Love Bites

Chương 2




“Vở kịch vừa rồi thật là buồn quá,” Etienne bình luận lúc anh dẫn đường ra khỏi nhà hát đông đúc.

“Mọi người bảo rằng đó là một vở hài kịch,” mẹ anh, Marguerite, biện giải. “Người ta quảng cáo nó là một vở hài kịch.”

“Ồ, nó để mất cơ hội quý báu đó ít nhất là cả dặm.” Anh vỗ vai Bastien. “Dẫu vậy, anh trai, chúc mừng sinh nhật anh.”

“Cảm ơn.”

Bastien có vẻ thiếu nhiệt tình nhưng Etienne không trách anh. Sau bốn trăm năm, việc tổ chức sinh nhật có lẽ cũng kém phần hào hứng hơn. Ôi trời, chỉ sau ba trăm năm, Etienne có thể hài lòng để những ngày sinh nhật của mình trôi qua không cần để ý tới, tuy nhiên anh biết rằng anh sẽ không may mắn hơn Bastien trong việc tránh những kiểu kỷ niệm như thế này. Mẹ của họ vẫn khăng khăng tổ chức những bữa tiệc sinh nhật mỗi năm, cho dù có dồn lại bao nhiêu đi chăng nữa. Marguerite Argeneau yêu những đứa con của mình. Bà rất hạnh phúc vì đã sinh ra chúng và luôn cho rằng cần phải kỷ niệm những ngày đó. Etienne nghĩ rằng mình nên vui với những mối bận tâm của bà. Thật tuyệt vời khi có một gia đình.

“Ồ, trời mưa rồi các con ạ,” Marguerite nói khi họ hòa vào đám đông dưới mái hiên của tòa nhà. Những người đi xem hát rõ ràng không sẵn lòng đương đầu với trận mưa như trút nước.

“Hmm.” Etienne liếc ra ngoài trời mưa. Ánh nhìn chằm chằm của anh lướt qua những chiếc ô tô đang chầm chầm chạy qua với vẻ thờ ơ thì bỗng nhiên dừng lại đột ngột ở một chiếc xe đậu dọc đường. Việc nhận ra chiếc xe ấy đã giáng vào anh một đòn sấm sét. Nó giống như chiếc xe mà Pudge đã đâm vào anh. Việc đó xảy ra một vài tuần trước khi anh bị bắn, nhưng Etienne đã vượt qua được một cách dễ dàng. Cơ thể của anh đã hồi phục nhanh chóng phần xương chân bị gãy và phần sọ bị rạn mà anh đã phải chịu đựng. May mắn thay, không có ai chứng kiến vụ tấn công hay là sự lành lại tức thời của cơ thể Etienne.

Khi anh nhìn, động cơ chiếc xe của Pudge khởi động, đèn lái xe bật sáng và chiếc xe hòa vào dòng xe cộ đang đi lại trên đường. Etienne vừa mới cảm thấy thoải mái trở lại thì mẹ anh hỏi, “Là hắn ta phải không?”. Anh đột nhiên lại cảm thấy căng thẳng.

Mẹ anh đã biết mọi việc. Bà đã rất phiền muộn kể từ vụ bắn. Sau khi bị tra hỏi nhiều lần về việc anh định sẽ làm gì với kẻ tấn công, Etienne đã buộc phải thừa nhận rằng anh không biết. Anh đã cố gắng để đảm bảo một lần nữa với mẹ bằng cách hứa sẽ cẩn thận hơn và tất cả việc này chỉ là một trò tiêu khiển, nhưng mẹ anh hoàn toàn không để tâm đến lời bình luận của anh. Và bây giờ, Pudge ở đây và làm cho cuộc sống của anh trở nên phức tạp hơn.

“Không. Con chắc rằng đó không phải là hắn,” anh cam đoan với mẹ, rồi cố gắng lảng qua chuyện khác. “Hai người đợi ở đây để con đi lấy xe.”

Anh rời đi trước khi họ có thể bàn luận về chuyện này. Nhà hát không có người phục vụ việc đỗ xe của khách nhưng Etienne đã may mắn tìm được một chỗ trống để đỗ. Anh giờ rất biết ơn vì điều đó, bằng cách băng đi trong mưa thoát khỏi đây vì anh chỉ có cơ may này thôi.

Anh gật đầu với những người có mặt khi ngang qua trạm điện thoại công cộng rồi lao vào xe hơi, nhấn nút ở trên móc chìa khóa để mở cửa. Sau đó anh nhấn nút thứ hai để khởi động xe, một thứ đồ phụ tùng nhỏ tiện lợi mà anh đã lắp đặt vừa đúng vào tuần lễ để chuẩn bị cho mùa đông đang tới. Những mùa đông ở Canada có thể sẽ rất rét buốt và sẽ chẳng có gì là bẩn thỉu hơn khi phải ngồi vào trong một chiếc xe phủ đầy băng.

