Lột Xác Sống Lại

Chương 56




Trình Bảo Lệ buồn bực nhìn một đống đồ bày trên bàn và kệ sách, tự hỏi con trai rốt cuộc là đang làm gì thế, Hàn Nhất nhìn ca ca vừa uống xong Sanju lại uống tiếp Áng Li, liền cảm thấy anh trai của mình đúng là ra nước ngoài học miết bị rớt não rồi.

Hàn Nhất còn lén lút hỏi Trình Bảo Lệ cùng Trịnh Bình: "Anh con sẽ không phải là ra nước ngoài bị đâm đầu vào tường chứ."

Trình Bảo Lệ lén lút nói: "Không biết nữa, chẳng lẽ thật sự bị hỏng não rồi."

Trịnh Hải Dương uống một đống thuốc bổ kia cũng không thấy có gì đặc biệt, hương vị có sự khác biệt lớn, xem ra các công ti rất chú trọng việc làm cho sản phẩm nhà mình có hương vị khác biệt với những nhà khác, nhưng mấy thứ này có tác dụng hay không cậu uống một ngụm không biết được.

Bất quá dựa theo những hiểu biết của Trịnh Hải Dương về ngành sản phẩm sức khỏe thì mấy thứ này khả năng không có tác dụng gì lớn. Tuyên truyền thì ba hoa chích chòe, nhưng trên thực tế công dụng có bao nhiêu thì chắc chỉ có nội bộ công ty mới biết thôi.

Trịnh Hải Dương biết dịch Đuôi Thảo nguyên Sinh nhà mình có chút tác dụng, nghe đâu lúc mới bắt đầu làm đã tìm một viện nghiên cứu chuyên môn, Hàn Đình Đình còn chạy ra nước ngoài giúp bọn họ một chuyến, nghe nói còn có cái gì mà phương thuốc dưỡng sinh dạ dày cổ truyền lấy được từ tay một thầy thuốc trung y có thâm niên trong nghề.

Trịnh Hải Dương hiểu ba mình, ông không phải loại người tùy ý mạo hiểm, không giống Hàn Trị Quân, cũng không phải Lâm Quân, ông là loại người truyền thống làm thứ gì cũng phải thành thật kiên định bước lên từng bước một, bản thân Trịnh Bình muốn làm trong ngành sản phẩm sức khỏe này lâu dài, tuy rằng công hiệu của dịch Nguyên Sinh không được quảng cáo rầm rộ nhưng tác dụng dưỡng dạ dày thì không thành vấn đề.

Hai ngày nay, Trịnh Hải Dương uống sản phẩm sức khỏe này thấy cả người đều không ổn, Hàn Nhất lặng lẽ hỏi: "Anh thấy thế nào rồi?"

Trên mặt Trịnh Hải Dương bình tĩnh cười cười, trong lòng im lặng gợn sóng cảm thấy chính mình thiệt là dễ thương chít đi được~

(raw là 感觉自己萌萌哒~, cảm thấy bản thân manh manh đát~, một câu trong bài hát cùng tên, khúc này Dương Dương khịa thôi.)

Hiện tại mới tháng 3, Trịnh Hải Dương biết cơn lốc tài chính thực sự sẽ bắt đầu trong mùa hè này, lúc cậu học đại học có tìm hiểu qua giai đoạn lịch sử đó, nên biết được thật ra từ tháng 3 đã có một vị trùm tài chính Soros càn quét Châu Á, cùng tập đoàn của mình bán tháo (*) những đồng Thái Kim. (**)

(*) Bán tháo này có thể là cổ phần gì đó liên quan tới tiền tệ.

(**) Đồng Thái Kim = đồng Baht Thái

Quả nhiên, rất nhanh các thông tin liên quan lan tràn khắp các mặt báo, tuy nhiên mấy bài báo đó đưa tin rất chung chung và thẳng thắn, không có nhiều thông tin tài chính khác, mặc dù bài viết này chiếm mặt lớn của tờ báo nhưng người xem cũng chẳng mấy chú ý tới sự kiện này của Thái Lan.

Sáng ngày hôm đó Trịnh Bình ngồi trên sô pha đọc báo, còn thuận miệng nói với Trình Bảo Lệ một câu: "Đồng Baht Thái sợ là sắp bị giảm giá trị, cũng không biết lần này chính phủ Thái Lan lại phải mượn bao nhiêu nợ nước ngoài."

Trình Bảo Lệ nghe xong giương mắt nhìn thằng chồng suốt ngày lo chuyện thiên hạ của mình: "Giờ có ăn cơm không? Không ăn thì dẹp!"

Trịnh Bình nhanh chóng ném tờ báo xuống chạy vào bàn ăn, Trịnh Hải Dương ra hiệu bằng mắt với Hàn Nhất muốn nhóc mang tờ báo qua đây, Hàn Nhất tung ta tung tăng mang lại, xoay người ngồi vào bàn ăn xong mới phát hiện biểu hiện của mình có hơi chân chó, vì thế lại lộ ra biểu tình tạc mao (*), hung hăng ném tờ báo lên bàn cái bẹp.

(*) Tạc mao: Xù lông, kiểu dỗi nhẹ.

Trịnh Hải Dương cầm tờ báo lên nhìn nhìn, thấy được cái tên Soros cùng Quỹ lượng tử (quỹ Quantum), và một bức ảnh chụp một lượng lớn những đồng Thái Kim, nhanh chóng đọc xuống dưới, quả nhiên Soros bán tháo đồng Thái Kim khắp bốn phía, chính phủ Thái Lan vốn dĩ là tư bản thiếu hụt, làm như vậy khiến tỉ suất đối hoái của Mỹ kim (**) và Thái kim bắt đầu dao động kịch liệt. (*)

(*) Cho bạn nào không biết thì năm 1997, đánh dấu một năm đầy biến động trên thị trường tài chính - tiền tệ thế giới, đặc biệt là khu vực Đông Nam Á và sau đó là Đông Bắc Á với những cuộc khủng hoảng tài chính, tiền tệ nghiêm trọng bắt đầu từ Thái Lan, sau đó lan sang các nước ASEAN khác rồi tới Hàn Quốc và Nhật Bản.

Bắt đầu cuộc khủng hoảng tiền tệ là từ Thái Lan (7/1997). Và chỉ trong một thời gian ngắn từ tháng 12-1996 đến tháng 12-1997 đồng Baht Thái Lan đã bị giảm giá 108% từ chỗ 25 Baht ăn 1 USD xuống còn 54 Baht ăn 1 USD.

(**) Đô la Mỹ nhưng gọi Mỹ kim nghe cho vintage.

Trịnh Hải Dương dùng sự lí trí, bình tĩnh nhìn câu chữ được biên soạn tỉ mỉ, thật là phục vị biên tập viên nào viết bài báo này mà! Nhưng mà Trịnh Hải Dương không cần xem những lập luận chuyên nghiệp bên dưới cũng biết, lúc này chính phủ Thái Lan khẳng định đang suy nghĩ quyết sách can thiệp, hoặc mượn tiền hoặc sử dụng đồng Mỹ kim dự trữ, bằng không đợt này Thái kim rớt giá thảm thương.

Sau khi Trịnh Hải Dương xem xong lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, nhét tờ báo xuống gầm bàn, trên bàn mọi người làm gì thì làm cái đó. Trịnh Bình ăn sáng xong liền xách cặp tới công ti đi làm. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Trịnh Hải Dương ăn xong đứng ở ban công, trên mặt biểu hiện lo lắng sốt ruột, từ sau sự kiện Thái kim này, về sau mọi thứ sợ là khó có thể khống chế. Cậu không quản được tập đoàn khác, không quản được những tập đoàn bị cơn lốc tài chính thổi sập, hiện tại cậu chỉ có thể quản được tập đoàn của nhà bọn họ thôi.

