Lốp Xe Dự Phòng OOC Mất Rồi

Chương 33: Sư Tôn Ốm Yếu Ooc Rồi (8)




Editor: Diệp Hạ (wpad: dphh___)

Một trận gió nhẹ cuốn qua, thổi bay một chiếc lá khô rơi lên vạt áo Trình Mộc Quân, rồi lại dần rơi xuống đất.

Ý cảnh thê lương làm Trình Mộc Quân nhìn như mới bị đuổi ra khỏi nhà.

"Phụt ——" Tiếng cười rất nhỏ vang lên trong đầu Trình Mộc Quân, hắn nói: "Muốn cười thì cậu có thể cười lớn tiếng hơn chút nữa."

Giây tiếp theo, hệ thống bật cười thật to trong đầu hắn.

Nhịn một lát, Trình Mộc Quân nói: "Cậu ồn quá, mà thật ra tôi không hiểu cho lắm, cậu cười cái gì?"

Hệ thống: "Không lâu trước đây còn nhốt lại không cho cậu chạy, giờ lại đuổi cậu ra khỏi nhà, không buồn cười à?"

Trình Mộc Quân sờ sờ cằm, "Cũng hơi hơi."

Thấy hắn bình tĩnh như vậy, hệ thống không cười nổi nữa, hỏi: "Tiếp theo làm sao đây?"

Trình Mộc Quân: "Thủ, cách thoát ly ảo cảnh của tôi có hơi cực đoan, không thể bảo đảm rằng Hách Viễn không có vấn đề gì."

Tu chân không tính năm tháng, huống chi Trình Mộc Quân đã sống biết bao nhiêu thời đại, nghỉ ngơi ở thế giới này mấy chục mấy trăm năm cũng không phải chuyện to tát.

Cùng lắm thì hắn có thể tìm một chỗ ở gần đây để tu luyện.

Hệ thống thở dài: "Cậu đối xử với y tốt thật, thật ra nhận lời trong ảo cảnh cũng được mà? Dù sao cũng không phải sự thật."

Hệ thống là AI, là một AI biết không ít tiểu thuyết, dưới góc nhìn của nó, sư tôn đồ đệ gì đó chỉ là một hình thức khác của CP mà thôi.

Trình Mộc Quân nghiêm mặt nói: "Đó là vấn đề nguyên tắc, tôi không chịu nổi, sư tôn chính trực như tôi sao có thể chấp nhận với đồ đệ, điên mất."

"Vậy mà lúc trước cậu còn mổ đạo cốt của người ta."

Trình Mộc Quân: "Không phá thì không xây được, với cái bộ dáng ngốc bạch ngọt trước kia của y, nếu bị ma tu lừa hoá đạo cốt, vậy cũng giống để tôi phế thôi."

Hậu quả của việc lấy đạo cốt và ma tu chuyển hoá đạo cốt hoàn toàn khác nhau.

Cái trước cùng lắm cũng chỉ là tất cả tu vi hiện có bị phế bỏ, nhưng Hách Viễn là kiếm thể trời sinh, có thể làm lại từ đầu.

Nhưng sau khi có được tu vi cao mà bị ma tu hoá đạo cốt, vậy tất cả linh lực có được từ việc tu luyện đạo cốt sẽ biến thành cực hình tra tấn cơ thể ngày đêm.

"Hiểu rồi, cậu chính là tên gia trưởng chuyên quyền độc đoán."

Trình Mộc Quân không phủ nhận: "Không sai, ma tu phải chết, nhãi ranh bị ma tu lừa cũng phải chịu giáo huấn, nhưng giờ y vẫn còn ngoan ngoãn tu đạo, vậy thì vẫn là đệ tử của tôi."

Hắn không bao giờ hoài nghi và cũng sẽ không bao giờ hối hận vì những gì mình đã làm, hiện giờ đại lục Cửu Châu vẫn chưa sinh linh đồ thán, vậy tâm nguyện của Trình Mộc Quân cũng đã đạt thành.

Trong kịch bản gốc, đến cuối cùng Hách Viễn sẽ tìm một con đường khác cho ma tu, để bọn họ không một lòng muốn tăng tu vi bằng cách tàn sát đoạt huyết nhục người khác, nhưng đó là chuyện rất lâu về sau.

Trong lúc này, người thường và đạo tu đã chết đếm không xuể.

Trình Mộc Quân thở dài, nhìn thoáng qua đỉnh Vấn Đạo Phong, thật ra hắn rất chờ mong con đường sau này của Hách Viễn.

"Hệ thống, thanh tiến độ đã mở chưa?"

Hệ thống: "Không phản ứng."

Trình Mộc Quân đã bị mệt mỏi đến mất bình tĩnh, cũng lười về chỗ ở, tạm thời mở một động phủ ở sườn núi đối diện.

