Chu Kỳ Dương bò từ dưới đất lên, giơ tay lau mồ hôi trên trán, quá căng thẳng cộng lên hao hết tinh lự, khiến cậu mệt mỏi sắp hư thoát.
Mạnh Chiêu đi lên trước, nửa ngồi xổm xuống, ngón tay c4m vào một lỗ khảm trên cửa, thử kéo cánh cửa sắt.
Ba người ở đây nhìn chằm chằm cánh cửa sắt này, đều không hẹn mà cùng nín thở, dường như một bí mật to lớn bên dưới cửa sắt sắp được công bố. Không ai dám tưởng tượng một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì, bí mật cất giấu bên dưới cánh cửa sắt này, có lẽ sẽ viết lại số phận của tất cả mọi người.
Cánh cửa sắt nặng nề chậm rãi di chuyển lên trên, lộ ra một lối đi…
Trong hang có ánh sáng yếu ớt mà mờ nhạt, chiếu vào bậc đá thông xuống dưới. Bậc đá cao khoảng ba bốn mét, mặc dù không nhìn thấy tình huống trong hang, nhưng xét theo độ cao của bậc đá, đây cũng là một không gian không nhỏ.
Có ánh sáng, một lần nữa chứng tỏ trong hang rất có thể có người.
Tự mình xuống dưới hơi mạo hiểm, nhưng nếu đợi đồng nghiệp của cục thành phố chạy đến lại chưa hẳn đã tới kịp. Mạnh Chiêu đang tính toán bước hành động tiếp theo, chợt nghe âm thanh láng máng phát ra từ trong động, giống như âm thanh vật gì đó chạm vào vách đá — bên dưới có người.
Âm thanh này, có thể là sau khi phát hiện ra lối đi bí mật này, người bên dưới trong lúc bối rối đã lựa chọn đổi chỗ và chạy trốn!
Cho dù họ dự định dẫn con tin chạy trốn hay là lựa chọn giết người diệt khẩu sau đó tự chạy trốn, hậu quả đều không thể lường được. Rút dây động rừng sau đó lại muốn tóm lấy bọn khốn nạn tội ác tày trời này, nhất định khó hơn lần này gấp trăm lần.
Không kịp đợi những người khác, nhất định phải mau chóng xuống dưới.
“Tôi đi xuống nhìn xem.” Mạnh Chiêu nhanh chóng quyết định rồi thấp giọng nói.
“Anh Chiêu, em cũng xuống cùng anh.” Chu Kỳ Dương chủ động nói.
Mạnh Chiêu nhíu mày: “Không được, nhất định phải có người ở lại cửa hang, lỡ như có người định chạy trốn từ đây, cậu phải chịu trách nhiệm chặn lại. Còn có, mau gọi người đến tiếp ứng.”
“Nhưng anh tự xuống quá nguy hiểm…”
“Tôi xuống với cậu.” Lục Thời Sâm vẫn luôn ở bên cạnh không lên tiếng lúc này bèn nói.
“Không được, quá nguy hiểm, cậu ở lại bên trên.” Mạnh Chiêu lập tức từ chối Lục Thời Sâm. Sau đó anh đứng lên, bước xuống bậc đá đầu tiên.
Trong hang trống trải, rất dễ sinh ra tiếng vọng, bất kỳ một chút âm thanh nào cũng sẽ được phóng đại vô số lần.
Mạnh Chiêu cố gắng bước thật khẽ, cái bóng của anh bị chiếu gập ghềnh trên bậc đá, di chuyển xuống từng bậc theo bước chân của anh.
Nhưng chẳng mấy chốc, một bóng đen khác phủ lên cái bóng của anh, hai bóng đen cao lớn chồng lên nhau – Lục Thời Sâm cũng không ở lại phía trên theo lời anh nói mà cùng xuống bậc đá với anh.
