Khải Nam ngồi cạnh cửa sổ, gã tận hưởng ngụm cuối cùng của ly cà phê sữa mang đi.
Mùa hè đã kết thúc rồi sao?
Nếu có ai đó đi ngang hỏi rằng 2 tháng hè đủ chưa?
Chưa? Vẫn chưa đủ. Chưa bao giờ là đủ cả.
Trong lòng nao nao nhớ về ngày đầu tiên của kì nghỉ, thoáng chốc đã bay theo mây gió.
Đúng là thời gian chẳng chịu chờ đợi một ai, từ cái đầu tròn trịa non nớt lúc mới sinh đến mái đầu xanh, từ mái đầu xanh đến khi bạc màu. Nhân sinh ngắn ngủi, đời người ngỡ như rất dài, thế mà chỉ một cái chớp mắt đã ngửi được mùi đất đai. Ừ, và cả mùi nhang khói nữa. Thật sự gã không chú ý đến mình đã bay đến phương trời nào rồi.
Hữu Đông chạy phớt ngang bàn gã chống tay lên bàn phía sau, cặp trên vai còn chưa buông xuống, thở hòng hộc, hỏi.
“Đủ chưa?”
“Chưa?”
Một người hỏi một người đáp liền cắt ngang nỗi lòng Khải Nam.
Gã thầm khảng khái, hóa ra vẫn có người cùng chung suy nghĩ.
“Um, vẫn còn mấy chỗ trống, lớp vẫn chưa vào đủ.”
Hữu Đông vuốt vuốt khuôn ngực phập phồng.
“Vẫn còn kịp. Tôi không muốn để lại ấn tượng xấu với các học mới.”
“Tôi bảo ăn một bát mỳ thôi thì không chịu.”
Hữu Đông lắc đầu lia chia.
“Một bát mỳ sao mà no được, không no thì lấy sức đâu ra cày cấy.”
“Hôm nay chỉ vào nhận lớp, cậu chớ lôi thôi.”
Khải Nam nghiêng người, đặt khuỷu tay lên bàn phía sau, chen miệng vào câu chuyện của họ.
“Ồ, hóa ra là anh em song sinh à? Ai là Đức Trọng, ai là Hữu Đông vậy. Lúc trước tôi không quan tâm, mà giờ học cùng lớp xét thấy gọi nhầm có phần không hay.”
Đức Trọng nhìn Hữu Đông, rồi nhìn Khải Nam.
Mẹ ơi, giọng điệu này là bị nhiễm trong phim chắc luôn.
Người ngồi ghế có vẻ điềm tĩnh hơn, nói.
“Tôi là Hữu Đông, nếu cậu nhìn kỹ sẽ có vết sẹo dưới đuôi chân mày.” Hữu Đông chỉ tay vào Đức Trọng. “Em ấy không có.”
Đức Trọng ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu phản bác.
“Ai là em, tôi là anh nhé. Tôi ra đời trước 60 giây khuyên em trai nên từ bỏ đi.”
“...”
Khải Nam mạnh mẽ bật ngón tay cái.
Đức Trọng bỗng chốc đè thấp giọng, ba cái đầu theo vẻ bí hiểm mà chụm lại một chỗ.
“Để kể cho nghe, vừa lúc nãy tôi thấy tụi thằng Cường kéo đến sân sau, gương mặt đằm đằm sát khí, sợ là sắp đánh nhau. Con mẹ nó, đầu năm đầu tháng mà tụi nó làm cái trò khỉ gì thế không biết.”
“Mẹ thằng Cường là giáo viên bộ môn Hóa đó, năm trước dạy thay một tiết nên có dịp thỉnh giáo rồi. Tin giật gân hơn nữa là năm nay sẽ dạy lớp mình.”
Cả ba không hẹn mà “Ồ” lên, thuận tay đập bàn một cái rồi tản ra.
Đồng thời mí mắt Khải Nam giật giật liên tục mấy phát.
