Lớp Trưởng! Mình Kết Hôn Đi!

Chương 8:




 Lặng người một lúc lâu nam sinh đó liền rời đi. Nếu đã thích Mạc Hàn Lâm như vậy ngay từ đầu còn tỏ tình rồi đeo bám cậu làm gì? Dương Thuần Vũ vừa mệt mỏi bước đi vừa chìm đắm trong những suy nghĩ mông lung. Cậu luôn nghĩ rằng mình không yêu Tiểu Ái nhưng cho tới ngày hôm nay nhìn thấy cô ôm lấy người con trai khác, lòng cậu khó chịu vô cùng. Chẳng lẽ cậu đã thích Tiểu Ái thật sự rồi? Thích thì sao chứ bây giờ không phải nên biến thành "Đã Từng Thích" sao? Cậu vẫn nên chờ đợi Ái Ái thì hơn.

\*\*\*Đến giờ vào lớp.

 Mọi tiết học vẫn diễn ra bình thường chỉ có Tiểu Ái và Dương Thần Vũ xa cách hơn mọi ngày mà thôi. Điều này làm cho mọi người trong lớp phải trấn kinh ai cũng nghĩ rằng hai người họ có thể chưa làm hòa thôi nhưng thực chất Tiểu Ái và Dương Thuần Vũ đều đang nghĩ khoảng cách của hai người bọn họ phải lớn hơn rồi. Bây giờ đến tiết Văn là tiết của cô giáo chủ nhiệm. Nếu văn là nỗi ngao ngán và là môn học ru ngủ của mọi người thì đối với Tiểu Ái văn là một bộ môn học vô cùng thú vị. Ít nhất nó không khó hiểu như hình cũng không kiểu vừa ảo như Marvel, lại vừa thực tế như phim tài liệu của môn Lý. Tiểu Ái hứng khởi lấy sách vở ra mặc cho mọi người điều đang oán than. Cô giáo bước vào đặt giáo án xuống nhìn cả lớp rồi nhẹ nhàng lên tiếng:

” Cô vừa xem thành tích học tập của lớp mình xong. Thành tích lớp ta vẫn tốt như bình thường nhưng có một số bạn không hề giỏi thậm chí là yếu một số môn. Thế này đi cô sẽ sắp xếp lại chỗ ngồi để thuận tiện cho cho việc thực hiện phong trào đôi bạn cùng tiến\-cùng nhau học tập nhé!”

 Cả lớp nghe cô giáo nói vậy đều đồng thanh mà kêu than một tiếng. Triệu Lệ Manh sụt sùi quay sang nhìn Tiểu Ái.

” Tiểu Ái thân yêu! Tớ sắp phải xa cậu rồi. Hic, sao tớ thấy chúng ta có duyên nhưng không có phận nhỉ? Mới ngồi với nhau được bao lâu đâu cơ chứ mà đã bị chia cắt rồi. Tiểu Ái,  vậy là chúng ta sắp xa nhau rồi sao?”

  Tiểu Ái ngao ngán nhìn Triệu Lệ Manh. Con bạn này của cô có cần khoa chương đến thế không? Chỉ là đổi chỗ ngồi thôi mà. Tiểu Ái thở dài bất lực cắt ngang lời than của "oán phụ" nào đó:

”  Dừng! Đây chỉ là chuyển chỗ, chuyển chỗ ngồi mà thôi! Tớ vẫn ở trong lớp này, trong ngôi trường này làm gì mà cậu cứ như Vũ Nương tiễn Trương Sinh đi lính thế?”

 ” Xì...cậu thì biết cái gì? Cậu không nghe câu: Xếp chỗ ngồi là thời khắc quyết định cuộc đời nở hoa hay cuộc sống bế tắc à?”

 Triệu Lệ Manh mặt dài cãi lại. Tiểu Ái chỉ biết thở dài. Không biết cô bạn này bao giờ mới hết nhây và trưởng thành lên được?

