Ngay sáng hôm sau, Hàn Vỹ Phong dẫn cô đến một căn nhà ngoài vùng ngoại ô. Cách xa trung tâm thành phố hơn nữa tiếng đi đường.
Lục Khuê thắc mắc hỏi anh về chiếc xe, mới biết được là của một người bạn ở Bắc Kinh.
Cô cảm thấy người bạn đó của anh rất hào phóng, bởi vì đây là Hummer không phải xe bình thường, nếu giao phó cho người không có kĩ năng chắc hẳn chiếc xe sẽ không còn lành lặn.
Mấy vết bầm trên cổ cô vẫn chưa chịu bớt đi. Thế là anh bắt cô mặc quần áo kính cổng cao tường.
Áo kín thì không nói, đằng này bên dưới cũng mặc váy xuông dài qua gối, trông như bà mẹ đã qua nhiều đời con. Cô hỏi anh thì anh lại nói: Cậu mặc vậy trong chững chạc hơn, xứng với mình.
Lúc đấy cô nóng giận quát: Mình mà thèm xứng với tên mặc dày cậu?
Lý do ban đầu cô mặc nó là vì anh đã hăm dọa rằng: Nếu cậu không thể tự mặc thì để tớ giúp.
Tức là anh sẽ lột quần áo cô, bằng mọi giá ép cô mặc bộ quần áo đó. Lục Khuê tưởng tượng mà mệt rã rời.
Sau khi mặc vào, Hàn Vỹ Phong không cho cô có cơ hội thay bộ quần áo khác, trực tiếp vát cô ra khỏi khách sạn. Lục Khuê lại nào dám vùng vẫy, nếu không anh sẽ tát vào mông cô một cái giữa bàn dân thiên hạ. May mà dưới chân lát gạch, không thì cô đã sớm đào hố chui xuống.
Xuống dưới bãi đỗ xe, anh bạo lực quăng cô lên ghế lái phụ. Mông đập vào yên xe, đến giờ còn ê ẩm.
Nghĩ lại mà mặt Lục Khuê đỏ bừng bừng tức giận.
Hàn Vỹ Phong ngồi bên cạnh còn nghe rõ mồn một âm thanh nghiến răng ken két: "Có giận thì cũng đừng nghiến răng như thế, không tốt cho răng."
"Mình chính là bị cậu làm cho tức điên người, hao tâm tổn sức, ngày ăn không ngon, đêm ngủ không yên. Sau này cũng không thể tiếp tục làm thư ký cho cậu." Lục Khuê từ nãy đến giờ nhịn đủ lâu đã mắng cho anh một tràn.
"Đúng đúng, giận thì nên như thế này. Nhưng mà không làm trợ ký cho mình nữa thì cậu định làm gì?" Anh thích thái độ này của cô hơn là im thinh không nói gì, nhưng mà câu cuối của cô vẫn làm anh hơi sững người.
"Hẳn là quay về Đức, xong sau đó sẽ tìm một vị doanh nhân tốt hơn cậu rồi làm trợ lý cho họ." Cô chống cằm, nhìn ngoài cửa sổ, nói hết những suy nghĩ của bản thân.
"Hàng dùng rồi không bán được nữa đâu!" Hàn Vỹ Phong nhìn bộ dạng nói về cuộc đời của cô mà dương dương tự đắc.
Nghe câu nói của anh, cô chợt rùng mình, quay đầu nhìn khó hiểu: "Cậu nói gì?"
Hàn Vỹ Phong sợ cô không hiểu những ẩn ý trong câu nói qua tiếng Trung, liền lập lại câu nói đó bằng tiếng Đức.
Lục Khuê nghe xong đã hiểu ngay, thái độ vẫn dửng dưng: "Người ta là quan hệ làm ăn, không như cậu... Dụ dỗ cả trợ lý lên giường. Vả lại ở đấy rất thoáng."
'Ở đấy' trong câu nói của cô tức là ở phương tây, văn hoá rất phóng khoáng.
"Mình và cậu cũng là quan hệ làm ăn." Hàn Vỹ Phong nói xong nhìn cô một cách dụ hoặc, đầy ý vị sâu xa.
"Biến thái!" Cô liếc anh một cái không kiêng nể, dù anh có là cấp trên nhưng cô hiện giờ không còn là cấp dưới. Căn bản không dễ bị ức hiếp.