Lạc Hà vừa đi tới, nhắm thẳng vào cuối lớp vậy mà đi ngang qua bàn Khải Nam lại gã túm lấy mép áo được sắn gọn đến dưới khuỷu tay.
“Cổ An đâu? Còn 30”
“Không biết!” Trái ngược với ánh mắt khẩn trương của Khải Nam, hắn khó hiểu đáp.
“Có khi nào…” Đức Trọng nói rất khẽ.
Giờ hắn mới nhìn xuống bàn dưới.
“Có khi nào cái gì?”
Hữu Đông trời không sợ, đất không sợ mạnh mẽ nói ra suy đoán.
“Có khi nào tụi thằng Vương hội đồng anh An không?”
“Ở đâu?”
“Sân sau… Có lẽ vậy.”
“Nói nhiều làm gì, cậu ta không quan tâm đâu. Tôi đi tiếp ứng cho anh An.”
Vừa dứt lời đã thấy bóng dáng phăng phăng chạy ra cửa lớp.
Lạc Hà cũng đi, Đức Trọng, Hữu Đông lần lượt chạy theo sau.
Kết quả cả bọn đều bị chặn đầu lại bởi dáng người cao lớn vừa vặn đứng chặn cửa lớp.
Khải Nam dừng kịp lúc nhưng mất đà có hơi chúi về phía trước, hai người phía sau lao chao suýt ngã.
“Giờ này còn kéo nhau đi đâu? Vào lớp để thầy sinh hoạt trước đã.”
Bọn họ thống nhất về chỗ, dù sao đó cũng là suy đoán phiến diện của Hữu Đông.
Thầy chủ nhiệm đứng trên bục giảng, tay cầm tờ giấy - trên đó có sĩ số lớp vừa mới in ra.
“Giới thiệu một chút, thầy họ Trần tên một chữ Khang. Sẽ đồng hành cùng các em năm học sắp tới đây. Đồng thời phụ trách môn tiếng Anh.”
Phản ứng bên dưới bục chính là những gương mặt chăm chú lắng nghe.
Chủ nhiệm Khang quay mặt ra cửa.
“Thầy xin giới thiệu một bạn vừa mới chuyển từ tỉnh khác đến, học tập tốt hạnh kiểm tốt.”
Cả lớp theo ánh nhìn của chủ nhiệm Khang. Tiếp đó là một cô gái bước vào.
Theo kịch bản thì hào quang sẽ xuất hiện, nữ sinh đứng ngược sáng, trước bao nhiêu ánh mắt trầm trồ nở một nụ cười e thẹn mà rúng động lòng người.
Tuyết San đi vào, giơ tay lên chào hỏi.
“Xin chào, mình là Tuyết San. Mong được giúp đỡ.”
Nhưng không, cả lớp vẫn im lặng như vậy, có vài người liếc ngang liếc dọc thì không có bất kỳ sự hưng phấn nào.
Chủ nhiệm nghĩ mình giới thiệu quá sơ sài nên khó tránh tụi nhỏ cứ ngơ, hoặc có thể hiểu cách chào đón này mới lạ nhỉ.
Bị ép học hành riết rồi không có cảm xúc với thế giới bên ngoài. Thật quá đáng thương!
Chủ nhiệm đưa tay lên miệng, các ngón tay cuộn tròn vào trong, ho khan vài tiếng.
“Được rồi, chỗ ngồi đầu năm các em tự chọn, thầy không có ý kiến, trong quá trình học nếu phát sinh vấn đề thì sẽ đổi.” Nói đến đây Trần Khang nghiêng người nhìn Tuyết San. “Tạm thời em xuống cuối lớp ngồi cạnh Lạc Hà, thành tích bạn học này rất tốt, lại rất quan tâm bạn bè.”
Trong lớp bắt đầu nhao nhao.
“Trời ơi, thành tích thì tốt thật đó, còn quan tâm bạn bè thì…”
“Khoan đã, tôi có nghe nhầm không? Đại thần quan tâm bạn học từ bao giờ.”