Báo chí viết về sự kiện tài chính Thái Lan cũng không khiến cho người dân trong nước có phản ứng gì lớn, ít nhất người dân thường cũng chỉ trải qua cuộc sống thường nhật của mình, các vị thương nhân đôi lúc cũng sẽ thảo luận đôi chút, đặc biệt mấy vị kiếm ăn nhờ xuất nhập khẩu, người duy nhất lo sợ là số ít các thương nhân làm ăn với Thái Lan, tỉ suất đối hoái đồng Thái kim với Mỹ kim dao động phập phồng như trái tim bạn khi bị crush chơi đùa, ai cũng không biết tương lai sẽ phát triển thành cái dạng gì.

Tháng 4 vừa tới, Trịnh Hải Dương có được tin tức từ Lâm Yến, nói là cái năng lượng mặt trời phát triển thành điện năng đã bước đầu có thành quả, ở một tầng toàn các thiết bị phát điện, hai ngày sau phải cho công ty thấy thành quả.

Trịnh Hải Dương hiểu được 'thành quả' là có ý gì, thành quả thu được sự chấp nhận của ba ông chủ lớn của tập đoàn, đặc biệt là Lâm Quân, họ biết mình không lãng phí tiền, đầu tư có thành quả là được.

Trịnh Hải Dương nghĩ rằng hôm đó mình cũng phải qua xem xem, xem rốt cuộc bọn họ làm ra được cái gì rồi.

Hôm đó Trịnh Hải Dương dắt theo Hàn Nhất đến công ty, hơn nữa Hàn Trị Quân cũng quay lại Bắc Kinh, Hàn Nhất ngồi chơi mô hình của mình, không có chút hứng thú nào với cái năng lượng mặt trời phát điện gì đó, nhíu mày nói: "Máy phát điện sức gió chẳng phải là tốt hơn, thực tế hơn so với cái năng lượng mặt trời kia à?"

Trịnh Hải Dương gật gật đầu, trong lòng cảm khái đứa nhỏ này đúng là thông minh, nhà máy phát điện sức gió về sau nhất định sẽ có, nhưng máy phát điện bằng năng lượng mặt trời không phải không có, chỉ có điều Lâm Quân muốn thiết bị năng lượng mặt trời trở thành một thiết bị phổ thông có mặt trong các hộ gia đình thì chính là mơ mộng hão huyền.

Kết quả tới ngày đó, Hàn Trị Quân lại không trở về, Trịnh Bình cùng với Lâm Quân - hai vị ông chủ này tự mình đến xem, đến coi thành quả thí nghiệm mà cứ như đi cắt băng khánh thành khai trương cửa hàng mới vậy, ở phía sau tập đoàn có một tầng nghiên cứu không nhỏ, xung quanh còn có trải thảm đỏ, vài vị lãnh đạo trung tầng cũng đến, còn có nhân viên công tác ở viện nghiên cứu, bọn họ cởi áo khoác blouse ra mặc đồ tây, tạo cảm giác thời khắc mấu chốt đã đến.

Trịnh Hải Dương mang theo Hàn Nhất đến không gần cũng không xa nhìn bọn họ, phát hiện gương mặt bọn họ đỏ lên vì hưng phấn, bộ dạng kia thật làm cho Trịnh Hải Dương tưởng là bọn họ làm được nhà máy phát điện chạy năng lượng mặt trời rồi không chừng.

Nhưng mà dựng ở giữa nhà là nguyên bộ thiết bị được ngửa lên để hứng ánh mặt trời, nhìn qua thì..., cậu nói thật nhìn cái thiết bị đó xong cậu cảm thấy --- có lẽ những người này thật sự không phải lừa đảo, chỉ đang chuyên tâm nghiên cứu, nhưng có lẽ bọn họ chỉ hiểu về nghiên cứu, chứ không hiểu được thị trường ngoài kia như nào.

Căn phòng được dùng để chế tạo thiết bị chỉ rộng khoảng 20m vuông, nhưng bên ngoài được sơn rất đẹp, tường đỏ ngói xanh, bên trong không có gì cả. Một số tấm pin được đặt trên nóc nhà bằng giá đỡ, một khối hợp kim nhôm ở phía sau, cũng không biết bên trong có gì. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Trịnh Hải Dương còn vòng ra phía sau nhìn xem thử, cũng không nhìn ra được cái gì, Hàn Nhất không biết leo lên cái thang ven tường từ khi nào, nhóc duỗi cổ nhìn thoáng qua, nhảy xuống nói: "Hẳn là một cái biến áp."

Trịnh Hải Dương giơ tay xoa đầu nhóc: "A, sao em lại biết?"

Hàn Nhất: "Bởi vì em không ăn mấy thứ tào lao như là thuốc bổ não, uống nhiều hư não."

Trịnh Hải Dương: "......"

Hàn Nhất nói không sai, cái trên nóc nhà kia đúng là một cái biến áp, trừ cái máy biến áp kia ra tất cả các thiết bị đều rất đầy đủ, bao gồm mô đun quang điện, bộ điều khiển, màn hình thiết bị lưu trữ năng lượng mặt trời, biến tần với hộp điện. Hàn Nhất chạy vào nhìn thêm một vòng, sau đó chạy ra ngoài nói: "Cảm giác giống như một nhà máy phát điện thu nhỏ."

Trịnh Hải Dương kéo thằng bé về cạnh mình, dặn dò nhóc đừng chạy lung tung, đụng phải đồ điện bị giật thì sao, quay đầu nhìn Lâm Quân cùng người đàn ông mập mạp lần trước đụng phải, trong lòng lại suy nghĩ tùm lum.

Quá trình thử nghiệm rất thành công, đầu tiên là cắt băng, người phụ trách công trình đến phát biểu, thiếp theo là chuẩn bị TV, máy thu âm, nối đường dây vào mở thiết bị phát điện lên.

Sau khi khỏi động thiết bị phát điện, Lâm Quân cùng Trịnh Bình mở TV, máy ghi âm và các thiết bị khác lên dưới sự chú ý của các lãnh đạo cấp trung và các nhân viên khác.

Vừa bật công tắc lên là các thiết bị máy móc đều hoạt động! Các nhân viên xung quanh vỗ tay thích thú, như thể nhìn thấy tương lại một đống tiền đổ thẳng vào túi mình.

Lâm – cắt băng khánh thành xong mới khoan thai chạy đến – Yến cùng Trịnh Hải Dương và Hàn Nhất đứng hoàn toàn tách biệt so với bầu không khí vui mừng, Hàn Nhất hoàn toàn không hiểu được nhìn ngó xung quanh: "Đây chỉ là một máy tích trữ năng lượng mặt trời rồi phát điện thôi mà, có gì mà hưng phấn? Cho em tài liệu em cũng làm được!" Phát điện có gì mà khó, khó mỗi cái khống chế điện áp điện lưu, một cái thí nghiệm nhỏ thôi mà, trong mắt nhóc đây chỉ từ thí nghiệm nhỏ lên thí nghiệm lớn thôi, rốt cuộc thì nhóc vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Trịnh Hải Dương ở bên cạnh che miệng nhóc lại, kề sát vào tai nói nhỏ: "Mấy câu này nói nhỏ thôi, đừng để người khác nghe."