Cuộc đấu đá kết thúc bằng giọng cười khàn khàn của Hàn Vỹ Phong cùng đôi mắt không có một tia thiện cảm nào của Lục khuê.
Ven đường toàn là cây xanh rậm rạp không thấy chân trời, xe đi mãi cho đến một khu nhà ở trông có vẻ vắng người. Nhà xây cách nhau một đoạn khá xa, mấy căn nhà đều không có tầng bù lại rất rộng rãi.
Xe chậm rãi đi qua từng ngôi nhà, Lục Khuê dán đôi mắt lấp lánh vào căn hộ có một khu vườn đầy cây xanh và hoa, xem ra được tưới tiêu rất tốt.
Hàn Vỹ Phong cho xe đậu vào một góc bên đường. Anh xuống xe trước, thấy vậy cô cũng đi theo.
Lúc đi bộ cô mới cảm nhận được con đường này có hơi dốc nhưng không đáng kể.
Lục Khuê nhắm mắt hít một hơi, khí lạnh tràn vào phổi cùng một mùi hương hoa cỏ man mát những tháng cuối năm.
Cả hai cùng dừng lại trước một căn hộ, bên ngoài tường sơn trắng muốt, ngói xám. Xung quanh cổng sắt còn có mấy loại dây leo mọc không kiểm soát, cứ thế bị chúng cuốn lấy. Chẳng những không cũ kĩ còn rất tươi mát.
Lục Khuê cùng sóng vai Hàn Vỹ Phong đi qua cổng chính đến trước cửa, anh bấm chuông vài cái nhưng không đợi ai ra mở mà trực tiếp tông cửa đi vào.
Thấy thế cô cũng vội theo sau.
Anh đứng giữa gian nhà mà tùy tiện hét lớn: "Anh Gia Thần! Em đến gặp anh."
Lúc này, từ một căn phòng khác phát ra tiếng mở cửa. Một người đàn ông bước ra, vẫn mặc bộ quần áo ngủ, tóc tai rối bời nhưng không làm mất đi vẻ đẹp trai hiếm thấy. Xem ra là vừa bị Hàn Vỹ Phong đánh thức.
Người được cho là tên Gia Thần kia khi vừa nhìn thấy cô thì ngay lập tức chỉnh lại quần áo, chậm rãi bước đến bên họ.
Gia Thần: "Hai người ngồi đi."
Trong nhà không hề có ghế sô pha như những thiết kế phổ thông khác nhưng lại có quầy rượu, ghế khá cao có thể xoay chuyển.
Sau khi ngồi lên cả hai đều hướng mắt về phía anh trai kia, ngoại hình theo nhận xét của Lục Khuê thì rất cao ráo, là kiểu người thông minh, sắc sảo, tuy nhiên trông có vẻ lớn hơn họ không ít tuổi.
Gia Thần đi đến bên quầy rượu nhưng là phía bên trong, cuối người lấy ra chiếc máy tính ở ngăn kéo bên dưới. Mở lên, gõ gõ trên bàn phím. Sau đó quay màn hình về phía họ.
Lục Khuê từ đầu đến giờ cảm giác như bản thân bị phớt lờ một cách thậm tệ, người chủ nhà kia không hề thắc mắc về danh tính của cô, cả anh cũng quên mất việc giới thiệu cô với người tên Gia Thần đó. Cả hai chỉ chăm chú vào việc riêng của bọn họ.
Cô nhìn lên màn hình máy tính thì thấy chỉ là mấy tấm ảnh chụp cùng một toà nhà, trông khá đồ sộ.
"Tên Lăng tổng gì đó mà em nói cũng thật thần bí, bởi vì anh ta muốn thông tin nào được tiết lộ đều sẽ rất dễ tìm thấy, còn nếu anh ta không muốn chúng ta có tìm cùng trời cuối đất cũng sẽ không thấy." Anh ấy lấy ra hai ly nước, một cho Hàn Vỹ Phong một cho cô, rót vào đó một loại nước trái cây. Nói tiếp: "Chẳng hạn là thông tin địa chỉ nhà ở, anh phải dùng không ít tiền thuê người có thực lực bám đuôi anh ta mới chụp lén được vài tấm ảnh này thôi đấy."