Etienne chỉ còn cách vài bước khi anh xuất phát đến chiếc xe hơi đêm nay. Anh đang tiến lại gần tay nắm cửa khi chiếc xe rồ máy và chính điều đó đã cứu anh. Một khi anh đã ngồi trong chiếc xe thì vụ nổ có lẽ đã kết liễu anh nhanh chóng. Và thực sự nó đã như thế, Etienne đã bị chèn bởi sức ép của vụ nổ, một luồng hơi nóng đỏ đã nhấc bổng anh lên và ném ra xa vài foot ( 1 foot = 0,3048m ). Etienne ngửi thấy mùi da thịt cháy, sự đau đớn lan khắp cơ thể anh, sau đó Etienne không biết và cảm thấy gì nữa.

“Hey, cô đã quay lại rồi!”

Rachel liếc nhìn đống giấy tờ bị chậm trễ và mỉm cười chào Fred và Dale, những người vừa đẩy vào chiếc giường đẩy được phủ kín. Đây là ngày đầu tiên cô quay trở lại công việc kể từ ngày cô bị ốm đến nỗi đã ngất đi lúc đang làm việc. Sau đó cô đã thức dậy vài lần và thấy Tony đang quỳ trông nom cô, yếu ớt, xanh xao và cho rằng anh ta bị lây cảm cúm từ cô bởi vì anh ta cũng cảm thấy rất khó chịu.

Rachel không nhớ nhiều về việc mình bị ngất. Cô chỉ có ký ức mơ hồ giống như một giấc mơ rằng Dale và Fred mang một ai đó vào phòng, nhưng không thể nhớ nổi thêm một điều gì và ở trong phòng cũng không hề có thêm một thi thể mới nào khi cô tỉnh lại. Rõ ràng tất cả đó chỉ là một phần của những ảo giác do trận sốt sinh ra, Rachel quyết định nơi tốt nhất cho cô bấy giờ là giường ngủ và cô gọi người tới thay thế. Cô đã hỏi liệu Tony có muốn một người thay thế luôn hay không nhưng anh đã cảm thấy tốt hơn sau một chốc và khăng khăng rằng anh sẽ không sao.

Rachel đã bị ốm như một con cún trong một tuần. Và cô cũng gặp phải những giấc mơ lạ lùng nhất, choán hết giấc mơ là một thi hài rất đẹp trai có mắt màu bạc đang ngồi trên chiếc giường đẩy và nói chuyện với cô. Nhưng những điều này cũng kết thúc khi cô cảm thấy khá hơn và đây là lần đầu tiên kể từ khi Rachel tiếp nhận ca đêm trong nhà xác bệnh viện mà cô cảm thấy vui sướng khi quay trở lại công việc.

Ồ, gần như là vui sướng. Cô là con người của buổi sáng và thật sự rất ghét những ca làm việc đêm. Cô thích ánh sáng ban ngày. Làm việc suốt cả đêm và sau đó ngủ suốt cả ngày làm cô khó chịu và ủ rũ, và cô dường như cũng không thể ngủ vào buổi tối. Chỉ sau khi tan ca làm việc khi Rachel lê tấm thân kiệt sức về nhà, lúc đó cô mới có thể ngủ và đó là những giấc ngủ bị đứt quãng, quay qua quay lại, tỉnh dậy rồi lại rơi vào giấc ngủ.

“Tôi nghe nói rằng cô đã bị ốm rất nặng. Đây đúng là không phải một lời chào mừng cô quay trở lại. Xin lỗi,” Dale nói khi Rachel túm lấy cạnh bàn và đẩy nó lại cạnh cái cáng.

“Đây là gì thế?” cô hỏi một cách tò mò.

“Crispy Critter.” Fred giật mạnh tấm vải trùm và lộ ra một thi hài đã bị than hóa của một nạn nhân bị cháy.

“Cháy nhà sao?” Rachel hỏi với cái cau mày.

“Một vụ nổ xe hơi. Anh ta bị chèn trong vụ nổ,” Dale trả lời.

“Đúng thế.” Fred nhìn chằm chằm vào xác chết, sau đó lắc đầu. “Một điều lạ lùng là, chúng tôi nghĩ rằng tim vẫn còn đập. Chúng tôi đưa anh ta vào xe cấp cứu thì tim lại không đập nữa. Sau đó, đi được nửa đường đến đây, lại có một nhịp đập khác, sau đó lại không có nữa. Chàng trai này không thể quyết định được là đã chết hay chưa, tôi đoán vậy. Bác sỹ đã tuyên bố là anh ta đã chết khi chúng tôi tới đây.”

Rachel liếc nhìn cái xác chết một cách tò mò, sau đó cầm tấm bìa kẹp hồ sơ mà Dale đưa.

“Tony đâu rồi?”, người nhân viên cấp cứu hỏi khi nhìn cô ký lên những giấy tờ cần thiết.

“Anh ta nghỉ rồi, bị ốm.”

Fred cười khúc khích “Anh ta nhiễm cúm từ cô phải không?”

“Không phải từ tôi mà là từ cô bạn y tá của anh ta.” Rachel nhìn họ nâng thi hài lên cái bàn thép, sau đó cô quay lại với tấm bìa kẹp hồ sơ.

“Vậy là, tôi nghe nói rằng chúng tôi sẽ không nhìn thấy gương mặt tươi cười của cô ở đây vào ca đêm nữa,” Dale nói. “Chúc mừng cô.”

