Công ty có việc nên Du Doãn cùng Hữu Lâm đều rời đi. Trong lúc vắng mặt Tà Từ Khương thì công việc đều do một tay Hữu Lâm làm nên anh ta rất bận, chỉ để lại câu "Tôi sẽ quay lại vào tan chiều.".
Tà Từ Khương nằm một mình trên giường, không gian tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng bước chân qua lại của y tá ngoài hành lang làm anh có chút buồn ngủ. Không lâu sau thì nhắm mí lại mà đánh một giấc.
Anh lại mơ.
Giấc mơ lần này rất đau đớn, là chuỗi ngày anh bị đánh ở cô nhi viện. Nước mắt cùng máu hoà tan làm một với nền đất, mùi sắt rỉ nồng đậm kéo anh xuống vực sâu không lối thoát. Tà Từ Khương thấy mình bị đánh, rồi lại bị đánh lần nữa hệt như những thước phim vô tận không bao giờ dừng lại, chỉ chiếu cho mình anh xem.
Tầm mắt anh dần mờ đi vì mệt mỏi, bỗng phía trước một khe nứt phát ra ánh sáng huyền ảo xuất hiện. Một cậu bé bước ra từ vệt sáng đó đưa tay với anh, cậu nhóc nắm chặt tay anh rồi kéo anh lê lết trên sàn, cậu bé đưa anh về nơi tỏa ra vầng sáng ấy. Tà Từ Khương cứ ngỡ là cửa thiên đường nhưng anh lại không biết đó lại là một địa ngục giữa chốn trần gian khác. Anh nhăn mắt lại vì chói, xong anh lại thấy mình đang nằm trên giường, người phía bên dưới không ngừng đung đưa giữa háng anh.
"???", Tà Từ Khương hoảng loạn định đẩy người kia, nhưng anh nhận ra mình không tài nào cử dộng được, chỉ bất lực để người kia làm càng dưới thân mình. Anh muốn khóc, muốn nháo nhưng không thể, cứ như con búp bê tình dục để người kia phát tiết.
Ánh đèn từ khung cửa sổ chiếu vô khuôn mặt người kia, ngũ quan anh tuấn với sóng mũi cao tắp, trán thấm mồ hôi cùng những lọn tóc lộn xộn dính chặt trên. Tà Từ Khương run rẩy, là Ảnh Quân...
Hắn vừa cười vừa nhìn anh, eo dưới không ngừng đâm thúc vào điểm mẫn cảm của anh. Tà Từ Khương nắm chặt ga trải giường, anh không cảm nhận được gì ngoài sự đau đớn truyền từ thân dưới. Hắn ghé sát tai anh thầm thì:
"Ta sinh con nhé?"
"Không!"
Tà Từ Khương giật mình tỉnh dậy, vẫn là căn phòng bệnh nhưng lại có thứ gì đó khan khác. Xung quanh im lặng đến lạ thường, anh không thể ngồi dậy được do phía bên dưới vẫn còn đau chỉ đành bất lực quay đầu ngó xung quanh. Bây giờ đã là chập tối, Hữu Lâm đã nói sẽ quay lại vào buổi chiều nhưng vẫn không thấy đâu. Có lẽ là họ đã đến nhưng do anh ngủ say quá nên không biết.
Cánh cửa đột ngột mở ra, Chu Đồng cầm hộp đá quý cùng chùm hoa oải hương thoang thoảng mùi. Anh ta cho oải hương vào một cái bình rồi bước đến phía anh, đặt vào tay anh một hộp đá quý.
"Xin anh hãy nhận lấy, đây là tấm lòng của cấp trên nhà tôi...", nói xong anh ta lập tức rời đi không để lại thêm bất kì lời giải thích nào.
Thoạt đầu Tà Từ Khương không biết bên trong có gì, nói đúng hơn là anh không biết đây là hộp đựng đá quý nên ngờ nghệch mở ra. Viên Serendibite màu xanh thoáng lấp lánh ánh kim len lỏi vào đồng tử anh, kí ức đêm kinh hoàng đó ùa về, nỗi đau thể xác lẫn tâm hồn nuốt chửng lấy anh. Tà Từ Khương thở dốc, sợ hãi cùng đau đớn lấn át tâm trí, không nói không rằng anh ném mạnh viên đá xuống dưới sàn. Tiếng động lớn vang lên khắp khu hành lang vốn dĩ phải thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng cả thế giới như chỉ còn lại một mình anh, cô đơn và lạnh lẽo cùng bóng tối bên ngoài khung cửa nhấn chìm Tà Từ Khương vào bể đau bất tận.
Tiếng "cộp cộp" của bước chân vang lên, Tà Từ Khương ngỡ là y tá liền quay đầu nhìn về phía cửa. Là Ảnh Quân, hắn đứng đó tựa người vào tường trầm ngâm nhìn anh:
"Nếu em không thích thì có thể nhẹ nhàng đặt nó xuống."
Hắn ung dung nhặt viên đá quý lên, chăm chú ngắm nghía:
"Rất nhiều người bảo tôi chịu chi khi bỏ ra tới 20 tỉ chỉ để mua viên đá vô tri này. Nói thật bản thân tôi cũng thấy khá là nhiều tiền đó."
