Đường núi uốn lượn.
Bé trai mười tuổi ngồi ở vị trí bên trái ghế sau, lẳng lặng nhìn vách đá ngoài cửa sổ.
Trong bất tri bất giác, tốc độ xe càng lúc càng nhanh, vách đá đen như mực trước mặt cũng cách mình càng ngày càng gần, bé trai mở to hai mắt, biểu cảm ngày càng hoảng sợ, đột nhiên đầu xe bỗng thay đổi phương hướng.
Bánh xe trước phát ra tiếng ma sát chói tai, một giây sau “rầm”.
Trong lúc trời đất quay cuồng, chiếc xe phát ra tiếng va chạm to lớn.
Sau một hồi choáng váng, bé trai chậm rãi mở mắt ra, máu chảy từ trán xuống, trước mắt đỏ như máu, cậu mơ hồ nhìn thấy một cái tay vô lực rủ xuống ở ghế trước.
Bé trai nhỏ tuổi muốn hét lên, nhưng cậu lại không lại không dùng được sức, môi khép mở không phát ra âm thanh nào.
Ánh mắt của cậu dời lên trên, muốn nhìn rõ người ngồi ở ghế trước rốt cuộc là ai. Nhưng trong nháy mắt ánh mắt rơi trên mặt người kia, một cảm giác hoảng sợ to lớn lập tức nuốt trọn Lục Thời Sâm — đó lại là Mạnh Chiêu mặt mũi trần đầy máu tươi, mất đi ý thức!
“Mạnh Chiêu, tỉnh lại.”
“Mạnh Chiêu!”
Cánh tay trên người gần như siết chặt đến mức mình không thở được, Mạnh Chiêu tỉnh lại từ giấc ngủ.
Anh buồn ngủ mông lung mở mắt ra, vừa định giơ tay dời cánh tay kia đi, lúc này Lục Thời Sâm lại mở bừng mắt.
Hai người đối mặt, ánh mắt kia khiến Mạnh Chiêu tỉnh táo lại ngay tức thì.
Có lẽ là ánh sáng trong phòng lờ mờ, màu mắt luôn rất nhạt của Lục Thời Sâm lúc này trở nên đen kịt, Mạnh Chiêu nhìn rõ sự sợ hãi trong mắt hắn.
“Gặp ác mộng à?” Mạnh Chiêu khàn giọng hỏi.
Lục Thời Sâm không lập tức trả lời lại, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Mạnh Chiêu, hồi lâu, như thể xác nhận điều gì đó, hắn siết chặt cánh tay, ôm chặt Mạnh Chiêu hơn chút nữa. Đầu hơi cúi xuống, dán vào cổ Mạnh Chiêu, động tác kia không hiểu sao khiến Mạnh Chiêu nghĩ đến đứa trẻ ôm chặt đồ chơi không thả.
Mặc dù bị cánh tay kia siết hơi khó chịu, nhưng Mạnh Chiêu lại không nói gì, chỉ cười khẽ bảo: “Lớn thế này còn gặp ác mộng, mơ thấy gì rồi?”
“Vụ án này, dừng ở đây đi…” Giọng nói của Lục Thời Sâm thấp đến mức như nói mơ, Mạnh Chiêu chỉ nghe rõ nửa câu đầu.
“Mơ thấy vụ án?” Mạnh Chiêu nhìn ánh sáng lờ mờ trong phòng ngủ, vươn tay vỗ vỗ Lục Thời Sâm, “Đừng sợ, không sao.”
Tay Lục Thời Sâm lần mò xuống dưới dọc theo lưng anh, một lời dịu dàng vừa rồi của Mạnh Chiêu lập tức tản sạch sẽ: “Này… mới sáng ngày ra, đừng giày vò tôi được không?”
“Tôi đánh cậu đấy…”
“Tôi ra tay thật này!”
“Đệch, cậu cẩn thận cánh tay cậu…”
Chân giường phát ra âm thanh kẽo kẹt rất nhỏ, trên tủ đầu giường, nửa cốc nước tối qua Mạnh Chiêu đặt ở đó bắt đầu lung la lung lay.
