(Bốn mươi ba)
Y cuối cùng vẫn phải nhượng bộ.
Tạ Tây Hoa ném y lên giường, lột sạch quần áo y. Trần Diệp nhắm mắt lại nói: "Lão chủ tịch muốn tổng giám đốc am hiểu công việc kinh doanh của công ty, tất cả chỉ vì muốn tốt cho tổng giám đốc, xin ngài đừng lãng phí thời gian chơi bời nữa."
Cái gì cũng dám nói ra, ở trước mặt hắn chưa từng ngần ngại mở miệng giáo huấn.
Tạ Tây Hoa banh rộng hai chân y, bôi chút dầu bôi trơn rồi thọc vào lỗ huyệt: "Vậy em làm cho anh thoải mái đi, anh sẽ ngoan ngoãn vâng lời ông nội."
Khi hắn tiến vào, hô hấp cả hai người trở nên đứt đoạn, Trần Diệp phát ra tràng rên rỉ khẽ khàng trước lực đẩy đưa của đối phương, y đáp lại hắn, từng chữ ngắt quãng: "Nắm bắt nghiệp vụ công ty là trách nhiệm của tổng giám đốc, nếu không sau này sẽ dễ bị người lừa kẻ gạt."
"Em muốn tốt cho anh phải không?" Tạ Tây Hoa duỗi thẳng eo, đâm thật sâu, "Nếu thực sự muốn tốt cho anh thì chủ động ôm anh đi, xin anh mần em, anh sẽ mần em tới khi nào thỏa mãn thì thôi, thỏa mãn rồi thì sẽ có hứng làm việc."
Không hiểu nổi, đây dù gì cũng là vì lợi ích của hắn, thế sao y phải tốn công thỏa hiệp mọi yêu cầu của hắn thế này.
Tâm tư lại phiêu dạt.
Cha mẹ của Tạ Tây Hoa qua đời khi hắn còn nhỏ, ông nội hắn lại bận rộn sự vụ công ty nên cũng không có thời gian quan tâm đến hắn. Dù xung quanh hắn có rất nhiều bạn bè thân thích, nhưng hầu hết đều mang ý đồ riêng, mà cũng chẳng ai dám đắc tội hắn. Từ khi còn nhỏ, chưa từng có ai quản thúc hắn, hướng hắn đi đúng đường.
Tạ Tây Hoa cúi đầu nhìn y, cắn môi: "Đang suy nghĩ cái gì? Giờ đang ở trên giường mà còn dám phân tâm?"
A, đau.
Trần Diệp thấp giọng nói: "Nhớ nơi dưới của anh."
Tạ Tây Hoa cứng đờ: "Em vừa nói gì?"
Trần Diệp đỏ mặt, sửa lời: "Tối nay tổng giám đốc không chịu làm việc gì cả, lãng phí quá nhiều thời gian..."
Tạ Tây Hoa thúc vào thật mạnh, eo và bụng của Trần Diệp run lên, khiến y bật nghẹn.
"Được rồi, vậy nghe lời em, anh đi làm việc đây." Tạ Tây Hoa trầm ngâm một lát, lập tức rút lui.
Trần Diệp nhịn không được nhấc mông lên, hậu huyệt quyến luyến ấn vào cự vật của hắn.
"Đừng đi mà."
"Vậy giờ em muốn thế nào?" Tạ Tây Hoa nghiến răng nghiến lợi, nơi kia trướng đến phát đau, khiến hắn cảm thấy khó chịu muốn chết.
Trần Diệp im lặng một lát, ôm lấy eo Tạ Tây Hoa, cúi đầu mút vào dương v*t của hắn, từng chút từng chút một.
"Muốn làm?" Tạ Tây Hoa nói.
Trần Diệp gật đầu, gò má đỏ bừng.
Tạ Tây Hoa đè y xuống, banh hai chân y rộng nhất có thể, khiến cảnh xuân lồ lộ trước mắt, hắn khàn giọng nói: "Lẽ ra bây giờ có hứng làm việc, nhưng nếu em thèm khát đến thế thì chiều em vậy."