Thái Huyền Tông vốn là một đám người cuồng tu luyện, người vừa đi vừa ngộ đạo, bế quan ngay tại chỗ cũng không phải số ít.

Vậy nên hành động của Trình Mộc Quân không hề khiến ai chú ý.

Hắn ở ngọn núi đối diện Vấn Đạo Phong tu luyện suốt một tháng, trong thời gian này, nguyên thần và khối thân thể mượn tạm thời này đã dung hợp càng thêm hoàn toàn.

Lấy cường độ thần thức của hắn, không có bất luận kẻ nào có thể phát hiện nguyên thần trong thân thể hắn không phải là đồ nguyên bản. Trình Mộc Quân cũng khá may mắn, đệ tử tên Úc Quân này vốn là một người quái gở, không thân thiết với ai cả.

Theo Trình Mộc Quân quan sát, cậu ta không cha không mẹ, không có thứ gì vướng bận, ngay cả con rắn lấy mạng cậu ta cũng đã bị Trình Mộc Quân giết chết.

Tất cả những nhân quả có liên quan đến "Úc Quân" đều đã được chặt đứt. Có lẽ, Trình Mộc Quân sẽ phải ở trong khối thân thể này vượt qua những năm tháng kế tiếp ở thế giới này.

Một tuần đả tọa kết thúc, Trình Mộc Quân mở to mắt, ánh sao bên ngoài chiếu vào cửa hang động. Vì là hang động lập tạm thời, cho nên cửa cũng không có, chỉ cần nâng mắt là có thể thấy Vấn Đạo Phong đối diện.

Tối nay không mây, trăng sáng sao thưa, nơi xa đỉnh núi loé kim quang nhàn nhạt.

Trình Mộc Quân chỉ nhìn thoáng qua, chuẩn bị nhập định lần nữa, nhưng vào lúc này, quầng sáng kim sắc bên kia hơi lung lay, rồi đột nhiên biến mất.

Một đạo linh khí thô bạo phóng lên cao.

Không tốt. Tám chín phần là Hách Viễn đã xảy ra chuyện.

Trình Mộc Quân lập tức đứng dậy, lấy một tấm bùa phi hành ra, hóa thành một tia sáng bay về phía Vấn Đạo Phong.

Mặc dù lòng nóng như lửa đốt, nhưng Trình Mộc Quân cũng không lỗ mãng mà dừng ở đỉnh núi, tránh cho bị Hách Viễn chém chết.

Hắn vô cùng quen thuộc với Vấn Đạo Phong, trực tiếp tìm một góc khuất để rơi xuống, sau đó dùng thuật ẩn nấp, chậm rãi tới gần trung tâm dưới sự yểm hộ của thần thức cường đại.

Mới vừa tiến vào khu vực trung tâm, Trình Mộc Quân lập tức kinh hãi.

Toàn bộ đỉnh núi hỗn độn vô cùng. Đầu sỏ gây tội - Hách Viễn giờ đang bị xích sắt màu đen trói chặt trên mặt đất.

Lúc này khoảng cách của y với cửa đá động phủ ước chừng chỉ có ba trượng, trùng hợp đạp lên trận pháp bên cạnh.

Trình Mộc Quân cảm khái một câu: "Hệ thống, Hách Viễn thật là kẻ tàn nhẫn, trận pháp này không chỉ phòng người khác, mà cũng phòng chính y."

Hệ thống: "A?"

Trình Mộc Quân: "Có lẽ vết kiếm trên cửa đá kia là do y chém ra trong một ngày nổi điên nào đó, trong động phủ lại có đồ vật quan trọng, vì để ngăn mình hủy động phủ đi, y đã làm một trận pháp khóa chính mình lại."

Hệ thống: "Tàn nhẫn đến vậy à? Tìm người khác tới ngăn cản y không được sao?"

Trình Mộc Quân: "Ai biết được, đại khái là không ai có thể ngăn cản, cũng không ai dám ngăn cản. Hách Viễn đã nổi điên được một lúc rồi, vẫn chưa có động tĩnh gì sao?"

Hắn thấy dường như Hách Viễn đã bị khống chế, lúc này mới thử thăm dò tới gần.

Không ngờ chỉ vừa tiến lên một bước, người đang bị xiềng xích vây khốn đã mở choàng mắt.

Đôi mắt kia như hồ băng, tràn đầy sát khí cuồng loạn thô bạo, y gắt gao nhìn chằm chằm Trình Mộc Quân, cổ họng phát ra những tiếng rên như dã thú đe dọa.

"......" Trình Mộc Quân ngừng lại, hắn có thể cảm nhận được ý tứ mà Hách Viễn truyền đạt.

Gần thêm chút nữa, giết không tha.