Lâm Yến kế bên trừng mắt nhìn ba cậu ta đang đứng một cái, còn đối với người đàn ông mập mạp tổ trưởng tổ nghiên cứu thì trợn trắng mắt cả lên.

Cuối cùng Trịnh Hải Dương cũng cảm nhận được loại cảm giác 'cả thế đều say chỉ mình ta tỉnh', cậu nhìn mọi người xung quanh đều mặt mày tươi cười, trong lòng vô cùng không thoải mái, đôi khi hiểu được điều gì đó mà người khác không hiểu, cũng chả có cảm giác tự hào gì mấy.

Sau cuộc thử nghiệm có một buổi tiệc nhỏ mừng thành công, Hàn Nhất phải về nhà học bài, đi trước dặn dò Trịnh Hải Dương: "Em muốn ăn tôm hùm đất, tốt nhất là mang thêm chút nước trái cây với sữa bò nữa nha, thịt bò, đúng rồi phải mang về cho em chút thịt bò nữa. Dù sao thì anh cứ xem mà làm, cái gì đóng gói mang về được đều mang về cho em."

Trịnh Hải Dương nhét Hàn Nhất lên xe, đóng cửa lại ghét bỏ nói: "Sao cái quái gì cũng ăn thế?" Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Hàn Nhất nhe răng nanh ra: "Cắn anh giờ!"

- ----***-----

Bữa tiệc nhỏ được tổ chức ở một khách sạn, bao hẳn một hội trường nhỏ, cũng không trang hoàng hoa lệ gì, chỉ bày trí đơn giản, ở cửa viết là sảnh Mẫu Đơn, vào cửa có treo bức bình phong hàng thêu Tô Châu (*) chữ 'Cẩm lý tiền đồ' (**) và 'Một bước lên trời' (***) bằng su thêu (****), nhìn qua khá hợp với tình huống hôm nay.

(*) Bức bình phong hàng thêu Tô Châu (Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa cho mọi người dễ hình dung) (**) Cẩm lý tiền đồ: [ 锦绣前程 ] - tiền đồ trình hòa: tương lai tươi sáng.

(***) Một bước lên trời: [一飞冲天] - nhất phi trung thiên:có nghĩa là con chim sải cánh bay lên trời; phép ẩn dụ không có hiệu quả đặc biệt trong lúc bình thường, thường đã đạt được những thành tựu đáng kinh ngạc.

(****) Su thêu ( su xiu 苏绣) là lễ hội nổi tiếng nhất trong bốn phong cách thêu lụa Trung Quốc, đến từ Tô Châu và các thị trấn lân cận của tỉnh Giang Tô. Nổi tiếng với sự may vá tinh tế, Su thêu được ca ngợi vì sử dụng các sợi tốt nhất, các thành phần cân bằng, khâu dày đặc và kết thúc mịn. So với ba phong cách thêu khác - Xiang of Hunan; Shu của Tứ Xuyên và Yue của Quảng Đông, Su thêu được đặc trưng bởi các kỹ thuật khâu riêng biệt, sử dụng các sợi tơ chia và bề rộng của các chủ đề nghệ thuật.



Hiển nhiên Lâm Yến lại cùng ba cậu cãi nhau một trận, dựa theo tính tình nóng nảy của hai người muốn không cãi cũng khó, thằng con không thèm lựa lời tạt vào mặt ba nó về mấy ý tưởng kỳ lạ của ổng, đương nhiên Lâm Quân cũng tức lắm rồi, cũng may hôm nay mặc quần tây vừa vặn nên không xỏ dây nịt, nếu không là cầm dây nịt ra quất cái thằng này rồi.

Đây chỉ là một bữa tiệc nhỏ của công ty nên người tới đều là nhân viên công tác cùng một ít lãnh đạo, Hàn Trị Quân không đến nên người quản lý bộ phận gà rán phải đi thay. Trịnh Hải Dương thấy người đó có hơi quen mắt, sau mới nhớ ra hồi bọn họ khai trương chi nhánh ở Bắc Kinh có thấy người này rồi, nhìn qua chỉ mới đầu ba mươi, nói vậy hiện tại ở Nhất Dương người này từ cửa hàng trưởng thăng thành chức vị như hiện tại.

Ban đầu Trịnh Hải Dương cho rằng Hàn Trị Quân không đến là do muốn chăm sóc Trần Linh Linh đang mang thai, sau ngẫm lại, không đúng, Trần Linh Linh mới mang thai được bao lâu chứ, ngẫm nghĩ mới thấy do Hàn Trị Quân không muốn tham gia cái dự án này của Lâm Quân, mấy hôm trước Hàn Đình Đình còn bên tai cậu lằng nhằng cái dự án này bao nhiêu hôm nay cũng đến, nói chuyện với Lâm Quân một lát lại trốn sang một bên kiếm ăn.

Đây là tiệc đứng nên Trịnh Hải Dương vừa quét mắt thấy ngay Hàn Đình Đình, cô đang hăng say lột vỏ tôm, nhìn thấy cậu hoảng sợ nói: "Con qua đây làm gì?"

Trịnh Hải Dương: "Ban nãy cô nói gì với bọn họ thế?"

Hàn Đình Đình nhét thịt tôm vào đầy miệng, nói: "Chưa nói gì hết, cô chỉ sang chào hỏi thôi, nghe tên mập kia nói về cái nghiên cứu gì đó của hắn, sau đó chạy qua đây. Con ăn không? Tôm này không tệ, bình thường ít khi được ăn lắm."

Trịnh Hải Dương đứng bên cạnh đang tính nói không ăn, kết quả Hàn Đình Đình chốt một câu: "Người phụ trách bữa này là ba con đó, đừng có chịu lỗ chứ."

Trịnh Hải Dương lập tức quay đầu chạy sang đoạt mâm tôm trên bàn mang sang chỗ Hàn Đình Đình, hai cô cháu ngồi lột vỏ tôm, trong lòng cậu nghĩ đợi chút nữa phải mang một hộp về cho Hàn Nhất.

Trịnh Hải Dương lột vỏ tôm, Hàn Đình Đình nói: "Buổi sáng cô không đi, nghe nói rất thành công, cô có cảm giác Lâm Quân đập tiền vào, tên mập kia cũng không phải lừa đảo, có chút tài năng đấy. Trước kia hắn làm kế hoạch nghiên cứu Quang Phục ở trường, cung cấp cho những xí nghiệp Quang Phục phát điện (*), là một chuyên gia trong lĩnh vực, còn lãnh thưởng ở vài hạng mục. Nếu không con xem một người khôn khóe như Lâm Quân sao lại cung cung kính kính với hắn được."

(*) Hệ thống Quang Phục phát điện là thiết bị phát điện công nghệ cao cấp nhất hiện nay, so với máy phát điện gia dụng năng lượng mặt trời cỡ nhỏ thì càng mạnh mẽ hơn.

Trịnh Hải Dương nói: "Chú Lâm nghĩ thế nào? Muốn để máy phát điện mặt trời phủ sóng cả nước à?" Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Hàn Đình Đình gật đầu: "Cô thấy anh ta đúng là nghĩ như thế, muốn làm công ty phân phối chính, toàn Trung Quốc nơi nào mà không cần điện đâu, anh ta mà có thể làm cho năng lượng mặt trời phủ sóng cả nước thì mới tài, lại còn muốn độc quyền, cả quốc gia đều phải đến cầu cạnh anh ta."

Trịnh Hải Dương tổng kết nói: "Cái này cũng là học từ Daewoo của Hàn Quốc thôi? Dùng tài nguyên để mua bán."

