Lốp Xe Dự Phòng OOC Mất Rồi

Chương 101: Học Bá Cao Lãnh Ooc Rồi (11)




Editor: Diệp Hạ

1

Chữ viết trong sổ loạn xì ngầu, có thể thấy nó được tạo ra vội vàng trong đêm.

Trình Mộc Quân im lặng một lát, hỏi hệ thống: "Đúng rồi, thiết lập của Lục Thượng là gì?"

Hệ thống: "Tính tình khá nóng nảy, nhưng cứng cỏi chững chạc, đối xử tử tế với người nhà và bạn bè,..."

"Chững chạc... cách cậu ta thể hiện cái chững chạc này độc đáo thật."

Trình Mộc Quân lật vài tờ, càng xem càng cảm thấy huyệt Thái Dương đau nói, dứt khoát khép vở lại, quyết định làm như hôm qua Lục Thượng nói.

Xem như y đang đánh rắm là được.

1

"Chú Lý...."

Trình Mộc Quân đang định kêu tài xế lái xe, lại nhìn thấy một đám ông chú nhìn không giống người tốt đang đè Lục Kính Tùng xuống.

"Chú Lý, từ từ đã."

***

Lục Thượng thong thả đi trên con đường chật hẹp tối tăm.

Y yên lặng siết chặt tay, cảm thấy sau khi Trình Mộc Quân nhận lấy sổ của mình, chắc chắn sẽ có thể nhận ra sự cần thiết của việc phản kháng chế độ gia trưởng.

Hôn ước gì đó, ép duyên gì đó đều là tư tưởng phong kiến cổ hủ, không nên tồn tại trong xã hội hiện đại này.

Mỗi khi nghĩ đến việc giúp Trình Mộc Quân chống lại sự áp bức, Lục Thượng lại cảm thấy bản thân tràn đầy năng lượng, còn lập ra một kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ hơn.

Bước đầu tiên là giành được một suất đi thi cấp tỉnh. Chỉ cần có thể lên tỉnh, y sẽ có 2 tuần ở cùng Trình Mộc Quân.

Đến lúc đó hai người ở cùng phòng là có thể bổ túc một khóa chính trị cho Trình Mộc Quân, giúp hắn hoàn toàn thoát khỏi sự giam cầm của tàn dư phong kiến.

Lục Thượng càng nghĩ càng thấy ý chí chiến đấu sục sôi, lại bỗng nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một trận ồn ào.

"Nhanh lên!"

"Đại ca, nhà tôi thật sự không có tiền, phòng ở cũng là thuê..."

"Bớt dong dài, có tiền hay không thì tao xem là biết!"

Lục Thượng ngừng bước, lập tức lách người nấp sau tường.

Không cần quay đầu lại y cũng biết đó là giọng của ba mình.

Lại bị người ta tới nhà đòi nợ mà thôi.

Đây không phải là lần đầu tiên Lục Thượng đối mặt với tình huống này, có kinh nghiệm nên cũng biết phải xử lý thế nào.

Những người tới đòi nợ sẽ ngồi ở nhà y một đêm, đập phá nhà cửa thành một đống hỗn độn, dùng sơn đỏ viết chữ trên tường.

Đập thì cứ đập, dù sao trong nhà cũng chẳng có thứ gì đáng giá, còn sơn đỏ thì trên cửa cũng đầy rẫy ra, nhiều thêm mấy cái cũng không phải chuyện gì to tát.

Điều duy nhất làm Lục Thượng thấy phiền não là tối nay không thể về nhà, lỡ về nhà mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì ngày mai lại bỏ lỡ cuộc thi.

Y an tĩnh dựa vào tường, lạnh lùng nhìn đám người kia đè Lục Kính Tùng xuống rồi đi vào bên trong. Chờ bóng dáng những người đó biến mất, Lục Thượng mới bước ra, sau đó quay đầu đi về hướng ngược lại.

Ra đến ngoài đường cái, y ngồi xuống bậc thềm trước cửa ngân hàng, định đợi ở đây tới sáng. Phía trên có camera, có thể tranh thủ chợp mắt nghỉ ngơi, không sợ ảnh hưởng đến cuộc thi ngày mai.

Dù sao y mình đầy tinh lực, ngủ ba bốn tiếng cũng có thể tràn đầy năng lượng, sẽ không ảnh hưởng đến cuộc thi, không có gì vấn đề lớn.

À không, vẫn có vấn đề.

Lục Thượng nhấc cổ áo lên ngửi thử.

