(Mười tám)Tạ Tây Hoa và Trần Diệp lần đầu gặp nhau vào năm Trần Diệp chỉ mới học lớp 2.
Tên thật của Trần Diệp thực ra không phải là Trần Diệp.
Khi đó, Tạ Tây Hoa đang học lớp 6, vì ở nhà không có người giám sát nên tính cách của hắn tương đối ngỗ nghịch. Khi ấy, nhà trường tổ chức hoạt động trải nghiệm cuộc sống ở một trường tiểu học miền núi. Đang nghỉ hè nên Tạ Tây Hoa bị ông nội ép đi.
Tạ Tây Hoa vốn không muốn đi, ban đầu còn mang tâm lý phản kháng, nhưng sau khi đến nơi, hắn mới phát hiện hóa ra nơi này cũng không tệ lắm.
Tạ Tây Hoa từ nhỏ thứ không thiếu nhất chính là tiền, cho nên về cơ bản hắn không quan tâm đến việc lấy lòng ai, càng chẳng có hứng thú với tiền nong. Ông nội của hắn trước chuyến đi đưa cho hắn một nghìn nhân dân tệ, hắn không giữ lại một xu nào mà phân phát hết cho đám trẻ vùng núi.
Tạ Tây Hoa ngoại hình xán lạn nổi bật, tất cả bọn trẻ đều hết mực sùng bái hắn, nghe lời hắn răm rắp. Tạ Tây Hoa cảm thấy vô cùng cao hứng, không ngần ngại chia sẻ của cải tiền bạc của mình, trước khi trở về còn tặng đám nhóc kia nào là giày thể thao Nike, nào là mũ, thậm chí cả chiếc máy tính hãng Apple mà ông nội mua ở Mỹ.
Trần Diệp là người nhận được chiếc macbook kia.
Trần Diệp thành tích tốt, tính cách lại khá hướng nội, Tạ Tây Hoa cảm thấy đứa nhỏ này có triển vọng hơn mình, có máy tính thì có thể học hỏi không ít thứ, trước khi rời đi còn dặn: “Nhớ viết thư cho anh nha.”
Kỳ thực nơi đây nhiều đứa trẻ như vậy làm sao hắn nhớ hết nổi. Hắn cũng chỉ là thuận miệng nói vậy thôi, thế nhưng Trần Diệp lại tin thật.
Lúc đó y ngây ngô, cảm thấy Tạ Tây Hoa giống như nam thần, hơn nửa năm sau khi hắn rời đi, thỉnh thoảng y vẫn nằm mơ thấy hắn.
Khi có kết quả thi cuối kỳ, Trần Diệp như lời hứa viết cho Tạ Tây Hoa một bức thư, báo cáo điểm số cho hắn, cảm ơn Tạ Tây Hoa đã tặng mình chiếc macbook, bày tỏ lòng cảm kích của y.
Tạ Tây Hoa không hề biết đến sự tồn tại của lá thư kia, lúc đó hắn còn đang ở nước ngoài nghỉ mát. Nhưng ông nội Tạ Tây Hoa là người nhận được bức thư. Ông là người có lòng hảo tâm, cảm thấy tấm lòng rộng lượng của Tạ Tây Hoa cũng có chỗ đáng khen. Chính ông cũng thường xuyên tham gia các chương trình từ thiện giúp đỡ trẻ em nghèo, trong đó bao gồm cả Trần Diệp. Ông có thể thấy rõ lòng biết ơn và ngưỡng mộ của đứa bé này với cháu trai nhà ông. Dựa vào phần ân tình này, ông mong trong tương lai có thể đào tạo y trở thành cánh tay đắc lực của Tạ Tây Hoa.
Vì vậy, ông nội đã gửi một lá thư đến cho Trần Diệp, nói rằng Tạ Tây Hoa đã đọc qua thư của y, đồng thời gửi cho y hai nghìn nhân dân tệ để Trần Diệp có thể chuyên tâm học hành.
Lúc này, Trần Diệp đã hoàn toàn bị mua chuộc.
Trần Diệp và ông nội Tạ Tây Hoa thỉnh thoảng trao đổi thư từ cùng nhau, mãi cho đến khi y học cấp hai. Ông nội Tạ Tây Hoa thỉnh thoảng gửi vài tấm ảnh chụp của Tạ Tây Hoa cho Trần Diệp, Trần Diệp cẩn thận kẹp từng bức ảnh vào trong sách, biết rằng bản thân đối với Tạ Tây Hoa có gì đó không đúng, nhưng y vẫn không thể ngăn được mình.
Cho đến năm thứ hai trung học cơ sở, mọi chuyện thế rồi biến hóa.