“Ngươi có dự định gì không?” Thoải mái ngồi trong lều, Quy Vu Tịch Diệt phá lệ mở miệng nói chuyện cùng Hắc Diệu.
“Ách?”
“Ở Kính Tử Sâm Lâm ngốc cũng đã lâu, có muốn đi ra hay không.”
“Ân? Ngươi không phải còn nhiệm vụ cần làm sao?” Nhớ đến thời điểm khi quen nhau không phải nói là vì nhiệm vụ tìm vật phẩm gì đó mới đến Kính Tử Sâm Lâm này sao?
“Muốn buông tha rồi.” Vẫn không tìm được Ma Cô Bào Tử. Ai có thể nói được nhiệm vụ này sẽ còn bị trì hoãn bao lâu.
“Ân? Ngươi chờ một chút!” Trong đầu Hắc Diệu linh quang chợt lóe, xoay người lấy túi đeo, từ bên trong lấy ra một cái nấm: “Nhìn xem có phải thứ này không.”
Nhìn thấy một núi nấm xếp trước mặt mình, Quy Vu Tịch Diệt bán tín bán nghi cầm lên một cái, nhất thời hệ thống vang lên bên tai: “Đạt được nhiệm vụ vật phẩm: Ma Cô Bào Tử của Kính Tử Sâm Lâm.”
“Này … là ở đâu ra?” Vì sao hắn tìm lâu như vậy mà không tìm được, mà Hắc Diệu còn có thể lấy đến cả bao lớn?
“Này … chúng ta mỗi ngày đều ăn nó a … Chính là nguyên liệu làm nấm hương nùng thang …” ^﹏^
Đây là truyền thuyết của câu “Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu” …
Khóe mắt Quy Vu Tịch Diệt run rẩy một chút, rốt cuộc cái gì cũng không nói, cầm mười cái nấm nhét vào không gian thủ trạc của mình.
Hắc Diệu và Tịch Diệt cùng nhau sóng vai trên đường lớn của thành trấn phồn hoa, gần hai tháng sống trong rừng làm bọn họ không quá quen thuộc khi đi trên thành trấn nhốn nháo dân cư đông đúc, nhưng vì có rất nhiều vật phẩm phải đi thương điếm mua, bọn họ không thể không đi thành trấn. Hắc Diệu mặc khinh giáp của Tịch Diệt, phủ bên ngoài là Ám Ảnh Áo Choàng, trên mặt mang theo một mặt nạ tạo hình kỳ quái, mặt nạ màu trắng che cả khuôn mặt trừ miệng, nơi đôi mắt có một cơ quan hoạt động, kéo cơ quan xuống sẽ thấy một khối chắn lại mắt, thay thế cho công hiệu của khăn màu hổ phách —- đây là thứ Tịch Diệt làm ra sau một ngày nghiên cứu. Lý do là cái khăn màu hổ phách kia đã giống như trạng bị bị rách nát sau lần quyết chiến cuối cùng với con quái vật “bùn nhão”.
Cả mặt nạ dùng Lịch Mộc màu trắng chế thành, mặt trên điêu khắc đồ án tinh mỹ, có thể nói nó là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, mặt nạ của Tịch Diệt cũng có tạo hình giống như vậy chỉ khác ở chỗ nó màu đen vì dùng Ô Mộc tạo ra, cái mặt nạ này hắn đã có rất lâu trước kia, chức nghiệp thích khách ngoài đồng bọn ra, thì không muốn dùng mặt thật đối diện với người ngoài. Hiện tại hắn làm thêm một cơ quan trên mặt nạ, thay thế tác dụng khăn hổ phách, lấy mặt nạ của mình làm bản gốc mà chế tạo cho Hắc Diệu thêm một cái mới.
Nhưng là ngoại hình của hai người thật sự rất xuất sắc, thân thể thon dài cao ngất, nhìn bóng dáng thôi đã làm người ngẩn ngơ vô hạn, huống chi mặt nạ trên mặt còn làm người khác sinh thêm dục vọng muốn biết rõ nguồn gốc.
“Ngươi đã điều chỉnh ngoại hình nhân vật ư?” Quy Vu Tịch Diệt cảm thấy ngày càng nhiều người đi theo phía sau mình thì gân xanh trên trán đã bạo khởi.
“Hạ 10%, còn ngươi?” Hắc Diệu buồn bực trả lời, trừng mắt nữ ngoạn gia thứ mười đi ngang qua trước mặt mình với lí do “vô tình đi ngang qua”.
“20%” Lời nói của Quy Vu Tịch Diệt đã hoàn toàn mất kiên nhẫn toát ra từ kẽ răng, sau đó sử xuất kỹ năng tiềm hành, bóng dáng dần biến mất trong không khí.
“Này! Còn ta thì sao?” Hắc Diệu tức giận với hành vi không nghĩa khí chạy trước của đối phương.
“Cùng nhau ẩn thân!”