“Thầy Khang lấy thông này ở đâu ra?”
“Tôi không biết lấy ở đầu ra nhưng một ngàn lẻ một phần trăm là mua tin bịp rồi.”
“Thầy vừa chuyển về đây đã bị tin lá cải tẩy não rồi.”
Đức Trọng đón lấy tầm mắt cửa Hữu Đông, khẽ giật mình, dùng tay che miệng thì thào.
“Không phải tôi, OK.”
Khải Nam vẫn còn đang suy nghĩ về tên họ Cổ kia sao đến giờ vẫn chưa vào lớp, có khi nào ngay cả lết cũng không lết nổi. Càng nghĩ càng không yên, cái đầu bông xù bị bứt loạn xạ trông ngờ nghệch đáng thương.
Lâm trận bỏ bạn là tồi!
Huống hồ gã chỉ mới biết tin còn chưa kịp lâm trận.
Vừa bứt rứt vừa tồi.
Bất ngờ là khi nghe được chủ ý của Trần Khang, làm hắn không rét mà run, cắt ngang mạch suy tưởng.
“Cô gái này, cậu có thể nhìn ra ngoài bàn của Lạc Hà thì vẫn còn có một chỗ trống khác không?” Lời này Khải Nam giữ ở trong lòng, nửa câu không hé răng vì chỗ trống còn lại chính là bên cạnh gã. Ghế này phải giữ cho người anh em, việc học chưa thành sao dám suy nghĩ đến tình yêu đôi lứa.
Hắn nuốt khan, vốn lí trí ít ỏi đang nhắc nhở gã đã đi quá xa rồi.
Dễ hiểu hơn là: Chỗ này đã có người, xin mời ngó sang chỗ khác.
Chỗ khác càng không được, tiến thoái lưỡng nan.
“Chỗ này có người rồi!”
“Em sẽ tìm chỗ khác.”
Lạc Hà, Tuyết San cùng lúc nói.
Chỗ khác? Chỗ khác là chỗ nào? Là chỗ mình sao? Trên đỉnh đầu Khải Nam như có như không hiện lên dấu chấm hỏi, cúi gằm mặt, hai cánh môi móng mím vào nhau có cảm đau.
Không lâu sau có động tác kéo ghế, tập sách để vào ngăn bàn.
“Hi, hợp tác vui vẻ.”
“Sao giọng nói này quen thế nhỉ?” Khải Nam tự hỏi, từ từ nâng tầm mắt lên càng bất ngờ hơn.
“Khải Hân! Sao lại là cậu?”
Khả Hân hất tóc ra hết ngoài sau, nói.
“Trùng hợp hai người bạn của tôi ngồi phía dưới cậu nên tôi muốn đổi sang đây. Thế nào, ý kiến gì không?”
Gã theo phản xạ lắc đầu.
“Không, không dám ý kiến.”
“Chị Hân xem hai đứa tôi là bạn thật là vinh dự.” Đức Trọng nói.
“Đi theo hành cho lên bờ xuống ruộng thì có.” Hữu Đông tiếp lời.
Khả Hân đưa ngón tay nhỏ nhắn, tròn tròn lên trước miệng, quả quyết.
“Suỵt, đừng lắm lời. Linh khí ở đây rất mạnh phù hợp với việc luyện đề, năm nay chị quyết giành top một toàn khối.”
Khải Nam cảm thấy ngữ khí này quen thuộc lạ lùng.
“Cậu đánh bại anh An đi rồi hẳn nghĩ đến.”
Khí thế của của cô nàng lập tức bị bẻ gãy.
“Đánh kiểu nào? Chân tay thì tôi đánh không lại, còn điểm số thì…” Khả Hân nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. “Tôi không thể nằm mãi ở số hai được, phải cố gắng hết sức lực, chiến đấu đến giây phút cuối cùng. Thà một phút huy hoàng dù sau đó bị dập tắt cũng không sao.”
