(Bốn mươi mốt)
Trần Diệp cúi đầu, mặc quần áo vào. Tạ Tây Hoa cong môi, rút khăn giấy trên bàn lau tay. Trần Diệp im lặng, hắn cũng không tìm được lời để nói. Từ trước đến nay hắn chưa từng rung động với bất kỳ ai, hiện tại mới biết, đối với một người tình cảm càng sâu đậm, càng khó có thể diễn đạt bằng ngôn từ.
Trần Diệp nhìn điện thoại hồi lâu mới lên tiếng: "Anh có muốn về nhà không? Đã 9 giờ rưỡi rồi, em muốn đón chương trình kênh pháp luật."
Tạ Tây Hoa đứng lên, nắm tay y: "Ừm, đi thôi."
Hai người sánh vai rời khỏi quán bar nhỏ, Tạ Tây Hoa đánh mắt sang cửa hàng bên cạnh: "Mua chút pizza với bia về nhà đi, anh đói bụng quá."
Lần này đến phiên bụng Trần Diệp kêu lên ọt ọt. Hai người đi mua đồ ăn khuya rồi về nhà. Tạ Tây Hoa bật TV, nằm ườn trên ghế sô pha, sau đó kéo Trần Diệp lại, ôm y vào lòng: "Đêm nào cũng xem cái này, chán òm."
"Anh chẳng phải suốt ngày cũng chỉ xem thế giới động vật sao? Có hơn gì em đâu?" Y cầm một miếng pizza, đút đến miệng Tạ Tây Hoa.
"Ít nhất có thể học được cách giao phối." Tạ Tây Hoa cục cựa người, tìm một tư thế thoải mái hơn để ôm y, "Muốn không? Để anh thị phạm kiến thức cho em nhé."