Nhờ đối phương nhắc nhở Hắc Diệu mới nhớ đến Ám Ảnh Áo Choàng của mình có kỹ năng ẩn thân, vội vàng sử xuất kỹ năng “Ủng Bão Hắc Ám”, bóng người nhoáng lên rồi biến mất trong không khí.
Khi thợ rèn lão bản thấy trước mặt mình thình lình xuất hiện hai quái nhân mang mặt nạ, một thân phi lữ áo choàng, sợ tới mức thiếu chút hét to “có cướp”. Cho đến khi Hắc Diệu hao hết nước miếng để giải thích ý đồ của mình khi đến, mới nơm nớp lo sợ ném một trường cung sang cho hắn, chỉ lấy một ngân tệ liền khách khách khí khí như cung tiễn ôn thần mà tiễn hai người ra ngoài thương điếm.
Nhìn nhìn trường cung trong tay, Hắc Diệu Chi Ngân có chút dở khóc dở cười, vũ khí lục giai phẩm chất hoàn mỹ, cho dù có tiện nghi cỡ nào đi nữa cũng không chỉ một ngân tệ thôi chứ? “Ta phát hiện chúng ta rất có tiềm chất làm cường đạo …”
Những vật phẩm loạn thất bát tao lấy được khi trong Kính Tử Sâm Lâm tràn đầy túi, ở trấn nhỏ lúc nãy không kịp bán, Quy Vu Tịch Diệt muốn đi đến Dong Binh Công Hội ở Lỗ Bối Đa Thành để giao nhiệm vụ cấp A thu thập Ma Cô Bào Tử, có kinh nghiệm bị người chặn đường ở trấn nhỏ kia, Hắc Diệu kiên quyết không đi đến nơi đông người nữa, nên Tịch Diệt để hắn đi đến nơi ước định trước với mọi người chờ. Quy Vu Tịch Diệt lần này dẫn hắn đến là muốn mời hắn tham gia dong binh tiểu đội. Đồng bọn của tên gia hỏa Tịch Diệt này, thật không biết là dạng người gì. Hắc Diệu có chút chờ mong.
Ngẩng đầu nhìn mặt trời còn đang trên cao, chờ Tịch Diệt trở về còn nhiều thời gian, mở trạng thái của bản thân nhìn lướt qua, bão thực độ đã giảm đến sáu mươi lăm, tìm một gốc đại thụ cao lớn ngồi xuống, dựa vào thân cây, Hắc Diệu lấy túi ra sắp xếp lại những thu hoạch mấy ngày nay, bảy tám khối thịt gấu, nửa xác sói, một đống nấm, mấy thứ rau dưa, thuận tiện dùng Giám Định Thuật cho thảo dược đủ loại kiểu dáng, bổ huyết, lưu lại; này, bổ thận, tạm thời vô ích; này là giải độc, ân … trước lưu lại, này, Thư Tâm Thảo, làm cho thức ăn càng thêm mỹ vị.” Thứ mới … chính là nó! Đặt thảo dược lên xác sói, lấy thụ cầm ra tụ tập hỏa nguyên tố, điểm lên một chút lửa trại, hớn hở ca hát đôi câu, ghim nhánh cây xuyên qua xác sói, tự ngu tự nhạc hưởng thụ BBQ dã ngoại.
Trải qua sự tôi luyện, cấp bậc nấu nướng của Hắc Diệu đã rất cao, BBQ này cũng không làm mất nhiều thời gian. Hô … xong rồi, chia thức ăn làm hai phần, mấy ngày qua đã thăm dò được khẩu vị của Quy Vu Tịch Diệt, tuy rằng tên kia không kiêng ăn, nhưng khẩu vị của hắn cũng như mình thích ăn những món chay nhẹ, trước thu hồi thịt, dù sao để thức ăn trong không gian thủ trạc cũng không lo nó sẽ biến chất.
Ngay lúc hưng trí bừng bừng nhét thức ăn vào túi, Hắc Diệu phát hiện ra một vấn đề cực kì nghiêm trọng, túi của hắn không đủ lớn —- túi đeo tân thủ trang của hệ thống cho chỉ có hai mươi ô, hắn không có không gian hệ vật phẩm của mình, nên đành phải sử dụng tân thủ túi đeo —- những hoa hoa thảo thảo thuận tay lấy trong rừng, cùng với thạch đầu xinh đẹp đã chiếm hết phân nửa không gian trong túi, càng miễn bàn đến cái gì huyết bình, lam bình, rồi còn một núi lớn thức ăn kia … Ảo não nhỉn những thứ trên đất, Hắc Diệu cuối cùng chỉ có thể đau lòng trơ mắt vứt bỏ một số thứ mà mình yêu thích.
Cầm một khối thạch đầu nhiều màu sắc, giám định lên, Miêu Nhãn Thạch, cái gì vậy? Vô ích thì vứt bỏ, khối thứ hai, Yên Thủy Tinh? Màu xám, rất đẹp, luyến tiếc vứt bỏ, trước giữ đi; khối thứ ba, Khổng Tước Thạch, vứt bỏ … Một bên giám định vật phẩm, một bên lầm bầm thì thầm, thuận tay ném tảng đá không cần thiết vào một bụi rậm gần đó.
