(Ba mươi bốn)
Trần Diệp ngã bệnh ba ngày liên tiếp, Tạ Tây Hoa mỗi sáng tối đều phải giúp y bôi thuốc.
Trần Diệp nằm nghiêng trên giường, cúi đầu để cho hắn cẩn thận thoa thuốc từ trong ra ngoài, sau đó nói: "Cám ơn tổng giám đốc--"
Tay Tạ Tây Hoa còn dính chút thuốc mỡ còn sót lại, chậm rãi hướng tới bộ phận nam tính của y. Thân thể Trần Diệp lập tức run lên, sau đó y bị Tạ Tây Hoa kéo ngồi dậy, ngồi trên đùi hắn.
Tạ Tây Hoa ôm eo y, dùng tay phải nắm lấy dương v*t cương cứng của y, mạnh mẽ xoa nắn.
Sau khi vuốt ve y lúc lâu, Trần Diệp từ khi bôi thuốc đã trải qua rất nhiều kích thích, bây giờ đã hết gắng gượng nổi liền xuất tinh. Vật kia của Tạ Tây Hoa còn chưa cương, phần đỉnh đặt hờ tại lỗ hậu của đối phương: "Tôi chỉ bôi thuốc cho cậu thôi, vậy mà cũng giở trò quyến rũ tôi cho bằng được."
Trần Diệp nghĩ thầm, thuốc là hắn khăng khăng đòi bôi, giờ tự mình châm lửa lại còn có thể trách người ta. Y đỏ mặt nói: "Tôi không chỉ có một lỗ để ngài đút thuốc."
Tạ Tây Hoa sững người: "Cậu nói cái gì cơ?"
Trần Diệp không đáp lại.
Mà Tạ Tây Hoa cổ họng cũng khàn đặc chẳng thốt nên lời.
Trần Diệp cúi đầu, dùng đầu lưỡi liếm láp bộ phận nam tính của Tạ Tây Hoa, từ từ mút vào, cho đến khi thứ kia đâm sâu trong cổ họng.