Mạnh Chiêu biết, sau khi bài báo này của Lư Dương được công bố, không chỉ cha con ngô Gia Nghĩa và Ngô Vi Hàm sẽ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió dư luận, mà đội điều tra tội phạm thậm chí cả cục thành phố đều sẽ trở thành tiêu điểm của ánh mắt.
Sau đó, anh sẽ phá án dưới áp lực to lớn của dư luận, anh chỉ có thể khiến cho bản thân đi nhanh hơn.
Trên đường lái xe về cục thành phố, Mạnh Chiêu nói: “Người cung cấp tin tức cho Lư Dương tự xưng đã từng là nạn nhân của cage, vậy làm thế nào cô ấy trốn ra được? Vả lại sau khi trốn ra được không lập tức lựa chọn báo cảnh sát, mà lại nói tin tức cho Lư Dương vào thời điểm này, tại sao cô ấy phải làm như thế, cứ cảm thấy có điểm gì là lạ.”
“Đây không phải lần đầu tiên Lư Dương bị sử dụng như vũ khí.” Lục Thời Sâm nói.
“Đúng rồi, người lần trước cung cấp tin tức Triệu Vân Hoa ngộ sát Chu Diễn, và người lần này nói tin tức cho Lư Dương, có thể là cùng một người không?”
Lục Thời Sâm không lên tiếng, giống như đang trầm tư.
Mạnh Chiêu thở dài, “Trước tiên giải quyết chuyện trước mắt đã. Cho dù nói thế nào, hung thủ gi3t chết Lư Dương nhất định có liên quan đến Ngô Vi Hàm, việc cấp bách là tìm được chứng cứ phạm tội của Ngô Vi Hàm.”
Lục Thời Sâm “Ừ” một tiếng.
*
Xe dừng trước tòa nhà cục thành phố, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm đi vào trong tòa nhà.
Những cô gái được cứu ra từ trong tòa nhà thấp kia đã được sắp xếp trong phòng nghỉ, đợi lấy lời khai nạn nhân theo thứ tự. Xác của Lư Dương và dấu chân của hung thủ cũng được đưa đến khoa giám định dấu vết.
Mạnh Chiêu dẫn Lục Thời Sâm đến phòng nghỉ trước: “Cậu nghỉ ngơi một lúc trước, tôi đi thẩm vấn hai quản lý kia, nếu suôn sẻ buổi tối tôi và cậu cùng về bệnh viện, nếu kết thúc muộn quá, tôi tìm người đưa cậu về trước.”
“Tôi chờ cậu.” Lục Thời Sâm quan sát căn phòng nghỉ này, “Bình thường cậu sẽ ở đây?”
“Ở lúc trực ban, có lúc tăng ca muộn quá cũng ở đây,” Mạnh Chiêu kéo cửa ra, quay đầu nói với Lục Thời Sâm, “Đi đây.”
Anh đến phòng họp bên cạnh lấy chai nước khoáng, vặn nắp chai ra, tiện tay túm một cảnh sát của phòng hành chính tới: “Đưa đến phòng nghỉ của tôi.”
“Được đội phó Mạnh.” Người kia đáp.
Mạnh Chiêu đi vào phòng thẩm vấn, nhìn người trông giữ “lồng tối” ngồi bên trong qua kính hai mặt.
Người kia ngồi trước bàn, vai lưng còng xuống, đầu cúi xuống rất thấp, thoạt nhìn hơi mất tự nhiên.
Phải làm thế nào lấy được lời khai về tội ác của Ngô Vi Hàm từ miệng người này? Trong đầu Mạnh Chiêu nhanh chóng sắp xếp mạch suy nghĩ thẩm vấn, mấy phút sau, anh nói với cảnh sát cùng thẩm vấn bên cạnh “Đi”, sau đó đẩy cửa đi vào phòng thẩm vấn.
Trong phòng thẩm vấn, Mạnh Chiêu đi đến sau bàn thẩm vấn ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện.
Nghĩ đến cảnh sát đối diện trước đây không lâu đã suýt nữa đánh chết đồng bạn của mình, ánh mắt này khiến người đàn ông không rét mà run.
Im lặng một hồi, Mạnh Chiêu mới mở miệng nói: “Người chủ mưu sau lưng anh là ai?”
Người đàn ông không lên tiếng.
Mạnh Chiêu nâng âm lượng lên: “Tôi cho anh thêm một cơ hội cuối cùng, anh có nói không?!”
Lưỡng lự một lát, biểu cảm của người đàn ông đau khổ ngập ngừng nói: “Anh cảnh sát à, tôi chỉ là người làm thuê, tôi thật sự không biết gì cả… tha cho tôi đi anh cảnh sát.”