“Ai u, là ai ném đồ lung tung thế này? Trúng người thì phải làm sao? Cho dù không trúng người, cũng phá hư hết hoa hoa thảo thảo …”
… Lời thoại kinh điển của phim ảnh vài năm trước đã từng xem vang lên bên tai, Hắc Diệu Chi Ngân không khỏi mỉm cười nói: “Này, Đường Tăng sư phụ, thỉnh kinh thì đi hướng Tây đi, không nên ngồi xổm trong bụi cỏ.”
Một người mặc khinh giáp với đôi tai mèo của Tinh Linh chui ra từ bụi cỏ, trên tay là khối thạch đầu mà Hắc Diệu vừa ném đi. “Cho dù bị ngươi phát hiện, cũng không cần phải dùng đá ném người ta a?” Tinh Linh hì hì cười tiến lại “Ai? Ai? Thế nhưng là khối Khổng Tước Thạch lớn như vậy?? Ngươi thật sự là danh tác a!” Liếc mắt nhìn thạch đầu trên tay, ánh mắt của Tinh Linh nhất thời trừng lớn.
“Ai biết thạch đầu kia dùng để làm gì? Túi đeo của ta không đủ không gian, đành phải vứt nó đi thôi ~” Đối với Tinh Linh đậm khí tức của mặt trời này cũng không phản cảm, Hắc Diệu Chi Ngân vừa tiếp tục sửa sang lại đồ vật của mình, vừa nói chuyện phiếm với đối phương.
“A??? Đại nhân, van xin ngươi, xin ngươi dùng nó ném ta đi, ném chết cũng không sao, ta cam tâm tình nguyện!”
Nhìn bộ dáng cảm động nước mắt giàn dụa của đối phương, trên đầu Hắc Diệu Chi Ngân không khỏi hiện lên mấy đường hắc tuyến, “Ngươi là bị ngược đãi cuồng à?” Tinh Linh nhìn qua thật sáng lạn này chẳng lẽ đầu óc có vấn đề? “Muốn lấy cũng được, ở đây còn một ít, dù sao lưu lại ta cũng không dùng.” Biết sở thích thu thập những khối thạch đầu long lanh của Tinh Linh, kia không phải là sở trường của con quạ sao? Chỉ chỉ những khối thạch đầu xếp thành đôi trước mặt, Hắc Diệu Chi Ngân nói một cách hào phóng.
“Còn nữa sao??” Tinh Linh chạy đến chỗ Hắc Diệu, đứng trước những khối thạch đầu trở mình nhặt nhặt, luôn thường phát ra những tiếng kêu sợ hãi: “Yên Thủy Tinh?! A! Còn có Phỉ Thúy, Hoàng Thủy Tinh?! Đều đã giám định xong, là cấp bậc hoàn mỹ …” Cảm thán xong lại vọt đến trước mặt Hắc Diệu gắt gao ôm thắt lưng hắn: “Làm ơn nói cho ta biết, ngươi lấy những bảo thạch này từ đâu???”
Ách … chẳng lẽ trong thế giới này có thói quen vừa gặp mặt sẽ ôm thắt lưng người khác sao? “Buông ta ra trước … được không?” Vì sao một Tinh Linh tộc trông gầy yếu lại có khí lực lớn như vậy? Hay là trị số lực lượng của mình rất thấp?
“Xin ngươi nói cho ta biết, ngươi lấy những thứ này ở đâu, làm ơn!” Tai của Tinh Linh tộc dài hơn Ma tộc rất nhiều, hiện tại nó đang cụp xuống một cách tội nghiệp, làm tâm tình không vui của Hắc Diệu nhanh chóng tiêu thất vô tung.
“Chính là ở ngoài nhặt được a, về phần cấp bậc vật phẩm là do ta giám định.”
“A??? Ngươi biết Giám Định Thuật?” Con ngươi kim sắc của Tinh Linh trợn tròn như một con mèo.
“Chỉ biết một chút.” Cũng không phải khiêm tốn, Giám Định Thuật của hắn hiện tại cũng chỉ ở bậc trung cấp.
“Này ~ theo ta đi đi, được không ~ chúng ta sẽ không bạc đãi ngươi.” Ôm lấy cánh tay đối phương, đôi mắt Tinh Linh cơ hồ toát hai trái tim hồng.
… Này … Hắn có thể cho đây là một loại hình thức của việc dụ dỗ người khác không? Đang lo lắng làm sao để từ chối thỉnh cầu của đối phương, tai Hắc Diệu bỗng nghe được một thanh âm quen thuộc.
“Đồng Đồng … ngươi đang lừa gạt ai a?” Một bóng dáng cao lớn đi ra làm Hắc Diệu đang ngồi dưới tàng cây không khỏi sửng sốt một chút, rồi hai người không cùng hẹn mà la to.
“Ngươi là tên vô lại (thực vật tiểu đệ)??!! Ngươi sao lại ở đây???!!!”
>>Hết