Lốp Xe Dự Phòng OOC Mất Rồi

Chương 46: Sư Tôn Ốm Yếu Ooc Rồi (hoàn)




Editor: Diệp Hạ (@dphh___)

Dưới vùng trời rạn nứt, Trình Mộc Quân chỉ thấy ánh sáng bùng nổ kịch liệt, thậm chí hắn không thể cảm nhận được những chuyện đang xảy ra.

Bên tai là những tiếng gầm rú không có quy luật, cảm giác đau đớn toàn thân lấn át hết tất cả những cảm giác khác.

Thẳng đến khi hết thảy kết thúc, tầm mắt Trình Mộc Quân mới dần rõ ràng.

Sau đó, đập vào mi mắt chính là Hách Viễn.

Không biết hắn đã nằm trên đất từ khi nào, Hách Viễn chống tay ở hai bên vai hắn, dùng thân thể mình bao phủ Trình Mộc Quân.

Một giọt máu tươi từ trán Hách Viễn rơi xuống, dừng ở giữa môi Trình Mộc Quân.

Vị rỉ sắt lan ra, Trình Mộc Quân hơi sửng sốt, sau đó nhìn thấy Hách Viễn há miệng, dường như muốn nói gì đó.

Nhưng lời vẫn chưa ra khỏi miệng, mắt y đã khép lại, cả người đè lên người Trình Mộc Quân.

Trình Mộc Quân tiến vào Độ Kiếp cảnh, lượng lớn linh khí dũng mãnh ào vào kinh mạch hắn, nhanh chóng chữa trị thân thể tổn hại. Hắn không kịp đả tọa điều tức, xoay người định xem xét tình huống của Hách Viễn.

Sau khi đứng dậy, Trình Mộc Quân sợ ngây người.

Toàn bộ phần lưng của Hách Viễn đã lộ xương trắng, không chỗ nào còn nguyên vẹn.

Trình Mộc Quân nâng tay chạm vào đan điền Hách Viễn, tìm tòi xong lại càng hoảng loạn, Tử Phủ vô cùng hỗn độn, không thể tra được gì.

Trình Mộc Quân nhanh chóng quyết định, kêu lên: "Cảnh sư huynh, mau đến đây hỗ trợ. Chưởng môn sư điệt, phiền ngươi mở nhũ tuyền vạn năm ra."

Một nén nhang sau, trong nhũ tuyền vạn năm.

Linh lực cường đại đã giúp thân thể Hách Viễn khôi phục, nhưng y vẫn không tỉnh lại, hai mắt nhắm nghiền.

Trình Mộc Quân không phải y tu, chỉ có thể ở bên cạnh chờ Cảnh Triết thi châm. Không biết qua bao lâu, Cảnh Triết ra khỏi nhũ tuyền.

"Thế nào?"

Cảnh Triết thở dài, nói: "Ta cũng không gạt ngươi, Tử Phủ sụp đổ, nguyên thần đang trên bờ vực tiêu tán, sau khi Hách Viễn tự tiện xông vào, uy thế của cửu chuyển kim lôi càng tăng gấp bội, ầy......"

Trình Mộc Quân nhìn chằm chằm Hách Viễn, hồi lâu không nói gì.

Cảnh Triết có biết bao vấn đề muốn hỏi, nhưng nhìn trạng thái này, có lẽ Trình Mộc Quân sẽ không trả lời. Vị Trình sư đệ này của hắn có tâm tư quá sâu, mặc dù quen biết từ nhỏ, nhưng hắn chưa bao giờ hiểu được suy nghĩ của đối phương.

Thậm chí gút mắc giữa Trình Mộc Quân và Hách Viễn, Cảnh Triết xem như người rõ ràng ngọn nguồn nhất, nhưng vẫn không biết rốt cuộc hai người này nghĩ gì trong lòng.

Nhìn vào biểu hiện này, hẳn là Trình Mộc Quân tiếp nhận Hách Viễn rồi.

Nhưng vấn đề tồn tại giữa bọn họ, đâu chỉ đơn giản là sư đồ nghịch luân.