“Chúc mừng ư?” Rachel ngây ra nhìn anh.

“Về việc nhận được công việc trợ lý điều tra những vụ chết bất thường. Tony đã nói với chúng tôi lần trước khi chúng tôi ở đây.”

Quai hàm của Rachel rớt xuống. “Cái gì cơ?”

Fred và Dale trao nhau những ánh nhìn, và cuối cùng là Fred nói, “Ừm … Tony nói rằng Bob đang định nói với cô ngay khi cô quay trở lại làm việc. Bob đã nói với cô rồi phải không?”

Rachel vẫn chỉ nhìn chằm chằm. Bob chính là Robert Clayton, nhân viên điều tra. Ông ấy làm việc ca ngày nhưng thường ghé vào để hướng dẫn và nhận những bản báo cáo vào lúc bắt đầu ca đêm. Ông ấy không làm việc ấy tối nay. “Jenny nói với tôi rằng hôm nay ông ấy cũng đã bị ốm. Tôi đoán rằng đến lượt ông ấy bị cúm,” cô nói.

“Ôi trời, chúng tôi đã phá hỏng sự bất ngờ mất rồi.”

Rachel tiếp tục nhìn chằm chằm, nhưng cô nhận thấy mình đang cười toe toét. Cô đã nhận được công việc trợ lý điều tra rồi. Cô sẽ sớm thoát khỏi những ca làm việc ban đêm. Cuối cùng cô cũng đã có nó rồi! “Các chàng trai!” Rachel bắt đầu kích động, sau đó ngập ngừng hỏi, “Đây không phải một trò đùa phải không? Các anh không đùa cợt tôi phải không?”

Cả hai người đều lắc đầu nhưng lại trông có vẻ có lỗi. “Không. Cô được nhận công việc đó. Nhưng nhớ phải tỏ vẻ ngạc nhiên khi Bob nói với cô đấy. Tôi không muốn làm Tony gặp rắc rối.”

Dale làu bàu khi cô lao vào ngực anh. Ôm lấy anh, cô siết chặt anh hết mức có thể và cười hạnh phúc. “Tôi được nhận công việc đó rồi! Cảm ơn, cảm ơn các anh đã báo cho tôi. Chúa ơi! Đây thực sự là một tin tốt lành. Không còn những ca đêm nữa. Không còn phải cố gắng để ngủ trong khi những người bạn hàng xóm đang xén cỏ. Không còn cảnh không thể đi chơi với những người bạn vì tôi phải làm việc nữa. Thật là tuyệt vời!”

“Tôi cảm thấy cô đang rất hạnh phúc phải không nào?” Fred cười tươi khi Rachel buông Dale và quay lại ôm anh.

“Ồ, anh chẳng bao giờ biết được đâu,” Rachel nói một cách sung sướng. “Tôi cực kỳ, cực kỳ ghét ca làm đêm.”

“Ồ, chúng tôi sẽ rất nhớ khuôn mặt tươi cười của cô,” Dale nói. “Nhưng chúng tôi rất vui vì cô hạnh phúc.”

“Chỉ cần cô nhớ tỏ vẻ ngạc nhiên khi Bob báo tin cho cô,” Fred nói, vỗ nhẹ vào vai cô. Anh liếc nhìn Dale. “Chúng ta nên quay lại làm việc thôi.”

Rachel đứng lên, mỉm cười khi họ rời đi, sau đó cô quay người lại giường đẩy và quan sát vị khách của mình. Cô phải tháo hết đồ dùng cá nhân của anh ra nếu như còn có một thứ gì còn nguyên vẹn, sau đó cởi quần áo của anh ta, buộc thẻ vào và chuyển anh ta tới một trong những ngăn chứa làm lạnh. Cô không thể tự mình làm việc đó, cô cần sự giúp đỡ để có thể chuyển được cái xác đi.

Liếc nhìn đồng hồ trên tay, cô biết rằng bây giờ đã gần nửa đêm. Beth, người làm công việc bán thời gian nhằm thay thế tạm công việc khi ai đó bị ốm, sẽ đến ngay thôi. Người phụ nữ này mới đây đã đảm nhận hàng giờ công việc. Thông thường Beth cũng là người làm việc đáng tin cậy nhất, đến từ sớm và sẵn sàng làm việc muộn, nhưng hôm nay xe hơi của cô ấy có chút vấn đề và đã gọi điện để báo Rachel rằng cô ấy sẽ đến muộn. Cô ấy đang đợi bạn mình đón và đưa cô ấy đi làm.

Cô ấy sẽ tới đây trong nửa tiếng nữa. Khi cô ấy đã ở đây rồi sẽ có thể giúp Rachel cởi quần áo của thi hài, nhưng trong lúc này, tự Rachel phải tháo hết đồ đạc của anh ra và đánh dấu anh ta. Cô liếc nhìn xuống anh chàng bất hạnh sau đó nín lặng. Dường như anh ta không ở trong hình dạng tồi tệ như lúc anh ta vừa xuất hiện. Thực sự là anh ta có vẻ khá hơn. Khi mới nhìn thấy anh ta lúc đầu, anh ta có vẻ đã bị hóa than hoàn toàn, chỉ còn rất ít da thịt còn sót lại. Vậy mà bây giờ, rất nhiều những màu than đã biến mất. Thật vậy, Rachel nhận thấy phần da cháy đã bị bong ra, và giờ chúng nằm trên mặt bàn kim loại. Nhoài người ra, cô chạm nhẹ vào làn da mặt của anh, mê hoặc nhìn những phần da thịt bị hóa đen vỡ vụn ra, lộ ra một làn da khỏe mạnh ở bên dưới. Cô chưa từng bao giờ trông thấy thứ gì như vậy. Anh ta lột những phần da chết như là một con rắn lột da.

