(Bốn mươi tám)
Sáng sớm hôm sau.
Trần Diệp nằm trên người Tạ Tây Hoa, mồ hôi đầm đìa, môi phả ra tiếng thở dốc yếu ớt.
Mấy ngày nay có chút hoang dâm vô độ, y thầm nghĩ.
Đã hơn một tháng kể từ bữa tiệc sinh nhật kia, kể từ khi Tạ Tây Hoa bày tỏ tâm ý với y, y ngày càng không kiềm chế được, hằng đêm buông thả mình trong nhục dục.
Eo, bụng và đùi y khắp nơi đều dính nhớp, Trần Diệp chậm rãi đứng dậy, thứ vật dày cứng ở lỗ sau thuận thế trượt ra ngoài, dòng chất lỏng trắng đục rỉ xuống đùi.
Tạ Tây Hoa cười rộ: "Cảnh này ngay cả AV còn phải chào thua."
Phải rồi, lỡ mai này hắn không làm giám đốc nữa, thì bắt đầu nghiệp diễn AV coi bộ cũng ngon đó.
"Sắp tới giờ đi làm rồi." Trần Diệp đầy áy náy nói.
Bây giờ y muốn khép chân lại cũng khó khăn, nơi kia vẫn còn ướt át, cảm giác rất khó chịu. Tạ Tây Hoa nhéo cái mông trắng nõn của y một cái, dùng ngón tay chọc vào cái lỗ sưng đỏ: "Tiểu hồ ly."
Trần Diệp không còn gì để phản bác. Bây giờ y là ai? Dụ dỗ Tạ Tây Hoa thức thâu đêm đắm mình trong trụy lạc, không phải hồ ly thì là gì?
"Em đi tắm trước, tổng giám đốc ngủ thêm một lát đi." Trần Diệp xuống giường lượm nhặt quần áo.
Không lâu sau, có tiếng nước từ phòng tắm truyền đến.
Tạ Tây Hoa dạo này không còn hứng thú đi chơi đêm nữa, ngược lại, chỉ cần một ngày không gặp Trần Diệp, hắn liền cảm thấy bứt rứt, có lúc cùng người khác uống rượu hàn huyên, tâm trí lại bay xa đến chân trời nào.
Trước đây, công việc và các mối quan hệ cá nhân là thứ giúp hắn xao lãng quên đi phiền muộn, giờ đây, trong đầu hắn lại có thứ còn gây nghiện hơn.
Trần Diệp từ phòng tắm đi ra: "Em xuống lầu mua đồ ăn sáng, anh mau đi tắm đi."
Tạ Tây Hoa xuống giường, cười bảo: "Sao anh vẫn thích bộ dạng khi nãy của em hơn vậy cà."
Đúng vậy, khắp người bao phủ bởi tinh dịch của hắn, đây mới chính là dáng vẻ đẹp nhất.
Trần Diệp chẳng đáp lại lời nào, bước ra khỏi cửa.
Tạ Tây Hoa miệng ngâm nga chút giai điệu rồi vào phòng tắm. Lúc đi ra, hắn thấy Trần Diệp đang ngồi trước máy tính, bất động mà chăm chú.
Khi Tạ Tây Hoa chạm vai y, Trần Diệp giật mình rồi quay người lại, sắc mặt y có chút tái nhợt.
"Sao vậy?" Tạ Tây Hoa nhận thấy có gì không ổn.
"Không, không có gì." Trần Diệp nhìn màn hình máy tính, "Ông nội hình như biết chuyện của chúng ta rồi, bảo em đi gặp ông ấy."
"Ra nước ngoài gặp ông?"
"Ừm."
Tạ Tây Hoa ngồi xuống bên cạnh y, bình tĩnh nói: "Sớm muộn gì cũng phải nói cho ông biết."
Trần Diệp không biết phải đáp lại thế nào. Y dụ dỗ cháu trai người ta, giờ nên đối mặt với ông như thế nào đây?
Tạ Tây Hoa trấn an: "Để anh đi cùng em, đem sự tình nói cho rõ ràng, không có chuyện gì đâu, em đừng sợ."
Trần Diệp lo lắng gật đầu.