Đến bệnh viện băng bó vết thương, lại lấy hành lý từ homestay, hai người quay lại nội thành.
Lục Thời Sâm lái xe, không thương lượng với Mạnh Chiêu đã lái xe thẳng đến một khách sạn. Chẳng cần nghĩ kỹ, Mạnh Chiêu đã biết Lục Thời Sâm chắc chắn đã đặt một khách sạn đắt nhất.
Hai người đi đến quầy lễ tân của khách sạn, nhân viên lễ tân hỏi họ muốn đặt phòng gì, giọng điệu Lục Thời Sâm bình thường: “Một phòng giường lớn.”
Mạnh Chiêu thì cúi đầu giả vờ nhìn điện thoại.
Ăn cơm ở nhà hàng của khách sạn, trở về phòng đã gần rạng sáng.
Mạnh Chiêu tắm rửa xong ngồi ở mép giường, cứ cảm thấy trong lòng hơi lo lắng,
Lúc này, Lục Thời Sâm cũng đi đến, thấy Mạnh Chiêu như là đang trầm tư, hắn hỏi: “Đang nghĩ gì?”
“Cứ cảm thấy không yên tâm,” Mạnh Chiêu nhìn hắn, “Cậu có chú ý đến không, lúc chúng ta quay lại lần hai, trong nhà người phụ nữ kia bừa bộn hơn trước đó một chút? Là vì đang tìm cái túi kia phải không? Ngoài ra, sắc mặt của người phụ nữ cũng không đúng lắm…”
Lục Thời Sâm nhớ lại, lúc ấy sự chú ý của hắn đều đặt lên vết thương của Mạnh Chiêu, thành thử cũng không chú ý nhiều đến người phụ nữ kia: “Hình như hơi loạn.”
Mạnh Chiêu lắc đầu: “Cái tôi để ý không phải cái này. Mới đầu mở cửa quả thật hơi hoảng hốt, nhưng sự hoảng hốt của chị ta chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, biểu hiện sau đó lại tự nhiên và điềm tĩnh lạ thường, nhìn thấy chúng ta bị thương, chị ta cũng không hỏi… Tóm lại, càng nghĩ càng không đúng.”
“Ngày mai lại đến nhìn xem,” Sau mấy giây suy nghĩ, Lục Thời Sâm nói, “Cũng không thể một mực trông coi ở đó, bây giờ cậu đã không phải cảnh sát, không có cách nào điều động lực lượng cảnh sát, cũng không có quyền giám sát hai tư giờ, tiếp tục ở đó, chỉ có những nguy hiểm không lường trước được và khả năng bị người lạ nắm được thóp một lần nữa.”
“Cũng đúng,” Mạnh Chiêu thở dài, “Được rồi, không nghĩ nữa.”
Lục Thời Sâm cầm trong tay một chai nước khử trùng bệnh viện kê đơn, ngồi bên cạnh Mạnh Chiêu: “Khử trùng vết thương cho cậu.”
Bởi vì đánh tay đôi với “bóng đen” kia một lúc lâu, mặc dù Mạnh Chiêu không bị thương nặng gì, nhưng trên cánh tay có thêm nhiều vết trầy da và vết dao nông.
Nếu là trước kia, những vết thương này Mạnh Chiêu sẽ không xử lý, nhưng Lục Thời Sâm muốn khử trùng giúp anh, anh bèn nghiêng người sang theo lời Lục Thời Sâm, vén ống tay áo áo thun lên bả vai.
Lục Thời Sâm cầm tăm bông chấm nước khử trùng, bôi lên vết thương dưới bả vai Mạnh Chiêu: “Đau không?”
“Không đau,” Mạnh Chiêu nói, “Cái này cũng không tính là vết thương gì.”
“Cậu thường xuyên bị thương?”
“Cũng không tính là thường xuyên,” Mạnh Chiêu nói bằng giọng không đứng đắn gì, “Chắc dăm ba bữa.”
Thấy Lục Thời Sâm không lên tiếng, dừng một lát, anh hỏi: “Cậu đang lo lắng cho tôi?”
