Chương 6:Bài kiểm tra cuối cùng
- Đây là núi Fujikasane sao??
Lạc nắm tay bé Aiko, ngước nhìn phía trước mặt toàn một màu tím của hoa Tử Đằng, nhưng rõ ràng hiện tại đâu phải mùa hoa nở?
Gần đó có một cái bàn, hai cô bé song sinh tầm tuổi Aiko đang đứng đó, khác nhau chỉ là một người tóc trắng một người tóc đen.
- Chào mừng cậu đến với bài kiểm tra cuối cùng.
- Xin mời đưa ra thư giới thiệu!
Hai cô bé như những con rối được lập trình, mỗi người nói một câu, mặt không biểu cảm, mắt không chớp.
Lạc nhìn thoáng qua Aiko. Hừm, vẫn là bé Aiko nhà mình đáng yêu hơn!!
Rút từ trong ngực ra phong thư mà Shizuno đã viết sẵn đưa cho họ, Lạc cứ ngỡ sẽ thấy biểu cảm ngạc nhiên trên đó nhưng không, nó vẫn rất bình thường.
Mà nghĩ cũng đúng, năm Shizuno làm trụ cột cô ấy mới 19 tuổi, sống trăm năm đến nay là tầm 120, với người thường gần như không thể nhưng so các trụ cột khác thì cũng chỉ là hơi thọ một chút mà thôi.
- Ngài là người cuối cùng đến.
- Xin mời đi theo chúng tôi.
Vẫn mỗi người một câu, sau đó cứ vậy rời đi.
Lạc rất tự nhiên dắt Aiko đi theo, nhưng lúc này có một người che mặt đến cúi người 90 độ nói.
- Xin cậu giao cô bé cho chúng tôi chăm sóc, phần thi sau rất nguy hiểm.
- Cậu đừng lo, chúng tôi là nhân viên hậu cần của sát quỷ đoàn, đảm bảo sẽ lo cho cô bé chu toàn.
Lạc nghe vậy nghĩ cũng thấy đúng, bài thi này chắc chắn sẽ đánh nhau với quỷ nên dắt Aiko theo cũng không tiện.
- Aiko, em ở đây với mấy chú này một chút nha. Anh đi công việc ít hôm sẽ quay lại.
- Vâng ạ.
Aiko rất ngoan ngoãn gật đầu, Lạc yên tâm đứng lên định rời đi thì bị bàn tay nhỏ kéo lại.
- Gì vậy em?
- Anh...anh nhất định phải trở về đón em!
Hai mắt Aiko rưng rưng, mếu máo.
Lạc mủi lòng đưa tay xoa đầu con bé.
- Anh hứa, anh chắc chắn sẽ trở về.
Xong hắn quay sang nhân viên hậu cần, người vẫn còn đang ngơ ngác bị sang chấn tâm lý về từ " chú " mà Lạc mới gọi.
- Nhờ anh chăm sóc Aiko giúp.
- Cậu yên tâm.
Hắn không nói gì nữa, xốc lấy hành lý bước đi.
Phía sau vang vọng lại tiếng trò chuyện của hai người.
- Aiko-chan, kêu anh nha, anh mới có 16 thôi.
- Vâng, chú!
- Là anh!! ANH đó!!
- Vâng chú!
****
Đi tới một quảng trường lát có cổng Torii đá thì dừng lại, xung quanh đã sớm đứng đầy người, trên tay ai nấy đều có kiếm nên hiển nhiên cũng là người dự thi như hắn.
- Xin chào tất cả mọi người.
- Ngọn núi Fujikasane phía sau đây chính là nơi sẽ diễn ra bài thi cuối cùng.
- Trên ngọn núi này rừng rất rậm rạp nên không có ánh Mặt Trời, cũng có rất nhiều quỷ bị kiếm sĩ bắt về giam cầm, nhưng chúng không thể thoát ra vì bên dưới có bức tường hoa Tử Đằng nở rộ quanh năm.
- Tuy nhiên, từ cánh cổng này trở lên trên chỉ còn quỷ, không còn hoa.
- Nhiệm vụ của mọi người là sống sót bảy ngày ở trên đó.
- Những ai thông qua quay lại đây sẽ được kết nạp vào sát quỷ đoàn, rời khỏi phạm vi giữa chừng xem như bỏ cuộc, bị cấm tham gia tiếp trong hai năm.
- Xin mời.
Hai cô bé, mỗi người một câu phổ biến quy tắc cuộc thi, sau khi vừa dứt lời thì mọi người đã ùa vào bên trong.
Lạc cũng theo đó tiến tới, trên đường đi vô tình khóe mắt hắn nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc nào đó.
Phía sau cổng Torii là một cạn rừng, những người khác vừa vào đây lập tức tản mạn ra mỗi người một hướng, rất nhanh chỉ còn lại mình Lạc trơ trọi.
Hắn gãi gãi đầu có chút không hiểu.
- Quy tắc là sống bảy ngày chứ có yêu cầu g·iết bao nhiêu đâu mà ai cũng hăng hái quá vậy, ngồi kế tường hoa Tử Đằng đợi hết bảy ngày không thơm hơn à.
Lạc là thật tâm nghĩ như vậy, hắn g·iết quỷ cũng cả chục con rồi, đám trên đây chắc cũng chẳng con nào mạnh để rèn luyện.
Hơn nữa, có g·iết xong cũng không dám hấp thụ, ai biết có tên Hasira nào đang nhìn lén hay không.