Nếu không phải kiêng kỵ cánh tay hắn vẫn đang bị thương… trong đầu Mạnh Chiêu hiện lên suy nghĩ này, tiếp theo lại nghĩ, thôi bỏ đi, cứ vậy đi.
Cũng không biết tại sao, những lúc thế này, Lục Thời Sâm luôn lộ vẻ nóng lòng xác nhận gì đó, giống như… đang xác nhận hai người đều còn sống? Cũng bởi vậy, lúc này Lục Thời Sâm luôn lộ ra dã tính bừng bừng phấn chấn, nó khiến hắn trông gợi cảm hơn dáng vẻ lạnh lùng hờ hững ngày thường. Mặc dù Mạnh Chiêu không muốn thừa nhận điểm này, nhưng trong tiềm thức, thật sự anh hy vọng nhìn thấy Lục Thời Sâm như thế hơn.
Cốc nước vẫn đang lắc lư, còn có một phần đổ ra ngoài, hồi lâu, một bàn tay khớp xương rõ ràng vươn qua, rút mấy tờ khăn giấy từ trong hộp giấy. Vài phút sau, khăn giấy đã dùng bị vo thành cục ném vào trong thùng rác dưới đầu giường.
Sau đó bàn tay kia lại vươn tới, lần nữa rút mấy tờ khăn giấy, lau sạch nước vẩy ra xung quanh chén nước.
Người kia nằm trên giường chửi mát: “Lục Thời Sâm tiên sư cậu dám bắn vào trong nữa ^&%&^*%^...”
“Dùng hết rồi,” Người vứt khăn giấy vẻ mặt bình tĩnh, như thể người bị chửi không phải hắn, “Hôm nay đi mua một hộp nữa.”
“… Có bao xa thì cút bấy xa cho tôi!”
*
Bảy giờ năm mươi phút sáng, Mạnh Chiêu bước vào cổng cục thành phố, vừa đi lên mấy bậc thang trước tòa nhà, anh bỗng nhiên lại nhận ra sự tồn tại của anh mắt kia.
Lục Thời Sâm đang nhìn mình hả? Bước chân Mạnh Chiêu dừng lại, nhìn về phía Ngự Hồ Loan. Ánh nắng buổi sáng chói mắt, anh hơi híp mắt lại.
Lúc này, Trương Triều đi tới từ phía sau, vỗ bả vai anh, cũng nhìn sang theo tầm mắt anh: “Anh phát hiện sao cậu cứ thích liếc nhìn về hướng kia thế, nếu không phải cậu vừa ý nhà ở Ngự Hồ Loan, vậy là..”
Mạnh Chiêu thu lại tầm mắt, nhìn Trương Triều một cái.
“Vừa ý cô gái Ngự Hồ Loan?” Trương Triều xích lại gần, hạ giọng nói, “Cô gái nào, có ảnh không? Anh tham mưu giúp cậu.”
Mạnh Chiêu đi về phía trước: “Không có ảnh?”
“Vậy miêu tả xem?”
Mạnh Chiêu cười một tiếng, đuổi anh ta: “Trắng, cao, chân dài, giống như tiên nữ.”
Trương Triều chậc bảo: “Còn ở Ngự Hồ Loan, giàu nữa. Có ăn chắc theo đuổi được không?”
Mạnh Chiêu ngẫm nghĩ rồi cười nói: “Ăn chắn chín mươi phần trăm.” Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến tầng hai, Mạnh Chiêu hất cằm về phía trước, “Vừa khéo, anh tiện thể mang mấy cái USB kia đi.”
“Được. Chắc chắn chín mươi phần trăm, vậy đây là tình huống gì?” Trương Triều giơ tay kéo cổ áo thun của Mạnh Chiêu một cái: “Tiên nữ ngang tàng phết.” Nói xong, anh ta vỗ bả vai Mạnh Chiêu một cái, cười một tiếng với anh, lộ ra hai hàm răng trắng, “Đi đây.”
… Tình huống gì? Mạnh Chiêu cầm điện thoại lên, giơ tay chụp một tấm ảnh chỗ Trương Triều vừa kéo cổ áo anh.