Rachel đứng thẳng người và nhìn chằm chằm, nhịp tim cô đập nhanh thêm. Chuyện này xảy ra như thế nào? Hoặc là cô nghĩ cuối cùng chuyện gì đang xảy ra? Có lẽ đó không phải là phần thịt bị hóa than đang phủi đi; có lẽ có thứ gì đó đã bị thổi vào người anh ta bởi sức ép của vụ nổ. Có lẽ anh ta thực sự đã không bị thiêu cháy trầm trọng một tí nào, anh ta trông có vẻ như anh ta vốn có. Rachel biết điều đó thật là ngu ngốc; Dale và Fred là những nhân viên cấp cứu xuất sắc. Còn nữa, cô nhận thấy bản thân mình tìm kiếm mạch đập ở cổ tay anh ta. Khi có nhiều hơn những phần da than hóa vỡ vụn dưới ngón tay cô, cô sợ rằng việc xem mạch sẽ gây trở ngại, và thay vào đó cô cúi xuống để áp tai mình vào ngực anh ta. Lúc đầu cô cảm thấy thật là ngớ ngẩn khi tìm kiếm sự sống ở một người đàn ông đã chết nhưng sau đó một tiếng đập vang lên. Rachel đứng thẳng người đầy sửng sốt, sau đó cô lại hạ thấp tai mình xuống. Theo sau chỉ có sự im lặng vô cùng trong một lúc lâu, và rồi lại có một tiếng đập khác.

Cánh cửa chợt sập mạnh sau lưng cô. “Tránh xa khỏi hắn ta! Hắn ta là một ma cà rồng!”

Rachel thẳng người lên, xoay lại và há hốc mồm kinh ngạc trước người đàn ông đứng ở ô cửa đang mở. Ông ta trông có vẻ mất trí. Đó không chỉ bởi bộ quần áo quân đội ông ta mặc trong chiếc áo khoác rộng thùng thình mà ông ta đang phanh ra, mà còn bởi việc ông ta có một cây súng trường lủng lẳng trong đai da bắt qua vai và đu đưa dưới một cánh tay, hay là một cây rìu giữ trong cánh tay kia. Tất cả những điều đó cộng với ánh mắt hoang dại và sự biểu lộ của ông ta, la hét về người trốn thoát khỏi cửa hầm.

Rachel nhìn ông ta một cách thận trọng và giơ cánh tay lên. “Bây giờ, nhìn này, anh bạn,” cô bắt đầu bằng giọng vừa phải. Quá xa để cô có thể chạm tới. Người đàn ông vươn ra phía trước và đẩy cô sang một bên.

“Cô không nghe thấy tôi nói sao? Ra khỏi đây, thưa cô, ra khỏi đây! Hắn ta là ma cà rồng. Một con quỷ. Loài quái thú của đêm. Quân vô lại. Loại động vật hút máu chết tiệt. Tôi phải trừ khử hắn ta.”

Rachel túm lấy cái giường đẩy để tránh bị trượt chân, mắt cô mở to khi người đàn ông nới cái rìu ra, giơ nó lên qua vai bằng cả hai tay. Cô không thể tin được chuyện này. Tên điên này thực sự có ý định chặt đầu cái xác, nếu anh ta thực sự là một cái xác, cô tự nhắc mình. Cô đã nghe thấy nhịp tim. Cô hướng ánh nhìn chằm chằm vào người đàn ông nằm trên bàn và thấy rằng thậm chí còn có nhiều phần thịt hóa than đã bong ra ở trên bàn. Rachel có thể nhận ra đường nét của anh ta rõ ràng hơn và dường như anh rất quen thuộc đối với cô.

Không dừng lại để cân nhắc hành động của mình, Rachel đã lao mình ra giữa họ và thét lên “Không!” khi người đàn ông điên dại kia vung rìu xuống. Cô ngay lập tức nhận ra sai lầm của mình. Thực sự sẽ rất khôn ngoan hơn nếu cô kéo người đàn ông mất thăng bằng hay vài thứ gì tương tự. Cánh tay vung ra chỉ chậm lại và hơi thở của Rachel rời khỏi cô trong cơn choáng váng “Unh” khi chiếc rìu giáng xuống. Sự việc xảy ra quá nhanh, cô hầu như không cảm thấy tí đau đớn nào.

Kẻ tấn công cô thét lên bằng giọng ghê rợn sửng sốt và kéo chiếc rìu ra nhưng tất cả đã quá muộn. Rachel biết điều đó khi cô ngã nhoài xuống chiếc bàn, đó là một đòn chết người. Cô sẽ mất máu cho đến chết rất nhanh thôi.