Thêm cái nữa, đám quỷ này bị nhốt ở đây cũng không gây hại cho dân lành được, nên Lạc cũng chẳng bận tâm.
Còn mấy người dự thi khác hả?
Có chơi có chịu, kiếm sĩ diệt quỷ là nghề nguy hiểm cao, cứu được ở đây thì sau này cũng c·hết khi làm nhiệm vụ thôi, thà để cuộc thi này tuyển ra tinh anh còn tốt hơn.
Quyết định như vậy, nhưng Lạc vẫn dọn ra một chỗ xa xa tường hoa Tử Đằng mà ngồi xuống nấu mì ăn, chứ gần quá người ta thấy thì cũng kỳ, ở đây khuất khuất tí.
Nhóm lửa, đun nước, lấy mì khô bỏ vào bát, thêm chút rau mùi.
Lạc hí hửng sửa soạn bữa ăn của mình mà không biết đám quỷ của cả một khu vực lớn thấy khói bốc lên thì đều đang theo hướng của hắn chạy đến.
Trên một nhánh cây gần đó, có con quạ đang đậu trên cành, giữa trán nó dán một tấm bùa liên kết thị giác với các giám khảo.
Hành động của Lạc khiến cho người phụ trách giá·m s·át hắn bị sốc không nhẹ.
Đây là đang t·ự s·át hay sao? Cho dù có là Tsuguko cũng không dám để bị quần công như vậy?
Rột rột rột!!
Đang phê pha húp súp của bát mì thì bất chợt, từ bụi cây bên trái có một con quỷ nhào ra, nó có hình người, chỉ khác ở đôi mắt cùng răng móng dài quá cỡ.
Xoẹt!
Tay trái vẫn giữ bát, tay phải rút kiếm ra tạo thành một vòng cung bạc, sau đó không biết Lạc tra kiếm lại từ bao giờ nhưng con quỷ thì đã đầu lìa khỏi cổ tan tành mây khói, chỉ để lại bộ quần áo.
- Ợ!!
Thỏa mãn bản thân, Lạc đứng dậy vươn vai thì sửng sốt thấy xung quanh gần đó có mấy chục cặp mắt đỏ ngầu đang nhìn mình chăm chú.
Là quỷ, đủ mọi hình thù, ánh mắt con nào con nấy đều đang khát máu.
- Ách, các ngươi có muốn ăn mì không?
Lạc giơ lên cái bát lật ngược xuống hỏi, khuôn mặt cười cười trong mắt đám quỷ rất đáng ăn đòn.
- Ăn cái cmm!!
Một con như thằn lằn bò bằng bốn chân xông tới, lưỡi nó như mũi tên xé gió bắn ra.
Lạc né qua một bên, nắm lấy đầu lưỡi kéo mạnh, sau đó rút kiếm - Chém!!
Phốc!!
Thêm một con quỷ bị g·iết, đám còn lại tức thì toàn bộ đồng loạt xông lên, hàng loạt quỷ thuật đủ mọi loại hình giáng xuống.
Lạc cười nhạt, nhấc lên bước chân lập tức như hóa thành một tia chớp bắn ra.
Nơi hắn đi qua, đầu rơi quỷ ngã, khói bụi bay tứ tung.
Nửa tiếng sau đó, hơn ba mươi con quỷ đồng loạt bị g·iết sạch, chỉ còn đám quần áo vươn vãi khắp nơi.
Dù có đông nhưng cũng chỉ có hai con trung cấp, còn lại toàn hạ cấp quỷ, hoàn toàn không có tí uy h·iếp gì đến Lạc.
Tuy nhiên chém nhiều cũng có chút mệt, nên hắn ngồi bẹp xuống đất, lấy từ túi hành lý ra một gói mì khô khác.
- Lại có chút đói nữa rồi! Cũng may có đem theo đủ nhiều, hắc hắc, mình quả nhiên là tính toán như thần!!
Xong hắn cứ vậy không coi ai ra gì thoải mái mà đánh chén, cả một khu vực rộng lớn thoáng cái không còn con quỷ nào, khiến cho vài thí sinh chưa đi xa cũng ngạc nhiên không ngớt.
Nói rõ là quỷ khắp núi đâu?? Rõ ràng là gạt người a!!
Bên đây, Lạc ăn uống thả cửa, nhưng ở một diễn biến khác, giám khảo phụ trách hắn thì đang quỳ ngồi há hốc mồm.
Đừng hiểu nhầm, hắn không có thèm bát mì kia đâu, mà là bị sock không nói nên lời.
Đợi một chút tỉnh lại, hắn vội vàng chạy đến căn phòng bên cạnh, cung kính hướng vào trong nói.
- Đại nhân, xảy ra đại sự.
- Chuyện gì vậy Moji-san.
- Khu vực số 2, xuất hiện một thí sinh...quét sạch quỷ khu đó rồi!!
- Là Kanroji sao??
- Không phải, hắn tên Raku, là đệ tử của....cựu Thiên trụ - Shizuno.
Giọng nữ bên trong im lặng chốc lát như đang suy nghĩ điều gì, sau đó truyền lệnh ra.
- Mặc kệ hắn, sau khi cuộc thi kết thúc trực tiếp nâng bậc lên Kanoto (Tân).
- Vâng!!
Giám khảo Moji nhận lệnh rời đi, tiếp tục công việc.
Ở bên trong phòng, một cô gái xinh đẹp tựa như bướm đêm nhẹ nhấp lấy một ngụm trà, đôi đồng tử tím đẹp đẽ lóe lên từng tia sáng trí tuệ, không ai biết cô đang suy nghĩ điều gì.