Nếu không phải trong động không được lên tiếng, Mạnh Chiêu thật sự muốn quát hắn về. Làm liều, nơi nguy hiểm thế này, một người chưa được huấn luyện chuyên nghiệp như Lục Thời Sâm đến xem náo nhiệt gì?!
Nhưng bây giờ không phải là lúc cãi với Lục Thời Sâm vì chuyện này, quên đi, Mạnh Chiêu thầm nói, Lục Thời Sâm từng học chiến đấu, thời điểm mấu chốt hẳn là có năng lực tự vệ. Huống chi những lời anh nói, những lần nổi cáu, chưa bao giờ có hiệu quả ở chỗ Lục Thời Sâm.
Sau mười mấy bậc, lòng bàn chân Mạnh Chiêu giẫm lên mặt đất.
Anh rời tinh lực khỏi người Lục Thời Sâm, tập trung vào không gian dưới lòng đất này, lên tinh thần mười hai phần quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Đèn hướng dẫn mờ nhạt, lối đi hẹp dài, độ rộng không đủ một mét, cuối cùng hình như thông vào một chỗ rẽ. Vốn cho rằng dưới lòng đất chỉ giấu một không gian trống, không ngờ bố cục nơi này còn phức tạp hơn tưởng tượng của Mạnh Chiêu rất nhiều.
Mạnh Chiêu duỗi tay s0 soạng sau lưng, gỡ súng ngắn mang theo bên người xuống, phòng bị có người xuất hiện bất cứ lúc nào.
Chân của Lục Thời Sâm cũng giẫm lên mặt đất, đứng bên cạnh Mạnh Chiêu, anh giơ tay nắm cổ tay của Lục Thời Sâm, làm khẩu hình với hắn: “Cẩn thận.”
Lục Thời Sâm gật đầu.
Một tay Mạnh Chiêu cầm súng, cố gắng bước nhẹ, song song đi qua lối đi với Lục Thời Sâm.
Cho dù trong lòng vô cùng nôn nóng, nhưng Mạnh Chiêu biết mình nhất định phải hết sức thận trọng trong hành động. Lúc này đây trên vai anh không chỉ gánh tính mạng của mình, mà còn có tính mạng của Lục Thời Sâm, và tính mạng của tất cả nạn nhân.
Lúc đang đến gần chỗ rẽ, có một tiếng “cạch” nhẹ, tất cả đèn bỗng nhiên tắt hết, lối đi vừa rồi còn lờ mờ trở nên đen kịt một màu.
Hai người đồng thời dừng chân lại, Mạnh Chiêu vô thức nắm chặt súng.
Có lẽ dưới tác dụng của bóng tối, dưới lòng đất có vẻ yên tĩnh hơn, yên tĩnh đến mức có phần kỳ dị. Gần như mỗi một bước đi đều sẽ sinh ra tiếng vọng, không chỉ như vậy, thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở của hai người.
“Trong túi tôi có đèn pin,” Mạnh Chiêu hạ giọng, “Ở bên phải, cậu lấy ra soi đường.”
Anh nói xong, ngón tay của Lục Thời Sâm tìm được túi của anh, lấy đèn pin ra đẩy nút bấm.
Chùm sáng của đèn pin màu trắng xuyên qua lối đi hẹp dài, sau khi có thể thấy rõ con đường phía trước, hai người một lần nữa cất bước đi về chỗ rẽ.
Nhưng đi đến cuối lối đi, Mạnh Chiêu rẽ vào, phát hiện lại là một lối đi hẹp dài.
Nơi này gần giống như một mê cung không nhìn thấy cuối cùng.
Sau khi đi qua lối đi hẹp dài lại yên tĩnh mấy trăm mét, cuối cùng Mạnh Chiêu nhìn thấy cánh cửa đầu tiên.
Anh nắm lấy cánh tay Lục Thời Sâm, nghiêng mặt về phía cửa.
Lục Thời Sâm lập tức hiểu ý anh, hai người dán vào tường đứng thẳng. Sau khi xác nhận bên trong không có bất cứ tiếng động gì, Lục Thời Sâm đi tới trước cửa, nắm chốt cửa, thử xoay cửa một cái — cửa không khóa.
