(Hai mươi chín)Cuộc họp chính thức bắt đầu vào lúc 9 giờ sáng, Trần Diệp và Tạ Tây Hoa đến công ty lúc 8 giờ, Trần Diệp photo tài liệu, đặt từng văn kiện lên bàn dài hội trường.Sau khi cuộc họp bắt đầu, Tạ Tây Hoa cùng các phòng ban thảo luận vấn đề, khi cấp dưới báo cáo công việc, Tạ Tây Hoa liếc nhìn về phía Trần Diệp, phát hiện sắc mặt y càng ngày càng đỏ, cúi đầu trông rất bất thường. Hắn nhìn lại lần nữa, thấy Trần Diệp đầu càng cúi rũ, Tạ Tây Hoa đợi cho tới giờ nghỉ giải lao, thông báo: "Mọi người tạm ngưng mười lăm phút." Sau đó, hắn hướng Trần Diệp gọi: "Tôi có chuyện muốn bàn với cậu, đi cùng tôi."
Vừa vào cửa văn phòng, Tạ Tây Hoa liền hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì." Trần Diệp cúi đầu.
Thấy Trần Diệp đứng mà còn không vững, hắn liền nắm lấy cánh tay đối phương. Tạ Tây Hoa sờ lên trán nóng hổi của y, kéo y về phía mình, Trần Diệp choáng váng, cứ thế mà ngã nhào vào ngực hắn. Tạ Tây Hoa lần đầu nhìn thấy bộ dáng yếu mềm như vậy của đối phương, giọng cũng trở nên dịu dàng ân cần hơn hẳn: "Cậu phát sốt rồi."
Trần Diệp không nói gì, chỉ khép chặt mắt lại.
Tạ Tây Hoa ôm y ngồi lên đùi mình, dùng tay vuốt ve trán y: "Không thoải mái sao?"
Trần Diệp không đáp, y muốn rời đi nhưng lại không còn sức lực, thân thể không tự chủ áp vào hắn, môi lướt qua cổ Tạ Tây Hoa. Tạ Tây Hoa lòng rung rinh, kéo mặt Trần Diệp ra xa, nhẹ giọng nói: "Tôi đưa cậu về nhà nghỉ ngơi."
"Ừm......"
Tạ Tây Hoa đỡ lấy y, trực tiếp đưa y đi thang máy riêng, xuống bãi đậu xe tầng dưới.
Sau khi thắt dây an toàn cho y và lái xe ra khỏi công ty, Tạ Tây Hoa gọi một trợ lý khác: "Thông báo cho tất cả các bộ phận, thời gian họp sẽ hoãn lại hai tiếng, 2 giờ chiều bắt đầu."
Về đến nhà, Tạ Tây Hoa đặt Trần Diệp lên giường. Trần Diệp không còn tỉnh táo nữa: "Tôi khó chịu..."
Lòng Tạ Tây Hoa hóa thành vũng nước: "Để tôi đi gọi bác sĩ."
Môi Trần Diệp bỗng áp vào môi hắn, đầu lưỡi xâm nhập vào miệng hắn. Tạ Tây Hoa trong lòng rung động, kiên nhẫn nói: "Cậu hiện tại đang bị bệnh đấy, chờ cậu khỏe lại hẵng..."
Khóe mắt Trần Diệp ươn ướt, y ôm chặt cổ Tạ Tây Hoa, kéo mở cổ áo hắn, "Tôi khó chịu..."
Nói là khó chịu, nhưng y cũng không biết mình khó chịu ở đâu, cơ thể hay trái tim.
Tạ Tây Hoa thật sự hết cách với Trần Diệp rồi, liền đè y hôn thật sâu: "Cậu yên tĩnh cái coi, tôi không kiềm chế được bây giờ." Trần Diệp không biết có nghe thấy hay không, nhưng y lại trở nên kích động hẳn, mở rộng hai chân, không ngừng cọ xát vào hạ bộ hắn. Tạ Tây Hoa trong lòng mắng một câu, cởi thắt lưng của y ra: "Bây giờ tôi mần cậu, cậu không đau sao?"
Trần Diệp không nói lời nào, y nắm lấy tay Tạ Tây Hoa, di chuyển nó đến hậu huyệt mình, khàn giọng nói: "Làm tôi...làm tôi đi mà."
Tạ Tây Hoa đút ngón tay vào hậu huyệt của y, hô hấp trở nên dồn dập: "Tên hồ ly tinh này."