Im lặng một lát, Lục Thời Sâm nói: “Sau này đừng hành động một mình.”
“Không sao,” Mạnh Chiêu nửa đùa nửa thật nói, “Xem bói nói, bình quân mỗi tháng tôi sẽ gặp họa sát thân một lần, tháng này đã có một lần sau đó sẽ hoàn toàn an toàn.”
“Ngày mai đến xung quanh nhìn xem có thể mua được dao gấp phòng thân không.” Lục Thời Sâm nói.
“Cũng được.” Mạnh Chiêu nghiêng mặt sang nhìn Lục Thời Sâm. Lục Thời Sâm đang rũ mắt nghiêm túc khử trùng cho anh, lông mi dài và dày giống như lông quạ, động đậy lên xuống theo chớp mắt, anh nhìn đến mức không hiểu sao lòng hơi ngứa ngáy, thế là anh thổi nhẹ một hơi lên lông mi của Lục Thời Sâm.
Động tác của Lục Thời Sâm khựng lại, ngước mắt nhìn anh: “Làm gì đấy?”
“Tôi nói này Lục đại tiên nữ,” Trong mắt Mạnh Chiêu ngậm cười, “Bản lĩnh của cậu rất tốt, đã từng học đánh nhau à?”
“Ừ,” Lục Thời Sâm khử trùng xong giúp Mạnh Chiêu, vặn chặt nắp chai nước khử trùng, dừng lại một hồi mới nói tiếp: “Lúc nhàm chán, cũng nên tìm chút chuyện để làm, lúc đánh nhau cảm giác từng cú đấm thấu thịt, ít nhất còn có thể khiến tôi cảm thấy mình vẫn đang sống.”
Lục Thời Sâm đặt nước khử trùng lên đầu giường, đứng dậy đi đến bên kia giường, tắt đèn và ngồi ở mép giường.
Bóng tối bao trùm xuống, Mạnh Chiêu thấp giọng nói: “Lần này, lại phải cảm ơn ơn cứu mạng rồi.”
Lục Thời Sâm không nói chuyện, chỉ nằm xuống bên cạnh anh.
Sau một lúc im lặng, Lục Thời Sâm nghiêng người sang, một cánh tay khoác lên người Mạnh Chiêu. Sau đó cánh tay kia hơi siết chặt, ôm lấy Mạnh Chiêu: “Ngủ đi.”
Đây là một tư thế giống như ôm ấp, rất thân mật, Mạnh Chiêu có thể rõ ràng nghe được tiếng hít thở của hắn.
Ngực giống như phá tan một lỗ hổng nhỏ, có một cảm xúc trướng lên mà chua xót tràn ra ngoài, Mạnh Chiêu ý thức được, thời khắc này Lục Thời Sâm dường như rất sợ mất đi mình. Anh mòn mẫn nắm lấy tay Lục Thời Sâm, ngón tay siết chặt.
*
Hôm sau trời vừa sáng, hai người ăn sáng xong ở khách sạn, thấy người phụ nữ kia vẫn không gọi điện tới, Mạnh Chiêu luôn cảm thấy trong lòng không yên tâm cho lắm, vậy nên lái xe đi cùng Lục Thời Sâm đến nhà người phụ nữ kia một chuyến.
Đứng trước cửa 402, Mạnh Chiêu giơ tay gõ cửa một cái.
Trong cửa lập tức vang lên tiếng bước chân, người trong nhà bước nhanh đi tới, tiếng bước chân đến gần, Mạnh Chiêu chú ý thấy ánh sáng mắt mèo bị chặn, xem ra người trong cửa đang nhìn ngoài cửa qua mắt mèo.
Nhưng cửa không mở ra ngay lập tức, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm liếc nhau, hai người đều không nói chuyện, nín thở nghe tiếng động bên trong. Một lát sau, Mạnh Chiêu lại giơ tay gõ cửa một cái.
Lúc này cửa chống trộm mới đẩy ra ngoài, người phụ nữ thò người ra: “Cảnh sát Mạnh, các cậu đến sớm vậy?”
“Thế nào, đã tìm được chưa?”