Hiện giờ hẳn là Hách Viễn không giữ nổi nữa, tu vi mất hết, nguyên thần dật tán, biện pháp tốt nhất có lẽ là đưa vào đèn tụ hồn, tụ nguyên thần lại rồi chuyển thế.

Cảnh Triết nói: "Ta còn nhớ, lúc trước Hách Viễn tìm được đèn tụ hồn ở trong bí cảnh thượng cổ......"

Chưa dứt lời đã nghe Trình Mộc Quân nói: "Sư huynh, ta muốn ở riêng một lát."

Cảnh Triết sửng sốt, theo bản năng nhìn qua, lại thấy Trình Mộc Quân rất bình tĩnh, mắt cũng không gợn sóng. Hắn há mồm, cuối cùng vẫn nuốt lời an ủi đã đến bên miệng xuống.

Kí Minh đạo quân Trình Mộc Quân, chưa bao giờ là người cần an ủi, mặc dù là khi bị mất đạo cốt, báo thù vô vọng, đường tu vi bị hủy, đạo tâm hắn vẫn kiên định như cũ, một mình một kiếm rời khỏi tông môn du ngoạn.

Thẳng đến khi gặp được Hách Viễn, hắn mới xuất hiện trước mặt mọi người một lần nữa.

Cảnh Triết nhìn Hách Viễn trong nhũ tuyền, xác định tính mạng đối phương tạm thời sẽ không có nguy cơ mới xoay người rời đi.

Trình Mộc Quân không động đậy, vẫn đứng trên bờ nhìn người đang nhắm mắt đả tọa. Hơi thở của Hách Viễn đã nhạt gần như không thể cảm giác được, nếu nhắm mắt lại, dường như chỉ còn hư vô.

Một kiếm tu cường đại đến thế, lúc này lại suy yếu như ngọn nến sắp tắt.

Trình Mộc Quân mở to mắt, hỏi: "Hệ thống, thanh tiến độ."

Hệ thống nhỏ giọng nói: "Còn 1%."

Nó sợ Trình Mộc Quân không tin, còn mở thanh tiến độ ra cho đối phương xem.

Thanh tiến độ đỏ tươi, 1% đỏ tươi.

Trình Mộc Quân vẫn rất bình tĩnh, cũng không để ý lắm: "Cũng đúng, người sắp không còn, đương nhiên tiến độ cũng không còn."

Nhưng hắn vẫn còn ôm một tia hy vọng mỏng manh: "Hệ thống, không phải Hách Viễn là vai chính quyển tiểu thuyết này sao, không phải vai chính là con cưng của Thiên Đạo sao? Ba ba Thiên Đạo của Hách Viễn thật sự đánh chết y như thế à?"

Hệ thống nói: "Cốt truyện cũng đã hỏng đến vậy, chuyện Hách Viễn nên làm thì một chuyện cũng không làm, tất cả hậu cung không biết rơi rụng ở phương nào, suất diễn chữa trị linh hồn nữ chủ chuyển thế, thu phục ma tu đều bị cậu giành mất. Bây giờ y đã bị Thiên Đạo bỏ rơi, ba ba Thiên Đạo không cần y nữa rồi."

Trình Mộc Quân thở dài: "Ầy, đều tại tôi."

Hệ thống kinh ngạc: "Thế mà cũng có lúc cậu giác ngộ?"

Trình Mộc Quân không để ý nó nữa, tháo giày rồi xuống nước, ngừng ở khoảng cách Hách Viễn ba thước.

Hắn cũng ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt vận chuyển linh khí khắp chu thiên*, sau đó lật lòng bàn tay lên, lấy linh kiếm bản mạng từ trong Tử Phủ ra.

(*) Chu thiên: Một khái niệm thuộc Đạo giáo, võ thuật cổ truyền, v.v. chỉ đường kinh mạch quan trọng trong cơ thể người.

Vấn Đạo kiếm đã theo Trình Mộc Quân rất nhiều năm ở thế giới này, mà khi hắn đồng quy vu tận với mười tôn Ma giới, kiếm cũng bị gãy.