“Tôi xin lỗi. Tôi không cố ý …” Người đàn ông lắc đầu sợ hãi, sau đó hướng người về phía trước.

Bất chấp hoàn cảnh của mình, Rachel theo bản năng vẫn chùn bước trước cánh tay đang đưa tới của ông ta. Sự hối hận và đau buồn che phủ khắp gương mặt ông ta.

“Hãy để tôi giúp cô. Tôi muốn giúp cô. Tôi thực sự không bao giờ cố ý hại cô. Tại sao cô không tránh sang một bên? Chính là hắn ta, tôi …”

Giọng nói của người đàn ông tắt đột ngột khi một tiếng rít quen thuộc đập vào tai Rachel. Cô nhận ra âm thanh của cánh cửa dẫn tới đại sảnh đang mở và đoán qua tiếng thở hổn hển vọng đến — không nói đến biểu lộ của kẻ tấn công — rằng cô đã đúng. Tiếng rít vọng lại lần nữa và theo sau đó là tiếng gõ nhẹ của những bước chân vội vã ở đại sảnh.

“Tôi xin lỗi,” kẻ tấn công nói khi hắn quay bộ mặt thống khổ lại với cô.“Tôi thực sự. Tôi không bao giờ cố ý làm hại cô. Trợ giúp đang đến, tôi phải đi đây. Hãy đợi ở đây,” Anh ta nói khi quay người bước đi. “Cho dù cô có làm gì, xin cô đừng chết. Tôi không thể sống được với điều đó.”

Rachel nhìn chằm chằm theo hắn, muốn hét lên nhưng cô lại không có đủ sức. Tiếng rên rỉ từ sau lưng làm cho cô theo bản năng cố gắng quay người lại. Cô xoay xở được, nhưng đó cũng là nơi mà cô kiệt sức. Cô thấy mình đổ sụp xuống vào gương mặt của nạn nhân vụ nổ.

Máu, ngọt ngào và ấm áp. Etienne thở dài khi anh nuốt vào. Sự quằn quại chèn ép cơ thể anh thật dễ chịu. Anh cần thứ chất lỏng bổ dưỡng chảy nhỏ giọt vào miệng và thậm chí cảm giác tội lỗi của anh trước người phụ nữ đã chịu một đòn ý nghĩa với anh cũng không làm anh dừng được niềm thích thú. Anh thực sự cần máu của cô và cảm thấy rất khoan khoái.

“Etienne!”

Anh nhận ra giọng của mẹ nhưng lại không thể nhìn thấy nó được phát ra từ đâu. Sau đó cơ thể ấm áp trong anh đột nhiên trỗi dậy và anh cố sức mở mắt để nhìn mẹ anh đang cúi xuống gần.

“Con không sao chứ, con trai?” Mặt bà đầy vẻ lo lắng khi chạm vào má của anh. “Đưa cho mẹ một trong những túi máu kia, Bastien,” bà ra lệnh. Bà quay người lại với Etienne. “Bastien cứ khăng khăng dừng lại tại văn phòng trên đường đi để lấy thêm một ít. Cảm ơn Chúa rằng nó đã làm thế.” Bà chọc thủng túi máu với một móng tay dài, sau đó dốc nó xuống mồm anh. Bà làm thế với ba túi máu nữa trước khi anh cảm thấy đủ khỏe để có thể ngồi dậy.

Nhăn mặt trước cảnh da thịt bị cháy của anh bong ra và lột da trên người anh, Etienne vung chân ra khỏi bàn và tự mình nỗ lực ngồi dậy. Anh đã không hề mất tí máu nào trong vụ nổ nhưng cơ thể anh đã sử dụng rất nhiều để hồi phục da thịt. Thêm một vài túi máu nữa và anh sẽ ổn thôi. Anh nhận lấy túi máu tiếp theo mà mẹ anh đưa cho và hút nó. Khi bà mở túi cuối cùng cho anh, Etienne phát hiện ra người phụ nữ mà Bastien đang quỳ bên cạnh.

“Cô ấy sẽ không sao chứ?”

Anh trai anh cau mày và lắc đầu. “Cô ấy đang chết dần.”

“Cô ấy không thể chết được.” Etienne phớt lờ túi máu mà mẹ anh đưa và ép mình rời khỏi bàn.

“Ngồi xuống đi. Con vẫn còn chưa đủ sức,” Marguerite nói, giọng bà nghiêm khắc.

“Con không sao.” Etienne quỳ xuống bên cạnh cô gái, phớt lờ lời càu nhàu của mẹ, “Chắc chắn là con không sao rồi. Và ‘Pokey không phải là mối đe dọa thực, tất cả chỉ là đùa vui.’ Mọi thứ đều vui vẻ và là những trò chơi cho đến khi có ai đó nhận một rìu vào ngực.”

