ấy cũng sẽ không dễ dàng tin đây đơn giản chỉ là một khách hàng bình thường.




Sầm Dao đến Tĩnh Viên ở đúng như đã hứa, nhưng lại không thấy bóng dáng Thương Đình Lập đâu, mỗi ngày chỉ có cô và bạn nhỏ Hựu Nhất nương tựa vào nhau.



"Tiểu Dao, ba nói sau này cô sẽ sống ở đây, có thật không ạ?"

Lúc Thương Hựu Nhất nhìn thấy Sầm Dao thiếu chút nữa là bay lên luôn, trời đất chứng giám, Tiểu Dao đến sống với nhóc khiến nhóc vui vẻ bao nhiêu.







"Ừm.



Sau này cô sẽ ở đây với Hựu Nhất."

Sầm Dao cưng chiều nhìn cậu nhóc trước mặt, tình cảm khó hiểu của cô với nhóc là độc nhất, trước đây cũng có tiếp xúc với mấy đứa trẻ khác, lúc rảnh rỗi cũng có lấy danh nghĩa tuyên truyền đi đến trại trẻ mồ côi tặng quà, nhưng đứa trẻ duy nhất cô tiếp xúc thân mật cũng chỉ có Hựu Nhất.



"Vậy sau này có phải Tiểu Dao sẽ làm mẹ cháu không?"

Thương Hựu Nhất chớp chớp đôi mắt to tròn, đầy kỳ vọng nhìn cô.



Vấn đề này Sầm Dao thật không sự không biết phải trả lời Thương Hựu Nhất thế nào, bây giờ cô chuyển đến Tĩnh Viên, nhưng sau này không nhất định cô là nữ chủ nhân của nơi này, bối cảnh của Điền Điềm Sầm Dao không thể so sánh được, mà giờ đây ở ngoài kia Thương Đình Lập lại đang phải đối mặt với thù trong giặc ngoài, cô không biết anh có thể giải quyết hết các vấn đề hay không, nhưng cô lại không muốn làm tảng đá ngáng đường anh trong tương lai.



"Tiểu Dao, cô đang nghĩ gì vậy? Lẽ nào cô không muốn làm mẹ cháu sao?"

Thương Hựu Nhất thấy Sầm Dao không trả lời mình, cho rằng cô không thèm để ý nhóc, gương mặt nhỏ tràn đầy vẻ thất vọng.



"Không phải, Hựu Nhất, cô rất thích cháu, nhưng mà làm mẹ cháu thì không phải là chuyện mà cô có thể quyết định được, nhưng mà cô có thế hứa với cháu.



Không cần biết sau này có ra sao, cô sẽ không bao giờ không để ý đến cháu, chỉ cần cháu muốn thì cô sẽ lập tức xuất hiện trước mặt cháu, có được không?"

Sầm Dao nhìn gương mặt thất vọng của Thương Hựu Nhất thì liền đau lòng, cô không biết vì sao tình cảm của cô dành cho Hựu Nhất cứ như bị thứ gì đó dẫn dắt, trái tim cô không thể điều khiển được mà đến gần Thương Hựu Nhất.



"Nhưng Tiểu Dao, cháu chỉ muốn cô làm mẹ cháu, mà ba cháu cũng nói rồi, không cần biết sau này người ba cưới là ai, cô vẫn là mẹ của cháu, đây là sự thật không thể thay đổi được"

Thương Hựu Nhất nhìn Sầm Dao với vẻ mặt kiên định.



Nghe những lời Thương Hựu Nhất nói, trong lòng Sầm Dao chỉ cảm thấy ấm áp, không cần biết mục đích Thương Đình Lập nói những lời này với Thương Hựu Nhất là gì, cô vẫn luôn cảm nhận được Hựu Nhất thật sự thích mình, cũng giống như cô thật sự thích cậu bé này vậy.



"Hựu Nhất, lát nữa để ông Phó đưa cháu đi học, cô còn phải đến công ty nữa, ở đó còn rất nhiều việc phải làm, cô hứa với cháu, hôm nay không tăng ca để đón cháu tan học, có được không?"

Sầm Dao nói xong thì đi giúp Thương Hựu Nhất chuẩn bị đồ dùng đi học.



"Tiểu Dao, cháy có thể giới thiệu với bạn học cô là mẹ cháu không?"

Thương Hựu Nhất chớp đôi mắt đẹp, vẻ mặt mong đợi nhìn Sầm Dao.



Sầm Dao cười gật đầu, cô đương nhiên hiểu suy nghĩ của cậu nhóc, nếu như nhóc vui thì cứ tùy ý nhóc đi.



"A, vậy Tiểu Dao có thể đến đón cháu sớm một chút."

Nhận được sự cho phép của Sầm Dao, Thương Hựu Nhất vui vẻ như thể trúng thưởng vậy, vui vẻ mang cặp sách lên lưng, đi đến trường.



"Dao Dao."

Sầm Dao vừa vào đến công ty đã bị Khương Oánh Oánh cầu cứu kéo đến phòng làm việc.



"Làm gì mà như gặp phải kẻ thù vậy?"

Sầm Dao cảm thấy rất kỹ lạ, trước giờ chưa từng thấy bộ dạng này của Khương Oánh Oánh.



"Ôi, Dao Dao chờ lát nữa chị nhất định phải bình tĩnh, bàn chuyện làm ăn không thành thì không thành vấn đề, nhưng tuyệt đối không được phá phòng làm việc của em."

Khương Oánh Oánh khẩn trương nhìn Sầm Dao.



Sầm Dao nghi ngờ nhìn chằm chằm cô bạn tốt trước mặt, cô nhóc này nhất định là lại có ý đồ xấu xa gì rồi.



"He he, Dao Dao chị đừng nhìn em như vậy, chị cứ vào phòng họp thì sẽ biết là có chuyện gì thôi, em thề là em chỉ nói với anh ta có mấy câu thôi, không ngờ anh ta lại cho là thật."

Bây giờ Khương Oánh Oánh thật sự cảm thấy không thể nào tin được, cái tên Bộ Tử Ngang đó tại sao đột nhiên lại có lương tâm như vậy? "Bộ Tử Ngang?"

Sầm Dao ngạc nhiên nhìn Khương Oánh Oánh, cái cô nhóc này đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn mà: "Chị cảm thấy cần phải báo cáo mấy động thái gần đây của em cho anh Húc Đông biết rồi"

Sầm Dao nghiến răng nói.



"Dao Dao!"

Khương Oánh Oánh không nói nên lời nhìn trời, cô cũng biết cô không nên làm vậy.



"Mau thông qua kế hoạch mà chủ tịch Lư đưa cho em đi, ngày mai chị còn phải đi qua chỗ chủ tịch Thương bàn chuyện hợp tác cụ thể nữa."

Sầm Dao nói xong liền đi về phía phòng họp.



"Dao Dao."

Nhìn thấy Sầm Dao tiển vào, Bộ Tử Ngang nhất thời cảm thấy khó xử, nhưng nhìn thấy vẻ mặt chỉ toàn chuyện công việc của cô, anh ta cũng trở nên bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn có chút mất mát, cô thật sự không hề có chút tâm tư nào với mình.