Cầm lấy nhìn một cái, quả nhiên, chỗ cổ áo gần sau vai có một dấu vết mập mờ màu đỏ sậm. Mạnh Chiêu lập tức “shh” một tiếng, tìm hai miếng băng dán cá nhân trong ngăn kéo, dán lên dấu vết kia. Sau đó anh rót cốc nước, ngồi trước máy vi tính, truy xuất video giám sát trong đường hầm ngày đó từ trong hệ thống.
Chiếc Hummer của Ngô Gia Nghĩa đang phóng nhanh trong đường hầm, đoạn đường thẳng trước mặt mọi thứ bình thường, Ngô Gia Nghĩa cũng đang liều mạng tăng tốc, định ngăn chặn Lục Thời Sâm và Mạnh Chiêu phía sau. Nhưng vào khoảnh khắc cua gấp này, chiếc xe kia tông thẳng vào vách đá không hề có điềm báo trước.
Không kịp rẽ trong lúc hoảng loạn chăng? Hay là nhận ra mấy giây sau sắp bị ép dừng, bởi vì không có cách nào đối mặt với khất nhục và tai ương lao tù tiếp theo nên lựa chọn tự tử?
Mạnh Chiêu trích xuất hình ảnh Hummer lao đến trước vách đá, phóng to ảnh chụp màn hình, nhìn chằm chằm vào kính chắn gió chiếc xe kia. Ánh sáng trong đường hầm lờ mờ, video giám sát không thể chụp rõ ràng vẻ mặt của Ngô Gia Nghĩa trong xe, nhưng nhìn từ hình ảnh mơ hồ, nháy mắt kia trên mặt Ngô Gia Nghĩa như là lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Vẻ mặt này… Rốt cuộc là dự đoán phản ứng s1nh lý của gen ở thời điểm sau khi chết? Hay là trong nháy mắt chiếc xe sắp đâm vào vách đá, đã xảy ra chuyện gì khiến Ngô Gia Nghĩa bất ngờ?
Mạnh Chiêu nhìn chằm chằm hình ảnh kia một lúc nữa, sau đó dựa vào thành ghế nhắm hai mắt lại. Vụ án lồng tối bị phá, đủ loại nghị luận xôn xao trên xã hội, mấy ngày gần đây, tất cả ánh mắt trên cả nước đều tập trung vào chuỗi danh sách lồng tối dài dằng dặc khiến người khiếp sợ kia và cái chết đột ngột của Ngô Gia Nghĩa – người giàu nhất thành phố Minh Đàm. Mà sự kiện “Dì dọn phòng giết nhầm blogger âm nhạc” xảy ra vào khoảng nửa tháng trước, đã bị tất cả mọi người lãng quên từ lâu.
Nhưng không ai rõ ràng hơn Mạnh chiêu, từ lúc phát hiện vụ án lồng tối đến khi được phá, tất cả đều bắt đầu vào buổi tối Chu Diễn bị giết kia.
Trong đầu Mạnh Chiêu hiện lên cảnh tượng mấy ngày trước anh và Lục Thời Sâm lại đến trại tạm giam thẩm vấn Ngô Vi Hàm:
“Cái chết của Chu Diễn thật sự không liên quan đến tôi, tôi càng không biết chuyện Triệu Vân Hoa,” Ngô Vi Hàm đã mất đi sự che chở của Ngô Gia Nghĩa trông suy tàn lại chán chường, như là biến thành người khác, “Bây giờ gia đình tôi trở nên như vậy, không phải đều do những chuyện tồi tệ năm đó bị đào ra rồi sao?!”
“Gì cơ? Chu Diễn muốn lật lại bản án? Tôi không hề biết chuyện này!”
“Tôi đã nhận tội hết những gì nên nhận, những chuyện này không phải tôi làm các anh bảo tôi nhận thế nào?”
Mạnh Chiêu nghĩ đến những lời Ngô Vi Hàm đã nói, nhắm mắt thở dài một hơi…
Rốt cuộc Chu Diễn có bị Ngô Gia Nghĩa phái người giết không?