Trịnh Hải Dương lột được một đống tôm, quay đầu đi kiếm phục vụ để đóng gói tôm cua cùng mấy món linh tinh khác, ba cậu đầu tư năng lượng mặt trời, sản phẩm sức khỏe gì đó, còn cậu đầu tư vào "Hàn Nhất", thằng nhỏ này thông minh như vậy, cứ nuôi cho trắng trẻo mập mạp đi, về sau khẳng định kiếm không ít tiền. Cái đầu tư này khẳng định định lời, rủi ro còn thấp nữa chứ!

Đóng gói xong, Trịnh Hải Dương rửa sạch tay rồi mới đi về phía Lâm Quân, vừa vặn Trịnh Bình nhìn thoáng qua cậu, vẫy tay với cậu, ý bảo đi qua đây, bí thư của Lâm Quân, Mễ Đại Thuận vẫn cười thô bỉ như mấy năm trước, thấy Trịnh Hải Dương chạy tới liền biết vụ này không liên quan gì đến mình, thức thời tránh ra.

Trịnh Hải Dương đi qua, chào hỏi với bọn họ, tên mập mạp kia cũng cỡ 1m7, không cao hơn mấy so với cậu, nhìn qua thì có vẻ gầy đi một chút so với trước đây, có lẽ bị nghiên cứu giày vò.

Trịnh Bình nói với người mập mạp kia: "Thầy Hồ, đây là con trai tôi, tháng trước vừa từ nước ngoài trở về."

Lại nói với Trịnh Hải Dương: "Dương Dương, vị này là thầy Hồ của viện nghiên cứu."

Trịnh Hải Dương lễ phép gọi: "Chào thầy Hồ."

Hồ Chí Văn gật gật đầu: "Gặp qua, gặp qua, con trai ông chủ Trịnh đúng là thiếu niên anh tài, về sau nhất định có bản lĩnh."

Trịnh Bình cười cười, nhận lời khen này, đây chẳng qua là một lời khách sáo nhưng hắn biết về sau con trai cưng của mình tất nhiên sẽ nổi bật.

Trịnh Bình kéo con trai qua chính là muốn để cậu chào hỏi với người phụ trách nghiên cứu một cái, chứ cũng chẳng có ý tứ gì khác, nhưng Trịnh Hải Dương sao có thể bỏ qua cơ hội này, 4 năm trước cậu mới 7 – 8 tuổi người lớn đương nhiên không để ý lời cậu nói, giờ cậu đã 1m6, nếu chỉ xét tuổi thì cũng chẳng có gì, nhưng chỉ riêng cái chiều cao này thôi đã khiến người ta không thể xem nhẹ rồi, câu 'đồng ngôn vô kỵ' (*) cũng chẳng thể dùng tiếp nữa rồi.

(*) Đồng ngôn vô kỵ: Lời nói của trẻ con không có cố kỵ.

Trịnh Hải Dương chào hỏi Hồ Chí Văn, Hồ Chí Văn hỏi han mấy chuyện về học tập ở nước ngoài của cậu, Trịnh Hải Dương nhất nhất trả lời, Hồ Chí Văn gật gật, hiển nhiên là có hảo cảm với con trai Trịnh Bình hơn là con trai Lâm Quân nhiều.

Bởi vì ấn tượng tốt, cho nên còn đặc biệt quan tâm hỏi một câu: "Về sau tính thi vào trường gì hả nhóc? Giáo dục nước ngoài đúng là tiên tiến nhưng trong nước tìm một giáo sư chính quy thì cũng không thua kém gì đâu, chờ năm ba, năm tư làm nghiên cứu sinh rồi xuất ngoại đào tạo chuyên sâu cũng như nhau thôi. Dù sao tuổi con còn nhỏ, không chênh lệch mấy với mấy đứa ở lớp Thiếu Niên." Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Trịnh Hải Dương cung cung kính kính đứng, cực kì lễ phép trả lời: "Con tính thi đại học trong nước."

Hồ Chí Văn nhướn mày nói: "Có chuyên ngành nào đặc biệt thích sao?"

Trịnh Hải Dương ngước mắt nhìn hắn, cười cười đáp: "Ban đầu tính thi thương mại, về sau giúp đỡ công việc trong nhà, về nước nghiên cứu một chút cảm thấy ngành năng lượng không tệ, chỉ là con không giỏi khoa học công nghệ lắm, nên hiện tại có chút phân vân."

Lời nói hay lại khéo đưa đẩy, thi thương mại để giúp việc làm ăn trong nhà lấy mặt mũi cho Trịnh Bình, xem con trai hắn hiểu chuyện hiếu thuận chưa kìa! Thuận tiện làm Lâm Quân an tâm, đời sau có người kế tục, giang sơn mà bọn họ gầy dựng có người kế thừa, nói: "Cái ngành nặng lượng mặt trời này không tồi" lại làm cho Lâm Quân với Hồ Chí Văn dính chút hy vọng, cuối cùng khiêm tốn nói một câu "Khoa học công nghệ không giỏi, có chút phân vân", rõ ràng để cho Hồ Chí Văn làm trưởng bối có cơ hội chỉ điểm vài câu.

Nhưng tâm tình của Trịnh Hải Dương nào có nhàn nhã, cậu nịnh nọt ba mình cùng đám Lâm Quân là hoàn toàn cố tình, để còn hậu chiêu phía sau!

Quả nhiên, Hồ Chí Văn thập phần vui mừng mở miệng, nói: "Con thiệt là để ý đó, học cái chuyên ngành này rồi sau ra nước ngoài du học, lại thuận tiện thương mại, về lại lo cho tập đoàn." Quay đầu nói với Lâm Quân: "Con trai anh thiệt chu đáo, thật tốt, vô cùng tốt."

Trịnh Hải Dương thầm nghĩ trước khoan hẵng khen, lát khen không nổi đâu, cậu lại mở miệng nói với Hồ Chí Văn: "Thế thầy Hồ à, kiến thức chuyên môn đương nhiên là phải học rồi, nhưng mà thưa thầy Hồ, cái năng lượng mặt trời phát điện này kiếm tiền thế nào ạ?"

Lâm Quân bên kia nói: "Hiện tại kế hoạch chia thành hai loại, một là thiết bị năng lượng mặt trời, dành cho các gia đình bình thường, như lúc con mua TV tủ lạnh về dùng vậy. Còn một loại là quy mô lớn như nhà máy điện, thay thế được hình thức phát điện truyền thống, càng tiết kiệm năng lượng về sau cũng hạ thấp phí hao tổn. Điện với nước giống nhau nhà nào mà chả phải dùng, cái này nếu có thể phổ cập cho mọi nhà, về sau khẳng định có thể kiếm tiền."

Trịnh Hải Dương bày ra bộ dạng 'thì ra là thế', hơi hơi kinh ngạc, nghĩ nghĩ, tiếp theo lại dùng khẩu khí trẻ nhỏ học tập nói: "Nếu như tập đoàn đầu tư thành thương nghiệp hóa, thế với phí hao tổn thì sao kiếm được lợi? Con thấy cái thiết bị kia cũng khá lớn, nếu làm một cái hoàn chỉnh với tất cả đồ gia dụng thì tốn bao nhiêu chi phí chứ? Với lại nếu thành nhà máy, vậy thay thế được than đá sao? Hiện tại thì dù gì thì chi phí cho than đá vẫn khá thấp."

