Tà Từ Khương sáng giờ cứ thấy có gì đó là lạ. Các nhân viên AO trong công ty đều phản ứng bài xích với anh, không che miệng che mũi thì cũng đánh trống lảng rồi chuồn đi, không ai chịu ở lại với anh quá ba phút. Các Beta đều như thế, ở gần anh thì có người choáng đầu người thì cảm thấy nóng nực. Bản thân Tà Từ Khương cũng cảm nhận được mệt mỏi này, anh nhận thấy rõ sự thay đổi bên trong cơ thể, mặc dù không đau đớn như hôm qua nhưng nó vẫn khiến anh cảm thấy rất khó chịu.
Cuộc họp lúc 10h sáng diễn ra không mấy tốt đẹp. Các cổ đông và nhân viên từ khi anh bước vô phòng thì đều lần lượt xin phép ra ngoài khiến anh rất bực bội. Mãi đến khi chỉ còn ba người duy nhất trong phòng gồm anh, thư ký bên cạnh đang run lẩy bẩy và giám đốc Marketing- Hữu Lâm thì ai cũng chuồn ra ngoài hết. Hữu Lâm là một Alpha nên anh ta cũng có phản ứng với mùi hương trên người Tà Từ Khương. Anh ta không dám chắc được đó có phải Pheromone không vì thường chúng có những mùi thơm đặc trưng riêng, không gây khó chịu như thế này. Mà nhìn tổng thể từ sáng tới giờ chỉ có các AO trong công ty mới bịt miệng bịt mũi vậy thì anh ta cũng phần nào đoán mò được thân thế của mùi hương kia.
Tà Từ Khương hậm hực định mở điện thoại xem thì giọng nói của Hữu Lâm vang lên đầy nghi vấn:
"Cậu ăn nằm với Alpha hay Omega nào mà có mùi hương gay mũi thế?"
"???"
Tà Từ Khương và thư ký đều quay ngoắt qua nhìn Hữu Lâm, lông mày anh ta đang báu chặt lại tỏ vẻ khó chịu nhưng vẫn không làm những hành động che mũi thất lễ như các AO khác.
"Ý cậu là sao?" Anh nghi hoặc nhìn Hữu Lâm. Thật ra anh cũng phần nào đoán được nhưng vẫn không chắc chắn lắm, Ảnh Quân không có lý do gì để thả lại Pheromone trên người anh, dù sao đôi bên cũng là quan hệ bạn tình chứ chả phải yêu đương ngọt ngào gì. Anh vẫn muốn để một Alpha hoặc Omega nào đó giúp anh khẳng định. May mắn là có Hữu Lâm tự động phán đoán, anh cũng chẳng cần phải mở miệng hỏi ai.
"Ý tôi là đó đó. Cậu ngủ với ai rồi à, người ta còn thả Pheromone lên người cậu để đánh dấu chủ quyền kia."
Rốt cuộc Hữu Lâm cũng không chịu được nữa, mùi hương này dù không nồng đậm nhưng lại ảnh hưởng đến thần kinh khiên người hít phải cảm thấy rất đau nhức. Anh ta nhanh chóng đứng dậy, chỉ để lại cho anh một câu "Làm gì thì làm, suy nghĩ cho kĩ vô."rồi rời đi vội vã.
Suy nghĩ cho kĩ?? Tôi suy nghĩ kĩ lắm rồi nhưng có được quyền lựa chọn đâu????
Tà Từ Khương không khỏi khổ não, bộ Gile bó sát chật ních cùng cảm giác gay óc làm anh như muốn nhắm mắt xuôi tay. Anh quyết định thay lại bộ vest thoải mái thường ngày nên di chuyển đến phòng riêng của mình. Căn phòng bố trí theo kiểu đơn giản dùng để nghỉ ngơ là chính, đây là nơi anh ngủ trưa cũng như thư giãn đầu óc, chính là thiên đường giữa địa ngục trần gian của anh.
Tà Từ Khương mở tủ, tiện tay lấy luôn bộ vest gần mình nhất rồi thay vô. Anh đứng trước gương ngó qua ngó lại.
"Tuyệt, đây mới đúng là mình.", anh cảm thấy sảng khoái đến lạ. Không khí bức bách ban nãy đã biến mất, biết ngay do bộ đồ kia có vấn đề cứ như tên Ảnh Quân kia đã yểm bùa vào vậy.