Người trước mắt đã không còn là Huyền Hồng Kiếm Tôn nữa, tuy rằng trước giờ tu đạo vô tình, nhưng ít nhất vẫn còn bị môn quy ràng buộc. Mà giờ y đã bị tâm ma khống chế, gần như muốn tẩu hỏa nhập ma, chỉ đang hành động bằng bản năng.

Đừng nói là giết chết một đệ tử bình thường, đồ sát toàn bộ Thái Huyền Tông cũng có thể.

Lúc này, tình huống càng hoạ vô đơn chí hơn xuất hiện, phía trên đỉnh đầu Hách Viễn bắt đầu có mây đen ngưng tụ.

Tốc độ rất chậm, nhưng Trình Mộc Quân liếc mắt một cái đã nhận ra được lai lịch của đám mây đen này, kinh hãi: "Kiếp vân! Hách Viễn thật sự muốn thành ma à! Thế mà dẫn cả lôi kiếp đến đây. Xong đời!"

Tuy là nói như vậy, nhưng Trình Mộc Quân cũng không thể mặc kệ Hách Viễn được.

Hắn xoay người, bay về rừng trúc, rất nhanh đã chọn được một cây trúc có phẩm chất thích hợp, sau đó kiếm quang chợt lóe.

Sau một lát, một cây sáo trúc xanh tươi xuất hiện trong tay Trình Mộc Quân. Hắn lại về bên người Hách Viễn, chọn một khoảng cách an toàn, đặt sáo trúc bên môi.

Tiếng sáo réo rắt chảy ra từ cánh môi, âm thanh xa xưa văng vẳng dường như không thuộc về thế giới này, mà là đến từ quá khứ cổ xưa hơn nữa.

Hách Viễn đang xao động bất an nghe thấy tiếng sáo dần an tĩnh lại, sau đó nhắm hai mắt lại.

Khi âm phù cuối cùng biến mất, hơi thở của Hách Viễn đã vững vàng, tiến vào trạng thái nhập định, xiềng xích màu đen trên người y cũng biến mất.

Trình Mộc Quân xoay xoay cây sáo vừa chế thành trong tay, tùy tay c ắm vào đai lưng, để dành lần sau cần dùng.

Hệ thống nhìn đến trợn mắt há mồm: "Này này này, Hách Viễn không phải là người mạnh nhất Cửu Châu à, sao cậu có thể thu phục được? Chỉ bằng một cây sáo trúc đơn sơ này?"

Trình Mộc Quân cười, "Tôi gian lận đó, cậu quên bản thể của tôi là gì rồi à? Trúc là thứ tốt nhất với tôi."

Nói xong, hắn lại thở dài: "May là tôi bác học đa tài, nếu không Hách Viễn sẽ phải tẩu hỏa nhập ma rồi chết bất đắc kỳ tử, đổi thành người khác thì ai cũng không thể cứu được trận này."

Hệ thống: "Nếu không phải là cậu thì trận này cũng không hỏng thành như vậy."

Trình Mộc Quân không hề hổ thẹn, "Cái này cũng đúng."

Vừa rồi Trình Mộc Quân đã thổi an hồn khúc để trấn an Hách Viễn, nó không thuộc về thế giới này. Khúc này phổ từ thời kỳ thượng cổ, là kỹ năng bản thể của Trình Mộc Quân.

Hắn chậm rãi đến gần Hách Viễn, khom lưng cúi sát xuống tỉ mỉ đánh giá tiểu đệ tử đã lâu không gặp, không hề sợ sẽ đánh thức đối phương.

Hắn nắm cổ tay Hách Viễn, thần thức tham nhập, nhanh chóng dạo một vòng quanh thân thể đối phương. Tên nhóc này, Tử Phủ rách tung toé, còn thảm hơn Vấn Đạo Phong bây giờ mấy lần.

Đã làm cái gì mới có thể thành ra như vậy chứ, cũng may Tử Phủ ở trong nguyên thần, được an hồn khúc an ủi nên giờ đã nhắm mắt đả tọa, chân khí quanh thân lưu chuyển, từ từ điều dưỡng sẽ có thể khôi phục lại.

Hệ thống: "Cậu kiềm chế chút đi, y tỉnh lại sẽ giết cậu đó."

Trình Mộc Quân: "Chưa có ai dính tuyệt kỹ độc môn của tôi mà có thể tỉnh lại giữa chừng, chậc chậc chậc. Thật ra tiểu bạch nhãn lang này biến hoá xong lại là loại hình tôi thích."

Hệ thống hoảng sợ: "Cậu cậu cậu, cậu muốn làm gì!"

Trình Mộc Quân không để ý nó, lấy một thanh chuỷ thủ từ nhẫn trữ vật đẩy vạt áo Hách Viễn ra.