Hắn lặn lẽ liếc về phía anh: "Nhưng em thì lại đối xử với nó chả khác gì một cục đá ven đường. Tổn thương ví tiền của tôi lắm đấy~"
Tà Từ Khương lười để ý đến lời của hắn, vốn dĩ lúc đầu cũng chẳng phải anh kêu hắn mua nên bản thân anh không hề thấy mình phải nợ gì Ảnh Quân. Muốn trách thì phải trách cái mồm độc hại nhanh hơn óc bã đậu của hắn.
Anh thấy mệt mỏi, ý định đuổi hắn ra để nghỉ ngơi nhưng rồi lại cảm nhận độ lún của đệm giường. Tà Từ Khương quay đầu lại đã thấy Ảnh Quân kề sát mặt ngửi ngửi thứ gì đó, anh né đầu sang nhưng càng né thì hắn càng nép lại gần. Hắn nhăn lông mày, biểu cảm vô cùng bất mãn:
"Đây là mùi của tên kia?"
"Cần anh quan tâm à?", Tà Từ Khương lấy tay đẩy đẩy. Hắn liền chộp lấy tay anh rồi hít một đường từ cổ tay đến từng đầu ngón. Càng ngửi hắn càng bau chặt hai hàng lông mày anh tuấn, con ngươi co rút lại cùng gân xanh trên trán nổi lên in hằn sự khó chịu của hắn.
"Em nói đi, là mùi của hắn? rất khó chịu, từ lúc vô đã vậy nhưng càng tới gần em thì nó lại càng nồng."
Ảnh Quân vẫn kiên nhẫn nói chuyện, hắn không muốn dùng biện pháp mạnh để ép anh khai ra bởi cho cùng hắn chưa từng có ý định làm tổn thương anh. Nhưng Ảnh Quân thật sự không chịu nổi việc trên người Tà Từ Khương xuất hiện mùi hương của kẻ khác, thơm như nào cũng biết là của Alpha.
Anh cười khẽ trong lòng, chợt nhớ tới lời nói của hắn trước kia:
["Làm tình ngoài để thoả mãn thì cần lí do gì khác à?"]
Vế sau thì Tà Từ Khương không nhớ nhưng riêng câu nói này lại khắc sâu vào trí nhớ của anh, đập tan ảo tưởng được yêu thương của bản thân. Cơn đau phía bên dưới như lần nữa nhắc cho anh phải giữ tỉnh táo, không được rơi vào cạm bẫy của kẻ kia.
Tà Từ Khương nhếch mép cười, hờ hững hỏi hắn:
"Sao vậy, ăn tôi một lần rồi nghiện luôn chứ gì?"
Như thế nào cũng nhìn rõ anh đang muốn chọc giận hắn cho bỏ tức. Ảnh Quân nhếch một bên lông mày, vừa định nói gì đó thì Tà Từ Khương đáp tiếp:
"Anh là người làm ăn cũng nên biết điểm dừng của mình. Từ giờ trở đi tôi mong chúng ta đừng gặp riêng nhau nữa, hãy coi đây là một cuộc dạo chơi đi. Trước mười giờ ngày mai anh hãy gửi video lẫn bản gốc và copy nó đến chỗ tôi... Ảnh Quân, xin lỗi nhưng chúng ta xong việc rồi.",Tà Từ Khương vẫn giữ một biểu cảm như thể anh đã soạn sẵn văn bản trong đầu mình rồi chỉ chờ đọc nó ra.
Ảnh Quân mặt biến sắc, con ngươi tối sầm lại, hai bàn tay nằm thành quyền lộ rõ gân xanh. Trước mặt hắn, cảnh vật xung quanh như nhảy loạn xạ lên cùng hàng vạn dòng suy nghĩ nhất thời chảy trong đầu hắn. Hắn giật giật mí mắt không nghe nổi những gì Tà Từ Khương đã nói. Chàng trai trước mắt phút chốc bỗng biến thành một người phụ nữ ốm yếu với hai hốc mắt đã lõm sâu vào bên trong, ánh nhìn vô định về phía trước, đôi bàn tay gầy yếu chỉ còn chổm xương lòi ra. Người phụ nữ mấp máy môi muốn nói gì đó với hắn nhưng Ảnh Quân giống hệt kẻ điếc, một chữ cũng không lọt nổi vào tai. Trong đầu hắn giờ đây chỉ có duy nhất một câu hỏi:
"Tại sao? Tại sao em lại nói lời giống hệt bà ấy?"
Suy nghĩ trong đầu bất giác truyền ra khỏi miệng. Trong không gian bệnh viện yên tĩnh như thế này không thể nào có chuyện Tà Từ Khương không nghe thấy. Anh khó hiểu nhìn hắn thì nhận ra Ảnh Quân đang ngơ ngác và mất tập trung.
Cảm nhận được ánh nhìn của anh, hắn lấy lại được tỉnh táo nhưng cơn giận lại bùng phát kéo đến. Như miệng núi lửa đang phun trào, hắn nghiến răng kẽn kẹt cố gặng ra một nụ cười châm biến:
"Thành thật thì nói, tôi rất ưng cậu. Cái lỗ sau đúng là vừa khít vừa nóng làm tôi lưu luyến mãi không buôn. Thêm cả khoang sinh sản ấm áp mấp máy muốn hút chặt thằng em tôi vào. Mà nhìn cậu cũng sướng lắm, nhưng không có tôi liệu cậu có chịch được với ai nữa không...?"