Tà Từ Khương mơ.
Mơ về những ngày trước kia.
Không biết từ bao giờ, không biết từ khi nào, lúc anh bắt đầu nhận thức thì đã biết mình là một cô nhi, trên tay còn có thêm cục nợ mang tên "Tà Văn". Ở đây chính là địa ngục, những đứa trẻ Beta như anh không khác gì nô lệ bị bóc lột lao động. Lúc ấy Tà Văn vẫn là sơ sinh, anh phải ôm nó đi xin ăn lục rác mỗi ngày.
Rồi ánh đèn pha ô tô chiếu vào mắt anh, Tà Từ Khương nhăn mi che mắt lại. Một chiếc siêu xe lướt ngang thu hút sự chú ý và hâm mộ của đứa trẻ cơ cực. Anh đi qua những con hẻm nhỏ, tay ôm Tà Văn bé bỏng, chân dù đạp phải thuỷ tinh sắt nhọn tới tứa cả máu nhưng vẫn không dừng bước, hệt như con chuột cống trốn chui trốn lủi khỏi ánh mắt của người đời. Không như chiếc xe kia, hiên ngang đi bên ngoài phố kéo theo biết bao nhiêu ánh nhìn ghen tị, là tâm điểm duy nhất của thế giới lúc bấy giờ.
Tà Từ Khương mải mê đuổi theo chiếc xe mà không để ý đến khoảng không đen kịt phía trước. Anh trượt chân rơi xuống. Đáng lí mà nói thì những lúc thế này, người ta sẽ tỉnh khỏi giấc mộng, anh thì không được như vậy. Tà Từ Khương nảy mình, rơi xuống hố đen vô định, anh ôm chặt Tà Văn nhưng lại cảm nhận độ nhẹ của chiếc khăn bọc bé sơ sinh. Anh hoảng loạn nhìn Tà Văn, từng tấc da tấc thịt trên người nó biến thành những chùm hoa oải hương mang mùi nồng của thuốc súng ép anh ngợp thở trong chính thế giới của mình. Tà Từ Khương ném chùm oải hương do em trai mình biến thành đi, anh nhìn chằm chằm đôi tay mình rồi thở dốc. Bỗng có một bàn tay luồn qua eo anh, giọng nói trầm thấp rơi vào bên lỗ tai:
"Cảm ơn hương hoa mà em tặng."
Cơn đau từ bên dưới truyền tới, Tà Từ Khương liếc mắt nhìn xuống. Cảnh tượng làm anh kinh hãi đến xanh cả mặt. Đôi chân anh đã đứt lìa khỏi cơ thể giờ đây được băng bó đơn điệu bằng những chiếc băng cầm máu thô sơ. Tà Từ Khương thét lên vì đau đớn và sợ hãi, anh chìm dần vào hư vô.
———————————
Y tá cùng bác sĩ hoảng loạn ra vào phòng bệnh VIP số 7, nghe nói là bệnh nhân co giật.
Tà Từ Khương tỉnh lại, anh cảm thấy mình như vừa thoát khỏi cửa tử mà trở về, mồ hôi lăn dài trên sườn mặt mới làm anh có cảm giác như mình đang được sống thật sự. Anh liếc nhẹ đôi mắt nhìn xung quanh, căn phòng bệnh trắng tinh một màu theo đó là mùi của thuốc sát trùng nồng nặc giúp anh lấy lại được tỉnh táo phần nào.
"Bệnh nhân nhiễm trùng và sốc Pheromone nghiêm trọng đồng thời khoang sinh sản cũng bị ép mở, rất khó lấy được tinh dịch bên trong ra. Người nhà bệnh nhân chú ý kĩ, phát hiện điều bất thường thì lập tức báo với các y bác sĩ. Tôi xin phép.", vị bác sĩ già tường thuật lại tình trạng của anh cho Du Doãn rồi lùi ra ngoài. Du Doãn sợ xanh cả mặt, lúc cậu ta tỉnh dậy thì đã nghe tin anh nhập viện, lập tức co giò chạy tới chăm sóc. Du Doãn không ngờ anh bị nặng đến mức này. Dù không thể ngửi thấy nhưng Du Doãn vẫn cảm nhận được nhiệt độ hừng hực còn sót lại của Pheromone tồn dư trên gáy anh. Phải nói là Tà Từ Khương có thể đã bị cưỡng hiếp, nhưng do đầu óc khá mông lung thêm phần chưa rõ chứng cứ nên Du Doãn không thể kết luận người đã ép anh giao phối là Ảnh Quân.