Hệ thống: "Đừng có làm mấy chuyện không hài hoà này mà!"

Trình Mộc Quân không thể chịu nổi việc hệ thống cứ lảm nhảm trong đầu mình: "Cậu bình tĩnh chút đi, sư đồ nghịch luân là cấm kỵ của tôi, cậu quên tính cách tiêu cực của tôi rồi à?"

Cũng đúng. Hệ thống bình tĩnh lại: "Vậy cậu muốn làm gì?"

Trình Mộc Quân: "Mượn ít máu của Hách Viễn để vào trận, thời cơ tốt như vậy, đương nhiên phải nhân cơ hội vào xem rốt cuộc bên trong động phủ có gì."

Nói xong, Trình Mộc Quân giơ chủy thủ lên, cắt một đao ngay ngực Hách Viễn.

Lông tóc vô thương.

"......"

Quả nhiên thân thể kiếm tu kiên cố không phá vỡ nổi.

Trình Mộc Quân thở dài, chỉ có thể chọn máu ở ngón tay. Máu đầu tim là nguyên liệu thích hợp nhất, nhưng nếu không được thì máu đầu ngón tay cũng có thể dùng tạm.

Hắn giơ tay kéo vạt áo lại cho Hách Viễn, lúc tay chạm vào có hơi sửng sốt.

Tính chất của bộ y phục xám này?

Thế mà bộ y phục này không phải pháp bào, không có bất cứ năng lực bảo vệ gì, chính là một bộ y phục bình thường. Chuyện này cũng không kỳ lạ lắm, dù sao trường phái của vài kiếm tu chính là từ bỏ những vật ngoài thân, tập trung vào kiếm.

Trình Mộc Quân không thể tin được, cẩn thận cầm y phục nghiên cứu hồi lâu.

Hệ thống: "Cậu làm sao vậy?"

Trình Mộc Quân nói: "Cậu biết không, lúc trước tôi chuyên môn đến Tụ Bảo Các thu mua loại vải này, tuyết ngọc tằm ở cực bắc phun mấy trăm năm mới có thể dệt được một bộ, giờ tuyết ngọc tằm đã tuyệt chủng. Trừ tôi thì không ai có loại vải này."

Hệ thống: "Cậu đã chết, Hách Viễn là đồ đệ nên kế thừa di sản của cậu cũng không có gì lạ."

Trình Mộc Quân: "Vấn đề là, tôi đã dùng hết loại vải này rồi, thứ này không có lực phòng hộ, chỉ có công dụng thoải mái và dưỡng thần, thế nên tôi dùng hết chúng làm trung y và đồ lót."

Hệ thống: "Ý của cậu là, Hách Viễn lấy đồ lót và trung y của cậu luyện chế thành quần áo của mình rồi mặc lên người."

Trình Mộc Quân nặng nề gật đầu, "Y thật biến thái......"

Hệ thống cũng sợ ngây người, nói: "Cậu không nghĩ xem, y biến thái là do ai làm hại?"

Trình Mộc Quân: "Là tôi, cho nên làm sư tôn, tôi có nghĩa vụ phải dẫn đứa trẻ nhầm đường quay về chính đạo."

Hệ thống: "...... Chúc cậu may mắn."

Giờ chuyện quần áo cũng không còn quan trọng, Trình Mộc Quân tiếp tục làm chính sự.

Hắn cầm tay Hách Viễn lên, đâm đâm lên ngón tay, vẫn không bị tổn hao gì.

Tốt ghê.

Xem ra nam chủ chính là nam chủ, mặc dù có tâm ma, nhưng tu vi vẫn là độc bộ thiên hạ, không ai có thể đả thương.

Bất đắc dĩ, Trình Mộc Quân chỉ đành phân thần thức bao phủ chủy thủ, lấy thần thức khổng lồ phá vỡ chân khí hộ thể trên người Hách Viễn, lúc này mới có thể đâm được một vết nhỏ trên ngón tay y.

Hắn vội vàng dùng bình ngọc tiếp được máu, sau đó buông tay ra.

Vết thương nhỏ kia lập tức biến mất dưới sự vận chuyển của linh khí, Trình Mộc Quân đứng dậy, nâng tay, máu trong bình ngọc bay lên không trung, hóa thành một tia sáng màu đỏ mong manh bao phủ người hắn.

Một loạt thao tác như thế, mặc dù hắn vào trận cũng sẽ được nhận định là Hách Viễn, sẽ không đả động gì đến trận pháp, cũng không lưu lại dấu vết.

Trình Mộc Quân đứng dậy, quay đầu lại nhìn Hách Viễn một cái, xác định đối phương vẫn đang nhập định, lúc này mới an tâm đẩy cửa vào.

Hắn bước một chân vào, cấm địa tâm ma của Hách Viễn.