Đức Trọng dùng đầu bứt gõ nhẹ vào vai cô nàng.
“Chị Hân thật ngoan cường, cho dù mộng không thành thì tôi vẫn ủng hộ chị.”
Khả Hân cười hì hì.
Trong lớp có 42 bạn, chia làm 3 dãy.
Tuyết San được Khả Hân nhường chỗ nên cô nàng ngồi cạnh Linh San.
Khải Nam, Khả Hân, Đức Trọng Hữu Đông, Lạc Hà, Cổ An thì vừa vặn ngồi vào cụm cuối của dãy giữa.
Trần Khang đã ngồi vào ghế từ lúc nào, chăm chú nhìn danh sách, cuối cùng đặt xuống và tháo kính ra một thể.
“Tiếp theo là bầu ban cán sự lớp. Các em tự do đề cử.”
Trần Khang hiểu rõ, nếu bốc đại một trong số 42 học sinh cũng không thành vấn đề gì quá lớn.
Tiếng chuông nghỉ giữa giờ vang lên.
“Thầy chỉ định lớp trưởng, còn những vị trí khác các bạn tự bầu. Tiết sau mấy em sinh hoạt tự do trong khu vực trong lớp.”
Nói xong Trần Khang cầm phấn, nét phấn nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh.
Cả lớp bị hai chữ to rõ “Cổ An” đập vào mắt.
“Bảo lớp trưởng đem danh sách đến gặp thầy.” Trần Khang nói xong, đặt phấn vào hộp, thong dong bước ra cửa lớp.
Sau 5 giây ngỡ ngàng, lớp 11A gần như bùng nổ.
“Trời má, tên Cổ An kìa? Đức Trọng đập bàn đứng phắc dậy.
“Chị đây biết chữ. Viết có thiếu nét nào đâu, làm gì căng vậy?” Khả Hân đáp.
Hữu Đông nghiêng ngả dựa hẳn vào vai Đức Trọng. “Lớp trưởng này lạ quá!”
“Anh An có gì không tốt? Mịa nó, thật là thăng trầm của cuộc đời.” Khải Nam quẹt chóp mũi, tỏ ý bênh vực.
Đức trọng nhíu mày, ngờ vực hỏi. “Vậy cậu nói xem cậu ta chỗ nào tốt.”
Khải Nam lập tức nghĩ nghĩ, cố gắng lục lọi, xem xét những mặt tốt của người anh em này.
“Điểm nào cũng tốt.” Một giọng nữ đáp rất dứt khoát.
Linh San không biết xuất hiện bên cạnh họ tự khi nào. Bên cạnh còn có cô bạn mới Tuyết San.
Lạc Hà vừa nghe thế, ánh mắt đưa sang bàn trống bên cạnh, tiện tay kéo gần lại một chút, không biết do ai đụng phải mà lệch ra ngoài. Làm xong đứng dậy, phủi thẳng áo.
Khải Nam trào phúng nói. “Ồ, song San nhỉ. Lớp đầu khối năm nay chuyện gì cũng có.”
Tuyết San tươi cười chào hỏi, giọng vừa nhẹ vừa êm tai.
“Xin chào.”
Cổ An bước một chân vào lớp bằng cửa phụ, đồng thời giơ ngón tay cái quẹt vết máu tanh bên khóe miệng, kéo chiếc cà vạt thấp xuống, cởi chiếc cúc áo trên cùng, nhét cái khẩu trang đen vào túi áo khoác, mỗi động tác đều rất thành thạo diễn ra chưa đến 5 giây.
“Ở đây tổ chức đại hội à, chắn hết cả đường. Còn chỗ nào trống không?”
Cả đám tán dốc không hồi kết thì chủ nhân câu chuyện bất thính lình đứng ngay phía sau lưng, biểu cảm từng người đều đặc sắc vô cùng. Bầu không khí trở nên im lặng quái rỡ.