”Được rồi, sắp xếp chỗ ngồi! Trình Giai Nhiên ngồi với Bùi Duy Trạch đi. Minh Tuyết em ngồi với Trần Khải nhé......”

 Cô giáo bắt đầu sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người. Triệu Lệ Manh hí hửng vì mãi chưa đổi chỗ cho mình và Tiểu Ái. Tiểu Ái  không nói gì nhưng ý cười tràn đầy trong ánh mắt và nụ cười trên gương mặt cô. Thực chất cô cũng chẳng muốn đổi chỗ, tuy ngày nào cũng phải nghe cái "loa phát thanh" bên cạnh kêu than nhưng mà bảo phải xa "chiếc loa" này thì cô quả thật là không nỡ. Cứ ngỡ sẽ không phải đổi chỗ nào đâu tiếng nói thông báo đổi chỗ của cô giáo đối với Tiểu Ái bây giờ như sét đánh giữa trời quang. Quả này cuộc đời của Tô Thiên Ái cô bế tắc thật rồi!

” Ừm... Tô Thiên Ái em không học được môn Lý đúng không? Được rồi, Lớp Trưởng giỏi Vật lý em lên ngồi cạnh lớp trưởng đi. Còn Triệu Lệ Manh môn hóa của em không tốt em ngồi cạnh lớp phó học tập Mạc Hàn Lâm nhé. Hàn Lâm em sang ngồi thế vào chỗ Tiểu Ái đi.”

Cả bốn người đều lặng người. Cô giáo sắp xếp chỗ như thế này là cố ý phải không? Định dồn bọn họ vào chỗ chết à? Tiểu Ái  định đứng lên phản đối thì Dương Thuần Vũ đã nhanh hơn một bước

” Vâng bọn em sẽ cố gắng giúp đỡ nhau để thành tích học tập tiến bộ hơn nữa ạ”

Cô giáo nở nụ cười mãn nguyện khi nghe được câu trả lời vừa ý. Tiểu Ái, Triệu Lệ Manh và Mạc Hàn Lâm đều đồng loạt bất ngờ quay sang nhìn cậu. Cả ba người đều vô cùng bata ngờ và không hề nghĩ tới Dương Thuần Vũ lại hành động như vậy. Bây giờ Dương Thuần Vũ nói thế này ba người bọn họ sao có thể chống trả lại được nữa đây? Chấp thuận thôi chứ sao? Mọi người bắt đầu chuyển chỗ, cô giáo cũng chuẩn bị rồi vô bài giảng. Cả ngày hôm nay Tiểu Ái vô cùng căng thẳng. Cô chưa từng nghĩ mình sẽ ngồi cạnh cậu như vậy. Nếu như thế này mà làm rõ mối quan hệ há phải sẽ ngượng lắm hay sao? Chẳng lẽ bây giờ cô lại nói với cậu trước kia cô thả thính, theo đuổi cậu chỉ là vì một vụ cá cược thôi sao? Làm gì mà cô có thể nhẫn tâm mà nói những lời như vậy chứ? Tiểu Ái vò đầu bất lực. Cả một buổi học hôm đó Tiểu Ái học trong áp lực và đương nhiên là cô chả nhét được chữ nào vào đầu cả. Kết thúc buổi học, Dương Thuần Vũ ra về. Tiểu Ái hôm nay không làm cái đuôi nhỏ theo sau cậu nữa mà lại đi về cùng Triệu Lệ Manh.

” Sao cô lại xếp chỗ như thế chứ? Ai mà chả biết trước giờ tớ ghét Mạc Hàn Lâm cực kỳ. Cô xếp chỗ như thế này có ý gì?”

Triệu Lệ Manh vừa đi vừa ngửa mặt lên trời mà kêu than. Tiểu Ái luôn thắc mắc vì sao mà Triệu Lệ Manh luôn luôn có hiềm khích với Mạc Hàn Lâm. Hôm nay nhất định cô phải làm sáng tỏ sự thắc mắc trong lòng mình bấy lâu nay rồi:

” Manh Manh! Sao cậu kết Mạc Hàn Lâm thế?”

