-------------
Cho dù vẫn hơi ngẩn người, nhưng Mạnh Chiêu vẫn thấy rõ ràng đuôi lông mày của Lục Thời Sâm nhướng lên một cái khó mà nhận thấy. Là biểu cảm có phần bất ngờ.
Lục Thời Sâm mặc quần áo ở nhà, có lẽ trước đó không lâu vừa tắm xong, lọn tóc vẫn hơi ẩm ướt, Mạnh Chiêu thậm chí có thể ngửi được mùi hơi nước trộn lẫn sữa tắm.
Tên này thế mà không tàn lụi[1], trong đầu Mạnh Chiêu vô thức nhảy ra suy nghĩ này. So sánh với hồi cấp ba, Lục Thời Sâm có vẻ như cao lên nhiều, góc cạnh trên mặt sắc bén hơn, cảm giác xa cách giữa lông mày không thay đổi, nhưng trên người dường như có thêm cảm giác áp bách của đàn ông trưởng thành.
[1]
Trước tiên gọi con chó, con Border Collie kia đứng bên chân Lục Thời Sâm, sủa liên tục mấy tiếng về phía Mạnh Chiêu.
“Trùng hợp vậy,” Mạnh Chiêu lấy lại tinh thần, lấy giấy chứng nhận giơ lên cho Lục Thời Sâm, “Tôi đến hỏi ít chuyện.”
Bình thường mà nói, hành động bày ra giấy chứng nhận này đó là làm theo thủ tục, không ngờ Lục Thời Sâm vươn tay rút thẻ cảnh sát trong tay Mạnh Chiêu ra, cúi đầu lật xem chữ bên trên: “Tên lưu manh năm nào lại trở thành cảnh sát nhân dân chính nghĩa à?” Rõ ràng không mang theo giọng điệu gì, nhưng nội dung nghe lại có ý trào phúng
Vẻ mặt Mạnh Chiêu thay đổi, nhịn xuống mới kìm được chữ “Phắc” kia trong cổ họng. Không sai, vẫn là Lục Thời Sâm của năm đó, khuôn mặt đáng ghét, trịch thượng.
Có điều bây giờ có vụ án trong người, Mạnh Chiêu không có ý định tốn nhiều nước bọt với hắn. Hơn nữa, mặc dù thằng cha này khiến người ta không thích, nhưng bố hắn – Lục Thành Trạch thật sự là ân nhân của cả nhà Mạnh Chiêu, có tầng quan hệ này, Mạnh Chiêu đành phải duy trì tình bạn bằng nhựa mặt ngoài với hắn.
Lục Thời Sâm trả lại giấy chứng nhận cho Mạnh Chiêu, xoay người đi vào phòng khách, “Muốn hỏi gì? Ngồi đi.”
Mạnh Chiêu không khách sáo với hắn, bệ vệ ngồi xuống ghế sofa đối diện Lục Thời Sâm, xem nhẹ ánh mắt dò xét của hắn, anh hỏi như tán gẫu: “Về bao lâu rồi?”
“Non nửa năm.”
“Nghe nói sống ở nước ngoài vui vẻ sung sướng mà?”
Đối phương cũng không khiêm tốn: “Cũng được.”
Ánh mắt Mạnh Chiêu rơi xuống chiếc iPad trên bàn gỗ thật, màn hình vẫn sáng, mặc dù khi còn đi học tiếng Anh học cũng thường thôi, lúc này anh cũng có thể đoán sơ được nội dung bên trong liên quan đến tài chính. Chắc là Lục Thời Sâm làm nghề tài chính, Mạnh Chiêu cảm thấy chuyện này cũng không hiếm lạ, loại người toàn thân không có mảy may hơi thở của con người này thích hợp giao tiếp với tiền nhất.
Cửa phòng vệ sinh mở ra vào lúc này, Mạnh Chiêu không ngờ nơi này của Lục Thời Sâm còn có người khác, anh nghe tiếng quay đầu nhìn sang. Có lẽ thoạt nhìn Lục Thời Sâm cao quý từ đầu tới chân, trong tiềm thức anh không cảm thấy Lục Thời Sâm sẽ thuê cùng người khác.