Tà Từ Khương đờ đẫn nằm trên giường bệnh, anh nghe rõ từng chữ một, uất nhục cùng đau đớn như phanh thây cả cơ thể anh ra ngàn mảnh. Tà Từ Khương khát khô cả họng, giọng anh khàn khàn yêu cầu thư ký rót một ly nước. Du Doãn thấy anh tỉnh lại thì hớt hải chạy đến hỏi thăm tình hình đồng thời gọi điện báo cho Hữu Lâm biết. Cậu ta rót cho anh một cóc nước rồi ngồi gọt táo, khuôn mặt lo lắng không nhịn được mà lên tiếng:
"Ngài... là *Ảnh Quân đã ép ngài?"
*Thường thì Du Doãn đều gọi bằng chức danh (Ảnh tổng) nhưng giờ bán tính bán nghi Ảnh Quân nên cậu ý gọi full name.
"Không phải, do tôi tự nguyện..."
"Pháp luật sẽ bảo vệ chúng ta, ngài đừng tự dối mình.", Du Doãn vẫn chăm chú gọt táo nhưng bàn tay cầm dao lại bất giác nắm chặt từng lúc nào.
"Thư ký Du, có những chuyện người ta không muốn cậu biết thì cả đời cậu cũng không biết được...hộc... cũng giống như pháp luật vậy...bọn chúng không muốn bị vạch trần thì pháp luật cũng chẳng thể làm gì.", anh yếu ớt nói, trong giọng có chút uỷ khuất và xúc động. Anh biết anh không giấu được Du Doãn, cậu ấy ngốc nhưng không ngu, bên cạnh anh thể nào cũng biết được sự tình:
"Du Doãn, cậu chỉ có thể tin vào bản thân mình..."
"Sao ngài nói như kiểu cha tôi vậy?", Du Doãn lâu lắm mới có dịp thấy Tà Từ Khương nhiều lời như vậy. Trước giờ anh vẫn là bộ mặt đưa đám, rất khó gần trừ khi đó là đối tác làm ăn, còn đối với nhân viên thì anh chẳng lạnh cũng chẳng nóng ai. Sau biến cố vừa rồi thì cậu ta mới biết, tới cuối cùng anh cũng chỉ là con người, cũng biết đau và biết tâm sự.
"Tôi xem cậu như con trai...", Tà Từ Khương dùng hơi nói. Anh giờ đây chỉ có thể bất động trên giường, cứ di chuyển một tí là bên dưới lại truyền đến cảm giác đau đớn, trong bụng lại vang lên tiếng ọc ạch của tinh dịch chưa được moi sạch ra.
Tà Từ Khương nhận táo, chưa kịp cắn miếng nào thì cửa bị đẩy mở trúng tường một tiếp "đùng!" lớn vang lên. Hữu Lâm hai tay hai vai xách các túi bọc lớn trông chả khác gì đang đi du lịch, bước chầm chậm đến giường bệnh anh rồi đặt xuống.
"Tôi đã bảo cậu. Suy nghĩ kĩ rồi làm gì thì làm mà."
"Giám đốc Hữu!!", Du Doãn niềm nở gọi Hữu Lâm, cậu ta chạy đến các túi đồ để sắp xếp vật phẩm, có lẽ là cho kì nghỉ dưỡng dài của Tà Từ Khương tại bệnh viện.
Hữu Lâm cởi áo khoác ngoài rồi lấy ra bình xịt màu lam xịt xung quanh căng phòng. Từ lúc bước chân vô đây anh ta đã muốn đi nôn khoảng chục lần rồi. Mùi Pheromone của Alpha động dục còn sót lại quá nhiều, mà đối với một Alpha như Hữu Lâm, việc hít phải Pheromone của đồng loại dù ít thôi cũng khiến anh ta phải nhăn nhó cả mặt. Bình xịt Hữu Lâm dùng là Pheromone của anh ta, mùi của cỏ trên thảo nguyên bạc ngàn vô tận, lại mang đến cảm giác dễ chịu nên Hữu Lâm cũng tận dụng lợi thế của mình để sản xuất các bình xịt khử mùi kiểu này.