Sau khi trở lại thân thể này, Trình Mộc Quân lại phát hiện Vấn Đạo kiếm đã được cất giữ cẩn thận trong Tử Phủ, hẳn cũng là nhờ Hách Viễn tốn không ít tâm huyết đưa Vấn Đạo kiếm tái hiện hậu thế.

Hắn cúi đầu, cẩn thận vuốt ve thân kiếm, trầm tư, biểu cảm hoài niệm.

"Lần trước cũng dùng Vấn Đạo kiếm."

Hệ thống bị giọng điệu quỷ dị này của hắn dọa, lắp bắp hỏi: "Cậu, cậu định làm gì?"

"Mổ đạo cốt."

Nói xong, tay nâng kiếm lên, chỉ trong giây lát, tay Trình Mộc Quân đã nắm một đoạn đạo cốt trắng tinh được bọc bởi kiếm ý, trên đạo cốt còn phiếm ánh sáng màu vàng nhạt.

Trước mắt hắn trắng dã, đau đớn kịch liệt làm Trình Mộc Quân gần như mất đi ý thức. Cũng may nơi này chính là nhũ tuyền vạn năm, đủ để chữa trị những vết thương chí mạng.

Trình Mộc Quân ngừng lại một lát, sau đó không chút do dự mổ đan điền Hách Viễn ra, đưa mảnh đạo cốt này về thân thể đối phương.

Tay phải hắn dán lên miệng vết thương của Hách Viễn, linh khí cuồn cuộn từ lòng bàn tay không ngừng rót vào, ngoại thương khép lại rất nhanh, nguyên thần cũng có xu thế ngưng tụ.

Hệ thống nhìn đến ngây người, nó chưa bao giờ gặp qua một người tàn nhẫn như vậy, lẩm bẩm nói: "Cậu, cậu cũng quá tàn nhẫn với bản thân."

Trình Mộc Quân nhắm mắt điều tức, vận hành xong một vòng mới nói: "Vật quy nguyên chủ thôi."

Chưa nói hết câu ngực đã đau xót, cổ họng ngọt ngọt, một búng máu phun ra.

Không tránh kịp, máu phun hết lên ngực Hách Viễn, lại nhỏ giọt vào trong suối. Lông mi Hách Viễn hơi run.

Hệ thống kinh hỉ nói: "Tỉnh tỉnh! A? Tiến độ cũng tăng rồi, 50%, cậu quá lợi hại, cậu đã làm gì vậy?"

Trình Mộc Quân giơ tay lau máu bên khoé miệng, nói: "Thật ra thế giới này rất đơn giản, Hách Viễn là con cưng của Thiên Đạo, đã định sẽ phi thăng. Còn hậu cung, thống nhất ma đạo gì đó đều là phụ, bởi vì trên con đường tu hành, dù có bao nhiêu ngoại vật trên trần thế, lúc phi thăng cũng giống như lúc vừa sinh ra, lẻ loi mà tới, lẻ loi mà đi."

Hắn ổn định nhịp thở, lần thứ hai lấy tay ấn lên đan điền của Hách Viễn, đang muốn dùng nguyên thần giúp nguyên thần Hách Viễn ngưng kết, lại bị nhẹ nhàng đẩy ra.

Trình Mộc Quân mở to mắt, hơi bất ngờ, thế mà Hách Viễn lại từ chối để nguyên thần hắn tiến vào.

Rõ ràng không có ý thức.

Hắn không tin, lại thử một lần nữa, kết quả vẫn giống vậy.

"Kỳ lạ." Trình Mộc Quân không rõ.

Hệ thống: "Tôi cảm thấy, y.... vốn đã xem cậu quan trọng hơn chính mình, bản năng không đồng ý việc cậu hao tổn bản thân để giúp y ngưng tụ nguyên thần. Hơn nữa, với cái tính điên đó của y, chắc chắn là sau khi cậu lấy mạng cứu y xong, y sẽ lại mổ đạo cốt cho cậu, cứ vậy lặp lại không dứt."