”Hứ... cái tên đó lúc bắt đầu vào trường tớ chỉ vô tình hất cốc nước vào mặt hắn trước toàn trường. Nhưng mà tớ đã xin lỗi rồi đấy chứ, nào ngờ cậu ta vẫn ôm mối thù đại hận đấy vào mà trù tớ. Ỷ mình là lớp phó học tập mà suốt ngày bắt nạt tớ này nọ. Bao nhiêu vụ tớ không làm bài tập, toàn là vì cậu ta cả. Nói đến lại bực mình! Trời ơi! Bây giờ cô lại xếp chỗ tớ ngồi với cậu ta khác nào đẩy tớ xuống hổ lửa đâu cơ chứ? ”

Triệu Lệ Manh khổ sở giải thích. Tiểu Ái gật gù hiểu chuyện. Chẳng trách khi cô giáo xếp chỗ ngồi mặt hai người họ trở nên đen xì. Nhưng tình cảnh của cô hiện giờ khá khấm hơn là bao cơ chứ? Trời ơi ! Sau này cô phải đối mặt với cái tên mặt lạnh như băng đấy hàng ngày sao? Đời cô thật sự tàn rồi! Vậy là Tiểu Ái chỉ biết cùng Triệu Lệ Manh đau khổ cùng nhau ra về.

\*\*\*Tại biệt thự Dương gia.

Dương Thuần Vũ vừa về tới nhà không chào hỏi gì cả mặt lạnh tanh bước lên phòng đóng sầm cửa lại. Uyển Nhi và Nhất Hàm ngơ ngác nhìn cậu con trai như đang "đến tháng" của mình mà trở nên khó hiểu. Đang yên đang lành tự dưng lại cái bộ dạng muốn "đại khai sát giới" là sao? Chẳng lẽ con trai của cô lại thất tình? Không được, bất kể là lý do là gì nhất định phải làm rõ không thể để tình cảnh một lần nữa rơi vào như lúc Dương Thuần Vũ 3 tuổi được. Uyển Nhi liền lớn tiếng gọi to:

” Uyển Uyển, ra đây mẹ bảo.”

Uyển Uyển nghe thấy Uyển Nhi gọi mình, cô bé nhanh nhẹn chạy ra thưa:

” Dạ! Mẹ gọi con?”

” Con lên xem anh còn làm sao? Có gì thì bảo anh xuống ăn cơm!”

Uyển Uyển nghe lời mẹ chạy lên phòng gọi Dương Thuần Vũ. Đứng ngoài cửa, cô gọi mãi mà không thấy ai thưa Uyển Uyển lo lắng đẩy cửa đi vào thì thấy Dương Thuần Vũ đang bất lực ngồi ôm đầu. Dương Thuần Vũ thấy có người đi vào liền ngẩng mặt lên, khi thấy Uyển Uyển đang lo lắng đứng nhìn mình, cậu khẽ nhíu mày mệt mỏi lên tiếng:

” Em lên đây làm gì?”

Uyển Uyển từ tốn bước đến ngồi xuống cạnh Dương Thuần Vũ. Nhìn chiếc cặp nơ trong tay cậu, như hiểu hết mọi chuyện Uyển Uyển lên tiếng hỏi:

” Sao? Anh lại thất tình à? Nói đi em sẽ chia sẻ cùng anh!”

”Em mới 9 tuổi thì hiểu cái gì?”

Uyển Uyển khẽ bật cười. Cô nghiêng đầu nhìn Dương Thuần Vũ bằng ánh mắt chăm chú. Một hồi lâu sau Uyển Uyển cũng chịu lên tiếng :

” Nếu em đoán không nhầm thì anh đang gặp một chị và anh đã phát hiện có thể anh đã thích chị ấy. Nhưng hôm nay, em không biết chị ấy đã làm gì anh mà khiến anh lại thất tình. Và bây giờ anh liền nhờ đến chị "Ái Ái"để an ủi tâm hồn đang thất tình của anh cũng như đang cố gắng phủ định rằng anh không thích chị gái kia?”

