Love Affair [Diễm Ngộ] - Cổ Ngọc Văn Hương

Chương 23




(Hai mươi ba)

Bốn giờ sáng, Tạ Tây Hoa đã uống tới say mèm, hắn tiễn đối tác lên xe, chậm rãi tản bộ dọc đường. Cậu MB khi nãy chả khơi dậy được chút hứng thú nào, nhưng nam sinh vừa rồi bỏ chạy thế mà lại rất hợp khẩu vị của hắn, tiếc là chưa kịp xin số điện thoại.Khi hắn đang bước đi, đột nhiên có ai đó nắm lấy vai hắn, kéo hắn đến một con hẻm tối tăm vắng vẻ gần đó.

Tạ Tây Hoa lúc bấy giờ đã gần như say khướt, khi bị người ta chộp lấy, ý nghĩ đầu tiên là có người muốn cướp giật tài sản, hắn chưa kịp làm gì, đột nhiên cảm thấy đối phương thở gấp, nghiêng người về phía hắn mà không nói một lời nào.

Tạ Tây Hoa thầm nghĩ. Ồ, đây không phải là cướp tiền, mà là cướp tình.

Đột nhiên lại nghĩ đến nhóc con bỏ chạy khi nãy.

"...Là cậu sao?" Tạ Tây Hoa im lặng cười, đầu óc ngấm men say, toàn thân nóng bừng.

Người kia tiến đến, hôn hắn một cách vụng về. Đối phương trong miệng có rượu, mớm đến cho hắn, rượu gần như đổ hết lên áo, nhưng Tạ Tây Hoa chả buồn bận tâm. Đối phương cắn chặt răng, mang theo sự nóng lòng xen lẫn sợ hãi. Hắn nắm cằm y, cạy mở miệng y rồi đưa lưỡi vào.

Đối phương quá ngây ngô, quá vụng về. Tạ Tây Hoa toàn thân nóng bừng, hắn nhíu mày, nhận ra thân dưới đã nổi lên phản ứng.

Ở đây đa phần mọi người gặp dịp thì chơi, hắn đã trải nghiệm nhiều, cảm giác cũng chẳng còn mới lạ, đa số thời điểm cũng không thể làm hắn cứng. Tối nay xem như là...một ngoại lệ.

Hai người ôm lấy nhau trong ngõ tối, môi lưỡi không ngừng quấn quyện.

Tạ Tây Hoa sờ sờ mặt hắn: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

Bao nhiêu tuổi? Mười tám tuổi là hợp pháp rồi, Tạ Tây Hoa rất muốn ném người này lên giường mình ngay tắp lự.

Hơi thở Trần Diệp càng thêm gấp rút.

Mày còn dè dặt gì nữa? Ôm mối tình thầm kín vô vọng nhiều năm như vậy, trăn trở khổ sở nhiều năm như vậy, chẳng phải đây là cơ hội để đền bù cho bản thân hay sao?

Hai người áp sát vào nhau, Tạ Tây Hoa cởi bỏ thắt lưng y, thò tay vào trong quần lót y, chậm rãi vuốt ve: "Cứng rồi."

Rượi khiến người ta buông lơi lí trí, hiện tại y đã sắp phát rồ.

Trần Diệp bèn dẫn hắn vào sâu trong ngõ, mở ra một cánh cửa, kéo Tạ Tây Hoa vào trong sân, rồi bước vào một căn nhà nhỏ.

Trong phòng tối om, nhiều thứ chất đống bừa bộn, Tạ Tây Hoa đóng cửa lại, đẩy y vào tường, hai tay kéo quần y xuống, ấn thứ gì đó thô ráp vào lỗ huyệt y.

...Không thể khống chế được nhịp điệu, tối nay hắn quả thật không hề ổn chút nào.