Trịnh Hải Dương nói xong mở to mắt vẻ mặt tha thiết nhìn Lâm Quân cùng Hồ Chí Văn, Lâm Quân nhướn mày, nâng ly rượu trong tay uống một ngụm, Hồ Chí Văn nhìn Trịnh Hải Dương, nói thẳng: "Vấn đề thương nghiệp hóa khoan hẵng bàn, trước tiên con hãy xem ưu điểm của năng lượng mặt trời, con xem, than đá sớm muộn gì cũng có ngày dùng hết, đương nhiên đến lúc đó con người cũng tận diệt theo. Hơn nữa không cần năng lượng khí đốt, tần suất vận hành của thiết bị không cao từ đó cũng ít hư tổn, hơn nữa thời gian xây dựng thiết bị năng lượng mặt trời ngắn hơn so với xây thiết bị than đá, chỉ cần có mặt trời thì nơi nào cũng tạo ra được."

Trịnh Hải Dương lĩnh ngộ gật gật đầu, dư quang liếc qua Lâm Quân vẫn đang im lặng từ nãy giờ, thở dài trong lòng, cậu cứ tưởng Hồ Chí Văn cái gì cũng không biết đơn giản làm kẻ lừa đảo, thực ra cũng là người có thực học, chỉ đang tiếc hắn một lòng muốn cống hiến vì khoa học chấp nhận làm nhân viên, có lẽ là đánh bậy đánh bạ mới quen biết Lâm Quân, cùng người thương nhân một lòng muốn trở thành tài phiệt này ăn nhịp nhau. Hắn là học giả, là nghiên cứu viên, thật ra chỉ hợp ngồi ngốc ở một nơi như viện nghiên cứu quốc gia, hay trường đại học thôi, hắn không hiểu thương nhân, càng không hiểu Lâm Quân, hắn không biết kỳ thật một người thương nhân mặc kệ đổ bao nhiêu tiền đầu tư vào một hạng mục thì cuối cùng cũng là vì lợi nhuận thôi.

Tất cả đều là vì tiền.

Có một câu thế này – Thiên hạ nhốn nháo vì lợi mà tới, thiên hạ xốn xang vì ích mà đi. (*)

(*) Bản raw [ 天下熙熙,皆为利来,天下攘攘,皆为利往 ]

Kiếp trước Trịnh Hải Dương không hiểu được bản chất thương nhân, nhưng đời này lột xác xâm nhập vào vòng buôn bán rồi còn đâu, ở nước ngoài lại nhìn vòng thương nghiệp khác, liền biết thật ra "Bản chất của thương nghiệp chính là tiền tài."

Hồ Chí Văn không ở thương trường nhốn nháo mà đặt toàn bộ tâm tư vào nghiên cứu với phòng thí nghiệm, đương nhiên không biết tình huống tinh ngôn giảo biện của người nói chuyện, vì thế Trịnh Hải Dương thành công lừa hắn nói ra một đống chuyện, nhưng trong mắt Lâm Quân đều là chó má.

Thứ Lâm Quân muốn nghe là hạng mục này dù tiêu tốn rất nhiều tiền đầu tư ở giai đoạn đầu nhưng về sau nhất định bội thu, chứ cái gì mà phí tổn, như thế nào mà kiếm tiền, tuyệt đối không phải thứ mà Hồ Chí Văn đang nói đến.

Dù chưa nhắm thẳng đến Lâm Quân nhưng bẫy rập của Trịnh Hải Dương làm Lâm Quân phải nhíu mày.

Trịnh Hải Dương nghe Hồ Chí Văn nói xong lễ phép gật đầu, cậu biết đến đây là đã đủ rồi, Lâm Quân khôn khéo như vậy, không cần cậu ở đây nhiều lời làm gì.

Trịnh Hải Dương tỏ ra chút sùng bái với Hồ Chí Văn, lại nói vài câu rồi cáo từ, chào hỏi với Trịnh Bình, nói chút nữa mình phải về nhà, Trịnh Bình gật gật đầu cũng không nhiều lời nữa. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Lâm Yến ngồi một bên gặm cua cùng Hàn Đình Đình, mới tháng 3 cua sao mà to được như thế, chắc chắn là hàng nhập khẩu về! Trịnh Hải Dương thấy được trong lòng ngao nga nhào tới mâm tìm con nào to to, rồi lại cho vào hộp, chuẩn bị mang về cho Hàn Nhất.

Sau khi ngồi xuống, Lâm – gặm cua mê say – Yên hướng cậu hất cằm: "Em nói gì với tên mập kia vậy?"

Trịnh Hải Dương bẻ cua, "Không có gì, thỉnh giáo một chút, năng lượng mặt trời sao mà kiếm tiền."

Hàn Đình Đình phun chân cua ra: "Sau đó...."

Trịnh Hải Dương: "Hắn kêu em đừng vội suy nghĩ chuyện kiếm tiền, phải nghĩ đến ưu điểm của năng lượng mặt trời, sau đó lại liệt kê ra." Bóc mai cua ra, quào thiệt nhiều gạch nha: "Sau đó... không có sau đó nữa."

Hàn Đình Đình sặc một cái, có chút kinh ngạc ngẩn đầu, nói: "Hắn thế mà nói 'đừng nghĩ đến lợi nhuận' trước mặt Lâm Quân? Hắn điên rồi à?" Bản thân Hàn Đình Đình cũng làm chủ, trong tay cũng có phòng nghiên cứu mỹ phẩm, cô hoàn toàn có thể hiểu được Lâm Quân sẽ nghĩ gì, các phát minh nghiên cứu thành công là thuốc an thần với chủ, nhưng trong thời gian hạn định lại có người nói câu này, Hàn Đình Đình hoàn toàn có thể tẩn người nọ, đầu tư vào đều vì tiền đó! Cô còn chưa muốn phá sản đâu! Càng nói chi là người chỉ nghĩ đến lợi ích như Lâm Quân chứ? Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Lâm Yến cười lạnh hướng qua bọn Trịnh Bình: "Anh đây chờ bọn họ xé rách mặt, sau đó cha anh phá sản là vừa."

Trịnh Hải Dương tiếp tục lột, trong lòng thở dài, Lâm Quân sớm muộn gì cũng phải phát hiện ra tiền của mình đã đổ xuống sông xuống bể, suy cho cùng thì chẳng có thương nhân nào đầu tư vào một thương vụ không có lợi nhuận, đây là vấn đề sớm muộn thôi. Có điều nhờ có cậu nên phát hiện sớm, không thì tầm 1 năm hay có thể là 6 tháng hoặc cũng có thể là 3 tháng, nhưng mặc kệ thế nào Trịnh Hải Dương sẽ không ngồi im nhìn công ty sụp đổ, nhìn Lâm Quân phá sản rồi nhà bọn họ bị kéo xuống nước theo.

Tiền bị lãng phí đã đủ nhiều.

- ---***----

Hôm nay trở về, Trịnh Hải Dương mang về cho Hàn Nhất và Trình Bảo Lệ một đống đồ ăn ngon, cua nhập khẩu kia thì mang về mấy con to, dù sao cũng là ba cậu trả tiền, không lấy cũng uổng.

Hàn Nhất ngồi ở bàn học, trước mặt là một cái mâm cua to, cái chân cua to đến mức làm nhóc chảy nước miếng ròng ròng, Trịnh Hải Dương từ bên cạnh cầm theo một chén nước chấm vào, đặt trước mặt nhóc, ngồi kế bên: "Ăn đi!"

Hàn Nhất đâu nghĩ mới tháng 3 sao có cua to như thế được, đôi mắt lóe sáng, duỗi tay bẻ chân cua, hướng thẳng vào miệng gặm.