Trình Mộc Quân trầm tư một lát: "Có lý." Nói xong, hắn bắt đầu cởi áo ngoài.

Hệ thống kinh ngạc, trước lúc bị mosaic bao trùm, hỏi: "Cậu cậu cậu, cậu muốn làm gì, Hách Viễn là người bị trọng thương đó! Không được cầm thú như vậy!"

Trình Mộc Quân thong thả cởi trung y: "Tôi nói rồi, tôi rất là bác học đa tài, cũng có biết chút ít bí pháp song tu, nếu Hách Viễn không muốn tổn hại tôi để bổ y, vậy thì chỉ có thể dùng cách mà hai bên đều có lợi."

Dứt lời, hắn giơ tay xốc vạt áo Hách Viễn lên, sau đó đưa tay xuống dưới nước một lúc lâu.

"A, tôi còn tưởng rằng phải dùng linh lực hỗ trợ, quả nhiên thân thể kiếm tu không bình thường."

Tất cả đều thuận lợi, Trình Mộc Quân nâng eo ngồi xuống, rồi nhắm mắt, trán chạm trán, đan điền chạm đan điền, nguyên thần tham nhập.

Lúc này đây, Hách Viễn không từ chối nữa.

***

Cảnh Triết ở ngoài nhũ tuyền vạn năm, thủ nửa tháng.

Mới đầu, hắn không thấy Trình Mộc Quân ra, cảm thấy hơi thấp thỏm, thậm chí muốn xông vào xem tình huống thế nào rồi.

Nhưng không ngờ còn chưa tiến vào đã bị một đạo kiếm minh bức trở về.

Kiếm minh chính là do Phá Hiểu kiếm phát ra, trong đó còn kèm theo tiếng vù vù của Vấn Đạo kiếm, nghe thấy kiếm minh, hắn yên lòng.

Từ đó về sau, linh lực trong vòng huy3t động càng lúc càng bạo trướng, kiếm ý tận trời.

Từ đủ loại dị trạng này, có thể biết được, hẳn là Hách Viễn không sao cả. Không chỉ có không sao, dường như còn muốn đột phá Độ Kiếp cảnh, tiến vào Đại Thừa cảnh.

Cảnh Triết đứng dậy, cảm thấy có lẽ mình nên đi kêu chưởng môn bày trận pháp ở gần đây, tránh ngộ thương đệ tử đến gần.

Dù sao thì Dược Phong cũng không giống Vấn Đạo Phong, ở mảnh đất xa xôi không dân cư. Nơi này rất gần ngọn núi phía trước, lúc nào cũng đều có đệ tử lui tới tìm thầy trị bệnh trị, lỡ như Hách Viễn thật sự độ kiếp ngay tại chỗ, chắc chắn uy thế của thiên lôi sẽ có thể làm đệ tử bình thường mất đi tính mạng.

Hắn đứng dậy, hóa thành một đạo kiếm quang rời đi.

Mà lúc này, trong nhũ tuyền vạn năm, Hách Viễn giật giật lông mi, mở mắt.

Ngay trong khoảnh khắc ý thức khôi phục, y lập tức cảm thấy mình đang chìm trong ấm áp, hết thảy của y đều được dịu dàng vô tận vây lấy, từ nguyên thần, Tử Phủ, đến thân thể.

Tầm mắt dần rõ ràng, Hách Viễn nhìn thấy người gần trong gang tấc, sau đó lại cảm nhận được nguyên thần giao hoà trong Tử Phủ.

Trình Mộc Quân cũng thấy Hách Viễn tỉnh lại, mở to mắt, đang muốn nói chuyện, lại nghe Hách Viễn nói: "Sư tôn, người từng dạy ta, song tu là chuyện mà chỉ có đạo lữ sau khi lập khế ước mới có thể làm."

"Sự việc cấp bách." Trình Mộc Quân nhíu mày, đang định đứng lên, lại bị bóp chặt eo, ấn trở về.