Không biết ngày mai có mùi không, giờ không có chỗ nào để tắm, tới lúc lên xe bus của trường đi thi sẽ không thể ngồi cùng Trình Mộc Quân.

Chứ nếu bị hắn ngửi được, chắc chắn sẽ nghĩ mình không sạch sẽ.

Thiếu niên Lục Thượng, lần đầu tiên bởi vì không thể về nhà tắm mà cảm thấy phiền não. Có lẽ học kỳ sau nên xin trọ ở trường, tránh cho chuyện xấu hổ này xảy ra thêm lần nữa.

Nhưng nếu trọ ở trường, thời gian làm việc và nghỉ ngơi sẽ khác với học ngoại trú, ít nhất là buổi sáng không thể đến con đường kia chờ Trình Mộc Quân.

Lục Thượng cúi đầu đếm bậc thang, càng thêm buồn rầu, thở dài nặng nề: "Phiền ghê..."

"Cậu bị sao vậy?"

Một giọng nói trong trẻo vang lên.

Đầu óc Lục Thượng trống rỗng, cho rằng mình xuất hiện ảo giác, mãi đến khi đỉnh đầu bị bóng đen che khuất mới ngơ ngác ngẩng đầu.

Là Trình Mộc Quân, thật sự là Trình Mộc Quân.

Thình thịch, thình thịch —— Trên con đường yên tĩnh không một bóng người, y chật vật ngồi trên bậc thang, ngẩng đầu lên, lại thấy người mình yêu thầm đã hơn một năm rũ mắt nhìn mình.

Dười ánh đèn đường lờ mờ, dáng vẻ luôn luôn lạnh lùng ấy trở nên long lanh còn hơn ánh trăng trên trời.

Y thật sự rất thích người này.

"Lục Thượng?" Thanh âm nghi hoặc vang lên.

Lục Thượng đột ngột bật dậy, chân tay luống cuống: "Sao cậu lại ở đây? Cậu không phải về nhà sao?"

Trình Mộc Quân nhìn y, hỏi ngược lại: "Vậy sao cậu lại ở đây?"

Lục Thượng: ".... Không có gì, chỉ là..."

Y hơi quẫn bách, tay thì kéo quần áo, tay thì ôm cặp, chốc lát lại luống cuống như không có chỗ để. Rõ ràng là cao một mét tám mấy, vậy mà giờ nhìn lại có vẻ đáng thương.

Trình Mộc Quân ngắt ngang lời giải thích của y, nói: "Tôi cảm thấy sổ ghi ghép của cậu không tồi, gần đây tôi cũng giúp cậu giải đề nhiều rồi, giờ đổi lại, đêm nay cậu giúp tôi học chính trị nhé?"

"A, được, có thể."

Trình Mộc Quân khẽ gật đầu: "Đi thôi."

Lục Thượng không ngốc, y biết Trình Mộc Quân đã nhìn thấy gì đó mới dùng cách này để mời mình đến nhà hắn.

Y đi theo sau Trình Mộc Quân, lén nở nụ cười.

Thật ra y quen sống như vậy rồi, không hề cảm thấy bản thân đáng thương, nhưng nếu đáng thương có thể làm Trình Mộc Quân đối xử dịu dàng với mình hơn một chút thì sao cũng được.

Tỷ như hiện tại.

Ba mẹ Trình Mộc Quân đi công tác, hai ngày nay không ở nhà, lúc về chỉ có ánh đèn của dì bảo mẫu để lại.

Hắn đưa Lục Thượng lên lầu 3, chỉ căn phòng gần cầu thang, nói: "Hôm nay cậu ngủ ở đây, tôi ở bên kia, ngày mai cùng đi tập hợp."

Trình Mộc Quân thuận tay mở cửa, bên trong là một căn phòng đơn giản nhưng rất sạch sẽ.

Lục Thượng: "A, ở phòng cho khách sao?"

Trình Mộc Quân nghe y buột miệng thốt ra, suýt bật cười: "Không thì cậu nghĩ sao?"

Lục Thượng lắc đầu: "Không có không có, chỉ là... sợ phiền cậu."

Trình Mộc Quân liếc y một cái, sau đó không để ý đến y nữa, đi đến phòng mình ở cuối hành lang.

Lúc này Lục Thượng mới bước vào, đóng cửa lại rồi định nhào lên giường ngay. Nhưng khi nhìn thấy khăn trải giường trắng tinh, sạch sẽ ngăn nắp, động tác y khựng lại.

Tắm trước đã.

Lục Thượng giơ tay cởi áo, lúc này, cửa bị gõ vang.

