(Năm mươi ba)
Tin tức Tạ Tây Hoa sắp kết hôn lan truyền như vũ bão, khiến bạn bè trong giới phải há hốc mồm.
Trong giới, Tạ Tây Hoa được xem như mặt trời không bao giờ lặn, thông thường khi ai bị gia đình thúc ép kết hôn thì sẽ lấy Tạ Tây Hoa làm lá chắn. Lần trước, hắn trước mặt mọi người từ chối tình cảm của tiểu thư gia thế hiển hách kia, dính phải không ít chỉ trích.
Mọi người đều biết Tạ Tây Hoa cả nam lẫn nữ đều ăn, nhưng khi hắn tuyên bố kết hôn, không ai ngờ rằng là với một người đàn ông. Hôn nhân đồng tính không thể tổ chức ở trong nước, nhưng cũng không sao, nghe nói Tạ chủ tịch đã tự tay sắp xếp ổn thỏa rồi.
Phía phụ huynh coi như đã đồng ý.
Đồng thời, những bức ảnh của Trần Diệp cũng được tung ra.
Ngoại hình ưa nhìn, tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng, cùng Tạ Tây Hoa chung sống đã gần một năm.
Có vẻ như lần này là nghiêm túc.
Bạn bè thân thiết đều biết trong lòng Tạ Tây Hoa đã có người thương, giờ phút này nhân vật kia là ai khỏi nói cũng biết, từ cái cách mà hắn cười đến tận mang tai khi báo tin cũng đủ hiểu.
Đây quả thật là dấu chấm cho cả một kỷ nguyên.
Mặt trời lặn rồi, ôm người yêu lên giường, đánh một giấc thật ngon thôi.
- --
Buổi tối có cuộc hẹn uống rượu cùng khách hàng, Tạ Tây Hoa dẫn Trần Diệp đến một quán bar nhỏ. Khách hàng mời đến hai nam sinh phục vụ, Tạ Tây Hoa cười bảo Trần Diệp: “Xem người ta mớm rượu thế nào kìa, em cũng nên học tập đi.”
Trần Diệp liếc hắn một cái: "Em cũng có thể."
Tạ Tây Hoa không khỏi cười khẽ: "Thật sao? Chờ người đi rồi nhớ đút cho anh đó."
Một lúc sau, vị khách rời đi, chỉ còn hai người trong căn phòng nhỏ tối tăm, trên bàn vẫn đầy đủ thức ăn và rượu. Vừa rồi cả hai đều uống không ít, Tạ Tây Hoa ôm Trần Diệp ngồi lên đùi mình, nâng ly rượu lên, rủ rỉ: “Em không phải kinh nghiệm đầy mình sao? Đút cho anh đi."
Trần Diệp đưa rượu lên môi nhấp một ngụm, ra vẻ thuần thục mà áp vào môi hắn, làm vẩy chút rượu lên cổ Tạ Tây Hoa. Y mỉm cười, liếm láp cổ hắn, cắn nhẹ vào hầu kết hắn: “Lần này em lại làm không tốt rồi."
“Không sao.” Tạ Tây Hoa bị cắn đến ngứa ngáy, giơ chân lên: “Bù lại, mấy phương diện khác lại hầu hạ rất tốt.”
“Phương diện nào cơ?”
"Em nói thử xem?"
Trần Diệp khẽ đung đưa eo, khuôn mặt đỏ bừng, thấp giọng cười: "Rất có kinh nghiệm hầu hạ...vật thô to kia của anh..."
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, có người mở cửa bước vào: "Các ngài còn cần gì nữa không ạ?"
Trần Diệp nhanh chóng buông hắn ra, suýt chút nữa té nhào xuống đất: “Không cần, chúng tôi cũng chuẩn bị rời đi rồi.” Y quay đầu nhìn về phía Tạ Tây Hoa lúc này đang mỉm cười lau miệng, vẻ mặt bất cần. May mắn thay khi nãy chỉ dùng miệng quấn quýt, quần áo vẫn gọn gàng chỉn chu.
Người phục vụ đi ra ngoài, Tạ Tây Hoa vui vẻ ôm y vào lòng, lại đưa cho y một ly rượu: "Từ nay về sau anh đã là của riêng em, có vui không?"
Trần Diệp mỉm cười, ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay hắn.
Hai người đi ra khỏi quán bar nhỏ, Tạ Tây Hoa ôm y vào lòng, cả hai đi ngang qua một con hẻm tối tăm. Tạ Tây Hoa dừng bước, hạ giọng nói: “Chẳng phải em còn nợ anh một thứ chưa trả sao?”
"Nợ gì cơ?"
Tạ Tây Hoa không trả lời, kéo y vào trong hẻm, hai người không biết đi bao lâu, hắn mở một cánh cửa nhỏ, dẫn y vào bên trong.
Bên trong tối mịt mùng, hình như là kho chứa đồ, Trần Diệp mím môi cười: "Tổng giám đốc định làm gì em?"
"Đòi nợ."
Môi y hé mở, cảm nhận được đầu lưỡi trơn tru xâm nhập, Tạ Tây Hoa vội vàng lột bỏ quần áo y.
Cảnh tượng quen thuộc đến mức hô hấp Trần Diệp trở nên gấp rút, Tạ Tây Hoa đặt y lên bàn, dang chân y ra, rồi thúc vào.
Vật vừa dày vừa thô to kia không ngừng đâm sâu trong cơ thể y, Trần Diệp dường như quay trở lại cái đêm bốc đồng khó quên bốn năm trước.
Y ôm chặt lấy cổ hắn: “Em yêu anh.”
Tạ Tây Hoa thì thào: “Anh cũng yêu em.”
Vĩnh viễn yêu em, em là cuộc gặp gỡ đẹp nhất đời anh.