Trịnh Hải Dương ở bên cạnh kéo tay nhóc: "Sao lại ăn như vậy? Đến vỏ cua cũng cắn? Em thuộc giống động vật gì đó?" Nói rồi cầm chân con cua, bỏ mai, đây là một con cua đực rất to, gạch cua tràn ngập trong mai.

Ánh mắt Hàn Nhất bắn ra ánh sáng nhìn chằm chằm gạch cua, Trịnh Hải Dương cầm cái muỗng nạo phần gạch xuống, chấm chút nước chấm, rồi đút cho Hàn Nhất như khi còn nhỏ: "Há miệng, đút em ăn nè."

Hàn Nhất miệng nhỏ ùm một cái, trong tay còn cầm muỗng, Trịnh Hải Dương ở bên cạnh giúp nhóc bóc cua, thuận miệng nói: "Biết phân biệt đực cái không?"

Hàn Nhất trợn mắt: "Biết chứ!" Cầm muỗng nạo gạch cua.

Trịnh Hải Dương bẻ chân: " Biết phân biệt gạch cua của cua đực cua cái không?"

Hàn Nhất hừ một tiếng, cái đuôi nhỏ lại nhếch lên, ngạo kiều nói: "Đương nhiên biết! Gạch của cua đực là tinh dịch (bộ phận sinh sản), gạch của cua cái là buồng trứng.

(Uyên: Trong raw nó là 2 từ khác nhau 蟹膏蟹黄 á, tra lòi mắt)

Trịnh Hải Dương: "Biết nhiều thế."

Hàn Nhất nạo xong gạch cua, chấm chút nước chấm, học bộ dáng của cậu, nói: "Há miệng, đút anh ăn gạch cua."

Trịnh Hải Dương im lặng há miệng ngậm lấy cái muỗng cảm thấy hình như có gì đó không đúng lắm?

".........." Hừm, nhất định là do cậu quá đáng khinh, nhất định là như vậy. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Hàn Nhất đút xong, còn ra dáng hỏi cậu: "Ăn ngon không?"

Trịnh Hải Dương gật đầu: "Ừm, ăn ngon."

- ---***----

Như Trịnh Hải Dương dự tính, ngay buổi hôm đó Lâm Quân đàm phán thất bại với Hồ Chí Văn, cậu không thấy được quá trình cụ thể, chỉ được nghe Lâm Yến thuật lại.

Nghe nói sau khi Trịnh Hải Dương châm ngòi xong, Lâm Quân có chút rầu, bởi vì lúc sau Hồ Chí Văn nói rất nhiều thứ học thuật, nhưng đây đâu phải thứ Lâm Quân quan tâm, trọng điểm là có thể kiếm tiền hay không, có thể kiếm được bao nhiêu, kiếm bằng cách nào.

Lâm Quân đè nặng cảm xúc, Hồ Chí Văn không thấy được sự khó chịu của hắn, nói rất nhiều thứ mà Lâm Quân căn bản không quan tâm, cuối cùng Trịnh Bình nhìn ra Lâm Quân thật sự nổi nóng, hắn ở bên cạnh không hé răng chỉ rót rượu, để Hồ Chí Văn tùy ý nói.

Cuối cùng khi buổi tiệc kết thúc, Lâm Quân hạ ly rượu xuống, dựa vào bàn ôm ngực nhìn Hồ Chí Văn nói: "Đừng nói chuyện khác nữa, anh và mấy người trong đội nội trong vòng một tuần phải làm cho tôi một cái báo cáo sản phẩm, cách thiết kế phương án trước đó tôi thấy còn ổn, hiện tại có thể suy xét vấn đề giá trị sản xuất."

Hồ Chí Văn sửng sốt, nói: "Nãy giờ tôi nói nhiều như vậy anh không hiểu sao?" Dừng một chút, tiếp theo giải thích nói: "Năng lượng mặt trời phát điện có lợi cho không chỉ là người thường mà còn cả quốc gia, loại này nếu phát triển lâu dài, thì không thể gấp được, anh một lòng chỉ muốn kiếm tiền, sao có thể!"

Lâm Quân nhịn hồi lâu rốt cuộc không thể nhịn được nữa, hắn vốn dĩ có thể tâm bình khí hòa nói chuyện cùng Hồ Chí Văn, nhưng hôm nay cảnh hương hòa khí thường ngày đều không còn, thường thì làm gì có chuyện Lâm Quân nổi nóng được, nhưng công trình mà hắn đã đầu tư lâu như vậy kết quả lại như thế này, có thể không nổi nóng sao.

Nóng máu lên, Lâm Quân nắm cổ áo Hồ Chí Văn quát: "Anh có biết là vì hạng mục này mà tôi đã phải thiếu nợ ngân hàng bao nhiêu tiền không!!! Thiên hạ này có việc ăn cơm mà không trả tiền sao? Phòng nghiên cứu lớn như vậy không cần tiền sao? Thiết bị máy móc gì đó không cần tiền sao? Anh tưởng tôi đang làm từ thiện à?"

Hồ Chí Văn bị Lâm Quân rống một hồi mặt đỏ tai hồng, đầu cũng có chút choáng, lại không biết nói cái gì để biện mình, đang muốn mở miệng lại bị Trịnh Bình kéo ra.

Lúc ấy đã chẳng còn ai, mọi người cơ bản đều như Hàn Đình Đình ăn uống no đủ xong liền đi, chỉ có Lâm Yến, Trịnh Bình cùng bí thư Mễ Đại Thuận ở lại.

Trịnh Bình kéo Hồ Chí Văn ra để Mễ Đại Thuận đưa hắn về, Lâm Yến đến cạnh bàn tiệc đỡ lấy Lâm Quân, Lâm Quân cầm chai rượu lên tu ừng ực, mượn rượu làm càn, kéo khăn trải bàn xuống, đồ bên trên đều bị hất xuống, ghế bàn gì đó đều lộn xộn.

Trịnh Hải Dương nghe đến đó trừng mắt nói: "Ba anh uống nhiều quá mới làm càn à?"

Lâm Yến cười khổ nói: "Không phải, em xem ba anh đầu tư nhiều năm như vậy, kỳ thật đều là tiền bỏng tay (*), đây là lần đầu tư thành thật, kiên định ngồi xuống đầu tư một cái hạng mục lâu dài. Ổng thật sự tính làm tốt cái hạng mục này mới có thể kiếm nhiều tiền, em chắc nhìn ra được, ổng rất tôn kính Hồ Chí Văn. Dù sao ông ta ở thương trường nhiều năm như vậy, trực giác vẫn khá chuẩn xác. Người uống say không còn cách nào để lừa bản thân, nếu ổng tỉnh táo thì chắc sẽ còn do dự, uống say nổi điên tức trong lòng đã bắt đầu sợ hãi." Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

(*) nghĩa là tiền tới liền tay nhưng cũng có nghĩa tiền này là sự nguy hiểm, mạo hiểm, phải trả giá gì đó.

Hôm sau Lâm Quân đã tỉnh táo đương nhiên sẽ không nổi điên nữa, nhưng như Lâm Yến nói, Lâm Quân có trực giác thương nhân nhạy bén, có phải lãng phí tiền đầu tư hay không trong lòng hắn tự hiểu. Nhưng vẫn lí trí ngồi xuống bàn chuyện cùng Hồ Chí Văn về tỷ lệ hoàn vốn của dự án.

Cuối cùng, sự hợp tác cân bằng đã hoàn toàn bị phá vỡ.

Ban đầu Hồ Chí Văn cũng khá thưởng thức Lâm Quân, hắn cùng Lâm Quân nói về tương lai phát triển của năng lượng mặt trời, hắn vốn cho rằng Lâm Quân là người biết rõ đầu đuôi không phải thương nhân chỉ biết có tiền, là người có mục tiêu lâu dài, nhưng hiện tại đã cho hắn thấy, rốt cuộc Lâm Quân cũng chỉ là thương nhân.

