Chương 19: Thiếu nữ và lễ hội mùa hè
Lễ hội Tanabata ( たなばた ) của Nhật Bản là một ngày lễ lớn, ở nhiều nước phương Đông khác còn có tên gọi là ngày Thất Tịch, diễn ra vào 7/7 dương lịch hằng năm, tính theo âm lịch thì chính là 25/8 năm nay.
Trong văn hóa Nhật, kỷ niệm cuộc gặp gỡ của thần Orihime và Hikoboshi (tương ứng là các ngôi sao Vega – Chức Nữ và Altair – Ngưu Lang).
Truyền thuyết kể rằng, hai người này vì yêu nhau nên vi phạm luật trời, bị dòng sông Ngân Hà chia cắt ở hai bên bờ, chỉ có vào một ngày 7/7 duy nhất trong năm mới có thể gặp nhau.
Lễ hội Tanabata bắt đầu hưng thịnh từ những năm đầu thời kỳ Edo, đến nay đã phổ biến rộng rãi ra khắp toàn bộ Nhật Bản, bởi vì tượng trưng của nó là tình yêu của Ngưu Lang - Chức Nữ nên nhiều cặp đôi trẻ yêu nhau còn xem đây là dịp lễ tình nhân đặc trưng của người Nhật.
Dĩ nhiên, vì kết cục của Ngưu Lang - Chức Nữ không mấy tốt đẹp nên sẽ không ai đi tỏ tình vào ngày này, đa số sẽ cùng nhau dạo phố, viết điều ước lên tanzaku rồi treo lên cây tre ở đền Thần.
Ngoài ra, một điểm nổi bậc của lễ hội này nữa chính là khi các Miko tiến hành cầu nguyện mùa màng lúc giữa đêm, sẽ có một đoàn người diễu hành quanh thị trấn, đánh trống múa hát, cuối cùng kết thúc bằng việc thả tấm dệt Tanabata xuống dòng sông, mong Thủy thần mưa thuận gió hòa.
- Mồ, Raku làm sao đến giờ vẫn chưa về nữa. Lễ hội đã sắp bắt đầu rồi!
Ngồi ở giữa sảnh, Mitsuri nằm dài trên bàn khuôn mặt uể oải nói, tiếng ồn ào huyên náo ngoài kia khiến trong lòng cô như bị mèo cào, ngóng trông không chịu nổi.
Vì để có thể thả cửa chiến đấu với những món ăn vặt ngoài kia mà chiều nay Mitsuri thậm chí chỉ ăn có 30 bát cơm, cái bụng nhỏ của cô lại bắt đầu kêu réo b·iểu t·ình nữa rồi.
- Nếu chán thì chị không cần đợi đâu, để em với Raku-oniichan đi với nhau là được rồi.
Ngồi ở bên kia bàn, Aiko bình tĩnh thậm chí có chút lạnh nhạt trả lời, đôi mắt vẫn không dời khỏi những dòng chữ của quyển sách bên dưới, bàn tay nhỏ thỉnh thoảng lại lật sang trang mới.
Đối với vị " khách " đột nhiên xuất hiện trong nhà mình này, Aiko là có bất mãn không nhẹ, khiến cô bị mất đi rất nhiều thời gian quý báu bên cạnh oniichan yêu quý của mình.
Bởi vậy, tính tình vốn không tốt Aiko, càng là chưa từng trưng ra cho Mitsuri một khuôn mặt dễ chịu lần nào.
Hồ ly tinh gì gì đó quả nhiên là đáng ghét!!! Ngực bự cũng chỉ là mỡ mà thôi, càng đáng ghét hơn!!
Đó là suy nghĩ của chỉ loli nhỏ nào đó sau khi vô tình nhìn thấy hai quả núi kia bị ép xuống bàn đến biến hình, để lộ ra từng mảng da thịt trắng hồng nuột nước.
- Không được, chị muốn đợi Raku về đi chơi chung.
Mitsuri chán đến c·hết úp mặt xuống bàn nói, hoàn toàn không để ý, cũng không quan tâm sắc mặt của Aiko sau câu đó lại đen hơn một chút.
Đơn thuần như cô nàng đối với suy nghĩ phức tạp của Aiko hoàn toàn là không hiểu được, mà Lạc cũng giới thiệu Aiko là em gái hắn nên cô cũng chưa bao giờ hướng về phương diện kia suy nghĩ.
Brocon gì gì đó, cũng chỉ trong sách cấm của Uzui Tengen đại nhân mới có mà thôi!!
Cơ mà nếu lúc này Mitsuri biết Aiko đang đọc là quyển sách mang tên : " Ta cùng anh trai rực rỡ ngày tháng " b·ị đ·ánh mác 18+ thì sẽ có biểu cảm gì, ắt hẳn cũng sẽ rất đặc sắc đi.
Rẹt!
- Ta về rồi.
Tiếng kéo cửa cùng âm thanh của Lạc đúng lúc này vang lên, Aiko lập tức buông xuống quyển sách trên tay, dùng tốc độ sấm chớp cất vào một góc kín đáo rồi vẻ mặt tung tăng chạy ra đón tiếp.
Có điều, chỉ chút hành động đó thôi đã khiến cô bé chậm đi một nhịp, Mitsuri với bộ Yukata hoa anh đào của mình đã như cơn gió lao xuống, không kịp chờ đợi nắm lấy một cánh tay của Lạc lắc qua lắc lại.