"Ưm ——" hắn khựng lại một lát, cả giận nói: "Ngươi vừa tỉnh đã phát điên cái gì?"

Hách Viễn chọn dùng môi lấp kín cơn tức giận của hắn, nguyên thần tham nhập, giữa lúc giao triền phun ra mấy chữ.

"Lập khế ước."

***

Hôm sau Hách Viễn tỉnh lại, còn chưa kịp làm đại điển lập khế ước đã nghênh đón lôi kiếp đột phá Độ Kiếp cảnh.

Từ đó về sau, y không hề cố kỵ gì mà chiêu cáo đồng đạo trong thiên hạ tin tức mình đã kết Kí Minh đạo quân làm đạo lữ, rồi mời mọi người đến xem lễ.

Trên đại điển lập khế ước, không ai dám phê bình chút nào, rõ ràng là việc làm sư đồ nghịch luân, nhưng bởi vì thực lực nghiền áp của hai người, đây lại trở thành điều đương nhiên.

Mặc dù không ai hiểu tại sao Kí Minh đạo quân đã chết mấy trăm năm lại sống lại, và tại sao dù là ở đại điển lập khế ước mà Huyền Hồng Kiếm Tôn vẫn gọi đạo lữ là sư tôn.

Nhưng cũng không có ai dám nói nửa câu nghi ngờ.

Mấy trăm năm sau, đôi đạo lữ này cùng xông vào địa giới ma tu, hai người hai kiếm đánh phục ma tu, buộc ma tu thề với Thiên Đạo, sinh thời sẽ không bước vào địa giới đạo tu nửa bước.

Từ đó về sau, dân chúng Cửu Châu giới không cần phải lo lắng bị ma tu quấy loạn nữa.

Hách Viễn dừng chân ở Đại Thừa kỳ 500 năm. Y vẫn luôn áp chế tu vi của mình, chờ Trình Mộc Quân cùng phi thăng.

Nhưng Trình Mộc Quân đã mất đạo cốt, mãi không thể đột phá Độ Kiếp cảnh, mặc dù sau đó Hách Viễn lấy thân làm lô đỉnh bồi dưỡng cũng chẳng làm nên chuyện gì.

Ngày nọ, cuối cùng y cũng không thể áp chế tu vi được nữa, đột phá giới hạn mà Cửu Châu giới có thể thừa nhận.

Kiếp lôi Đại Thừa cảnh ngược lại nhẹ nhàng hơn Độ Kiếp cảnh rất nhiều, vốn là chuyện nước chảy thành sông, Hách Viễn không cần tốn nhiều sức, đón nhận chín chín tám mươi mốt đạo kiếp lôi liên tiếp.

Một kiếm cuối cùng, trảm phá hư không.

Kim quang dẫn đường hạ xuống trên người Hách Viễn, nhưng y lại không hề vui mừng, mà gắt gao nhìn chằm chằm Trình Mộc Quân, nói: "Khi nào ngươi phi thăng?"

Khi buông xuống những quy tắc, Hách Viễn hiểu được rất nhiều điều, cũng biết không phải là Trình Mộc Quân không thể phi thăng, mà là hắn không muốn.

Trình Mộc Quân nói: "Ta đã định là không thể phi thăng, ngươi đi đi." Hắn không định lừa Hách Viễn, cũng không muốn.

Giờ tiến độ sửa chữa đã chạy tới 99.99%, chỉ cần Hách Viễn đi theo kim quang dẫn đường đến thượng giới, thanh tiến độ sẽ hoàn thành.

Mà Trình Mộc Quân, đúng thật là không muốn phi thăng.

Nguyên nhân rất đơn giản, trong kịch bản gốc, đúng ra là nhân vật Trình Mộc Quân này đã ngã xuống từ sớm, giờ hắn có thể bất tử, nhưng tuyệt đối không thể phi thăng.

Bởi vì, Hách Viễn phải phi thăng một mình, đây là kết cục không thể thay đổi.

Trình Mộc Quân mỉm cười nhìn Hách Viễn, ánh mắt dịu dàng. Thật đáng tiếc, tình yêu lần này, vẫn tiêu tán.