“Pudge, không phải Pokey,” Etienne chữa lại, nhoài người ra để kiểm tra mạch đập của cô gái đã chết. Anh đã nhận ra cô từ chuyến đi trước tới nhà xác. Cô thật đẹp và trông cũng nhợt nhạt như cô ấy đã từng trong cuộc thăm viếng trước của anh — nhưng lần đó vẻ xanh xao tái nhợt của cô là do trận ốm. Còn lần này cô phải chịu là do mất máu. Etienne hiểu rõ rằng một phần máu của cô đã trôi xuống họng của anh. Người phụ nữ này đã cứu sống anh. Anh đã rất yếu nhưng anh nhìn thấy cô lao vào giữa anh và chiếc rìu mà Pudge đã vung tay.

“Anh đã cố để cầm máu, nhưng anh e rằng đã quá trễ mất rồi,” Bastien nói một cách chậm rãi. “ Không thứ gì có thể cứu cô ấy nữa.”

“Một thứ có thể đấy,” Etienne phản đối. Anh cố gắng xắn ống tay áo. Quần áo giòn rời ra trên những ngón tay của anh, bởi thế anh chỉ xé toạc chúng ra.

“Con nghĩ là con đang làm gì? Con không thể biến đổi cô ấy được,” mẹ anh nói.

“Cô ấy đã cứu sống con,” Etienne nhắc lại.

“Chúng ta đã có luật lệ về những điều này rồi. Con không thể biến đổi con người dù muốn hay không, và con không thể làm điểu đó mà chưa được sự cho phép.”

“Con được phép chuyển đổi một người bạn đời.”

“Bạn đời!” mẹ anh dường như kích động hơn là lo ngại. Bastien trông rất lo lắng.

“Em thậm chí còn không biết người phụ nữ này, Etienne ạ,” anh trai anh chỉ ra. “Điều gì nếu như em không thích cô ta?”

“Thế thì em sẽ không có bạn đời.”

“Em sẽ từ bỏ người bạn đời của mình vì người phụ nữ này?” Bastien hỏi.

Etienne ngập ngừng sau đó chỉ đơn giản gật đầu. “Nếu không có cô ấy, em cũng không có cuộc sống.” Anh cúi đầu xuống và tự cắn cổ tay mình. Dòng chất lỏng màu đỏ sủi bọt ở trên bề mặt cổ tay và một thoáng sau, anh rút những chiếc răng ra và ấn thịt da đang chảy máu vào miệng cô gái đã chết.

“Giờ tất cả những gì chúng ta có thể làm là đợi.” Marguerite thẳng người dậy và quay qua con trai. “Bây giờ chúng ta phải chăm sóc cho con.”

“Con không sao,” Etienne lầm bầm. Ánh nhìn chằm chằm của anh dán chặt vào người phụ nữ ở trên giường. Họ đã đưa cô từ bệnh viện về và đưa cô tới nhà của anh. Mẹ anh và Bastien đã cởi đồ cho cô, buộc cô vào giường và gắn ống truyền máu vào tay cô để cung cấp máu mà cô cần để thích ứng với sự biến đổi. Etienne không biết nên mong chờ điều gì. Anh chưa bao giờ chứng kiến một sự biến đổi. Anh không quá chắc rằng nó sẽ diễn ra thuận lợi. Người phụ nữ vẫn cứ nằm im không động đậy sau khi anh đã đổ máu của chính mình vào cổ họng cô, nhưng khi ở trong xe hơi đi về nhà anh, cô bắt đầu rên rỉ và quẫy mình. Etienne vẫn không chắc rằng liệu anh có chậm trễ quá không, nhưng anh vẫn mong chờ vào chút hi vọng nhỏ bé.

“Con trông không ổn lắm. Con vẫn đang tróc những da cháy và trông con thật nhợt nhạt. Con cần phải nghỉ ngơi và thêm máu nữa.”

“Con có thể có máu ở đây rồi.”

“Con cần phải nằm xuống,” mẹ anh khăng khăng. “Con đang lắc lư kìa.”

“Con sẽ trông nom nó,” Bastien báo và cầm cánh tay Etienne.

Etienne định tranh luận nhưng anh thực sự không có đủ sức, thế nên anh để anh trai mình dẫn đi mà không kháng cự gì.

“Phòng nào đây?” Bastiene hỏi, dừng lại ở ngoài đại sảnh. “Em đã trang bị đồ đạc xong cho phòng còn dư chưa?”

“Chưa.” Etienen nhăn nhó. “Nhưng quan tài của em ở trong phòng làm việc.”

“Trời ơi là trời! Em vẫn còn cái đó sao?” Bastien rùng mình ghê tởm. “Anh đã tống khứ của anh đi ngay khi chúng không còn cần thiết nữa. Anh không biết sao em còn chịu được nó chứ?”

“Nó giúp em suy nghĩ,” Etienne nói. “Em nảy ra được những ý kiến hay ho nhất là ở trong đó đấy.”

“Hmmm.” Bastien dẫn anh đi dọc đại sảnh, xuống cầu thang và tới phía sau của ngôi nhà. Cầu thang xuống dưới tầng hầm nằm ở góc sau của gian bếp. Anh trai anh giục anh đi xuống, nắm lấy tay anh khi Etienne càng lắc lư mạnh hơn. Rất nhanh sau đó Etienne được đưa tới quan tài nằm trong góc phòng làm việc.

“Anh sẽ quay lại ngay,” Bastien nói.

