(Hai mươi bốn)
dương v*t thô to đặt tại lối vào. Đối phương mang vẻ non nớt, nhiệt tình banh rộng hai chân, thân hình run lẩy bẩy, Tạ Tây Hoa si mê dùng dương v*t nới rộng lối vào, chậm rãi tiến nhập, vách trong ướt át chật hẹp, bao bọc lấy hắn không một khe hở.
Chỉ sau nửa phút, động tác của hắn dần trở nên mạnh bạo, sắp sửa đạt cao trào. Đối phương lần đầu trải nghiệm mùi vị kia, hai chân tham lam quấn chặt quanh eo hắn. Tạ Tây Hoa trước đây cũng chưa bao giờ mất khống chế như vậy, hắn húc vào một cú thật sâu, khiến cơ thể đối phương run lên, bức tường nóng bức bên trong siết chặt lấy hắn.
Tạ Tây Hoa nghiến răng nghiến lợi, chán nản dừng lại động tác, tuy vẫn chôn vùi bên trong y.
Thiếu chút nữa hắn đã bắn rồi.
Hắn đặt nam sinh lên chiếc bàn cạnh mình, cầm dương v*t đang cương cứng của y, tuốt nắn một cách chậm rãi.
Bình tĩnh, bình tĩnh nào, không thể bắn ra lúc này.
Trần Diệp có chút nóng nảy ôm lấy cổ hắn, nâng môi lên hôn hắn lần nữa. Tạ Tây Hoa càng đâm rút, càng cảm giác được đối phương không cho hắn đường sống, Tạ Tây Hoa cùng đối phương lưỡi quấn lưỡi, đồng thời ra sức va chạm thật mạnh.
Hắn không thể nói huỵch toẹt ra rằng, Cậu thả lỏng một chút, tôi sắp không nhịn được bắn ra rồi này.
Trần Diệp nương theo động tác của hắn, cố gắng hết sức để phối hợp.
Tạ Tây Hoa chỉ cảm thấy máu nóng xông thẳng lên đầu.
Tên nhóc này thèm được ** thế ư.
Rất nhiều người để ý đến hắn, nhưng ý đồ của họ quá rõ ràng, quá trắng trợn, không chút che đậy, khiến hắn đối với những tình huống như thế này trở nên lãnh cảm, chưa bao giờ nghĩ rằng cảm giác có người thèm khát được mình làm...lại khiến hắn hưng phấn đến thế.
Có lẽ là do rượu, cũng có thể là nguyên nhân gì đó, Tạ Tây Hoa cảm thấy mình đang hoàn toàn trầm mê. Hắn thầm nghĩ...đây ắt hẳn là diễm ngộ.
Đáng tiếc cuộc gặp gỡ này xảy đến quá đột ngột, làm hắn không có thời gian nắm bắt được rõ ràng.
Cắm vào một phút, Tạ Tây Hoa bỗng mau chóng rút ra: "Chờ một chút."
Hắn không thể xuất tinh bây giờ được. Nếu chưa gì đã bắn, mặt mũi hắn lát nữa ném ở đâu!
- --
Trần Diệp nằm ngửa trên bàn, hít thở thật sâu.
Kỳ thực, đối với y thế là đủ rồi.
Y từ nhỏ đã luôn nhớ nhung người này, mặc dù nhận ra Tạ Tây Hoa khi trưởng thành khác với những gì y tưởng tượng nhiều lắm, nhưng nhiều năm như vậy, tình cảm của y vẫn không đổi thay.
Bây giờ được hắn chiếm lấy, tâm nguyện của y đã được thành toàn, không có gì phải nuối tiếc nữa.
Một người như vậy, sao y có thể dám mong tưởng đến một tương lai cùng với hắn chứ?
Hôm nay đã là kết cục mĩ mãn nhất. Giấc mộng thời thanh xuân và dục vọng khát khao quấn lấy y hơn mười năm đã được thỏa mãn.
Trần Diệp đứng dậy, giọng khàn khàn do cơn sốt: "Tôi đi toilet."
Tạ Tây Hoa gật đầu: "Ừm."
Để hắn một mình ở trong này điều chỉnh tâm tình cũng tốt.
Trần Diệp mặc quần áo đi ra ngoài, Tạ Tây Hoa say chuếnh choáng, trong lúc đợi người kia quay trở về thì dần thiếp đi, cho đến sáng hôm sau, hắn bị kéo ra khỏi phòng chứa đồ.