(Mười một)
Hai người đang trong chuyến đi công tác. Vừa vào khách sạn, Tạ Tây Hoa ném vali xuống, cởi ra áo vest: “Tối nay lịch trình thế nào?”
"Ăn cơm tối với quản lý Chu, sau đó bên ngài Phí có tổ chức một bữa tiệc xã giao. Khả năng cao sẽ có kha khá khách mời có máu mặt. Giám đốc nên đến dự một chuyến."
Tạ Tây Hoa kéo xuống cà vạt, cởi bỏ áo sơ mi rồi bước vào phòng tắm: “Được rồi, cậu về phòng tắm rửa trước đi.”
Tắm xong, Tạ Tây Hoa không tìm được dao cạo râu, hắn cầm thẻ phòng, không chút nghĩ ngợi mà bước thẳng vào phòng Trần Diệp. Cửa phòng vệ sinh đóng khít, Trần Diệp chắc là đang tắm, chiếc vali của y mở một nửa, bên trong là quần áo kèm dụng cụ vệ sinh.
Tạ Tây Hoa ngồi xổm xuống lục lọi, sau khi tìm được dao cạo của Trần Diệp, hắn đứng trước gương thong thả cạo râu.
Đúng lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Trần Diệp trần truồng bước ra ngoài.
Tạ Tây Hoa đứng đực ra như pho tượng.
Trần Diệp lúc này không đeo kính, cả người ướt sũng, đang nhắm mắt mò mẫm tìm chiếc khăn tắm treo ở cửa. Da dẻ y rất đẹp, vừa trắng vừa mịn. Tạ Tây Hoa luôn cho rằng kiểu tóc của Trần Diệp rất khó coi, nhưng bây giờ tóc ướt, nhìn không ra hình ra dạng, thế nhưng lại trông đẹp hẳn.
Khuôn mặt kia bỏ kính ra tuy không thể gọi là quốc sắc thiên hương, nhưng lại mang theo vẻ khả ái, đáng yêu.
Trần Diệp vớ được khăn, quay trở về phòng tắm.
Tạ Tây Hoa đứng bất động hồi lâu, đặt dao cạo xuống rồi trở về phòng.
Hắn đã lâu không nghĩ tới chuyện này, nhưng hôm nay chả hiểu sao lại rục rịch. Tạ Tây Hoa nhắm mắt lại, đứng trong phòng tắm bám vào tường, tiến hành chiến dịch tự xử toàn diện và triệt để.