- Nhanh lên đi Raku, lễ hội đã bắt đầu rồi.
- Từ từ, đợi Aiko ra nữa rồi ba chúng ta cùng đi.
Lạc cười khổ nắm tay Mitsuri kéo lại, lúc này mới tỉ mỉ đánh giá cô nàng thì hai mắt mới sáng lên.
Vẫn là mái tóc hồng thắt thành ba bím tóc lớn, hai cái thả dài trước xuống trước ngực còn một thì để sau lưng, khuôn mặt vốn đã đẹp xuất sắc thì nay lại còn trang điểm thêm một chút càng khiến cho dung nhan như tỏa sáng, đôi mắt lục nhạt lấp lánh như hai viên trân quý bảo thạch.
Trên thân Mitsuri mặc một bộ Yukata màu cam nhạt viền vàng, bên trên còn vẽ rất nhiều họa tiết hình hoa anh đào rực rỡ, mặc dù dáng người bốc lửa dụ nhân bị che đi nhưng lại trở nên thuần khiết cùng tràn đầy sức sống hơn nhiều lắm.
- Mitsuri mặc yukata quả nhiên rất đẹp.
- Ehehe~~๑˃̵ᴗ˂̵ ๑
Lạc không chút keo kiệt đưa ra lời khen từ tận đáy lòng, nói thật chứ ngoài sư phụ Shizuno ra hắn vẫn chưa từng nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp như Mitsuri, cũng không hiểu vì sao cô nàng này lại có thể bị từ hôn đến tận 13 lần, không lẽ thẩm mỹ của thời kỳ này lại lạ lùng như thế??
Lần đầu tiên trong đời được người khác giới khen ngợi, Mitsuri bẽn lẽn cười vui vẻ, trên mặt dâng lên hai rặng mây hồng, cũng không biết là do tác dụng phụ của [ Hơi thở tình ái ] tái phát hay điều gì khác nữa.
- Oniichan.
Mãi ngắm Mitsuri, Aiko đi đến bên cạnh hắn mới phát hiện ra, cô bé đang mếu máo nắm góc áo rưng rưng nhìn hắn, khiến Lạc thầm hô hỏng bét, vội vàng trưng ra khuôn mặt sửng sốt như ngạc nhiên không nói thành lời ôm lấy Aiko nâng lên.
- Quao, tiểu thiên thần nào lạc xuống phàm trần đây. Thật là đáng yêu quá đi mất!!
Biểu cảm của Lạc khá khoa trương, tuy nhiên điều hắn nói thì là sự thật.
Aiko bình thường vốn đã vô cùng dễ thương rồi, nay chải chuốt tỉ mỉ tóc lại, khoác lên một bộ yukata tím nhạt in hình hoa tử đằng thì càng thêm thu hút ánh nhìn, gọi là tiểu thiên thần cũng không phải nói quá.
- Thật sao ạ? Aiko có thật dễ thương không ạ?!
Dù gì cũng chỉ là một cô bé mười tuổi, Aiko rất nhanh bị Lạc bồi thêm vài câu khen ngợi nịnh nọt nữa thì chuyển khóc thành cười, lại thêm lúc về hắn có mua vài cây kẹo mút đem ra tặng thì lập tức khiến cô bé vui vẻ híp cả mặt.
Cứ vậy, hắn một tay bồng lấy Aiko, một tay nắm tay Mitsuri bắt đầu tận hưởng ngày lễ mùa hè đầu tiên ở thị trấn này.
Còn Kae và Nanae, rất đáng tiếc nhưng những người hầu là không có quyền tham dự lễ hội, cho dù hắn không ngại nhưng cuối cùng cả hai vẫn lựa chọn ở nhà.
Lễ giáo phong kiến thời nay quả thật là quá nặng nề, cho dù hắn có tùy ý đến đâu cũng không thể thay đổi được suy nghĩ của họ.
- Nè, Raku mình qua bên đó đi...
- A, Takoyaki kìa ~~~
- Oniichan, em muốn vớt cá vàng...
- Mochi anh đào, ưm ~~ ngon quóa!
- Gấu bông, em muốn gấu bông.
.....
Trong đêm lễ, trên mọi con đường của thị trấn Shibuya bày ra vô số các cửa hàng, đa số là thức ăn cùng trò chơi dân gian, một số thì bán mặt nạ hay quà lưu niệm.
Trên tay có tiền nên Lạc cũng không ngại chi tiêu, theo ý thích của hai mỹ nữ lớn nhỏ mà ghé mỗi nơi một chút.
Thức ăn, mua.
Quà lưu niệm, mua.
Trò chơi, chơi! Chơi không thắng, dùng tiền mua ông chủ!
Nói chung, lần này Lạc có thể nói là hết mình vì hồng nhan, chỉ vài chục phút sau đó trên tay đã túi lớn túi nhỏ treo đầy, đó là còn chưa kể cả một núi đồ ăn đã sớm vào bụng Mitsuri, trên tay cô ấy lúc này đang là một dĩa mấy chục cây thịt nướng mật ong thơm ngào ngạt.
- Raku, a đi nào ~~
Ừm, đôi khi hắn cũng được cho ăn ké vài miếng, hương vị quả thật là vừa ngon lại vừa ngọt!!