“Gì vậy, gặp ma à?”
Khải Nam lắc đầu, không nhịn được mà lấy tay đỡ trán y hệt ông cụ non.
“Không phải ma, mà là quỷ đó. Ông trời nhỏ của tôi ơi, lại gây chuyện ở đâu rồi.”
Lạc Hà lặng lẽ ngồi lại ghế, thuận tay chỉnh ghế bên cạnh.
Cậu nhìn qua đã hiểu vị trí trống còn lại, ngang ngược lách qua dòng người.
“Không cẩn thận bị ngã thôi.”
Cổ An nghiêng mặt, gối đầu vào cánh tay, đưa lưng về phía cửa sổ, nhắm mắt khép hờ.
“Đệt! nhìn bộ dạng của cậu nói té giếng hay té lầu còn tin được.” Khải Nam gác chân lên ghế, đặt khuỷu tay lên đầu gối, kiên nhẫn nói tiếp.
Đáp lại gã là một cú tán từ phía sau gáy như trời gián.
“Ghế của tôi.” Hữu Đông liếc xéo gã.
“Có phải bọn thằng Nguyên không? Dám ra tay ngay trong trường, nội quy đề trưng cho vui chắc.” Đức Trọng tắc lưỡi.
Cổ An tùy tiện đáp. “Không phải.”
Khải Nam có hơi nôn nóng, chợp lấy lấy cánh tay đang duỗi ra của cậu.
“Con trai ngoan, bọn nó có bao nhiêu thằng, nói cho cha biết đi.”
Cậu bị chạm vào chỗ đau phía sau lớp áo khoác, theo phản xạ nghiến răng. “Cha con mẹ cậu.”
Trước khi bật ngồi dậy còn cố tình bày ra điệu cười tiêu chuẩn.
“Mấy đứa giải tán đi, đứng mãi không mỏi chân à? Tiện thì mua hộ chai nước.” Nói xong tiếp tục nằm xuống bàn cùng một tư thế trước đó.
Giả chết.
Khải Nam định nói thêm gì đó, nửa ngày vẫn không biết nên nói gì, trong lúc dần chìm vào tự kỷ thì tờ tiền mới tinh đập thẳng vào mắt, che chắn đường nhìn.
Lạc Hà hất cằm ra hiệu cho bọn họ, rõ ràng không mở miệng, sắc mặt không thay đổi là bao, vậy mà gã lại hiểu ràng rành. “Tiễn vong.”
Kết quả cả bọn dù muốn dù không nối đuôi nhau xuống căn tin.
Cổ An giữ nguyên tư thế, mở mắt nhìn hắn cúi đầu ghi ghi viết viết gì đấy rất chăm chú.
Cậu lấy đại một cây bút nằm trên mép bàn, cọ cọ vào lớp áo đùn lại dưới eo hắn, đợi lúc hắn quay sang cậu lập tức cười lên, mấy sợi tóc rối che đi đôi mắt vừa khéo làm nổi bật làn da trắng nhẵn nhụi, chiếc mũi cao cao.
“Đừng nghe họ nói bậy bạ, tôi bị vấp thật mà.”
Lạc Hà thở dài rất khẽ, tiếp tục công việc ghi ghi chép chép.
Đứa trẻ này rõ ràng có chỗ rất đau, rõ ràng bầm dập te tua nhưng vẫn trưng ra biểu cảm tươi tắn. Đáng tiếc cái gì cũng không giấu được, để ý chút xíu sẽ rất dễ phát hiện nhưng hắn không vạch trần.
Cổ An chụp lấy bàn tay cầm viết sột soạt trên giấy.
Bị lòng bàn tay ấm nóng chạm vào, trái tim hắn bất giác như bẫng đi một vài nhịp.
“Đừng nói với ba mẹ.”
“Nói chứ!”
“Cậu...”
Lạc Hà sát lại gần cậu, hai mắt nhìn chằm chằm.