Anh quay lại chỗ ngồi rồi tiếp tục công việc. Điện thoại sạc gần đầy réo lên một hồi, anh đưa mắt qua. Bên trên màn hình dòng chữ "em" phát sáng liên tục níu kéo anh phải nhấc máy nghe.
Là Tà Văn.
Anh ghé tai vô điện thoại, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng cũng không thiếu phần nghiêm khắc:
"Chuyện gì?"
"Anh..." Tà Văn dường như có điều gì đó muốn nói nhưng cậu ta cứ ấp úng làm anh mất kiên nhẫn.
"Rốt cuộc có chuyện gì? Tao không có nhiều thời gian."
"Chuyện kia...sao rồi anh?" Giọng cậu ta mang chút lo ngại và chần chừ.
"Khỏi lo. Tao xử lí xong rồi, mày cứ yên phận mà sống đừng gây rắc rối cho tao nữa."
Anh báu chặt hai hàng lông mày, không phải tại Tà Văn thì anh cũng chả khổ sở như bây giờ. Nếu đổi ngược lại người mà Ảnh Quân muốn là cậu ta thì chắc giờ Tà Văn đã nằm viện vì sóc Pheromone rồi.
"Anh, em xin lỗi rất nhiều. Sự thật em đã làm điều sai trái, khiến anh khó khăn thế này. Em thiếu suy nghĩ và ngu ngốc thế, nhưng xin anh... xin anh đừng ghét em." Tà Văn nói một tràn dài. Tà Từ Khương có cảm giác cậu ta đây là nói lời trăn trối nên cảm thấy rất khó hiểu. Nhưng anh cũng không để tâm nhiều lắm, chỉ cần cậu ta yên lặng mà sống, sau này anh sẽ kiếm cho một gia đình tốt để gả vô, sống một đời giàu sang phú quý.
"Anh... không có gì nói với em sao?" Tà Văn ấp úng qua điện thoại.
"Nói với mày? Tao không biết, mày lo cho bản thân trước đi. Thêm nữa, mày uống thuốc tránh thai chưa?" Anh xém quên mất vấn đề quan trọng này. Lỡ như Tà Văn thật sự có thai của lũ chó đó, anh không biết mình sẽ điên tới cỡ nào.
"Anh đừng lo, em uống đầy đủ rồi."
"Ừm, còn chuyện gì không?"
"Không, chỉ muốn nói là xin anh đừng ghét em thôi..."
Tà Từ Khương nghi ngờ, thằng quỷ này rốt cuộc bày trò gì nữa? Chưa kịp hỏi thì đầu dây bên kia đã ngắt máy. Anh khó hiểu nhìn chằm chằm điện thoại, dạo này căng thẳng quá mức làm anh choáng váng mỗi khi nghĩ nhiều về cái gì đó. Xong Tà Từ Khương đi lại vào phòng nghỉ ủi bộ Gile ngay ngắn rồi treo vào tủ đồ, trước đó anh cũng không quên xịt lại mùi nước hoa hương oải hương quen thuộc mình vẫn hay xài.
———————————
Tà Từ Khương nhận được lời mời đến một buổi đấu giá vào ba ngày nữa. Nói là đấu giá nhưng nơi đó là nơi cơ hội thăng tiến và làm ăn cao ngất. Từng có nhiều doanh nghiệp nhỏ tham gia buổi đấu giá này mà sau đó nổi lên thành các tập đoàn nổi tiếng, ví dụ điển hình chính là công ty của anh. Nhưng nơi đây cũng xảy ra nhiều vụ bỏ thuốc, từ kích dục đến thuốc độc. Không biết sau khi tỉnh dậy, mình sẽ nằm trên giường hay trong quan tài.
Trước đây cũng có một vài Omega và Beta từng bỏ thuốc anh nhưng họ lại không biết Tà Từ Khương anh chỉ uống nước lọc hoặc nước ngọt, chúng thì cứ đăm đăm bỏ vô rượu, nhờ thế mà anh cũng thoát vài pha tính kế của lũ người kia.
Đối với đấu giá anh nửa đi nửa lại không muốn đi. Có thể tìm được mối làm ăn tốt thì quá tuyệt vời nhưng rủi ro thì lại quá cao, anh không mường tượng được chuyện gì sẽ xảy ra với mình.
Điện thoại phát sáng dòng tin nhắn nhấp nháy liên hồi. Tà Từ Khương nhấc lên xem, đó là tin nhắn của thư ký Ảnh thị.
"Ảnh tổng mời ngài làm bạn cặp đến buổi đấu giá."