Thời gian trôi qua đã gần ba ngày.
Trong gần ba ngày này như cơn ác mộng đối với Tà Từ Khương, anh thức trắng đêm suy nghĩ cách để thoát khỏi tình huống khó nói kia.
Cuối cùng anh quyết định sẽ chuốc thuốc mê Ảnh Quân rồi tạo hiện trường giả như hai người đã làm rồi. Anh biết rủi ro của kế hoạch này rất cao, nhưng đường cùng rồi, anh cũng hết cách.
22:30
Tiếng chuông điện thoại reo lên đánh thức Tà Từ Khương khỏi đống suy nghĩ hỗn độn.
Tiếng chuông rõ rệt vang lên khắp căn thư phòng vốn yên tĩnh, người Tà Từ Khương run lên một hồi. Anh biết mình sắp tới số rồi, lấy tay lấy chiếc điện lên nghe.
"Alo?" Anh nói với giọng trầm thấp. Người đầu dây bên kia có thể đại khái nghe được sự mệt mỏi trong tông giọng của anh.
"Chào ngài, tôi là Lâm Lục, thư ký của Ảnh tổng. Tôi nhận việc gọi điện nhắc nhở ngài về thỏa thuận."
Người bên kia là trợ lý đắc lực của Ảnh Quân. Vị trợ lý này biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người nhưng vì tính chất công việc, Lâm Lục luôn giữ miệng mình. Bản thân Lâm Lục cũng không muốn cuốn vào mớ rắc rối đó. Hiện tại anh chỉ biết người mình đang gọi điện tới khả năng cao có thể là "phu nhân" tương lai của Ảnh gia.
"Tà tổng. Tiên sinh chúng tôi bảo ngài đã hết thời gian suy nghĩ, 7:30 sáng mai có mặt tại địa chỉ đã được ghi trên giấy. Sự lựa chọn là ở ngài, mong Tà tổng cân nhắc."
Nói xong vị thư ký liền cúp máy, không hề cho Tà Từ Khương cơ hội thảo luận nào.
Anh tức giận, ném vỡ chiếc điện thoại.
"Chết tiệt..."
- --------------------------------------------------------
6:45
Tà Từ Khương đã có mặt tại vị trí mà Ảnh Quân đưa cho anh. Tác phong của Từ Khương luôn là vậy, luôn làm mọi thứ sớm gần một tiếng.
Đó là một căn biệt thự lớn nằm ở ngoại ô thành phố, trên một khu đất đắt đỏ. Anh lấy tay ấn chuông cửa. Trong nhà bước ra một người hầu trông khá lớn tuổi, khuôn mặt phúc hậu mở cửa cho anh.
"Chào Tà tiên sinh, mời ngài vào trong." Người hầu cung kính cúi chào, đưa tay mời anh về hướng cửa lớn.
"Sao bà biết tên tôi?"
"Ảnh thiếu gia đã phân phó cho tôi chăm sóc ngài ạ. Ngài cứ tự nhiên như ở nhà, khoảng tầm trưa Ảnh thiếu sẽ về." Người hầu cười cười. Tà Từ Khương thấy vậy cũng khôn thắc mắc nữa, nhanh chân bước vô nhà.
Căn nhà rất rộng, chia ra từng phòng rõ rệt. Người hầu dẫn anh tham quan từng phòng nhưng có một điều làm anh rất để ý. Căn nhà lớn nhưng chỉ có một phòng ngủ. Anh có đần đi nữa thì cũng biết rõ hàm ý của việc này. Chuyện anh phải quan hệ với Ảnh Quân là chuyện không thể tránh khỏi, thậm chí hắn ta còn rất cẩn thận để chuẩn bị.
(Anh ta kĩ lưỡng như vậy thì biết từ chối sao giờ?) Tà Từ Khương chà chà trong lòng, anh không nghĩ Ảnh Quân lại xem trong việc này như thế.
"Tà tiên sinh mời ngồi, ngài cứ sử dụng ti vi thoải mái, nếu cần gì có thể gọi cho tôi, tôi sẽ chuẩn bị." Người đàn bà mỉm cười hiền từ, Tà Khương nhìn tới ngây ngốc. Bà ấy làm anh nhớ đến người mẹ đã mất từ rất lâu kia, người luôn mỉm cười với anh, luôn cho anh sự ấm áp. Anh không khỏi cười đáp lại: "Cảm ơn."
Nhiều ngày thiếu ngủ làm tinh thần của Tà Từ Khương kiệt quệ, vừa xem ti vi chưa được năm phút đã lăn ra ngủ trên sô pha.
Trong mơ anh thấy lại được những ngày tháng cùng cực của anh và Tà Văn. Ba mẹ mất, hai anh em trở thành cô nhi. Không may gặp phải một trại trẻ lạm dụng sức lao động của trẻ em, hàng ngày hai anh em đều phải ra đường làm ăn xin. Lúc ấy Tà Văn cũng chỉ mới là đứa trẻ sơ sinh, anh vẫn nhớ như in cái ngày mà anh bị đập gần như tàn phế hai chân, phải vừa lết vừa bế Tà Văn ra đường để xin miếng cơm. Sống trong môi trường khắc nghiệt đã mài giũa nên một Tà Từ Khương cứng rắn và vô tâm. Không, không hẳn là vô tâm. Anh thương Tà Văn nhiều hơn những gì mà cậu ta nghĩ. Anh từng phải cúi đầu, cầu xin một cách hèn nhát để Tà Văn có sữa uống. Anh muốn Tà Văn phải trở nên mạnh mẽ, nên anh luôn nghiêm khắc với Tà Văn để cậu ta nên người. Tà Từ Khương cũng muốn Tà Văn được gả vào một gia đình tốt, vì thế anh cố gắng không ngừng để củng cố địa vị, để Tà Văn trở thành Omega được chào đón nhất xã hội thượng lưu.
Anh thương Tà Văn nhiều lắm. Nhưng thương bao nhiêu thì đau bấy nhiêu.
- ----------------------------------------------------
Khoang miệng trở nên nóng ấm, anh cảm thấy khó thở.
Tà Từ Khương chợt tỉnh, trừng to đôi mắt ra. Anh thấy một bóng đen đang đè trên người mình.
Người kia không người hôn anh, khai phá mọi ngóc ngách trong khoang miệng của anh. Anh cố lấy lưỡi để đẩy người kia ra nhưng lại bị mút ngược lại.
Ảnh Quân vừa hôn vừa lấy tay cởi từng chiếc cúc trên áo sơ mi của anh, để lộ bờ ngực rắn chắc, bên trên còn lộ ra hai hạt đậu.
Da thịt Tà Từ Khương đột nhiên tiếp xúc với không khí không khỏi run lên, hai hạt đậu kia cũng bất giác mà cương. Anh không ngờ mình lại mẫn cảm như vậy.
Anh lấy tay cố đẩy Ảnh Quân ra, bất ngờ bị chọp cả hai tay cố định trên đỉnh đầu. Ảnh Quân thả miệng anh ra, kéo theo một sợi chỉ bạc ám muội.
"Được tôi hôn sướng lắm à?" Hắn nâng khóe mắt cười cười, lấy lưỡi liếm men theo bờ môi.
Tà Từ Khương ngại đến đỏ mặt, dẫu sao đây cũng là lần đầu anh tiếp xúc với mấy kiểu hành động thân mật như này.
"Tên biến thái nhà anh...."