Người phụ nữ đi ra từ nhà vệ sinh rõ ràng cũng không phải quan hệ bạn thuê phòng với Lục Thời Sâm. Mặt mũi cô giống con lai, trên người quấn khăn tắm, mái tóc dài xoăn ướt sũng, chắc vừa tắm xong: “Ơ? Anh có khách tới à?” Giọng nói hơi ngạc nhiên, hình như cũng không ngờ sẽ có người ngoài.
Mạnh Chiêu dời tầm mắt, thầm nghĩ có lẽ mình làm hỏng chuyện tốt của Lục Thời Sâm rồi. Tuyên dâm giữa ban ngày thật là… Người này không cần đi làm hả?
Lục Thời Sâm không tiếp lời cô, ngược lại hỏi Mạnh Chiêu: “Không phải nói có chuyện muốn hỏi ư?”
Có lẽ người phụ nữ cũng cảm thấy cách ăn mặc của mình không đúng lúc nên vội vàng lách vào buồng trong.
Mạnh Chiêu tự cảm thấy không nên ở lại đây lâu, anh đi thẳng vào vấn đề chính: “Gần đây có thấy người sống trên tầng nhà cậu không?”
Đối phương tích chữ như vàng: “Không.”
“Phát trực tiếp hát mỗi đêm ồn ào lắm đúng không?”
“Rất ồn ào.”
“Nghe nói cũng bởi vì chuyện này mà báo cảnh sát?”
“Lần đó à,” Lục Thời Sâm hơi suy nghĩ, “Không liên quan đến hát, là họ mở tiệc đến ba giờ sáng, ban đêm vượt quá sáu mươi decibel, đạt tới tiêu chuẩn báo cảnh sát.”
“Không nghĩ đến việc chuyển sang nơi khác ở sao? Nơi này là thuê đúng không?” Lúc vào nhà Mạnh Chiêu đã quan sát căn phòng, thiết bị khá đơn giản, giống như chỗ thuê tạm thời.
“Vẫn đang tìm, nhưng chưa tìm được nơi thích hợp.”
Mạnh Chiêu gật đầu, đứng dậy khỏi sofa: “Đúng rồi, tối qua người sống trên tầng bị người ta ghìm chết ở khu phá dỡ bên kia, nếu cậu nhớ ra manh mối gì hãy liên lạc cho tôi bất cứ lúc nào.” Nói rồi, anh vừa đưa cho Lục Thời Sâm một tấm danh thiếp, vừa quan sát biểu cảm trên mặt hắn.
Thoạt trông Lục Thời Sâm không hề giật mình cũng không cảm thấy hứng thú, ngước mắt nhìn về phía Mạnh Chiêu: “Thật à, cảnh sát Mạnh không ngồi thêm lúc nữa?”
Mạnh Chiêu cứ cảm thấy ba chữ “Cảnh sát Mạnh” được nói ra từ miệng hắn luôn có phần mỉa mai, anh cúi người sờ gáy con Border Collie, nửa ngồi xuống vuốt vuốt nó: “Không được, còn có việc khác, con chó này đáng yêu thật, tên là gì vậy?”
“Tiểu Đao.”
Vẻ mặt Mạnh Chiêu lại thay đổi, cũng không biết có phải trùng hợp không, nhũ danh của anh tên là Tiểu Đao, cái tên này được Lục Thời Sâm gọi ra cứ như đang chửi anh là chó.
Mạnh Chiêu ra ngoài, đúng lúc gặp được Trình Vận vừa thoát khỏi Trương Triều.
“Sao rồi đội phó Mạnh, gặp được người ở tầng dưới không?”
Mạnh Chiêu dùng khăn giấy bọc lông chó dính trên tay lại, vẻ mặt không lo: “Gặp được một con chó.”
Trình Vận đi sau lưng Mạnh Chiêu: “Dì dọn phòng nhà Chu Diễn cũng tới rồi, em bảo dì ấy đợi ở phòng khách.”
Mạnh Chiêu gật đầu: “Ừ.”
Vừa vào nhà, Tần Tiểu Bách và dì dọn phòng ngồi trên sofa phòng khách mặt như màu đất, hai mặt nhìn nhau. Dù sao thì án giết người xảy ra bên cạnh nên không dễ tiêu hóa đến vậy.