Mạnh Chiêu nắm chặt súng, ra hiệu cho Lục Thời Sâm có thể đẩy cửa ra.
Sau khi Lục Thời Sâm đẩy cửa ra một khe hỏi, Mạnh Chiêu cấp tốc lách mình, nhắm họng súng vào trong cửa.
Sau đó họ phát hiện, sự cảnh giác vừa rồi hơi dư thừa vì trong phòng không có ai cả.
Mạnh Chiêu để súng xuống, đi vào cùng Lục Thời Sâm, đây là một căn phòng quan sát, bên trong đặt một cái máy vi tính, trên màn hình hiển thị rõ ràng hình ảnh trên mặt đất, lúc này Chu Kỳ Dương đứng bên cạnh cửa sắt, đang hết nhìn đông lại ngó tây canh chừng.
Nói cách khác, từ lúc họ đến gần cánh cửa này, người bên dưới đã ý thức được nguy hiểm tới gần.
Mà âm thanh va chạm tiếng đá Mạnh Chiêu nghe được trên mặt đất, có thể là người bên dưới đang chạy trốn!
Mạnh Chiêu chú ý thấy Lục Thời Sâm đang dùng mu bàn tay đụng vào cái cốc trên mặt bàn, trong đó đựng nửa cốc nước.
Lục Thời Sâm thấp giọng nói: “Nước ấm, người vừa đi.”
“Đuổi theo!” Mạnh Chiêu giơ chân đi về phía cửa.
Đúng lúc này, lại có một tiếng động khác truyền đến, âm thanh kia cũng không rõ ràng, như thể xuyên qua vật cản nặng nề, giống như tiếng bước chân, lộn xộn, vội vàng — không gian dưới đất này vẫn có người, hơn nữa họ đang nỗ lực chạy trốn!
Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm gần như cùng lúc đưa ra phản ứng, bước nhanh rời khỏi căn phòng quan sát này, cất bước chạy trong đường hầm.
Lối đi này giống như không có cuối cùng, sau khi chạy ra mấy chỗ rẽ, âm thanh kia càng ngày càng gần, có thể xác định, cách đó không xa chắc chắn có người đang cố gắng rời khỏi nơi này, không đúng, không phải một người, mà tiếng bước chân của mấy người!
Khi Mạnh Chiêu đưa ra phỏng đoán này, anh và Lục Thời Sâm rẽ vào lối đi tiếp theo, sau đó phát hiện một cánh cửa sắt chắn ngang.
Mạnh Chiêu tới gần phát hiện, đây là một cửa sắt kiểu cũ, bị khóa từ mặt sau. Cùng lúc đó trong tiếng bước chân lộn xộn trộn lẫn âm thanh khác, giống như tiếng vang trầm của bánh xe ma sát mặt đất, đối phương không chỉ chạy trốn, mà còn đang di chuyển người giấu dưới lòng đất, mà người kia rất có khả năng chính là Từ Doanh Doanh!
Mạnh Chiêu dùng sức đạp cửa một cái, chậm một giây nữa là bí mật được giấu ở đây sẽ hoàn toàn biến mất!
Anh cầm cổ tay Lục Thời Sâm kéo hắn cùng lùi lại một bước: “Cẩn thận, tôi muốn nổ súng.” Sau đó hai cánh tay anh nắm chặt súng ngắn, giơ lên, một bên mắt híp lại, nhắm ngay vị trí khóa sắt trong tưởng tượng phía sau cánh cửa sắt, sau đó ngón tay dùng sức, bóp cò —
Một giây sau, “Đoàng…đoàng…đoàng…” đạn xuyên qua cửa sắt, tạo ra tiếng động rất lớn, theo đó là một tiếng “keng”, là tiếng vật nặng kim loại chạm mặt đất, khóa sắt phía sau cửa bị bắn rơi thành công!