Đúng vậy, Lâm Quân là thương nhân, muốn kiếm tiền, Hồ Chí Văn là học giả nghiên cứu, trong tay có kế hoạch hạng mục phát triển lâu dài, vì thế hai người ban đầu ăn nhịp với nhau.

Chỉ có điều trong quá trình hợp tác xảy ra sai lầm, làm Lâm Quân hiểu lầm hạng mục hơn một năm nay của Hồ Chí Văn là hồi báo có dự kiến; đồng thời lại khiến Hồ Chí Văn cảm thấy Lâm Quân là người nguyện ý dấn thân vào sự nghiệp khoa học, nguyện ý dùng tiền tài giúp đỡ quốc gia.

Làm người thổn thức chính là cả một quá trình chẳng ai lừa dối ai, Hồ Chí Văn thật sự là một học giả, thật sự có bản lĩnh học thuật, cũng không có ý định lừa gạt tiền của Lâm Quân.

Bọn Trịnh Hải Dương bây giờ cũng chỉ biết thở dài, nếu Hồ Chí Văn là kẻ lừa đảo, bọn họ có thể khởi kiện rồi cho hắn đi tù, có thể phẫn nộ không cam lòng, nhưng không có, ngay từ đầu hết thảy chỉ là hiểu lầm về hướng đi tương lai của đối phương.

Mà Lâm Quân cũng không lừa gạt chính mình, triệt để muốn làm một cái công trình nghiên cứu 10 năm về năng lượng mặt trời mà không biết khi nào mới sinh lời, hắn quyết đoán từ bỏ công trình này.

Sau khi Trịnh Hải Dương biết chuyện này hỏi: "Ba anh rốt cuộc đầu tư bao nhiêu tiền?"

Lâm Yến nhíu mày lắc đầu nói: "Không biết, anh hỏi rồi, ổng không nói. Ổng dùng tài sản của bản thân làm tài sản thế chấp, lại dùng tên tuổi tỷ phú mượn ngân hàng, còn mượn của vài công ty lớn ở Bắc Kinh, lần này có khả năng là toi đời rồi."

Trịnh Hải Dương kinh ngạc, cậu biết ngay từ đầu Lâm Quân dùng tiền của bản thân, nhưng không nghĩ đến còn kéo thêm ngân hàng cùng những người khác, quả thật là trên đà đứt dây mà! Khó trách ba cậu ngày ngày ở nhà, khó trách Hàn Nhất nói ba mẹ nó đều phải về Bắc Kinh!

Với hiệu ứng mắt xích, tin tức kế hoạch năng lượng mặt trời xảy ra chuyện, thì ngân hàng cùng các cổ đông khác sẽ lập tức tìm Lâm Quân đòi tiền, đây tuyệt đối là tuần hoàn ác tính!! Dù gì cũng là tên tuổi của người giàu thứ 2 Trung Quốc, phía sau còn kéo theo tập đoàn Nhất Dương.

Cái danh hào tỷ phú của Lâm Quân một khi sụp đổ, ngân hàng sẽ lập tức tra rõ 'hạng mục công nghệ cao', đến lúc đó chỉ cần trên cả nước có người tìm ngân hàng để vay vốn đầu tư đều sẽ chịu ảnh hưởng, sẽ có hạng mục hữu dụng, cũng sẽ có người đục nước béo cò, nhưng dù có thế nào, mọi người sẽ cùng chịu chung một cảnh trông gà hóa cuốc, hiệu ứng bươm bướm về sau thương giới sẽ thành gió lốc, bao nhiêu ngành sản xuất sẽ bị ảnh hương chứ? Biết bao nhiêu người sẽ bị phá sản?!

Còn có tập đoàn Nhất Dương, nếu Lâm Quân tèo, thì các công ty ăn theo hắn khẳng định cũng bị lôi xuống nước! Khó bảo toàn vẹn! Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Quả thật Trịnh Hải Dương không dám tưởng tượng tới chuyện sau đó, càng nghĩ càng thấy muốn xong đời! Huống hồ dưới ảnh hưởng của cơn lốc tài chính sắp tới, ai cũng chẳng thể đảm bảo liệu sự kiện của Lâm Quân có thể tạo thành hậu quả ra sao nữa! Ở tình cảnh nước sôi lửa bỏng của thương nghiệp, ngân hàng còn cho phép vay vốn đầu tư công nghệ cao sao?! Vốn năm gió lóc tài chính 97 đã đánh một cú trí mạng (*) vào sự phát triển của kinh tế Trung Quốc nếu bồi thêm cú của Lâm Quân thì sao? Có thể đảm bảo mọi thứ vẫn sẽ diễn ra theo dòng lịch sử à?

(*) Chữ trí mạng đúng rồi nha, không có sai chính tả đâu, gốc Hán tự là [致命], đọc phiên âm tiếng Việt là Trí Mệnh. (cre: Yeutrithuc.com)

Trịnh Hải Dương kinh hồn táng đảm nói với Lâm Yến: "Không được, nhất định phải tra ra chú ấy đã đổ bao nhiêu tiền vào, không có kế toán hay kiểm toán sao? Phải tra bằng được!"

Cuối cùng Hàn Trị Quân cùng Trần Linh Linh nhận được tin tức nhanh chóng trở lại Bắc Kinh, Lâm Quân không chịu nói đã đầu tư bao nhiêu tiền, chỉ nói là chính mình sẽ trách nhiệm, nếu sợ ảnh hưởng đến tập đoàn thì hắn sẽ rút khỏi cổ đông, thậm chí là tiêu hủy các giấy tờ liên quan.

Không ai hiểu Lâm Quân bằng Lâm Yến, lần trước ở Quảng Châu có đổ mấy trăm ngàn vạn vào cũng không thèm chớp mắt, nếu không bao nhiêu tiền thì sao lại có vụ này, với tính cách của Lâm Quân tuyệt đối sẽ ngẩng đầu tuyệt không thèm cúi, không bao giờ nói ra cái gì mà 'một mình tôi chịu trách nhiệm, cùng lắm thì rút lui!'

Chuyện lần này căn bản là chịu không nổi, Lâm Quân tự mình biết đây không chỉ là vấn đề phá sản!

Hàn Trị Quân cùng Trịnh Bình không nhúng tay vào kế hoạch phát triển năng lượng mặt trời nên cũng không biết Lâm Quân đã đổ vào bao nhiêu tiền, nhưng không nghĩ mọi chuyện sẽ đi đến mức này! Lâm Yến lại nói cho Trịnh Bình với Hàn Trị Quân biết Lâm Quân có thể đang thiếu ngân hàng mấy trăm triệu, mọi người cảm thấy trời còn sắp sụp đến nơi rồi!

Viện nghiên cứu và phòng thí nghiệm bị bỏ xó, Trịnh Hải Dương nhân lúc mọi người không ai quản phòng thí nghiệm tìm được bí thư Mễ Đại Thuận, để hắn nghĩ cách an bài cho mấy người ở phòng thí nghiệm, tuyệt đối không thể để ai biết là kế hoạch bị bể được!

Trịnh Hải Dương lại lo lắng đi tìm Hồ Chí Văn, vài ngày nay ông ta đã không đến công ty, ngày ngày trốn trong nhà, một bộ dạng chán nản như sắp đi treo cổ đến nơi.