Etienne lầm bầm một câu đáp trả mệt mỏi và nhắm mắt lại. Anh thực sự kiệt sức và đau nhức. Anh cần nhiều máu hơn và biết rằng Bastien đang mang về cho anh thêm một ít.

Bất chấp sự đau đớn ngày càng tăng của cơ thể anh đang tự tấn công chính nó để tìm thêm nhiều máu hơn, Etienne chìm vào giấc ngủ. Anh thức giấc vài lần và cảm thấy những cú thọc vào cánh tay mình. Mở mắt, anh nhận thấy Bastienne đang cúi xuống anh, gắn ống truyền máu vào ven dưới khuỷu tay anh.

“Với anh em trông giống Lissianna lắm à?” Entienne cáu kỉnh hỏi.

Anh cố gắng đẩy cánh tay ra nhưng Bastien lại khỏe hơn.

“Không, em không trông giống Lissianna. Mặt của nó không bị bong ra như thế,” anh trai anh lạnh nhạt đáp lời. “Đáng ra anh nên mang vào cho em mười cô trinh nữ khêu gợi , nhưng anh lại không thể tìm được cô nào. Trinh nữ bây giờ ngày càng ít, em biết mà.”

Etienne nở một nụ cười mệt mỏi và thư giãn.

“Nghiêm trọng hơn là,” Bastien nói khi anh làm, “em cần nhiều máu hơn, cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Anh sẽ thay túi máu khi em ngủ. Em sẽ trở lại bình thường vào sáng mai thôi.”

Etienne gật đầu. “Anh có nghĩ rằng cô gái sẽ sống không?”

Bastien im lặng một lúc, sau đó thở dài. “Chúng ta phải đợi xem sao. Anh sẽ đánh thức em nếu … có chuyện gì xảy ra,” anh nói nốt.

Etienne nhắm mắt buồn bã. “Nếu cô ấy chết, anh định nói thế phải không. Và nếu cô ấy chết thật, thì tất cả đều là lỗi của em. Đáng lý ra em phải làm điều gì đó với Pudge.”

“Em không thể tự trách mình như thế được, Etienne ạ. Thật không dễ dàng gì để biết cách đối phó với một gã như thế. Chính anh cũng chưa nghĩ ra được ý kiến nào, và anh cũng đã suy nghĩ vẫn đề này kể từ vụ bị bắn. Dầu thế chúng ta chắc chắn phải giải quyết với hắn ta.” Anh thẳng người dậy và cau mày. “Anh sẽ gọi Lucern và xem xem liệu anh ấy có ý kiến nào không. Chúng ta sẽ bàn chuyện này sau, khi em cảm thấy khá hơn. Còn bây giờ em cần phải nghỉ ngơi đi.”

Etienne thức dậy vào buổi sáng. Anh đã trở lại với chính mình và cảm thấy hồi phục một trăm phần trăm. Vẫn còn nằm trong bóng tối, anh có thể cảm nhận được sự có mặt của mẹ và anh trai anh trong ngôi nhà của mình. Anh cũng có thể cảm nhận được sự có mặt của cô gái. Cô ấy vẫn còn sống.

Ra khỏi chiếc quan tài, Etienne tháo ống truyền máu ra khỏi cánh tay, gom giá đặt ống truyền và mang chúng lên lầu. Anh giấu nó vào trong tủ bếp nơi mà anh cất giữ cho những trường hợp khẩn cấp hay những cuộc viếng thăm của em gái, sau đó anh tiếp tục đi qua ngôi nhà yên tĩnh trong bóng tối và lên tầng trên.

Anh thấy mẹ và anh trai ngồi trên giường của anh, đang trông nom cô gái.

Cô đang quằn quại và rên rỉ trên giường. Mái tóc cô ẩm ướt xõa xuống khuôn mặt xanh xao xúc động của mình. Etienne cau mày. “Có chuyện gì với cô ấy thế?” anh lo lắng hỏi.

“Cô ấy đang biến đổi,” mẹ anh nhỏ nhẹ trả lời.

Thái độ bình tĩnh của Marguerite làm dịu anh phần nào; sau đó Etienne chú ý vào túi máu trống không được chất ở bàn bên cạnh. Có cả một tá. Khi anh chú ý điều này, mẹ anh vẫn đang đứng và bắt đầu tháo một túi rỗng khác ra khỏi giá truyền máu. Như thể là họ đã làm như thế vài lần rồi, mà rõ ràng là như thế, Bastien vẫn đứng và đi tới chiếc tủ lạnh nhỏ mà Etienne đã đặt ở góc phòng. Anh quay trở lại với túi máu tươi trên tay.

“Sao cô ấy lại cần nhiều thế?” Etienne hỏi.

“Có rất nhiều thương tổn con trai ạ. Cô ấy mất rất nhiều máu từ vết thương, và còn có cả 30 năm sống của cô ấy cần phải thay thế.”

Etienne bớt căng thẳng một chút. “Chuyện này diễn ra trong bao lâu ạ?”

Marguerite nhún vai. “Nó còn tùy.”

“Tùy vào điều gì?”

“Vào những thương tổn nào cần hồi phục.”