“Lớp trưởng, em mua chuộc anh đi.”
Cổ An mở mắt, giống như bị một câu nói làm cho thất tỉnh, rút tay về.
“Đã nói bao nhiêu lần, bên ngoài không được xưng anh em với tôi. Còn nữa, ai là lớp trưởng?”
Lạc Hà chỉ tay về phía bảng và kể lại sự việc diễn ra trong lúc cậu vắng mặt.
Hay quá, hay quá đi. Là chê cuộc sống của tôi chưa đủ phiền lòng hay sao mà còn vướng khúc này nữa vậy trời. Cua gắt quá, xin phép lật xe ~
Chuyện Cổ An làm lớp trưởng lớp 11A không cánh mà bay khắp trường trung học Nam Du. Trường học là như vậy, khi có chuyện xảy ra hoặc là tụm lại xem hoặc là ra sức bàn tán nhiệt tình.
Đồng thời trong giờ ra chơi ngắn ngủi, bức hình chụp lén cậu mang khẩu trang đen, khoác cặp hờ hững bước đi trên hành lang trở thành đề tài được thảo luận sôi nổi trên diễn đàn trường từ tài khoản ẩn danh.
Với dòng chú thích: Tôi tỏ tình liệu cậu ấy có đồng ý không?
[Ảnh chất lượng thấp, người chất lượng cao, moa moa moa…].
[Đẹp trai quá đi mất, nghe đồn anh ấy rất giỏi tiếng anh].
[Đại ca này là lớp trưởng thật sao? Hy vọng kỷ luật lớp A không hoàn toàn sụp đổ].
[A a a a ~ làm sao đây, làm sao đây. Sao tôi lại nhìn ra sự ngông cuồng tri thức vậy. Điên mất thôi…]
[Bạn ở trên, cho hỏi ngông cuồng tri thức là khái niệm của vũ trụ nào vậy].
[Đây chắc chắn phải kiểu học bá cao lãnh không dính bụi trần trong truyền thuyết. A a a ~ tôi có thể phạm quy để yêu đương vụng trộm với lớp trưởng không?]
[Hãy buông tha cho nó, đừng ép nó quy phạm nội quy cuối cùng].
[…]
Đông Phong vừa lướt vào khu bình luận vừa cảm thán.
“Con gái thời nay bạo dạn thế nhỉ? Công khai tỏ tình lớp trưởng chúng ta luôn này.”
“Ở đâu? Để tôi vào xem.” Khải Nam cầm chai nước ướp lạnh trong tay, tùy tiện huýt vai Đông Phong, còn cố ý ghé sát lại nhìn vào màn hình điện thoại.
“Hội đam mê học tập Nam Du.”
Linh San bên cạnh bĩu môi.
“Sắp đổi tên nhóm rồi.”
Khải Nam chớp mắt hai cái, khó hiểu nhìn cô nàng.
“Vì tôi và Khả Hân là quản trị viên nhóm đó.”
Khả Hân cũng đang lướt điện thoại, nghiêng mặt hỏi.
“Chúng ta đổi thành tên gì thì được nhỉ?”
Đức Trọng tắt điện thoại, bỏ vào túi quần. “Lớp trưởng, đừng dậy muộn” được không? Lúc tôi với Hữu Đông trực cờ đỏ đã không ít lần ghi tên vị đại ca này vào sổ.”
Hữu Đông lập tức dùng cái miệng lão luyện đã lăn lộn nhiều năm rất có kinh nghiệm, tường thuật lại.
“Lần sau hai cậu gặp tôi thì cứ để lý do muộn, không giữ lại hỏi đừng làm tốn thời gian lên lớp của tôi.”
“Cổ An ngầu quá xá.” Linh San hí hửng tán thưởng.
Đức Trọng đáp ngay.
“Cái đáng nói là cậu ấy đi muộn thì không tốn thời gian, tụi tui giữ lại có 5 giây để hỏi tên thì là tốn thời gian. Vô lý.”