“Chỉ là người làm thuê?” Mạnh Chiêu bỗng tức giận đứng dậy. “Một câu nói nhẹ tênh, giống như chuyện này không liên quan gì đến anh. Anh làm những chuyện tán tận lương tâm này, trong mắt anh chỉ giống như làm thuê bình thường, rất không đáng nhắc đến hả?!”
“Giam cầm phi pháp, cố ý gây thương tích, cu0ng hiep nữ vị thành niên, anh thoát khỏi liên quan với tội danh nào? Tôi cho anh biết, nếu anh thật sự không nói thật, vậy anh cũng phải gánh tội cố ý giết người!”
Người đàn ông nghe Mạnh Chiêu nói như thế, lập tức sợ đến mức đầu gối mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, cuống quýt thanh minh cho bản thân: “Anh cảnh sát, tôi chưa bao giờ giết người, tôi thật sự chưa từng giết người, tôi có tội, nhưng tôi thật sự không giết người mà anh cảnh sát…”
Mạnh Chiêu lật một xấp tài liệu mình mang đến, rút một tấm ảnh ra đưa cho người nọ: “Xem những người này đi, quen mắt không?”
Đó là ảnh chụp của mấy cô gái được cứu ra từ viện điều dưỡng, sau khi nhìn rõ người trên ảnh, vẻ mặt hoảng sợ của người đàn ông sâu hơn.
Mạnh Chiêu nhìn gã: “Những cô gái này cũng từng là streamer anh quản lý đúng không? Biết trạng thái bây giờ của họ là gì không?”
Người đàn ông kia lắc đầu.
“Bị người khác tiêm thuốc không rõ trong thời gian dài, hoàn toàn mất đi ý thức, có khả năng tử vong trong thời gian ngắn, cũng có khả năng cả đời dùng trạng thái người vô dụng không ra người không ra ma để sống tiếp! Nói, rốt cuộc ai đã làm chuyện này?” Mạnh Chiêu siết nắm đấm đập mạnh một cái lên mặt bàn, “Rốt cuộc anh làm thuê cho ai?!”
Người đàn ông sụp đổ cúi đầu thấp hơn, gã quỳ rạp dưới đất, trán gần như chống trên mặt đất, nước mắt giàn giụa nói: “Tôi không dám nói, tôi không dám nói… Nếu như tôi nói, họ sẽ giết người nhà của tôi đấy anh cảnh sát…”
Mạnh Chiêu lạnh lùng nhìn gã: “Lúc này nhớ ra người nhà của anh rồi, lúc tra tấn những cô gái kia, sao anh chưa từng nghĩ đến người nhà của họ?”
Người đàn ông cúi thấp đầu, trong cổ họng hát ra tiếng khóc nghẹn ngào.
Mạnh Chiêu bình phục cảm xúc của mình, tiếp tục nói với giọng lạnh lùng: “Anh đã như vậy rồi, anh cảm thấy ‘bọn họ’ trong miệng anh còn dám phách lối nữa không? Cảnh sát sẽ không bỏ qua cho một kẻ xấu nào, nhưng cũng sẽ bảo vệ an toàn của người bình thường, nếu như anh có thể nói thẳng, sự an toàn của người nhà anh sẽ do cảnh sát hoàn toàn chịu trách nhiệm.”
Người kia thấp giọng khóc một lúc lâu, mới nức nở nói: “Tôi nói cảnh sát, tôi nói hết… Ông chủ họ Ngô, tên… tên là Ngô Vi Hàm.”
Lấy được lời khai mấu chốt nhất, trong lòng Mạnh Chiêu thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Phòng tuyến tâm lý của người đối diện đã bị đánh tan, tất cả vấn đề tiếp theo sẽ dễ dàng giải quyết, anh tiếp tục truy hỏi: “Vậy khách hàng ông chủ của các anh dẫn đến là ai, anh có danh sách không?”
“Cái này tôi thật sự không có,” Người đàn ông lập tức hoảng hốt lắc đầu, “Ông chủ không thể nói chuyện này cho chúng tôi biết.”
Nhìn dáng vẻ cuống cuồng của gã không giống đang nói dối, Mạnh Chiêu quan sát vẻ mặt của gã, lại hỏi mấy vấn đề khác liên quan đến hình thức hoạt động của lồng tối, người kia trả lời từng cái một.
Lúc đợt thẩm vấn này kết thúc, Mạnh Chiêu nhận được điện thoại của Chu Kỳ Dương: “Anh Chiêu, anh mau tới đây, có phát hiện quan trọng!”
“Đến ngay.” Mạnh Chiêu gọi Nhậm Bân đến thay anh tiếp tục thẩm vấn người trông giữ lồng tối, sau đó bước nhanh đến văn phòng điều tra tội phạm.