Dì dọn phòng khoảng bốn năm mươi tuổi, quần áo bị giặt đến mức hơi bạc màu nhưng xem ra là người sạch sẽ, nhìn thấy Mạnh Chiêu bà lập tức hơi câu nệ đứng lên.
“Cô ngồi đi.” Mạnh Chiêu quan sát bà, “Bình thường cô đến quét dọn vào giờ này?”
Bà ngồi trở lại ghế sofa, hai cánh tay quấn vào nhau, “Vâng, Tiểu Chu dậy muộn, giữa trưa tôi tới đây quét dọn tiện thể nấu cơm cho cậu ấy.”
“Mấy ngày nay Chu Diễn có ở nhà không?”
“Tuần trước cậu ấy đang đi công tác, chắc là trở về khuya ngày hôm trước, tôi nhớ đêm hôm đó cậu ấy nhắn tin cho tôi, bảo hôm ngày hôm sau đến quét dọn vệ sinh.”
“Có thể cho tôi xem tin nhắn không?”
Mạnh Chiêu nhận điện thoại dì dọn phòng đưa tới, là Iphone 5 màn hình nhỏ, ốp điện thoại là ốp trong suốt bình thường nhất trên thị trường, đã hơi ngả vàng. Chu Diễn dùng Wechat gửi tin nhắn thoại: “Dì Triệu, cháu sắp về rồi, ngày mai dì vẫn tới đây vào giờ đó nhé.”
Mạnh Chiêu chép lại số điện thoại và ID Wechat của Chu Diễn, trả điện thoại cho dì dọn phòng: “Điện thoại này là con cô cho cô đúng không?”
Dì nhận lấy điện thoại, biểu cảm lộ ra chút đau buồn: “Là Tiểu Chu cho tôi dùng.”
Mạnh Chiêu gật đầu, cũng không tính là bất ngờ. Cuộc sống của Chu Diễn thoạt nhìn rất thoải mái, cho dì dọn phòng một chiếc điện thoại cũ không dùng để tạo tình cảm rất bình thường. Hơn nữa, từ xưng hô “Dì Triệu” và “Tiểu Chu” của hai người và qua biểu cảm vừa rồi của dì dọn phòng, giữa hai người có tình cảm.”.
“Cô thuộc công ty quản lý gia đình nào?” Mạnh Chiêu tiếp tục hỏi.
“Công ty quản lý gia đình Thuận Ý, nhưng…” Dì hơi lưỡng lự, “Để tiết kiệm tiền hoa hồng, giúp tôi kiếm thêm một chút, Tiểu Chu nhảy qua công ty tự ký hợp đồng, anh xem có thể…”
Mạnh Chiêu cười một tiếng: “Yên tâm đi, tôi sẽ không nói chuyện này cho công ty của cô.”
Mạnh Chiêu ghi chép tin tức vào cuốn sổ tay xong, đóng nắp bút lại: “Vậy có chuyện gì tôi sẽ liên lạc với cô sau.”
Dì dọn phòng gật đầu, không nói gì nữa.
Mà lúc này, trong phòng ngủ vang lên giọng của Trương Triều: “Chiêu Nhi ơi, qua đây!”
Mạnh Chiêu thông báo với dì một tiếng rồi đi đến phòng ngủ: “Giải được mật khẩu rồi?”
“Còn cần phải nói?” Trương Triều thu dọn dụng cụ ở bên cạnh, “Ngay cả mật khẩu iPad cũng giải cho cậu luôn, giỏi không?”
“Anh Triều giỏi.” Mạnh Chiêu không để tâm khen một câu, cầm iPad lên.
Đây là…Taobao? Đây cũng là ứng dụng cuối cùng Chu Diễn mở khi còn sống. Tài khoản hiển thị là trạng thái đã đăng nhập, Mạnh Chiêu vuốt nhẹ giao diện xuống dưới, trên trang để cử có nhạc cụ, vật liệu giảm tiếng ồn, điện thoại, đồ trang điểm, còn có… Váy liền áo?
Mạnh Chiêu nhớ lại dáng vẻ thi thể của Chu Diễn, anh lập tức mở lịch sử đã mua ra, quả nhiên chiếc váy kia đã nằm trong đơn đặt hàng, chiếc váy liền áo này do anh ta tự mua, hay là…?