“Vẫn chưa.” Người phụ nữ lắc đầu. Mạnh Chiêu nhìn vào trong phòng, so với hôm qua, trong phòng trông rất lộn xộn.
Anh chú ý đến, người phụ nữ có vẻ vô cùng mệt mỏi, trong mắt hiện đầy tơ máu, giống như thức cả đêm không ngủ.
“Có thể vào nhìn không?” Mạnh Chiêu hỏi.
Hình như người phụ nữ do dự một lát, sau đó mới nghiêng người tránh ra: “Vào đi.”
Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm đi vào phòng, đẩy cửa từng căn phòng ra quét mắt một lần, tình huống thực tế trong phòng còn lộn xộn hơn bên ngoài.
Người phụ nữ lên tiếng sau lưng anh: “Cảnh sát Mạnh, tối qua tôi đã lục trong ngoài căn nhà mấy lần rồi, thật sự không tìm được, nếu không cậu đợi một lát, tôi đến phòng khác tìm xem.”
Mạnh Chiêu gật đầu: “Vất vả rồi, vậy chúng tôi đi trước, có tin tức gì cứ liên lạc với tôi.”
Đi đến trước cửa, Mạnh Chiêu đột nhiên hỏi: “Con trai chị đâu, tôi thấy cậu ấy không ở trong phòng, sớm thế đã đi làm rồi?”
“Ừ.” Người phụ nữ ngẩn ra một lát, “Nó đi làm rất sớm.”
Người phụ nữ tiễn họ đến cửa rồi đóng cửa lại.
Đi xuống lầu, Mạnh Chiêu nhìn Lục Thời Sâm: “Cậu có cảm thấy khác thường không?”
“Quả thật có vấn đề.” Lục Thời Sâm trầm ngâm nói, “Trong nhà người phụ nữ bị lục rất lộn xộn, nhìn từ trạng thái cũng giống như không ngủ không nghỉ tìm một đêm, điều này không phù hợp lẽ thường.”
“Đúng, hôm qua lúc chúng ta ở nhà chị ta, chị ta cũng tìm một lúc, khi đó mặc dù cũng đang cố gắng tìm nhưng trên tổng thể vẫn rất thong dong. Tuy rằng chúng ta rất vội nhưng cũng không ép chị ta nhất định phải tìm được trong đêm nay. Đổi lại là sau khi chúng ta đi, chị ta đang ép mình nhất định phải tìm được thứ này.”
“Ừ.” Lục Thời Sâm đáp, lại hỏi: “Trước cửa, cậu có phát hiện manh mối gì liên quan đến con của chị ta không?”
“Con trai của chị ta không ở trong phòng, tôi hỏi một câu có phải đi làm không, chị ta trả lời chắc chắn. Nhưng trên mặt thảm trước cửa, có một đôi giày da cậu thanh niên đã mang khi về nhà hôm qua, và một đôi dép lê nam được cậu ta đổi sau khi về nhà. Nếu như tôi nhớ không lầm, tủ giày trước cửa cũng chưa từng có dấu vết mở ra?” Im lặng mấy giây, Mạnh Chiêu đưa ra phỏng đoán, “Con trai của người phụ nữ này có lẽ đã bị bắt cóc, phần tử phạm tội dùng nó để đe dọa, ép buộc người phụ nữ nhất định phải tìm được cái túi kia.”
“Rất có thể.” Suy nghĩ sơ qua, Lục Thời Sâm nói.
“Nếu thật sự là thế, thì phiền toái rồi, nếu tội phạm vào nhà người phụ nữ, vậy khả năng trong nhà bị lắp máy nghe trộm rất cao, vừa rồi tôi cũng xuất phát từ lo lắng này mới không dám hỏi nhiều.” Mạnh Chiêu duỗi tay kéo cổ tay Lục Thời Sâm “Đi, chúng ta đến ban quản lý.”
Hai người bước nhanh đi đến văn phòng ban quản lý, lễ tân hôm qua giúp đỡ vừa tới không lâu, đang đứng nấu nước bên cạnh bàn ở cửa ra vào.