Đẩy cửa đi vào văn phòng, Mạnh Chiêu đi đến sau lưng Chu Kỳ Dương, xem hết nội dung video trong máy tính, anh vỗ bả vai Chu Kỳ Dương một cái: “Làm tốt lắm, copy mấy đoạn video này vào trong ipad, lập tức báo cáo với cục trưởng Từ, xin lệnh bắt.” Nói xong, anh lại nhanh chóng thay đổi chủ ý, “Thôi, để anh tự đi.”
Mạnh Chiêu bước nhanh đến văn phòng của cục trưởng Từ, cục trưởng Từ không có ở đây, thư ký của cục trưởng chỉ hướng cho anh, nói rằng ông đi đến phòng nghỉ.
“Tôi đến nhìn xem.” Mạnh Chiêu lập tức chạy qua theo hướng cậu ta chỉ.
Vừa rẽ thì anh nhìn thấy cục tưởng Từ đang đi đến cửa phòng nghỉ ngơi của anh, đẩy cửa đi vào.
Mạnh Chiêu bước nhanh đuổi theo, nhân lúc cụ trưởng Từ chưa đóng cửa anh duỗi tay chặn cửa, cũng đi vào: “Sao ngài lại tới đây?”
Cục trưởng Từ xoay người, cũng hỏi lại anh: “Sao cậu lại tới đây?”
Lục Thời Sâm trong phòng ngước mắt nhìn về phía Mạnh Chiêu.
“Tôi đến báo cáo một vài tình tiết vụ án với ngài,” Mạnh Chiêu báo cáo tiến độ vụ án trước mắt cho cục trưởng Từ, “Xin ngài đánh tiếng với viện kiểm sát, tôi cần phải lập tức lấy được lệnh bắt.”
“Biết rồi. Cậu,” Cục trưởng Từ kẹp hai ngón tay lại, chọc mạnh bả vai Mạnh Chiêu mấy lần, “Đợi chuyện xong xuôi hết, đêm nay mặc kệ muộn bao nhiêu cậu cũng đến tìm tôi.”
“Vậy tôi đến bệnh viện gặp Ngô Vi Hàm trước.”
“Tôi đi với cậu.” Lúc này Lục Thời Sâm đứng lên.
Mạnh Chiêu vẫn chưa lên tiếng, cục trưởng Từ đã mở miệng trước, ông đi qua vỗ vỗ bả vai Lục Thời Sâm: “Tiểu Lục cậu ngồi đi, để cậu ta đi làm việc trước, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Cục trưởng Từ nói xong, vung tay hai lần về phía Mạnh Chiêu, ra hiệu cho anh mau đi ra ngoài.
Mạnh Chiêu kéo cửa đi ra ngoài, lúc đóng cửa lại anh không nhịn được suy đoán, nghe giọng điệu của cục trưởng Từ, dường như có chuyện quan trọng muốn tìm Lục Thời Sâm, nhưng giữa hai người kia có chuyện gì để nói?
Sắp xếp xong các chứng cứ trên tay, Mạnh Chiêu gọi Chu Kỳ Dương và mấy cảnh sát khác, lái xe đến bệnh viện Ngô Vi Hàm đang ở.
Từ sau lần trước tim bị ngừng đập ở trại tạm giam, những ngày này Ngô Vi Hàm luôn ở trong bệnh viện.
Khi Mạnh Chiêu và Chu Kỳ Dương đến phòng bệnh, Ngô Vi Hàm đang nhàn nhã ăn cơm, đũa của y chọn chọn lựa lựa trong hộp cơm, thịt mỡ không ăn, hành tỏi không ăn, hai miếng cơm một ngụm cạnh vẻ mặt thảnh thơi.
Thấy dáng vẻ kén cá chọn canh này của y, Mạnh Chiêu đứng trước cửa sổ lập tức giận không chỗ trút.
Nghĩ đến những cô gái vẫn hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện, nghĩ đến những cô gái vết thương đầy người trong lồng tối, lại nghĩ đến Lư Dương chết thảm, còn có Lâm Lang mười năm không ra khỏi nhà, Mạnh Chiêu gần như muốn kéo y lại đánh một trận nhừ tử.
Nhưng lần này cuối cùng anh nhịn được, loại tội phạm này, nên để pháp luật xét xử, để cho tất cả mọi người chứng kiến tội ác của y, khiến y trở thành tù nhân ngàn vạn người thóa mạ, có lẽ mới là kết cục y nên có được nhất.
Mạnh Chiêu đẩy cửa đi vào, chào hỏi y giống như nói chuyện phiếm: “Giám đốc Ngô, cơm vẫn hợp khẩu vị à? Ở trong bệnh viện cảm giác hình như rất tốt?”