Sáng sớm hôm sau, bảy giờ ba mươi Mạnh Chiêu đến cục thành phố.
Bởi vì vụ án chưa giải quyết, tất cả mọi người của đội điều tra tội phạm tự giác đến sớm hơn.
Ngay cả Vương Nặc – bạn của Chu Diễn đã hẹn tám giờ tới đây, cũng ngồi trong đại sảnh của cục thành phố sớm nửa tiếng.
“Tối qua tôi không ngủ được, càng nghĩ càng cảm thấy phải là hắn, ” Vương Nặc chưa kịp chạm mông xuống ghế đã vội vàng nói, “Lương Xuyên này là kẻ ti tiện, ăn cắp tác phẩm của Chu Diễn thì chớ, còn định cắn ngược lại nói là Chu Diễn chép của hắn…”
“Anh đợi đã,” Chu Kỳ Dương đành phải ngắt lời y, “Lương Xuyên mà anh nói bây giờ cũng ở thành phố này đúng không? Anh ta có quen biết Chu Diễn trong hiện thực không?”
“Biết, chúng tôi học chung một trường đại học, Lương Xuyên hơn chúng tôi một khóa. Lúc còn ở trường đối xử với chúng tôi khá tốt, Chu Diễn cũng rất tin tưởng hắn, thường xuyên cho hắn xem tác phẩm mới của mình, bảo hắn đưa ra ý kiến. Ai ngờ biết người biết mặt không biết lòng, nửa năm trước Chu Diễn đột nhiên phát hiện, mấy tác phẩm cậu ấy sáng tác trong lúc học đại học bị Lương Xuyên sao chép.”
“Lúc này hai người mới ồn ào rạn nứt, sau khi nghe xong chúng tôi không nuốt trôi cơn tức này, đều khuyên Chu Diễn đến tòa án kiện hắn. Nhưng Chu Diễn nhớ giao tình của mọi người, vốn muốn tự hòa giải, bảo Lương Xuyên công khai nói xin lỗi chuyện này coi như xong. Không ngờ Lương Xuyên đánh chết không thừa nhận, lại thêm fans Weibo của hắn nhiều, thường xuyên trả đũa dưới Weibo của Chu Diễn. Chu Diễn tức không chịu nổi, mới quyết định tìm luật sư trợ giúp.”
Vương Nặc nói chắc như đinh đóng cột, giận đến nỗi nắm tay đập bàn một cái, “Trừ Lương Xuyên, Chu Diễn không có khả năng kết thù với người khác. Đến khi kiện tụng Lương Xuyên chắc chắn sẽ thân bại danh liệt, hắn biết đến lúc đó mấy người bạn chúng tôi sẽ làm chứng cho Chu Diễn, hắn tuyệt đối sẽ thua vụ kiện này.”
“Vẫn chưa thưa kiện đúng không?” Mạnh Chiêu hỏi, “Anh biết Chu Diễn tìm công ty luật nào không?”
“Biết, cậu ấy tìm Hạo Trạch, chắc chắn phải tìm công ty luật tốt nhất.”
Mạnh Chiêu biết công ty luật Hạo Trạch, không chỉ vì công ty luật này lớn nhất thành phố Minh Đàm, nổi tiếng trên cả nước, còn có một nguyên nhân đó là người sáng lập công ty này là Lục Thành Trạch cha của Lục Thời Sâm. Năm đó vì vụ án của cậu Mạnh Chiêu, Mạnh Chiêu còn từng đến công ty luật kia.
Tiễn Vương Nặc đi, Mạnh Chiêu gọi mấy cấp dưới đến: “Trình Vận đến công ty luật Hạo Trạch gặp luật sư ủy thác của Chu Diễn, mang tài liệu liên quan về, Nhậm Bân đến gặp Lương Xuyên, thuận tiện điều tra khi vụ án xảy ra anh ta có bằng chứng ngoại phạm không, Tiểu Chu tới đây hỗ trợ mở khóa.”
“Được thôi anh Chiêu!” Chu Kỳ Dương cầm dây kẽm sỉ sét tổ truyền nhà mình, chạy theo Mạnh Chiêu.
Chu Kỳ Dương cũng là người mới vừa vào đội hai năm gần đây. Lúc mới đến cũng do Mạnh Chiêu phụ trách dẫn dắt, cậu chàng là một kẻ ăn hàng, lúc vừa tới đã hỏi thăm xung quanh đồ ăn ở đâu ngon, ngửi thấy mùi thơm sẽ không rời nổi bước, tự xưng mũi thính hơn chó.
Nhưng, mặc dù Chu Kỳ Dương cho người ta cảm giác không đáng tin cậy cho lắm, năng lực hình sự trinh sát cũng không tính là giỏi, lại là số ít chuyên gia mở khóa ở trong đội, xem như dân kỹ thuật. Cho dù là khóa mật khẩu mở cực kỳ phức tạp, hay là khóa gia dụng bình thường, thường phải dựa vào cậu chàng.
*
“Cạch” một tiếng, Chu Kỳ Dương đứng thẳng người: “Xong.”
Mạnh Chiêu kéo cửa ra, đi vào phòng ở cũ của Chu Diễn.
Bởi vì trước sau đều có tòa nhà mới xây, tòa nhà cũ này có vẻ lấy sáng cực kém. Tuy nói là buổi sáng ánh mặt trời rất sáng, nhưng vừa bước vào, cả phòng vẫn lộ vẻ âm u.
Đồ đạc trong căn phòng đầy đủ, cũng xem như sạch sẽ, Mạnh Chiêu đi đến một gian phòng ngủ trong đó. Đây có lẽ là phòng ngủ Chu Diễn thường ở, bởi vì bên cạnh phòng ngủ đặt một cái bàn máy tính, trông có vẻ mới hơn căn nhà một chút.
Mạnh Chiêu kéo ngăn kéo của bàn máy tính ra, bên trong có một vài nhạc phổ Chu Diễn viết tay, còn có vài cuốn sách, trừ cái đó ra… Mạnh Chiêu lấy quyển sổ bìa đen dưới cùng ra, trên bìa viết “Trường THPT Văn Chiêu”, giống như loại vở phần thưởng đạt được trong các hoạt động của trường.
Mạnh Chiêu cầm lên mở ra, bên trong đã viết đầy chữ, xem ra Chu Diễn có thói quen viết nhật ký. Anh cầm quyển sổ trong tay, xem sơ qua một lượt, sau đó để chung với một vài vật phẩm có lẽ có vài manh mối, cất cẩn thận, định bụng lát nữa mang về cục.
Ngay sau đó, Mạnh Chiêu lại bắt đầu cẩn thận tìm kiếm những vị trí khác trong phòng. Sau khi đóng gói và phân loại đồ xong định mang đi, Mạnh Chiêu và Chu Kỳ Dương chuẩn bị rời khỏi.
Khi họ đi đến chỗ huyền quan, một mùi dẫn đến sự chú ý của Mạnh Chiêu. Đây hình như là… mùi sơn?
Mạnh Chiêu nhìn về phía bức tường bên trái huyền quan, mặc dù không rõ lắm, nhưng thực sự có một phần nhỏ mặt tường giống như được quét vôi lại. Mạnh Chiêu đeo găng tay vào, dùng ngón tay s0 soạng phần kia, phần găng tay tiếp xúc với mặt tường bị nhuộm trắng hơn, quả thực, phần mặt tường này đã được quét lại nước sơn mới.
Chu Kỳ Dương đứng bên giường, nhìn Mạnh Chiêu: “Anh Chiêu ơi, anh xem gì đấy?”