Trịnh Hải Dương bắt lấy cổ áo ông ta, quát: "Đi lên công ty ngay! Đừng có mà ở nhà làm ra cái bộ dạng sắp đến nơi như vậy! Đến công ty, chỉ đạo đám người cấp dưới đi, cho bọn họ có chuyện làm!"

Hồ Chí Văn là người rõ ràng nhất Lâm Quân đã dổ vào bao nhiêu tiền, tỉ mĩ kỹ càng thì không rõ lắm, nhưng ông ta phụ trách hạng mục này, ít nhiều vẫn rõ ràng đến tiến độ này cần bao nhiêu tiền, ông không tham ô một đồng nào, nhưng hạng mục này do ông phụ trách, Lâm Quân thiếu ngân hàng cũng tương đương ông thiếu, Lâm Quân là một tỷ phú, nhưng ông thì sao? Ông chỉ biết nghiên cứu, cái gì cũng không có! Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Hồ Chí Văn vẫn còn một bộ dạng muốn chết, nói với Trịnh Hải Dương: "Tới công ty làm gì? Có việc sao, hạng mục ngừng rồi, tài chính cũng đứt, ngân hàng sớm muộn gì cũng tìm tới!"

Trịnh Hải Dương cũng không nghĩ sẽ náo loạn thành thế này, con mẹ nó ông trời cho cậu bàn tay vàng để quay ngược thời gian lần nữa thì cậu tuyệt đối không xuất ngoại du học đâuuuuu!!! Cậu nắm cổ áo Hồ Chí Văn, la lớn: "Ông chết rồi là xong chuyện à!!! Ông có biết chuyện này ảnh hưởng lớn bao nhiêu không? Ông biết bao nhiêu người sắp phá sản, sắp nhà tan cửa nát không? Ông lập tức rửa mặt sạch sẽ lên công ty, ổn định người của ông, đảm bảo hiện tại không hề có chuyện! Có nghe hay không?"

Hồ Chí Văn vẫn lắc đầu, trước kia Trịnh Hải Dương rất luôn kính già yêu trẻ, hiện tại thì thật là con mẹ nó ha ha, cậu cảm thấy đây là một thằng ngu, cậu nói: "Ông không phải là muốn phát triển công nghệ năng lượng mặt trời để tạo phúc cho dân sao? Ông chết rồi hạng mục này ai làm tiếp? Ông chết rồi hạng mục này lập tức toang, tất cả đều đổ xuống sông, xuống bể cả đấy!!! Ông chết rồi muốn bao nhiêu người phải chết theo ông à?!"

Hồ Chí Văn run run, đồng tử co lại, chậm rãi bò dậy, mờ mịt gật đầu nói: "Đúng đúng, ta không thể chết như vậy được, ta có nhiều học sinh như vậy, còn công trình của ta, ta không thể cứ chết như vậy được."

Hô Chí Văn đánh răng rửa mặt, Trịnh Hải Dương ở bên cạnh đè nén cảm xúc nói: "Ông nghĩ cách cho học sinh của ông có việc làm đi, ông nói công trình có thành quả nên cho bọn họ kỳ nghỉ ngắn cũng được, mặc kệ, nói cái gì cũng được, tóm lại ông phải thu dọn tàn cục! Nếu ông không lo liệu được, thì tôi sẽ đẩy nghiên cứu của ông cho viện nghiên cứu quốc gia, nói học sinh của ông cố ý lừa ngân hàng đầu tư, đến lúc đó thì tiền đồ của học sinh ông đều bị hủy hết!"

Hồ Chí Văn lau mặt, gật gật đầu, khóe miệng cười khổ: "Biết rồi, biết rồi, ta tới kiếm việc cho họ làm."

Cùng lúc đó, Hàn Trị Quân cùng Trịnh Bình nhờ Lâm Yến cho họ đến nhà để đào ra thu chi tài chính của hạng mục đó, Hàn Đình Đình đọc qua, chân mềm nhũn ngồi trên đất, không đứng dậy nổi, run run nói: "Sao lại nhiều như vậy...."

Hàn Trị Quân cầm lấy nhìn, Trịnh Bình nóng nảy hỏi: "Rốt cuộc là bao nhiêu?"

Hàn Đình Đình: "Sáu trăm.... Hơn sám trăm triệu...."

Mọi người: "........."

Lâm Quân bị con trai ấn trên sô pha, giờ phút này đẩy tay con trai ra, không sao cả đứng lên, ánh mắt nặng nề, biểu tình lại kiêu căng như thường ngày, không chịu cúi đầy trước kẻ khác: "Sáu trăm triệu thì sao? Tôi kiếm nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ không đền đủ sao?"

Lâm Yến cảm thấy ba mình điên rồi, đến lúc này còn như vậy, Hàn trị Quân cho Lâm Quân ăn một đạp ở bụng, lại cho một đấm vào mặt.

Lâm Quân nằm trên mặt đất khóe miệng rách máu, giơ tay xoa xoa, ngẩng đầu nhìn người trong phòng, đột nhiên thở dài nằm về, ánh mắt trống rỗng nhìn đèn chùm thủy tinh treo trên đầu.

Một khắc kia trong đầu hắn nghĩ, đèn thuỷ tinh thật là đẹp, đập nát cũng đẹp như vậy, thật giống nhân sinh của hắn lên lên xuống xuống.

Hàn Trị Quân đi đến từ bên cạnh, ngồi xổm xuống, bắt lấy cổ áo của hắn như đọc được suy nghĩ, lạnh lùng nói: "Chú mày nghĩ chết là xong chuyện á? Nghĩ lại đi, con trai chú thì sao, chú mày chết rồi, nợ cha thì con trả, nó mới mười mấy tuổi mà đã bị chú liên lụy, cuộc sống còn chưa bắt đầu thì lại phải kết thúc!" Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Lâm Quân nằm trên sàn gạch lạnh lẽo đột nhiên run một cái, quay đầu nhìn hướng Lâm Yến, Lâm Yến đứng cạnh sô pha cuối đầu, mặt vô biểu tình lại chua xót nhìn hắn, con trai hắn kiêu ngạo như hắn, khi nào lại có biểu tình vô thố như vậy chứ? Lâm Quân lập tức bừng tỉnh, từ trên mặt đất ngồi dậy.

- ----***----

Tháng 4 khô ráo, Bắc Kinh lại đổ mấy trận mưa.

Trịnh Hải Dương nhìn mô hình Hàn Nhất đang làm ở ban công, cái xe con đó đã có thể đi tới đi lui, con nít tựa hồ cũng không chịu ảnh hưởng gì mấy, đại khái cũng không rõ gần đây đã xảy ra chuyện gì.

Thời tiết không tốt, cảm giác khí áp rất thấp, Trịnh Hải Dương hít sâu, Hàn Nhất ở bên cạnh chơi mô hình nhìn cậu, nói: "Thật sự sắp phá sản sao?"

Trịnh Hải Dương cười cười: "Yên tâm đi, ca ca sẽ không để công ty phá sản."

Hàn Nhất tựa hồ cũng không quan tâm lắm về vấn đề phá sản, lại hỏi một câu: "Nếu phá sản thì anh phải xuất ngoại sao?"

Trịnh Hải Dương: "Phá sản rồi thì tiền đâu mà xuất ngoại?"

Hàn Nhất gật gật đầu, nhìn điều khiển từ xa trong tay, rũ mắt xuống, an tâm nói: "Không đi thì tốt."

Trịnh Hải Dương vốn tính nói gì đó, lời đến bên miệng lại không ra, đột nhiên chua xót, ca ca không đi, vĩnh viễn cũng không đi nữa.