Y không nghĩ quá nhiều, để trần nửa người trên đi cửa mở cửa, sau đó nhìn thấy Trình Mộc Quân.

"...."

Trình Mộc Quân đảo mắt qua người Lục Thượng.

Ánh mắt hơi quái quái.

Lục Thượng cũng không biết mình bị làm sao, đột nhiên lấy tay che ngực, sau đó phản ứng lại, cảm thấy bản thân quá ngu ngốc.

Y cứng đờ buông tay, hỏi: "Sao vậy?"

Trình Mộc Quân tạm dừng một chút rồi mới mở miệng: "Khăn lông và bàn chải đánh răng trong toilet đều là đồ mới, cứ dùng thoải mái, còn đây là quần áo để thay."

Khi Lục Thượng nhận lấy bộ quần áo sạch sẽ mềm mại, y vẫn còn hơi sững sờ.

Trình Mộc Quân lại giải thích thêm: "Cậu yên tâm, tôi chưa mặc bao giờ, nhưng chắc là sẽ hơi ngắn."

"Cảm ơn." Lục Thượng cúi đầu, như có hơi xấu hổ.

Trình Mộc Quân nói xong thì đóng cửa rời đi, một chút cũng không muốn đối mặt với hậu quả của sự bốc đồng của mình.

Rầm.

Tiếng đóng cửa thể hiện tâm trạng của hắn không được tốt, nhưng Lục Thượng lại không hề phát hiện, ngơ ngác cúi đầu nhìn quần áo trên tay.

Thật ra khi nghe thấy mấy chữ quần áo sạch sẽ, trong lòng y lại cảm thấy có hơi tiếc nuối. Nếu Trình Mộc Quân đã từng mặc...

Lục Thượng! Mày là bi3n thái à!

Y cầm quần áo chà mạnh lên mặt, cắt đứt cơn mơ màng không đúng lúc của mình, nhanh chóng xoay người đi vào phòng tắm.

***

Bên này, Trình Mộc Quân mới vào phòng đã cởi áo khoác rồi ngã xuống giường.

Hắn xoay người, giơ tay che mặt mình: "Hệ thống, xong đời, thật sự xong đời rồi!"

Hệ thống: "Cậu, cậu, cậu bị sao vậy? Đừng làm tôi sợ."

Trình Mộc Quân: "Tiêu rồi tiêu rồi, tôi tiêu thật rồi, lúc nãy khi nhìn thấy cơ bụng của Lục Thượng, tôi lập tức nhớ đến xúc cảm ngày hôm đó... Suýt nữa đã chạm vào rồi!"

"......" Hệ thống không ngờ cái xong đời Trình Mộc Quân nói lại là ý này.

Một giây trước, nó còn ngây thơ cho rằng hắn hối hận vì đã đưa Lục Thượng về, thế nên mới biểu hiện như vậy.

Không thể ngờ, thế mà hắn chỉ đang kiềm chế h@m muốn quấy rối Lục Thượng!

1

"Cậu đủ rồi, nghĩ đến thanh tiến độ, bình tĩnh chút đi."

Trình Mộc Quân đứng dậy đi vào phòng tắm, mở nước lạnh rửa mặt, sau đó ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm mặt mình.

"Không được, bình tĩnh không được, cứ nhắm mắt là tôi sẽ nhớ tới cơ bụng."

Hệ thống: ".... Hay là tôi gửi tin nhắn nặc danh kêu Lục Thượng tối ngủ nhớ khóa cửa kỹ nhé?"

1

Trình Mộc Quân cũng không tức giận: "Tôi cảm thấy cậu nên xoá sạch cái thuộc tính tiêu cực của tôi thì đúng hơn, nếu cứ như vậy thì tôi sẽ OOC mất."

Ước chừng vài phút sau hệ thống mới có phản ứng, có vẻ như yêu cầu này đã làm khó code của nó rồi.

"Xin lỗi, thế giới đã hỏng thì không thể thay đổi giả thiết ban đầu."

Đáp án trong dự kiến, Trình Mộc Quân cười nhẹ, sau đó tắm rửa, lên giường ngủ.

Ngày hôm sau.

Đường hơi kẹt xe, khi Trình Mộc Quân và Lục Thượng đến điểm tập hợp thì mọi người đã đến gần như đông đủ.

Lục Thượng quen biết rộng, ở lớp khác cũng có bạn, y vừa xuống xe đã bị vài người kéo đi.

Y rất bất mãn, tự nhiên bị mấy thằng này bắt cóc, phải rời xa Trình Mộc Quân.