Hữu Lâm xịt rất nhiều trong căn phòng nhưng cũng chỉ có thể át đi một ít Pheromone của Ảnh Quân, anh ta thở ngang thở dọc tự đánh giá:
"Thì ra Phermone của mình chỉ là cái ghỉ mũi của hắn...Haiz."
"Anh dơ quá đó giám đốc.", Du Doãn không nhịn được nói.
"Được rồi Tà Từ Khương, trần thuật là sự việc đi, tại sao cậu lại ra nông nỗi này?", Hữu Lâm nghiêm túc ngồi xuống bên cạnh giường bệnh để lắng nghe anh nói. Lúc nghe Du Doãn nói anh nhập viện, Hữu Lâm cũng chẳng mảy may để ý, chỉ nghĩ rằng anh làm việc quá sức nên ngất xỉu hay đại loại vậy. Nhưng sau khi biết là nhập viện do bị cưỡng hiếp thì Hữu Lâm như tụng kinh ngàn kiếp, hồn anh ta sớm đã thoát khỏi xác, ngay trong đêm chạy như chó rượt đến bệnh viện.
Tà Từ Khương lúc đó trông thảm hại vô cùng, hơi thở yếu ớt trên lòng ngực phập phòng cố nán giữ lại mạng sống, hệt như người sắp chết. Hai mắt đã sưng vù, môi sệt những vết rách đã khô máu, phần dưới anh đã bị che nhưng nhìn từ bả vai xuống cũng biết tên hiếp dâm kia thô bạo như thế nào. Hữu Lâm máu nóng lên não la ầm ầm trong bệnh viện lúc gần nửa đêm, may có Du Doãn chặn mồm kịp không anh ta đã lên phường vì tội làm ồn.
Anh nhìn Hữu Lâm và Du Doãn, trong ánh mắt mệt mỏi không khỏi lộ ra tia ấm áp. Thì ra vẫn có người quan tâm anh như vậy. Nhưng đời nào anh lại kể rõ sự tình ra, Tà Từ Khương nghĩ dù sao mọi việc cũng kết thúc rồi, anh và cả hắn sẽ không còn dây dưa nữa thế nên chỉ lẳng lặng đáp:
"Là do tôi tự nguyện, ai dè chơi sung quá thì nhập viện..."
"Tự nguyện? Cậu tự nguyện thì tìm thằng nào nhẹ nhàng tí? Với cái đầu của cậu thì không có chuyện tìm những tên thô bạo kia để thoả mãn dục vọng. Mà khoan...vậy có nghĩa là cậu mất chinh rồi?" Hữu Lâm nói được giữa chừng thì nhận ra điều gì đó.
"Đại khái, sở thích tôi là làm tình thô bạo, tìm người như nào là quyền của tôi, anh cũng không cần quan tâm.", Tà Từ Khương cảm giác mũi mình sắp chọc qua chín tầng mây rồi, nói dối không chớp mắt mà vẫn bình thản như vậy, nói thật cũng là lần đầu anh làm.
Hữu Lâm nhướng mày khó chịu:
"Nếu cậu muốn thô bạo thì có thể tìm tôi..."
Tà Từ Khương:???
Du Doãn đang ngồi gọt táo:???
Hữu Lâm mặt dày trêu chọc: "Tôi có thể làm cậu dục tiên dục tử, không cần nhập viện. Đã vậy còn phục vụ lau dọn miễn phí nữa, hihi."
Tà Từ Khương bó tay cha này, nhắm mắt làm thinh. Căn phòng im lặng chỉ vang lên tiếng lưỡi dao gọt táo của Du Doãn, tiếng thở phập phòng của anh và Hữu Lâm đang ngồi tự nói một mình.
Bên ngoài cửa.
Ảnh Quân mặc một bộ Comple đen, một tay cầm hoa tay còn lại cầm chiếc hộp đá quý được gia công tỉ mỉ, nhìn như nào cũng là giống hắn sắp đi cầu hôn, nhưng biểu cảm hắn lại hầm hực như muốn giết người. Hắn mặt lạnh dựa tường như chỉ chờ được vào bên trong. Không biết chừng những lời Hữu Lâm nói vừa nãy đã lọt vào tai hắn. Hắn để lại hoa và hộp đá quý rồi rời đi, không quên dặn trợ lí đợi lúc Du Doãn và Hữu Lâm đi khỏi phòng thì đem hai thứ này vào làm quà bệnh.