Dương Thuần Vũ nghe Uyển Uyển nói vậy mà thoáng kinh ngạc. Sao có thể? Con bé mới 9 tuổi sao có thể đọc thấu tâm tư của cậu? Thật sự là quá phi lý rồi. Nhìn về mặt kinh ngạc của Dương Thuần Vũ , Uyển Uyển lại một lần nữa lên tiếng:

” Xem phim cùng mẹ nên biết qua mấy motip quen thuộc đó thôi. Anh không cần quá bất ngờ đâu!”

Dương Thuần Vũ chẳng nói gì nữa lại cúi đầu. Bỗng dưng cậu lại bật cười thành tiếng, tiếng cười thật chua chát. Cả đời Dương Thuần Vũ cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc mình lại đi tâm sự tình yêu với cô bé 9 tuổi. Quả thật vô cùng nực cười nhưng rồi cậu lại cũng lên tiếng trải lòng:

” Anh không biết anh yêu cô ấy không nữa? Nhưng mà anh đã hứa với "Ái Ái" này là anh sẽ đỡ cô ấy trở về. Thật sự....”

Nói đến đây Dương Thuần Vũ chị biết thở dài Uyển Uyển nhìn bộ dạng cậu thế này chỉ biết đỡ trán mà lắc đầu ngao ngán:

” Dương Thuần Vũ! Anh làm rõ tình hình được không? Anh có biết dòng họ bây giờ từ ngoại đến nội đều nghĩ anh là LGBT hay là Asexual không? Làm ơn đi khó lắm anh mới rung động lại được thì phải nắm lấy cơ hội chứ. Dù chị ấy có người yêu thì bây giờ chị ấy mới 16 tuổi đã cưới được đâu. Mà em sợ mối tình ấy còn chẳng thể kéo dài nữa đó chứ, mà ngộ nhỡ chị ấy cũng thích anh thì sao? Đói là phải ăn, khát là phải uống nước. Yêu cũng vậy. Thích ai, yêu ai nhất định phải nói ra. Yêu được thì dũng cảm mà yêu còn không đến với nhau được thì mạnh mẽ từ bỏ và cải thiện bản thân để đợi người mới tốt hơn. Yêu mà không nói thì đâm ra thiếu bản lĩnh rồi. Em 9 tuổi mà còn hiểu được cái định lý này chẳng lẽ anh 16 tuổi lại không hiểu. Còn cái lời hứa đó? Thôi em xin! Lời hứa năm 17 tuổi còn chưa ăn ai anh lại coi trọng lời hứa năm 3 tuổi trẻ con? Khéo bây giờ chị ấy yêu người khác rồi cũng nên. Đây là cuộc sống mà cuộc sống thì nó thực tế vô cùng!”

Uyển Uyển vừa dứt câu Dương Thuần Vũ kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Uyển Uyển. Cậu không thể nhờ con bé lại có được suy nghĩ người lớn như vậy? Cậu đã qua coi thường cô em gái này rồi!

” Ái Ái không phải là người như vậy! Nhưng bây giờ nếu, anh chỉ nói là nếu thôi nhé. Anh không đợi được Ái Ái nữa thì làm sao?”

” Thì đi cướp cái chị gái anh đang yêu hiện tại về. Nếu chị Ái Ái kia trở về mà còn độc thân anh hãy thành khẩn xin lỗi chị ấy, đóng vai tra nam cũng được. Tình yêu mà đâu có lỗi gì đâu. Còn chị ấy có người khác rồi thì đương nhiên là vẹn cả đôi đường rồi!”

” Cướp? Được rồi! Vậy thì đi cướp”