"Gì gì gì, nhẹ chút đi!" Lục Thượng đẩy cánh tay đang kéo ống tay áo của mình ra, áo khoác đen này là cái hôm qua Trình Mộc Quân cho y. Mặc dù Trình Mộc Quân nói không cần phải trả lại, nhưng y vẫn vô cùng trân trọng, sao có thể để mấy cái móng vuốt này làm bẩn quần áo được.

"Ê, tôi thấy gần đây cậu thân với Trình học thần ghê ha? Lại còn cùng nhau đến điểm tập hợp, không phải hồi trước cậu không ưa cậu ấy sao?"

Lục Thượng trợn mắt: "Liên quan gì đến cậu?"

"Tôi thấy quần cậu không tồi nha, hôm nay chạy theo mốt hả?"

Quần Lục Thượng đang mặc có hơi ngắn, lộ mắt cá chân, đúng là nhìn không giống ngày thường y hay mặc.

"Cút cút cút, nhiều chuyện." Lục Thượng thẹn quá thành giận, bực dọc đẩy người ra.

Đúng lúc này, dư quang y thấy Trình Mộc Quân đã lên xe buýt, thế là vội vàng đuổi theo.

Để lại mấy người ngơ ngác nhìn nhau.

"Sao cái lời đồn Lục Thượng không ưa Trình Mộc Quân xuất hiện được vậy, không ưa chỗ nào trời...."

Có người gật đầu tán đồng: "Rõ ràng là gắn bó keo sơn."

"Bậy bạ, đừng có xài thành ngữ được không, bảo sao điểm ngữ văn cậu lẹt đẹt thế."

Học sinh cấp ba năng lượng tràn trề, vừa đùa giỡn vừa đi lên xe buýt.

Xe khởi động, lăn bánh đi đến ngôi trường diễn ra cuộc thi.

Trình Mộc Quân ngồi ở hàng ghế cuối cùng, chỗ gần cửa sổ, an tĩnh không ai quấy rầy. Đương nhiên, nếu không có Lục Thượng ngồi bên cạnh thì sẽ càng tốt hơn.

Hắn rũ mắt, nhìn chân hai người gần như dán sát vào nhau, rốt cuộc nhịn không được nữa, nói: "Trên xe nhiều chỗ vậy không ngồi, sao cậu cứ nhất định phải ngồi kế tôi?"

Lục Thượng chịu đả kích lớn, chớp mắt tủi thân nói: "Tại tôi căng thẳng mà."

"......" Trình Mộc Quân không thể tin nổi, "Căng thẳng? Cậu căng thẳng cái gì?"

"Trước giờ tôi chưa đi thi lần nào, đây là lần đầu tiên đương nhiên căng thẳng, làm sao bây giờ làm sao bây giờ?"

Trình Mộc Quân thấy khá hứng thú, hắn không ngờ là Lục Thượng còn có một mặt thế này. Rõ ràng buổi tối hôm đó, đối mặt với một đám người trưởng thành mà y vẫn vô cùng bình tĩnh, vậy mà giờ lại khẩn trương như vậy.

"Vậy cậu nghĩ phải làm sao?"

Lục Thượng ngẩng đầu nhìn qua, giống như cố lấy hết can đảm, hỏi: "Tôi cần một chút cổ vũ, Trình Mộc Quân, nếu lần này tôi thi đậu, cậu có thể đồng ý với tôi một chuyện không?"

Gì nữa?

Trình Mộc Quân phát hiện Lục Thượng này đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước, y có thể thi đậu hay không thì liên quan gì đến hắn, vậy mà giờ còn mặt dày muốn thưởng.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt tràn đầy khát vọng của Lục Thượng, lời trào phúng đã đến bên miệng lại biến thành: "Chuyện gì?"

Lục Thượng nhỏ giọng nói: "Nếu tôi thi đậu, cậu hãy phản kháng chuyện ép duyên trong nhà, cái hôn ước từ bé gì đó chính là tàn dư phong kiến, không thể chấp nhận được."

Mặt Trình Mộc Quân méo xẹo, sau đó gật đầu: "Được, tôi đồng ý với cậu."

Mắt Lục Thượng sáng lên, tâm trạng vốn đã tươi đẹp lúc này lại càng hăng hái hơn. Y nở một nụ cười thật tươi rồi hài lòng lôi sách ra bắt đầu làm bài.

Hôm nay lại là một ngày tràn đầy ý chí chiến đấu, quyết tâm hủy bỏ hôn ước!

7