Theo lời kể lại của người được thuê để theo dõi Lăng Vũ Tước thì anh ấy mới biết, xung quanh nơi ở của vị tổng tài kia luôn có hàng tá vệ sĩ túc trực. Gia Thần vẫn không hiểu nổi người xung quanh đó có phải bị suy giảm trí tuệ hay không, sao lại không một chút nghi ngờ gì về toà nhà đó.
"Chỉ có vậy thôi à?" Hàn Vỹ Phong nghi hoặc hỏi.
Gia Thần lắc đầu bất đắc dĩ: "Chỉ địa chỉ thôi. Còn lại phụ thuộc vào em có duyên gặp được cô ấy hay không."
"Cô ấy là ai?" Đến bây giờ Lục Khuê mới e dè hỏi cả hai người, cô thừa biết mình là người ngoài cuộc không nên chen ngang. Nhưng bởi vì quá đỗi tò mò nên mới vô thức thốt ra một câu.
Hàn Vỹ Phong nhìn cô nhỏ tiếng giải thích: "Cậu còn nhớ người tên Lạc Y mà mình từng nhắc đến với cậu không? Cô ấy chính là người đó."
Lục Khuê gật đầu. Cô nhớ nhưng không có ấn tượng gì lắm, chỉ là nhớ cái tên còn lại không đọng lại chút gì.
Ngay khi cô vừa định mở miệng hỏi một câu nữa thì Gia Thần ném một tờ giấy ghi chú lên trước mặt bọn họ, bên trên in địa chỉ phẳng phiu.
Hàn Vỹ Phong đón lấy.
"Thế nhé, anh không giúp nữa đâu." Gia Thần ngáp một hơi dài, vò tóc. Khoảnh khắc anh ấy đưa tay lên che miệng làm lộ ra đường nhân ngư rất rõ ràng, lại còn săn chắc.
"Anh định ở đây đến khi nào?" Hàn Vỹ Phong hỏi lớn theo bóng lưng của Gia Thần.
"Chiều nay bay đến Seoul rồi!" Anh ấy phẩy tay, ý không tiếp họ nữa, lười biếng đóng sầm cánh cửa phòng.
Cả hai con người ngơ ngác, ngơ ngác nhiều hơn vẫn là Lục Khuê. Cô là lần đầu tiên thấy kiểu người như vậy, có gì đó rất thu hút người ta.
***
Tính cả hôm nay thì là hôm thứ hai Lăng Vũ Tước không chịu đến tập doàn, cô tỏ thái độ khó chịu, xua đuổi, né tránh. Anh cũng nhất quyết ở lì trong biệt thự, nữa bước cũng không rời.
"Qua giờ nghỉ trưa, anh đến tập đoàn đi!" Hàn Lạc Y ngồi trên sô pha xem ti vi, chỉ nhàn nhạt nói vì cô biết có nói thế nào anh cũng như người khiếm thính, không quan tâm.
Lăng Vũ Tước đứng dựa người vào lưng sô pha, khoanh hai tay cuối đầu nhìn cô. Cảm thấy không đủ gần liền hạ người, dí sát vào cô.
Hàn Lạc Y không để tâm, bị anh dùng bàn tay to lớn chỉnh đầu cô một góc bằng chín mươi độ.
"Nhà của tôi, em còn muốn đuổi người?" Anh nhếch một bên mày, khoé môi cười.
"Đã là người một nhà, còn phân biệt của anh hay của tôi nữa à?" Cô ngập ngừng đôi chút, thở một hơi dài: "Vả lại anh từng nói sau này nuôi tôi, bây giờ anh không đi làm kiếm tiền, định nuôi tôi bằng tình yêu mãnh liệt sao?"
Về lý luận thì không ai nhượng bộ ai, nhưng về khí thế thì anh thua.
Đành buông bàn tay đang giữ cằm cô, đứng thẳng người trở lại. Anh cuối đầu nhìn đồng hồ trên tay, 12 giờ 37 phút.
Lăng Vũ Tước quay đầu nhìn cô: "Hôn tôi một cái, tôi lập tức biến khỏi tầm mắt em."
Lời vừa lọt tai Hàn Lạc Y, chưa kịp phản ứng gì thì chuông điện thoại reo lên, anh liếc mắt thấy trong màn hình cô chỉ lưu mỗi một chữ "Hàn". Cô cầm lấy điện thoại, nhanh chóng đi khỏi đó.
Anh đứng như một pho tượng trạm khắc, nhìn đến lúc bóng cô khuất sau cánh cửa phòng ngủ mới chịu hoàn hồn.