Etienne cau có. “Cô ấy trông cũng khỏe mạnh rồi, có lẽ chỉ là một chút thiếu máu, nhưng __”

“Có thể cô ấy có chuyện gì trong hệ thống của mình con trai ạ,” Marguerite dịu dàng nói. “Ung thư, bệnh bạch cầu, hay bất cứ điều gì. Con không thể đoán chỉ từ vẻ bên ngoài được.”

Được trấn an, Etienne ngồi xuống một góc giường.

“Em trông có vẻ khá hơn rồi,” Bastien bình luận. “Em cảm thấy thế nào?”

“Ổn ạ.” Etienne nhìn chăm chú xuống tay mình. Mọi vết tích của làn da cháy đen đã biến mất; làn da tươi tắn, hồng hào, khỏe mạnh phủ trên cánh tay và bàn tay anh. Anh biết những phần còn lại của cơ thể anh cũng thế. Mặc dù thế anh dọn sạch quan tài ngay bởi vì anh đã để lại hầu hết thứ da bị tróc ở trong đó. “Anh đã liên lạc được với Lucern chưa?”

Bastien gật đầu. “Anh ấy sẽ đến tối nay, và chúng ta có thể bàn bạc. Trong lúc đó, có rất nhiều việc kiểm soát tổn hại cần phải thực hiện.”

Etienne nhướng mày. “Có chuyện gì sao?”

“Câu chuyện của cô ấy đã tạo nên tin tức. Hình như có ai đó đã chứng kiến Pudge ở trong phòng làm việc của nhân viên điều tra và chạy đi kêu cứu. Chuyện đó chắc đã diễn ra khi chúng ta rời đi cùng hai người, bởi vì tin tức thông báo tình hình rằng họ nghi ngờ người đàn ông ‘ngụy trang’, có vũ khí này đã bắt cóc cô ấy. Họ đã tung ra một bức vẽ phác và miêu tả về Pudge. Họ không biết hắn ta là ai nhưng họ đang truy tìm hắn ta.”

“Điều đó có thể giúp chúng ta,” Etienne nói.

“Đúng thế. Nếu chúng ta có thể thuyết phục cô ấy thuận theo câu chuyện bắt cóc, thì vấn đề Pudge đối với em sẽ được giải quyết.”

Etienne gật đầu, sau đó liếc nhìn mẹ. Bà cũng đang gật đầu từ chỗ của mình. Đã là buổi sáng, quá thời gian hàng ngày mà họ vẫn thường đi ngủ. “Giờ con có thể trông nom cô ấy. Hai người nên đi ngủ đi.”

“Ừ.” Bastien gật đầu, rồi đi lại giục mẹ anh đang lưỡng lự. “Chúng ta sẽ quay trở lại đêm nay,” anh nói khi dìu bà ra cửa.

Marguerite hướng đôi mắt ngái ngủ lại Etienne. “Cô ấy không cần nhiều máu nữa đâu. Có lẽ khoảng một hay hai túi thôi. Cơn sốt sẽ chóng hết thôi. Mẹ nghĩ cô ấy sắp khỏe rồi. Vết thương cũng đã sắp lành. Chắc là cô ấy sẽ tỉnh lại vào tối nay thôi.”

“Vâng, thưa mẹ.” Etienne tiễn họ ra cửa.

“Và con nên gỡ những dây buộc ra sớm đi. Con sẽ không muốn cô gái đáng thương này tỉnh dậy và thấy rằng mình là một tù nhân đâu.”

“Vâng. Tất nhiên rồi mẹ.”

“Etienne,” Marguerite nói với giọng nghiêm nghị chứng tỏ những gì bà sắp nói rất quan trọng. “Con chưa từng chứng kiến một sự biến đổi nào trước đây, nên mẹ muốn nhắc nhở con__quá trình suy nghĩ của Rachel sẽ không rõ ràng được trong chốc lát sau khi cô ấy vừa tỉnh dậy.”

“Ý mẹ là sao?” Etienne hỏi

“Những người được biến đổi thường mơ hồ và có tư tưởng bảo thủ sau khi thức dậy. Họ gặp khó khăn trong việc chấp nhận sự thật hiển nhiên trước mắt mình cũng như là tình trạng mới của họ và họ sẽ kháng cự lại điều đó — và trí óc của họ thường náo động đến nỗi những kỹ năng hợp lý sẽ bị bay biến hết. Cô ấy có thể nghĩ ra nhiều loại lý do cho những gì đang diễn ra ở đây, rất nhiều thứ kỳ dị. Con hãy kiên nhẫn với cô ấy cho đến khi đầu óc cô ấy tỉnh táo và có thể chấp nhận nó. Cố gắng đừng kích động cô ấy nhiều.”

Etienne chậm rãi gật đầu, lĩnh hội những lời của mẹ. “Được rồi, con sẽ cố gắng hết sức.”

“Mẹ biết con sẽ thế mà, con trai.” Mẹ anh vỗ âu yếm vào má anh, sau đó theo Bastien tới cửa. “Ồ, chúng ta sẽ sớm quay lại để giúp con,” là những lời nói sau cùng của bà khi cánh cửa dần khép lại.

Etienne mỉm cười với chính mình. Gia đình thật là tuyệt, anh nghĩ khi quay người lại với bệnh nhân của anh.