Bây giờ, khi hắn nhìn Hách Viễn đã không còn cảm giác tim đập thình thịch nữa. Tuy nhiên, khi hồi tưởng về những điều vụn vặt trong mấy trăm năm qua, hắn vẫn thấy rất vui vẻ.

Con ngươi Hách Viễn co lại, như hiểu ra điều gì đó.

Y nhìn Trình Mộc Quân muốn nói gì đó, nhưng kim quang dẫn đường quanh thân đã mở không gian ngăn cách, y không thể kết nối với thế giới này, dù là âm thanh hay thứ gì khác.

Tâm trạng Trình Mộc Quân rất tốt, hỏi: "Hệ thống, Hách Viễn đi rồi thì tôi sẽ có thể rời đi đúng chứ."

Hệ thống: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là sửa chữa xong thì có thể đi ngay."

Suy cho cùng thế giới này cũng khá đặc biệt, vai chính đều đã rời đi hết, cũng không cần phán định vận hành ổn định gì.

Trình Mộc Quân rất hài lòng, nở nụ cười nhìn kim quang càng thịnh, thân ảnh Hách Viễn dần biến mất.

Oành —— dị biến đột nhiên sinh ra.

Một đạo kiếm quang sáng lên, kiếm ý phóng lên cao, thậm chí lấn át cả uy thế của kim quang dẫn

đường.

Trình Mộc Quân ngây người, ngơ ngác chớp mắt.

Oành —— lại một đạo kiếm quang liên tục bổ vào kim quang dẫn đường.

Trình Mộc Quân thầm nghĩ, chắc là sẽ không có chuyện gì đâu, Hách Viễn có lợi hại như thế nào thì cũng không đến mức......

Oành —— kim quang dẫn đường lung lay sắp đổ, thậm chí xuất hiện vết nứt.

Vết nứt xuất hiện, vô số linh khí tuôn ra từ bên trong, Trình Mộc Quân sợ ngây người, không rảnh lo quá nhiều, nhào lên muốn ngăn cản hành vi có thể làm Hách Viễn bị đọa thành Tán Tiên* này.

(*) Bị trục xuất khỏi thiên đình, biếm xuống nhân gian

Ngay khi hắn tới gần kim quang dẫn đường, một bàn tay đột nhiên vươn ra, nắm cổ tay Trình Mộc Quân kéo hắn vào.

Vô số linh lực hóa thành lưỡi đao điên cuồng công kích người ngoài đột nhập bất ngờ, rất nhanh sau đó, kiếm ý quen thuộc nứt toạc thành muôn vàn kiếm ý nhỏ, đối kháng với những lưỡi đao đó.

Trình Mộc Quân ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen trầm của Hách Viễn, hắn cả giận nói: "Hách Viễn, ngươi điên rồi!"

Hách Viễn lại cong cong môi, nở một nụ cười quen thuộc.

"Sư tôn, bắt được ngươi rồi."

Y cúi đầu, ngay lúc Trình Mộc Quân đang cứng đờ, hạ xuống một nụ hôn.

Cùng lúc đó, kim quang dẫn đường thế mà lại tiếp nhận cả Hách Viễn và Trình Mộc Quân, dẫn hai người cùng phi thăng.

Mọi thứ trước mắt càng thêm hỗn loạn, bên trong thời không loạn lạc, thứ duy nhất rõ ràng chỉ có gương mặt của Hách Viễn.

Ánh mắt của y, trước sau chưa dời đi.

"Ta sẽ không buông tay, Mộc Quân......"

Mấy chữ cuối cùng như khắc vào lòng Trình Mộc Quân.

Lại sau đó, Trình Mộc Quân nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống.

【Hoàn thành sửa chữa, chuẩn bị truyền thống.】

【3, 2, 1——】

______

Tạm biệt chiếc sư đồ này thui, thế giới này đã hoàn gòi (°̥̥̥̥̥̥̥̥ω°̥̥̥̥̥̥̥̥`)